Dịch giả: LOLOTICA
“Ngày đó đoàn người tộc ta sau khi tiến vào Ma Uyên Bí Cảnh, mới đầu tuy có nhiều lần gặp nguy hiểm nhưng mà may mắn trên đường đi thuận lợi không gặp nhiều khó khăn. Nhưng mà khoảng sau nửa năm, bên trong nội uyên bỗng nhiên nổi lên những thiên tượng kinh người, dường như sắp có dị bảo nào đó sắp xuất thế thì phải? Vì vậy ta cùng ta cùng Khôi Triệu trưởng lão sau khi thương lượng cẩn thận cuối cùng đã quyết định tiến vào nội uyên tìm hiểu xem cuối cùng là có chuyện gì. Theo ta được biết lúc đó tất cả tứ đại gia tộc bao gồm cả Liễu gia đều tiến về bên trong nội uyên tìm kiếm cơ duyên.” Giọng nói của Hoàng Phủ Ngọc Phách cứ đều đều vang lên không nhanh không chậm một cách thản nhiên.
“Nội uyên”
Sắc mặt Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ đồng thời biến sắc, hai người lập tức nhớ ra cái gì đó đồng thời nhìn về phía thiếu phụ áo bào màu vàng sau lưng Long gia gia chủ.
“”Đúng vậy, đúng như lời Ngọc Phách trưởng lão nói, lúc ấy ta cũng không chống cự lại được hấp dẫn mà dẫn theo tộc nhân đi vào nội uyên, khi ở trong đó có cùng gặp mặt với Ngọc Phách trưởng lão. Nhưng mà chỗ đó thực sự quá nguy hiểm, ta cảm thấy nguy hiểm trong đó quá nhiều liền mang theo tộc nhân lui ra ngoài.” Thiếu phụ áo bào màu vàng mặt không đổi sắc nói với giọng khoan thai.
Cao Hách Yểm cùng Khổng Tường Vũ nghe chuyện đó trong mắt cả hai hiện lên một tia dị sắc, hiển nhiên là không có tin hoàn toàn vào những gì mà thiếu phụ áo bào màu vàng vừa nói. Dù sao sự nguy hiểm của nội uyên thì hai người cũng hiểu biết từ trước, nếu như không có chuẩn bị chu toàn chắc chắn là có đi mà không có về.
” Bên trong nội uyên nguy hiểm vô cùng, ta cùng Khôi Triệu trưởng lão tuy rằng đã hết sức che chở cho tộc nhân nhưng kết quả vẫn là tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nếu chỉ có vậy thôi cũng đành thôi nhưng không nghĩ tới cuối cùng gặp phải Liễu gia, trong lúc hai bên chiến đấu không biết Liễu Tung Dương như thế nào triệu hoán ra một cỗ Kim sắc Ma Thi cực kỳ lợi hại hoàn toàn đem chúng ta tàn sát, vì bảo toàn mạng sống cho ta mà Khôi Triệu trưởng lão cũng bị Kim sắc Ma Thi ra tay giết chết. Cuối cùng chỉ có may mắn trốn thoát, ta đợi ở bên trong nội uyên thêm một thời gian nữa, thì phát hiện thêm vài tình huống….” Hoàng Phủ Ngọc Phách tiếp tục nói chẳng qua là khi nhắc tới Hoàng Phủ Khôi Triệu thì sắc mặt trở thành ảm đạm thất sắc.
Hai người Khổng Tường Vũ sắc mặt căng thẳng, cả hai biết rõ rằng đã nói tới chỗ mấu chốt rồi.
“Nói miệng không bằng chứng thì chắc các vị không tin, vậy xin hai vị gia chủ nhìn một chút.” Hoàng Phủ Ngọc Phách lật tay lấy ra hai khối ngọc phù màu tím, sau đó phất tay đánh ra hai đạo tử quang lên phía trên.
Tử sắc ngọc phù sau khi rời khỏi tay Hoàng Phủ Ngọc Phách liền biến thành hai luồng thủy quang ở giữa không trung sau đó rơi vào trước mặt của Khổng Tường Vũ cùng Cao Hách Duệ, phía trên ngọc phù lúc này dần dần hiện ra một ít hình ảnh.
Bốn người Khổng Tường Vũ cùng Cao Hách Duệ nhìn mấy lần vào hình ảnh trong thủy quang sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Bên trong thủy quang trước mắt Cao Hách Duệ hiện ra hình ảnh tình hình đoàn người Cao Hách Yểm bên ngoài Ma Uyên Tháp đang bị xúc tu của hãn mặc đại thụ công kích.
Mà bên trong thủy quang trước người Khổng Tường Vũ lại hiện ra hình ảnh đoàn người của Cao Hách gia tộc bị Liễu Tung Dương cùng Kim sắc Ma Thi liên thủ đánh chết.
