Dịch giả: tieukinh, chickel
“Ta mới nghe nói, Ma Vân Cốc này được thuê từ Cái gia nhà các ngươi.” Liễu Minh mặt không biểu cảm nói.
“Tuy nói như vậy, nhưng bây giờ Địch gia đã từ bỏ Ma Vân Cốc, Liễu gia chủ có thể bỏ ra một số tiền mua lại nơi này, sau này sẽ không còn phải lo bất cứ ai quấy rầy quý tộc thanh tu nữa.” Cái Hải Bằng có chút lấy lòng nói.
Liễu Minh thực lực cường hãn, vừa mới trong nháy mắt tiêu diệt một ma nhân Thiên Tượng hậu kỳ, có thể nói là thủ đoạn tàn độc khiến y khiếp vía. Tuy y tin là Liễu Minh sẽ không làm gì mình nhưng dù sao y cũng muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Liễu Minh nghe xong không nói gì, trầm ngâm một hồi rồi lật tay lấy ra một lệnh bài màu tím.
“Đây… đây lẽ nào là… lệnh bài của trung ương hoàng triều… ngươi làm sao có vật này?” Cái Hải Bằng vừa nhìn thấy hoa văn tinh xảo trên lệnh bài kia thì mặt ngây ngốc, chần chừ một hồi lâu rồi lắp bắp nói.
Cái gia của y tuy không so được với tứ đại gia tộc nhưng dù sao y cũng là tu sĩ Thiên Tượng, hiển nhiên kiến thức cũng hơn người.
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, bây giờ ta lấy danh nghĩa trung ương hoàng triều trưng dụng Ma Vân Cốc, các ngươi có ý kiến gì không?” Liễu Minh đưa lệnh bài ra một lúc rồi thu vào, nhàn nhạt nói.
“Việc này… không, nếu Liễu gia chủ đã cầm lệnh bài trung ương hoàng triều trong tay thì tại hạ sẽ đem sự thực bẩm báo hết với người.” Cái Hải Bằng kính sợ nhìn Liễu Minh rồi lập tức nói.
Không ngờ Liễu Minh lại có lệnh bài trưởng lão của trung ương hoàng triều, đây là vật mà chỉ có các trưởng lão chủ chốt của hoàng triều mới có. Trong mắt y, hắn chẳng những thực lực cường đại mà thân phận cũng rất thần bí.
“Được rồi, ngươi đi đi.” Liễu Minh gật đầu.
Cái Hải Bằng lại hành lễ với Liễu Minh rồi vội vàng xoay người hóa thành một đạo bạch quang bay ra khỏi cốc, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Liễu Minh thấy bóng dáng y đi đã hoàn toàn biến mất mới thu hồi ánh mắt. Đám người thanh gia lúc này trợn mắt há mồm nhìn hắn, ngay cả Thanh Cổ và Thanh Phương cũng không ngoại lệ, giống như hắn là một người xa lạ.
“ Các ngươi làm gì thế, không lẽ không nhận ra vị gia chủ này nữa sao?” Liễu Minh cười nhạt nói.
Thanh Cổ rung lên, là người đầu tiên hồi phục tinh thần, cung kính cúi người hành lễ với Liễu Minh, vừa sợ vừa mừng nói:
“Gia chủ thần thông quảng đại, thủ đoạn thông thiên, Thanh Cổ cực kỳ khâm phục.”
Thanh Phương, Diêm Sơn và những người xung quanh cũng đã kịp phản ứng cúi người hành lễ với hắn, miệng không ngớt lời tán thưởng.
Liễu Minh cười nhạt xua tay.
Gia chủ quay lại, hơn nữa chỉ giơ tay nhấc chân là đẩy lui cường địch, điều này khiến đệ tử Thanh gia xung quanh lôi đài cực kỳ hưng phấn. Thanh Tông lúc này cũng đã tỉnh lại, nghe tin Liễu Minh dễ dàng đánh lui Địch gia, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm khái vạn phần. Liễu Minh nói với đệ tử Thanh gia vài câu rồi bọn Thanh Cổ hộ tống hắn đi vào đại điện của Thanh gia trong cốc. Tối hôm đó Thanh gia mở tiệc tưng bừng, mấy ngàn đệ từ cùng chúc mừng Thanh gia thắng lợi và gia chủ trở về. Buổi tiệc này ngoại trừ Thanh Tông đang dưỡng thương, Liễu Minh và ba trưởng lão khác đều đến, khiến không khí buổi tiệc càng được đẩy lên cao trào.
Nửa đêm, ngoài một thiên điện ngoài Ma Vân Cốc.
Thanh Cổ, Thanh Phương, Diêm Sơn yên lặng đứng ngoài điện, ánh mắt lộ vẻ lo âu nhìn cửa điện đóng kín như đang đợi tin tức nào đó.
