Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 286: Bình yên trở về

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: thachlao

Biên: Hàn Lâm Nhi

Trọng Thủy Châu rõ ràng khác biệt rất lớn so với trước kia. Lúc trước, khi sử dụng kiện linh khí này không hề xuất hiện dị tượng như vậy. Liễu Minh vô cùng kinh ngạc, vội thả Tinh thần lực quét qua viên châu, lát sau, sắc mặt hắn bỗng biến đổi, cánh tay vội vàng vung lên, một đoàn ánh sáng màu lam hiện ra, mảnh Tu Di Loa lúc trước được “Liễu Minh” thu hồi lại hiện ra.

Liễu Minh một tay nắm Tu Di bảo vật, rồi hướng thần niệm vào trong tìm tòi một lúc, sau đó nghẹn ngào thốt lên:

“Kim Tinh Tức Thổ quả nhiên không còn! Không ngờ tên kia dám đem tài liệu quý hiếm cỡ này dung nhập vào Trọng Thủy Châu, mà lại chỉ tăng lên thành Linh khí Thượng phẩm!”

Giờ phút này hắn có cảm giác tiếc đứt cả ruột!

Khối Kim Tinh Tức Thổ này hắn vốn định dùng để luyện chế thành một đan lô cấp Linh Khí, thế nhưng lại bị kẻ đoạt xá dùng hết mất rồi vì vậy không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận. Nếu Kim Tinh Tức Thổ có thể khiến Trọng Thủy Châu tăng phẩm cấp lên cực phẩm thì khỏi nói, đằng này lại chỉ tăng lên thượng phẩm Linh Khí mà thôi, tự nhiên là cái được không bù đắp nổi cái mất.

Liễu Minh chìm trong cảm giác tiếc rẻ một lúc rồi tâm niệm chợt động, cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Cứ nhìn thủ đoạn biến Thanh Nguyệt kiếm thành cực phẩm linh khí của kẻ đoạt xá là biết hắn phải cỡ Luyện khí đại sư, sao có thể không hiểu rõ mức độ quý hiếm của Kim Tinh Tức Thổ được. Liễu Minh nhìn lại viên châu, ánh mắt thoáng chớp động, bỗng nhiên thu hồi Tu Di Loa cùng các vật phẩm khác, đến khi chắc chắn không bỏ quên bất cứ vật gì, liền phóng ra một đoàn hắc khí rồi bay vọt lên.

“Phốc” một tiếng!

Liễu Minh được hắc khí bao bọc, từ đỉnh núi bay lên, tiếp theo hắc khí cuồn cuộn ngưng tụ, thân hình hắn liền hiện ra giữa không trung. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn về phía bầu trời, thần niệm tỏa ra bốn phía tìm tòi một lượt, xác định rõ nơi này hoàn toàn không có ai khác, rồi mới vung tay phóng ra viên châu màu đen.

Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, đem pháp lực điên cuồng rót vào viên châu. Cổ tay hắn bỗng trầm xuống, viên châu trong tay hắn dường như trở nên nặng tới cả nghìn cân! Nếu không phải hắn sớm dự liệu trước, hơn nữa còn tăng khí lực lên gấp đôi thì suýt chút nữa đã để cho bảo vật này rơi thẳng xuống dưới.

Sau một khắc, âm thanh chú ngữ trong miệng hắn ngừng lại, đuôi lông mày hắn dựng lên, vung tay ném viên châu về phía ngọn núi cao mấy trăm trượng gần đó.

Viên châu vừa thoát ly bàn tay hắn lập tức tỏa ra vô số hắc vụ, rồi bay vọt về phía đỉnh núi.

“Ầm” một tiếng!

Trong hắc vụ bỗng hiện lên hư ảnh một ngọn núi khổng lồ cao hơn ngàn trượng màu vàng đất, đồng thời toàn bộ hắc vụ cuộn lại hóa thành một con sông dài vây quanh cự sơn, sau đó cả hai liền ầm ầm lao xuống.

Một tiếng động long trời lở đất vang lên!

Đỉnh núi sau khi bị hư ảnh cự sơn màu vàng đất đập xuống liền vỡ vụn ra từng mảnh, lan nhanh ra cả khu vực xung quanh, hắc vụ tiếp tục thôi động khiến cho hư không bỗng nhiên ngưng tụ lại như hồ dán.

Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Liễu Minh cũng phải rùng mình.

Trình độ công kích cỡ này chỉ sợ không phải một kiện Thượng phẩm linh khí thông thường có thể làm ra, huống hồ vừa rồi hắn căn bản không hề vận dụng toàn bộ pháp lực, những cấm chế trong viên châu cũng chưa từng được tế luyện qua. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó vươn tay điểm về phía trước một cái.

Hư ảnh cự sơn màu vàng đất cùng Hắc vụ quanh nó đột nhiên biến mất, viên châu màu đen phát ra tiếng xé gió từ mảnh loạn thạch chồng chất phóng lên trời, chớp động mấy cái liền trở về tay Liễu Minh.