Long gia gia chủ một bên cũng đang xem hình ảnh này, quang mang trong ánh mắt chớp lên sau đó liếc nhìn Hoàng Phủ Ung.
Hoàng Phủ Ung dường như cảm giác thấy điều gì cũng quay đầu nhìn sang, hai người nhanh chóng trao đổi một chút qua ánh mắt sau đó lại điềm nhiên tách ra như không có việc gì.
Hình ảnh trên thủy quang ghi chép cũng không nhiều lắm rất nhanh sau đó liền kết thúc.
Sắc mặt Khổng Tường Vũ lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trên tấm hình cuối cùng hắn nhìn thấy là hình ảnh của Khổng Tường Tư cùng Khổng Tường thế gia đệ tử bị Liễu Tung Dương cùng Kim sắc Ma Thi đánh chết thê thảm.
“Liễu gia…” Trên mặt Khổng Tường Vũ âm trầm bên trong mồm hắn đang rít lên hai chữ này.
Ngược lại Khổng Tường Vũ không có hoài nghi đây là hình ảnh làm giả của Hoàng Phủ gia tộc.
Thủy quang này là Thủy Kính Thuật trong pháp thuật Thủy hệ pháp thuật chuyên được dùng bảo tồn cùng với ghi chép một vài hình ảnh.
Dùng tu vi cùng ánh mắt của hắn, nếu như Hoàng Phủ gia tộc làm giả chắc chắn không thể gạt được ánh mắt của hắn.
Cao Hách Duệ bên kia cũng chau mày suy nghĩ, hình ảnh cuối cùng trong thủy quang là cảnh Thiên Tượng Cảnh tộc nhân của Cao Hách thế gia bị hãn mặc xúc tu đánh chết nhưng mà Cao Hách Yểm lại chạy thoát được ra ngoài.
“Hoàng Phủ trưởng lão, xin hỏi Thủy Kính Thuật này là do ngươi tự tay thi triển?” Lông mày Cao Hách Duệ khẽ nhướng lên hướng Hoàng Phủ Ngọc Phách mà truy vấn.
“”Đúng vậy, nhưng mà thật xin lỗi, lúc ấy bản thân tại hạ cũng khó bảo toàn cho nên không thể trợ giúp Yểm đạo hữu, về phần tình huống về sau của Yểm đạo hữu như thế nào thì tiểu nữ càng không tài nào biết được rồi. Bất quá từ phương hướng trốn chạy kia mà phán đoán, chỉ sợ là Yểm đạo hữu dữ nhiều lành ít.” Hoàng Phủ Ngọc Phách vừa nói vừa có chút áy náy.
Cao Hách Duệ nghe vậy sắc mặt bỗng trầm xuống sau đó không có hỏi thêm gì nữa.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thi lễ một cái đối với hai vị gia chủ xoay đó quay người đi tới sau lưng Hoàng Phủ Ung đứng ở một bên.
“Những chuyện phát sinh trong Ma Uyên ta đã lập tức báo cho nhị vị gia chủ toàn bộ, chẳng qua là Ngọc Phách trưởng lão ở trong Bí Cảnh bị trọng thương nên sau khi trở lại trong tộc liền lập tức bế quan tu dưỡng cho nên lúc này mới có thể hướng hai vị mà giải thích được.” Trong giọng nói của Hoàng Phủ Ung có chút áy náy.
“Chuyện tộc nhân vô cớ mất tích trong hành trình Ma Uyên, hôm nay có thể biết được việc đám người Tư trưởng lão vẫn lạc vì lí do gì lão phu đã vô cùng cảm kích.” Khổng Tường Vũ ôm quyền thi lễ một cái đối với Hoàng Phủ Ung.
“Khổng Tường huynh không cần đa lễ, Liễu gia lòng muông dạ thú đã ám toán chúng ta người của hai nhà ám toán chúng ta. Khôi Triệu trưởng lão của bổn tộc cũng vẫn lạc trong tay bọn chúng, đại thù như thế chắc chắn ta sẽ hướng bọn hắn đòi lại.” Hoàng Phủ Ung trầm giọng trả lời.
Trong nội tâm Khổng Tường Vũ lúc này có nhiều ý niệm đang chuyển động, trong lời nói của Hoàng Phủ Ung có ý muốn lôi kéo rõ ràng, ban đầu Khổng Tường thế gia vốn không muốn tham gia vào việc tranh đấu của trung ương Hoàng Triều cùng Liễu gia, nhưng mà hôm nay Liễu gia đã xuống tay giết Khổng Tường Tư huyết hải thâm cừu như thế làm sao có thể không báo cho được.?