Sau hơn nửa canh giờ, cửa điện từ từ mở ra. Chỉ thấy trước ghế chủ tọa trong điện, Liễu Minh đang đứng chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh là Thanh Tông sắc mặt có chút tái nhợt. Bọn Thanh Cổ thấy vậy đều lộ vẻ vui mừng bước nhanh vào điện. Mấy người ngồi xuống rồi Thanh Tông sắc mặt hơi tái hành đại lễ với Liễu Minh:
“Thanh Tông tạ ơn cứu mạng của gia chủ.”
Liễu Minh khẽ nhấc tay, một luồng sức mạnh nhu hòa liền đỡ Thanh Tông đứng dậy.
“Thanh Tông trưởng lão không cần phải thế, ngươi lần này liều mạng vì gia tộc, đây chỉ là một chút đan dược, không đáng nhắc tới. Dù sao ta thân là gia chủ mà lại thường xuyên ra ngoài, mới khiến Địch gia đến tận cửa ức hiếp bản tộc, đây là do ta thất trách.” Liễu Minh thở dài nói.
“Gia chủ hà tất phải tự trách, lần này người tiêu diệt Địch Long, tin rằng chỉ không đến ba ngày chuyện này sẽ truyền khắp sơn mạch Diên Vân. Sau này ắt không còn kẻ nào dám đến khi nhục Thanh gia chúng ta nữa.” Thanh Cổ nói.
Bọn Thanh Phương cũng vội phụ họa. Liễu Minh vẫy tay, nhìn rồi Thanh Tông hỏi:
“Thanh Tông Trưởng lão, tuy ta đã dùng hai viên Tụ Nguyên Đan tạm thời ổn định thương thế của ngươi, nhưng lần này ngươi trọng thương đã động đến bản nguyên, dùng đan dược cũng không thể trị dứt được. Sau này ngươi phải cẩn thận điều dưỡng mới được.”
“Tạ ơn tộc trưởng quan tâm, một chút thương thế này cũng không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba năm là sẽ hồi phục.” Thanh Tông gật đầu với Liễu Minh, cười nói.
Thanh Tông nói nhẹ nhàng như thế, nhưng Liễu Minh lại thầm thở dài. Lúc hắn trị thương cho Thanh Tông đã phát hiện ra, lần này thân thể y đã có vết thương ngầm rất khó hồi phục, dù có thể hồi phục thì cũng không còn hy vọng tiến giai Thông Huyền. Bọn Thanh Cổ cũng tỏ ra vô cùng phiền muộn.
“Ha ha, thương thế của ta các vị không cần lo lắng, Thanh Tông này vốn là kẻ đang chờ chết. Hiện tại ta lại rất có hứng thú với những chuyện tộc trưởng đã trải qua mấy năm qua.” Thanh Tông cười nhạt, chậm rãi tiến tới chỗ của mình ngồi xuống rồi làm như không có chuyện gì thay đổi chủ đề.
“Đúng thế, ta cũng rất hiếu kỳ!” Thanh Cổ xoa xoa cái đầu trọc, cười ha ha nói, hữu ý mà như vô tình né tránh chủ đề có chút nặng nề kia.
Thanh Phương cùng Diêm Sơn cũng không cảm thấy hoàn cảnh đã thay đổi vi diệu, quả thực bọn họ đã bị Thanh Tông gợi lên hứng thú, cùng quay đầu nhìn Liễu Minh, sự hào hứng hiện lên bừng bừng trong mắt.
Liễu Minh chớp chớp mắt, sắc mặt giãn ra, trong mắt toát lên vẻ hồi ức, hắn bắt đầu chậm rãi kể lại những gì đã trải qua trong mấy năm vừa rồi, ngay cả chuyện huyễn cảnh Ma Uyên cũng nói giản lược cho các trưởng lão Thanh gia biết, có điều một số chỗ tương đối nhạy cảm đương nhiên hắn cũng lấp liếm đi mất.
Khi Thanh Tông nghe Liễu Minh kể không những tham gia bí cảnh Ma Uyên, còn có thể toàn thân trở ra thì sắc mặt lộ vẻ cả kinh. Bản thân lão là một gia chủ, tất nhiên kiến thức của lão uyên bác hơn so với người khác không ít, lão đã đọc một số sử sách được biết bí cảnh Ma Uyên là một kỳ ngộ vạn năm mới có một lần trên đại lục Vạn Ma, đồng thời cũng là nơi cửu tử nhất sinh. Nếu Liễu Minh có thể từ trong đó thuận lợi đi ra, chắc chắn có thu hoạch lớn, nghĩ tới đây, sắc mặt lão hồng nhuận hơn vài phần.
Ba người Thanh Cổ lần đầu nghe đến bí cảnh Ma Uyên, Thanh Tông thuận miệng giải thích cho họ vài câu, lập tức sắc mặt ba người lộ vẻ hưng phấn.
“Hành trình lần này, đúng là thu hoạch được một chút, rất có ích cho việc phát triển sau này của Thanh gia.” Liễu Minh thấy sắc mặt của các trưởng lão, đương nhiên biết nội tâm họ nghĩ gì, cười nhạt một tiếng rồi mở miệng nói ra.
Nói xong, hắn cũng không để đám người Thanh Tông hỏi lại, phất nhẹ ống tay áo, một dải hào quang màu vàng hiện ra. Kế tiếp trên mặt đất lộ ra một đống tài liệu muôn hình muôn vẻ, lập tức đại điện tràn ngập các loại màu sắc. Trong những tài liệu này, có đủ Linh thảo, khoáng thạch, đan dược, phát ra quang mang lóng lánh.
“Điều này…” Đám người Thanh Tông đứng lên, nhìn những tài liệu trên mặt đất, cả đám cứng họng, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Sau một lát, mấy người này mới bình tĩnh lại, có chút khó tin rồi vội vàng đứng dậy kiểm tra đống tài liệu, ngay cả Thanh Tông cũng không nhịn được mà tự làm. Cứ như vậy kiểm tra một cách kỹ càng, vẻ sợ hãi lẫn vui mừng hiện trên mặt cả bốn người. Những tài liệu này thứ nào cũng là trân phẩm, có những tài liệu chỉ có trong truyền thuyết, sớm đã tuyệt tích trên đại lục Vạn Ma, đều có giá trị liên thành. Trong thời gian ngắn cả bốn người đều ngây ra, chưa nói đến những tài liệu này có công dụng như thế nào, chỉ cần bán đi, đổi lấy Ma tinh cũng đủ cho Thanh gia phát triển nghìn năm.
Khi bốn người lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh, ngoại trừ cảm kích, còn đầy vẻ kính phục, ngay cả Thanh Tông luôn lạnh nhạt như lão đạo, trầm ổn như Thanh Cổ, tay cũng không tự chủ mà run lên. Liễu Minh đối mặt với ánh mắt của mọi người, chỉ cười nhạt một tiếng, tuy những tài liệu này trân quý, nhưng lại không có chỗ trọng dụng với hắn.
“Những thứ này đều xung vào tài sản của gia tộc, hiện giờ bổn tộc đã có nơi làm căn cơ, là lúc cần đưa ra một số quy định thưởng phạt. Ngoài ra, nếu sau này có đệ tử tư chất không tệ, hoặc khắc khổ tu luyện, có thể dùng để khuyến khích bọn họ.” Liễu Minh phất phất tay, chậm rãi nói ra.
Đám người Thanh Cổ cùng thi lễ với Liễu Minh một cách cung kính, sau đó thi triển pháp thuật, quang mang hiện lên một hồi, phân ra rồi thu lại những tài liệu trên mặt đất.
Nội tâm bốn ngươi vui mừng vô cùng, đã có những tài liệu trân quý này, trong trăm năm, thực lực Thanh gia sẽ tăng lên gấp bội.
Cộng thêm Liễu Minh có thực lực khủng bố, một khi đột phá cảnh giới Thông Huyền, sẽ vượt qua Cái gia ngay, việc trở thành bá chủ sơn mạch Duyên Vân cũng không phải là không thể.
Ngay lúc bốn vị trưởng lão cho rằng tin vui hôm nay không còn nữa thì tiếng Liễu Minh lại vang lên:
“Ngoài những tài liệu kia, trong chuyến đi Ma Uyên Bí Cảnh lần này, ta có đánh chết vài Ma Nhân của các thế lực khác, cướp được vài vật hữu dụng. Ta giữ lại cũng không ích gì, liền ban thưởng cho các ngươi, coi như khen thưởng cho sự vất vả của các ngươi đã chèo chống Thanh gia trong những năm này.”
Đám người Thanh Cổ nghe thấy lời này, sắc mặt họ lại lộ nét vui mừng.
“Thanh Cổ trưởng lão, uy lực vật này không tồi, có lẽ thích hợp để ngươi dùng.”
Liễu Minh nói xong, trong tay lóe lên quang mang, một thanh trường thương chập chờn ánh sáng xanh xuấthiện trong tay hắn, lập tức một lực lượng uy áp cường đại khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đám người Thanh Cổ không kịp đề phòng, hô hấp bị ngưng lại.
Hai mắt Thanh Cổ nhìn chằm chằm vào trường thương trong tay Liễu Minh, chỉ thấy thân thương lập lòe vô số ma văn yêu dị, thỉnh thoảng có ánh sáng sắc nhọn hiện ở đầu mũi thương, thoạt nhìn vô cùng rắn chắc sắc bén.
Ngón tay Liễu Minh lướt nhẹ qua thân thương, món bảo vật này được tạo ra khi hắn rảnh rỗi trong mấy năm qua, được Ma Thiên thêm vào Thanh Ma Kim, cùng vô số tài liệu trân quý, luyện thành một trọng bảo, uy lực của nó không dưới Ma Long chiến thương của Liễu Tung Dương.