Liễu Minh lại cẩn thận đánh giá viên châu vài lần rồi mới cất vào trong tay áo. Tay áo hắn hất lên, theo đó một viên cầu màu xanh bay vụt ra, được pháp quyết thúc giục, nó liền biến thành một chiếc phi chu màu xanh dài hai trượng.

Thân hình Liễu Minh vụt biến mất rồi hiện ra trên thuyền, điểm mũi chân xuống lòng thuyền. Con thuyền mơ hồ một chút rồi biến thành một đoàn ánh sáng xanh phá không bay đi.

Trên phi chu, trong tay họ Liễu chẳng biết lúc nào lại có thêm một cái pháp bàn tỏa ra ánh sáng linh lực dao động thỉnh thoảng lại điều chỉnh phương hướng của phi chu.

Mấy canh giờ sau, phi chu vô thanh vô tức tiến đến biên giới sơn mạch, xuất hiện bên cạnh một ngọn núi bị đánh sập, mặt đất chỗ này bị tàn phá thành một đống hỗn độn.

Đây chính là nơi hắn giao thủ với Kim Giáp Nhân lúc trước!

Sau khi chắc chắn nơi này không còn bất kỳ tên Hải tộc nào mai phục, Liễu Minh mới dám khu động phi thuyền hiện ra. Ánh mắt hắn đảo qua khu vực đỉnh núi bị san thành bình địa cùng những hố đất to nhỏ một lượt, thông qua những dấu vết còn sót lại xác định thời gian mình bị đoạt xá cũng không quá dài, có lẽ nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba bốn ngày mà thôi.

Tiếp theo tay hắn đảo một cái, một chồng trận kỳ màu lam cùng một cái hộp ngọc xuất hiện trong tay.

Hai thứ này là do hắn kiểm tra Tu Di Loa trước đó không lâu phát hiện ra. Bộ trận kỳ này thì không cần phải nói, hắn liếc một cái liền nhận ra đúng là bộ trận kỳ uy lực bất phàm lúc trước được cắm xung quanh khu vực này. Còn về miếng Phù lục trong hộp ngọc thì hắn cũng loáng thoáng đoán ra, có điều chưa dám khẳng định. Liễu Minh đứng trên lối vào phi chu, nhìn hai đồ vật trong tay một lúc lâu, mới rung tay áo lên một lần nữa thu hồi chúng lại, sau đó phát động cơ quan phi chu phá không bay đi.

Có điều trong lúc rời khỏi sơn mạch, một tay hắn bấm niệm pháp quyết điểm lên phi chu, kích phát cấm chế ẩn nấp khiến cả con thuyền mơ hồ như có như không. Trong nội tâm hắn sớm đã quyết định, nếu trên đường trở về đại thành mà đụng phải thám tử Hải tộc hoặc cảm giác có điều gì bất thường thì sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy về phía Đại Huyền Quốc.

Cũng may điều họ Liễu lo lắng chỉ là dư thừa mà thôi.

Sau khi phi độn thêm chừng nửa ngày hắn cũng không đụng phải tên thám tử Hải Tộc nào, ngược lại gặp phải một đội tông môn đệ tử Nhân tộc đi tuần tra.

Trong đó còn có vài tên đệ tử Man Quỷ Tông.

Liễu Minh lập tức đại hỉ tiến đến chào hỏi, cũng nhanh chóng qua miệng mấy tên đệ tử này biết được, đại chiến giữa hai tộc vì sự nhúng tay của cường giả Giả Đan kỳ nên đã sớm chấm dứt, hơn nữa đại quân Hải tộc còn lui về Hải Nhạc quốc rồi.

Liễu Minh nghe được những tin tức này vừa mừng vừa sợ, lại cẩn thận hỏi thăm thêm một chút, mới biết được Trương Tú Nương và mấy người cùng lẻn vào phù thành Hải Tộc với hắn đều đã bình yên trở lại đại thành.

Mà Man Quỷ Tông trước đó không lâu đã phái mấy đội đệ tử đi tìm vị đệ tử duy nhất bị mất tích là hắn. Liễu Minh nghe đến đó, nội tâm mới triệt để buông lỏng, lúc này không cần che dấu nữa, liền thúc giục cơ quan phi chu, toàn lực phi độn về hướng đại thành.

Mấy canh giờ sau, Liễu Minh đã xuất hiện trong khu vực của Man Quỷ Tông, hơn nữa còn là trước mặt hai người Ngạn sư thúc và Chưởng môn Man Quỷ Tông.

“Rất tốt! Liễu sư điệt, ngươi mất tích thời gian dài như vậy, ta cùng Chưởng môn sư điệt vốn cho là ngươi có khả năng đã gặp phải bất trắc, hôm nay thấy tận mắt ngươi trở về, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” Ngạn sư thúc sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh vẫn tràn đầy vẻ vui mừng.

Hiển nhiên trong trận đại chiến lần này, lão đã tổn thương không ít nguyên khí, trong thời gian ngắn không cách nào phục hồi được.