“Khổng Tường gia tộc nguyện ý nghe lời Ma Hoàng đại nhân điều khiển.” Khổng Tường Vũ trầm ngâm một chút sau đó âm thanh hữu lực vang lên.
“Thật tốt quá, Bổn Hoàng có được Khổng Tường huynh tương trợ tin chắc rằng sắp tới có thể diệt sạch Liễu gia phản loạn rồi.” Khuôn mặt Hoàng Phủ Ung đại hỉ thi lễ cảm ơn.
Cao Hách Duệ thấy cảnh này sắc mặt cũng hơi đổi nhưng mà hắn cũng không nói gì thêm.
” Hôm nay Bổn Hoàng triệu tập mọi người tới đây, thứ nhất là hướng Khổng Tường huynh, Cao Hách huynh công bố sự tình Ma Uyên Bí Cảnh, một chuyện khác chính là về sự tình Liễu gia phản loạn.” Hoàng Phủ Ung nhìn Cao Hách Duệ ngữ khí thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra đã lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người tập trung lại.
” Liễu gia phản loạn đã hơn mười năm rồi, bất quá Hoàng Phủ gia tộc bởi vì có một vài nguyên nhân đặc thù nên một mực không thể toàn lực bình định Liễu gia. Bất quá trước mắt đã không còn vấn đề gì nữa rồi, Bổn Hoàng đã hạ lệnh mang sáu quân đoàn dưới trướng điều động đến tiền tuyến, đợi đến sau khi chấm dứt đại điển lập tức dốc sức toàn lực bình định phản loạn.” Hoàng Phủ Ung dừng một chút khi đang nói sau đó tiếp tục trầm giọng nói ra suy nghĩ của mình.
Ba người Cao Hách Duệ Khổng Tường Vũ Long gia gia chủ nghe vậy thần sắc của mỗi người đều khác nhau.
Quang mang trong mắt Cao Hách Duệ lập loè, sắc mặt khẽ biến thành Khổng Tường Vũ sắc mặt khẽ biến lập tức nhẹ gật đầu chậm rãi, về phần thần sắc Long gia gia chủ từ đầu đến cuối đều rất là bình thản tựa như đã sớm biết việc này.
” Vì có thể đẩy tiến độ nhanh hơn, Bổn Hoàng quyết định thừa dịp đại điển diễn ra có tất cả gia chủ đại thế gia tề tụ tại đây sẽ xây dựng liên quân thế gia cùng nhau tham dự bình định phản loạn.” Hoàng Phủ Ung tung ra một tin tức trọng đại.
Sắc mặt Khổng Tường Vũ cùng Long gia gia chủ không có biến hóa nhiều lắm chỉ có thần sắc của Cao Hách Duệ khẽ biến đổi.
Ác chiến Trung ương Hoàng Triều cùng Liễu gia tiếp diễn đến nay thực ra chủ yếu đều là giữa đại thế gia Hoàng Phủ thế gia cùng Liễu gia chính diện đối chiến. Bởi vì trung ương Hoàng Triều cũng không cũng không cưỡng ép triệu tập các thế gia mặt khác tương trợ cho nên các thế gia cỡ lớn khác biểu hiện ra tuy rằng thần phục với Hoàng Phủ thế gia như trước nhưng phần lớn không có cử động thực chất gì cả, nhiều lắm thì chỉ triệu tập một ít gia tộc vừa và nhỏ tiến về trước trợ giúp Hoàng Phủ thế gia một chút.
Cử động lần này của Hoàng Phủ Ung là quyết tâm phải nhanh chóng đánh tan Liễu gia rồi.
” Mấy ngày trước đây Long huynh đã đến Hoàng thành, ta đã nói với hắn đề nghị này, Long huynh cũng đã đáp ứng gia nhập vào trong liên quân.” Hoàng Phủ Ung nói đến đây quay đầu nhìn liếc Long gia gia chủ.
Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Vũ cũng đồng thời nhìn sang.
Long Ẩn mỉm cười gật đầu tán thành.
“Khổng Tường huynh, không biết ngươi đối với hành động lần này có cao kiến gì chăng?” Trên mặt Hoàng Phủ Ung lộ ra vẻ hài lòng lập tức nhìn về phía Khổng Tường Vũ thản nhiên hỏi.
” Khổng Tường gia tộc nguyện ý gia nhập liên quân, phụ tá Ma Hoàng đại nhân bình định Liễu gia phản loạn.” Khổng Tường Vũ không do dự mà lập tức nói ra.
” Tốt, Khổng Tường huynh quả nhiên là người rất hiểu đại nghĩa, Bổn Hoàng lúc này phải cảm ơn ngươi trước.” Hoàng Phủ Ung nhẹ gật đầu ôm quyền cảm ơn.
Sau khi cảm ơn Khổng Tường Vũ, ánh mắt Hoàng Phủ Ung dời về phía Cao Hách Duệ.
” Cao Hách gia tộc cũng nguyện ý gia nhập liên quân.” Cao Hách Duệ không chờ Hoàng Phủ Ung mở miệng hỏi thăm đã mở miệng trả lời.
Bên trong Tứ đại gia tộc quyền thế đã có hai gia tộc đứng về phía trung ương Hoàng Triều, bại cục của Liễu gia đã định rồi nên Cao Hách Duệ tự nhiên sẽ không làm kẻ thiếu suy nghĩ không có cái nhìn đại cục.
” Hặc hặc, thật tốt quá rồi, ba vị đều nguyện ý gia nhập liên quân như vậy Liễu gia kia đã không đáng để lo rồi.” Hoàng Phủ Ung mừng rỡ trong lòng vỗ tay cười nói hào sảng.
Những năm gần đây toàn bộ Hoàng Phủ gia Hoàng Phủ gia đã đã mất đi ba vị đại năng Thông Huyền Cảnh cùng mấy vị cường giả Thiên Tượng Cảnh, có thể nói tổn thất này vô cùng nghiêm trọng.
Bất quá phía sau mưu đồ khổ tâm kia đã dựa theo thế cục mà lôi kéo ba đại gia tộc quyền thế đến bên mình, tuy rằng không biết về sau ba tộc này trong chiến đấu cùng Liễu gia có nguyện ý xuất ra bao nhiêu sức mạnh nhưng mà chỉ cần bọn hắn đứng bên mình, Hoàng Phủ vương triều có thể tuyệt đối nắm chắc đối phó Liễu gia rồi.
Bởi vì tam đại gia tộc tỏ rõ tỏ thái độ liên thủ với nhau nên bầu không khí trong đại điện khi nói chuyện đã hòa hợp hơn rất nhiều.
” Ma Hoàng đại nhân, chi tiết có liên quan cụ thể tới quân tình chẳng biết đã có được kế hoạch cụ thể nào chưa?” Sắc mặt Khổng Tường Vũ buông lỏng một ít hỏi Hoàng Phủ Ung.
” Việc này Khổng Tường huynh không hỏi ta cũng sẽ báo cho ba vị biết.” Tâm tình thật tốt Hoàng Phủ Ung tâm tình thật tốt nhìn liếc Hoàng Phủ Chiêm Thiên bên cạnh trả lời.
Hoàng Phủ Chiêm Thiên hiểu ý lật tay lấy ra khối ngọc giản cong ngón búng ra đẩy ngọc giản đã rơi vào trước người tam đại gia chủ.
……………..
Hội đàm trong đại điện kéo dài hơn một canh giờ chấm dứt, sau khi tam đại gia chủ nhao nhao cáo từ trong điện chỉ còn lại có ba người Hoàng Phủ Ung.
Xét toàn diện tổng thể thì hội đàm có thể coi như hòa hợp, cấu tạo cơ bản liên quân đã hoàn tất thương thảo, ba người Cao Hách Duệ cũng đã gật đầu đồng ý, các thế gia hứa hẹn phái ra quân đội chiến lực tương đương với hai quân đoàn đi tới chiến trường hiệp trợ trung ương vương triều chinh phạt Liễu gia.
Chẳng qua là trong việc phân phối chiến lợi phẩm thì ba đại thế gia có dùng chút công phu sư tử ngoạm mồi nhưng Hoàng Phủ Ung cơ bản cũng đã đồng ý.
Thật ra Hoàng Phủ Ung đưa ra việc liên quân thế gia nói là liên hợp tất cả các thế gia kỳ thật mục đích chủ yếu chính là lôi kéo ba đại gia tộc quyền thế gia tộc quyền thế Cao Hách, Khổng Tường còn có Long gia mà thôi.
Chỉ cần ba đại gia tộc quyền thế gia tộc quyền thế cùng trung ương Hoàng Triều đứng về cùng một chiến tuyến, trên cơ bản Liễu gia nhất định gánh lấy thất bại còn về phần những thế gia khác cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
“Hai vị trưởng lão hôm nay cũng khổ cực rồi, các vị đi nghỉ ngơi đi thôi.” Hoàng Phủ Ung mở miệng nhắc nhở hai người Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng Hoàng Phủ Chiêm Thiên hơi chần chờ, sau đó thi lễ một cái đối với Hoàng Phủ Ung rồi lui ra ngoài.
Hai người song song đi trên một đoạn hành lang dài chung quanh không có một bóng người, trên hành lang vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân hai người vọng lại.