“Liễu Minh vô dụng, lại khiến cho sư thúc thêm lo lắng. Đệ tử trong lúc trở về từ Hải Tộc phù thành đã đụng phải tên Hải Tộc Hóa Tinh kỳ cường giả lúc trước bị dẫn dắt rời đi, do đó đệ tử đành phải mượn nhờ lực của Kim Quang Phù chạy trốn đến sơn mạch gần đó, lại mượn địa hình nơi đó để ẩn nấp, cho tới bây giờ mới dám phản hồi đại thành. Đúng rồi, sư điệt lúc tao ngộ đại địch trong Hải Tộc phù thành, lại để người ta cướp đi bộ Vạn Cốt Nhân Ma, mong sư thúc thứ tội!” Liễu Minh mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ hướng Ngạn sư thúc bồi tội.

“Liễu sư đệ không cần để trong lòng, việc này ta cùng sư thúc đã nghe những người khác nói lại, các ngươi vậy mà gặp phải Thương Hải Vương Tộc Giả Đan kỳ trong Hải Tộc phù thành, có thể thoát ra từ tay vị đó đã là may mắn lắm rồi. Vạn Cốt Nhân Ma bị đối phương cướp đi cũng là chuyện bất đắc dĩ. Lúc ấy cho dù là ta hoặc là Ngạn sư thúc ở đó, kết quả cũng không khác là mấy.” Man Quỷ Tông Chưởng môn nghe vậy, cười khổ một tiếng nói.

“Đúng vậy, lúc đó ai cũng thật không ngờ Thương Hải Vương Tộc vậy mà lại phái ra cường giả cấp điện chủ trợ giúp Vân Xuyên ba bộ lạc lớn của Hải tộc, nếu không phải Nguyên Ma đạo hữu trước đó biết được tin tức rồi lặng lẽ xuất quan tới cùng viện quân, chỉ sợ trong trận chiến này, chư tông chúng ta có thể toàn quân bị diệt rồi.” Ngạn sư thúc cũng khẽ thở dài một cái nói.

“Đa tạ sư thúc cùng chưởng môn sư huynh đại lượng! Sư điệt lúc tới đây cũng nghe được chuyện này từ một vài đệ tử trong tông. Nghe nói Hải Tộc đại quân đã lui về Hải Nhạc Quốc rồi, nhưng ước định giữa mấy tông môn chúng ta với Hải tộc thì đệ tử vẫn chưa biết rõ.” Liễu Minh thần sắc khẽ buông lỏng, lại hỏi mấy điều còn chưa rõ.

“Ước định ngưng chiến giữa chư tông chúng ta cùng Hải Tộc hết sức đơn giản. Lấy phần đất của mấy quốc gia ven biển đã bị Vân Xuyên ba đại Hải Tộc chiếm cứ làm ranh giới, trong vòng ba trăm năm từ nay về sau họ sẽ không xâm phạm đến phần đất liền phía trong Vân Xuyên đại lục của chúng ta, mà Nhân tộc chúng ta cũng không được phái đại quân chiếm lại mấy quốc gia ven biển đó, chúng ta ngầm đồng ý mấy quốc gia đó tạm thời trở thành lãnh thổ của ba đại Hải Tộc bộ lạc.” Ngạn sư thúc chậm rãi trả lời.

“Cái gì, Hải Nhạc quốc và các quốc gia khác từ nay về sau sẽ thuộc về Hải Tộc ư, thế này chẳng phải là nuôi hổ gây họa sao? Một khi Hải Tộc chiếm cứ mấy quốc gia ven biển này lâu dài, sợ là sẽ cắm rễ xây dựng căn cơ, mấy trăm năm sau muốn xua đuổi bọn chúng thì khó hơn so với hiện tại không biết bao nhiêu lần.” Liễu Minh sau khi nghe, sắc mặt hơi đổi.

“Việc này chúng ta đương nhiên là biết. Có điều đối phương có chỗ dựa là Thương Hải Vương Tộc Giả Đan kỳ, cho dù Nguyên Ma đạo hữu cũng không cách nào khiến đối phương chịu nhượng bộ thêm, hơn nữa trong đó còn có một số lý do bí mật không thể cho người khác biết. Chư tông chúng ta đã thương lượng rồi nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng các điều kiện của Hải Tộc trước đã, sau đó tính sau.” Ngạn sư thúc nhướng mày trả lời.

“Thì ra là thế. Xem ra có thể là do Nhân tộc chúng ta thực lực chưa đủ. Bất quá Thương Hải Vương Tộc rút cuộc là thế lực nào mà lại có thể phái ra cường giả cấp Giả Đan như thế! Sư điệt trước kia tuy rằng cũng nghe nói qua chút ít sự tình về tộc này, nhưng đối với tình hình cụ thể của họ thì vẫn chưa hiểu rõ lắm. Mong sư thúc và Chưởng môn sư huynh cho biết.” Liễu Minh thở một hơi dài, sau đó lại tò mò hỏi thăm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky