Dịch giả: Vong Mạng
Biên: nila32
Sau khi rút thăm xong xuôi, Liễu Minh liền cáo biệt hai người Ngạn Danh Tuyết Vân, sải bước đi tới gần tòa lôi đài thứ chín, tìm một chỗ đất trống ít người, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau đó, trên đài cao, nam tử ục ịch trong số tám vị viện chủ đột nhiên ngừng nói chuyện phiếm với người bên cạnh, đi tới trước mấy bước, lớn tiếng tuyên bố:
“Thời gian đã đến, thi đấu vòng loại chính thức bắt đầu. Mới các vị đệ tử căn cứ kết quả rút thăm đi về các lôi đài, dựa theo số rút được định ra trình tự thi đấu.”
Âm thanh vừa mới truyền xuống, mấy ngàn đệ tử dưới đài lập tức náo loạn hết lên, cũng rất nhanh chỉ trong thời gian mười lần hô hấp đã chia làm mười nhóm người đông nghịt vây quanh các lôi đài.
Ở trên mỗi lôi đài đều đã một viên Ngoại viện Chấp Sự tu vi Hóa Tinh kỳ đứng ở đó từ sớm, hiện đang thông báo tình hình thi đấu cùng một số sự việc cần lưu ý.
Liễu Minh lúc này đang đứng trong đám người ở tòa lôi đài thứ chín, một bên lắng nghe vị chấp sự trên đài giảng giải, một bên đưa ánh mắt nhìn qua mọi nơi rồi thu lại nhìn nhìn lên con số trên lệnh bài môn phái ở trong tay.
Khu thứ chín tổng cộng có hơn bốn trăm đệ tử, số của họ Liễu là ba trăm hai mươi sáu thế nên phải qua hơn một trăm cuộc tranh tài mới đến lượt hắn. Trước mắt thời gian thi đấu chỉ còn lại nửa ngày do vậy trong hôm nay khả năng cao Liễu Minh sẽ không thượng đài…
…
“Trận tiếp theo, số mười lăm đối chiến số hai mươi sáu!”
Ngoài dự kiến của Liễu Minh, chỉ vẻn vẹn sau thời gian cạn xong một chén trà đã có hơn mười cuộc tranh tài phân ra thắng bại, điều này khác xa so với phán đoán hôm nay sẽ không đến lượt thi đấu của hắn trước đó.
Mà đa số những cặp thi đấu trên lôi đài có tu vi cảnh giới không khác biệt quá, trong đó hiển nhiên là Ngưng Dịch sơ, trung kỳ chiếm đa số. Thế nhưng thực lực chân chính mỗi người lại khác nhau rất lớn, một số ít đệ tử quá yếu thậm chí còn chưa kịp xuất ra linh khí đã bị đối phương dùng bí thuật áp chế, trong nháy mắt phân ra thắng bại. Lại có một ít đệ tử Ngưng Dịch sơ kỳ gặp phải đệ tử Ngưng Dịch hậu kỳ liền không đánh mà nhận thua luôn. Phóng mắt nhìn ra mấy tòa lôi đài khác thấy đa số tình hình trên lôi đài cũng tương tự vậy. Đương nhiên cũng có những cặp tu vi giống nhau, thực lực tương đồng thì cần phải kịch chiến mất một khoảng thời gian mới có thể phân ra thắng bại. Bất quá do không phải trận chiến sinh tử nên một khi có người ở thế hạ phong hoặc sau khi nhận thấy không địch lại đối phương liền chủ động nhận thua nhảy ra khỏi cấm chế..
Đúng lúc này, Liễu Minh bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình có một ánh mắt nhìn tới. Hắn thoáng nghĩ một chút liền quay đầu lại, hóa ra là tên đại hán mắt tím Tàng Huyền đang đi nhanh tới phía mình.
“Từ sau khi từ biệt ở Bích Khung Huyễn Cung, pháp lực của Liễu huynh dường như tăng tiến không ít.” Tàng Huyền dừng lại trước mặt Liễu Minh, ôm quyền nói.
“Ta đâu có được như Tàng huynh, lại đột phá Ngưng Dịch hậu kỳ, chắc hẳn thực lực cũng tăng nhiều. ” Liễu Minh khẽ mỉm cười nói.
“Tại hạ sao dám so sánh với Liễu huynh, ngày đó một mình chém giết tên Âm Dương Cự Lực Ma, lại thông qua được thí luyện của Bích Khung Huyễn Cung, thực lực mạnh đã là chuyện mọi người đều biết.” Nghĩ tới Bích Khung Huyễn Cung thí luyện, Tang Huyền không khỏi than nhẹ một tiếng rồi nói.
“Thì ra người này chính là đệ tử được xưng bằng lực lượng một người chém giết Âm Dương Cự Lực Ma, Liễu Minh?” Không chờ Liễu Minh mở miệng, không biết ai ở cạnh đó đã kinh ngạc hô một câu.
Lập tức xung quanh có hơn mười cặp mắt xoay nhanh trông về phía Liễu Minh, rồi bắt đầu tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Cũng khi đó, Liễu Minh thần sắc khẽ động, vừa xoay đầu thình lình thấy ở cạnh lôi đài số tám, một gã thanh niên mập mạp mặc áo màu lục đang cười mà như không cười nhìn sang phía mình, trong tay gã cầm một cái bánh nướng không biết từ đâu ra đem lên gặm gặm. Người này ánh mặt ngưng trọng dị thường, có thể khiến cho Liễu Minh có loại cảm giác như bị đè nén, nghĩ cũng không phải loại nhân vật tầm thường vậy nhưng hắn tự vấn lại cũng chưa gặp qua người này bao giờ, mà gã cũng không có trong danh sách những kẻ lợi hại mà Ngạn Danh đã đề cập.
Điều này khiến cho nội tâm Liễu Minh như trầm xuống một chút nhưng sau hắn lại lập tức phục hồi tinh thần, tiếp tục hướng Tàng Huyền nói:
“Tàng huynh quá khen, tại hạ cũng chỉ là nhất thời may mắn mà thôi. Ngược lại Tàng huynh có thiên phú tử nhãn kinh người, đem so với lần thi đấu này thì nhất định có thu hoạch đấy.”
Tàng Huyền nghe vậy cười gượng một tiếng, khi còn đang muốn gì thêm thì một trận thi đấu trên lôi đài số tám đã phân định thắng bại, cả hai cũng rời đài đồng thời vang lên thanh âm lạnh lùng của vị Hóa Tinh Chấp Sự:
“Trận tiếp theo số mười một đấu với số ba mươi hai.”
“Liễu huynh, tại hạ ra sân trước.” Tàng Huyền nghe thấy thế liền ôm quyền, thân hình chớp động mấy cái đã nhảy lên lôi đài số tám.
Hắn đúng là số ba mươi mốt khu thứ tám.
Đối thủ của hắn là một thanh niên xấu xí thấp bé, tu vi chỉ vẹn vẹn có Ngưng Dịch sơ kỳ.
Kết quả, chỉ sau mấy hơi thở, thanh niên thấp bé còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Tàng Huyền cách không đánh mấy quyền văng ra khỏi lôi đài.
Thời gian từng chút trôi qua, từng trận thi đấu cũng như thế tuần tự tiến hành.
Trong mỗi phân khu, tiếng hoan hô, thổn thức liên tiếng vang lên.
Những nhân vật lợi hại được thế lực lớn xem trọng, thường thường khi vừa mới lên đài sẽ kéo theo những tiếng reo hò của đệ tử dưới đài.
Trong số đó, từ khu thứ ba, nơi có Chu Thiên Thụy, đang truyền ra từng hồi âm thanh reo hò tán thường, nguyên do là vị Chu sư huynh này vừa mới giơ tay nhấc chân vài cái đã lập tức đánh bại một gã đệ tử Ngưng Dịch hậu kỳ khác.
Sau đó không lâu, trong khu thứ hai, một cô gái mặt sẹo mặc áo đen lên đài, dường như cũng đưa tới một hồi âm thanh kinh hô, chỉ một lát sau, nữ tử mặt sẹo dùng một loại thân pháp quỷ dị, dễ dàng đánh một gã thanh niên ngất xỉu trên mặt đất.
Liễu Minh đối với việc này cũng không để trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh không xao động, vừa quan sát trận thi đấu trên lôi đài vừa lẳng lặng chờ đợi.
Lần so tài này, trong lòng hắn đã sớm quyết định, kém nhất cũng phải đoạt được một chỗ trong mười vị trí đầu bảng, đương nhiên nếu nói đoạt được vị trí số một thì tất nhiên là tốt nhất. Từ đó, hắn không những có được lượng tài nguyên lớn mà còn có thể may mắn được một vị chưởng tọa ngọn núi nào đó trong tông nhìn trúng liền trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, đỡ phải phiền toái tìm cách khác để tiến vào nội môn.
Rút cuộc đợi khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống mới tới lượt Liễu Minh.
“Trận tiếp theo, số ba trăm sáu mươi mốt đối chiến số ba trăm sáu mươi hai.”
Liễu Minh sau khi nghe thấy âm thanh từ lôi đài số chín truyền ra, không nói hai lời nhún người nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống một bên lôi đài.
Màn sáng cấm chế bốn phía lôi đài cùng dựng lên, bao bọc trọn vẹn cả lôi đài vào bên trong.
Đối diện, một gã thanh niên bộ dạng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vận áo bào xám, vừa thấy Liễu Minh tức thì chắp lại nói:
“Tại hạ Chu Ngộ Thiên của Tiêu Tương Viện, kính xin sư huynh chỉ giáo một chút.”
“Phiêu Hồng Viện, Liễu Minh.” Liễu Minh chỉ nhàn nhạt đáp lời, đồng thời dùng thần thức quét qua, đối phương chẳng qua chỉ là một gã đệ tử Ngưng Dịch trung kì.
“Cái gì, ngươi chính là Liễu Minh!” Chu Ngộ Thiên nghe xong chuyện đó, lập tức rùng mình, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ cảnh giác.
Nhưng Liễu Minh thần sắc vẫn không thay đổi, đứng yên tại chỗ.
Lúc này, trên không trung, vị chấp sự Hóa Tinh kỳ nói xong một tiếng “Bắt đầu” liền bay ra ngoài màn sáng.
Thanh niên áo bào xám nghiêm nghị đem tay áo run lên, một thanh đoản xoa phát ánh sáng màu vàng mịt mờ bay ra, trên không trung xoay một cái rồi liền hóa lớn hơn một trượng.
Liễu Minh nhàn nhạt nhìn qua cây đoản xoa trong tay thanh niên, dĩ nhiên là một thanh thượng phẩm linh khí có hai mươi lăm trọng cấm chế, nhưng hắn vẫn đứng chắp tay sau lưng, bộ dáng không có chút ý tứ muốn động thù nào.
“Liễu huynh tuy rằng thanh danh hiển hách, nhưng hành động như vậy cũng không khỏi quá xem thường người khác.” Nhìn bộ dạng không buồn động thủ của Liễu Minh khiến thanh niên áo xám dường như có chút tức giận, không khỏi nhướng mày trầm giọng nói.
Vứt dứt lời, hai tay gã đánh ra mấy đạo pháp quyết vào phi xoa trên không trung, tiếp theo lại điểm một cái vào không trung. Một tiếng sét đánh truyền đến, phi xoa hóa thành một đạo điện quang đường kính miệng bát lao vọt về phía Liễu Minh.
Liễu Minh ánh mắt lạnh lẽo, thúc giục pháp quyết, sương mù màu đen trên người bốc lên cuồn cuộn. Sau một cái khoát tay, hắc vụ hóa thành một nắm đấm khổng lồ màu đen gào thét lao về phía hồ quang điện màu vàng.
Âm thanh xé gió “Xoẹt xoẹt” truyền đến, nắm đấm khổng lồ màu đen cùng hồ quang điện đang nhất thời bất phân thắng bại.
Gặp tình hình nay, Liễu Minh tựa như có chút ngoài ý muốn, ánh mắt trở nên dữ dằn. Cả người hóa thành một cái ảo ảnh rồi biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cũng lúc đó, “Ầm” một tiếng, hồ quang điện cùng nắm đấm màu đen trên không trung nổ tung ra, bên trong sương mù dày đặc, một đám điện quang màu bạc bắn ra trông như rễ cây.
Đúng lúc này, một bóng người quỷ mị xuất hiện đằng sau thanh niên áo xám, liền đó, vô thanh vô tức, không chút dấu hiệu, khoát tay đánh ra một đại thủ ấn đen xì bay thẳng tới phía lưng thanh niên
Nam tử áo xám căn bản không kịp phản ứng nữa, cương khí hộ thân lập tức bị thủ ấn màu đen vỗ trúng một phát đã tan, liền hét thảm một tiếng bay thẳng ra xa vài chục trượng mới rơi xuống chỗ ngoài lôi đài.
Đoản xoa trên không trung bởi mất đi liên hệ với chủ nhân nên cũng rơi đánh “Bịch” một tiếng xuống lôi đài.
Tính từ lúc thanh niên áo xám thả đoản xoa ra đến khi bị Liễu Minh đánh một kích bay khỏi lôi đài chỉ là sự tình trong mấy hơi thở.
“Người chiến thắng là Liễu Minh của Phiêu Hồng Viên.” Trên lôi đài trống không, Hóa Tinh Chấp sự thấy vậy, lúc này lớn tiếng tuyên bố, nhưng trong mắt không khỏi hiện lên một tia á sắt.
“Đa tạ.”
Liễu Minh nhẹ nhàng nói một câu, sau đó khinh thân nhảy xuống lôi đài.
Dưới đài, một nam tử cao gầy khác hình như cùng viện với thanh niên áo xám bước nhanh tới nâng gã dậy. Một lát sau, thanh niên áo xám mới được nam tử cao gầy đỡ dậy liền không nói lời nào biến mất khỏi đám người.
Lại qua một lúc lâu sau, ngày đầu tiên đấu vòng loại liền hạ màn.
Liễu Minh cũng không có dừng lại, một tay bắt pháp quyết, liền hóa thành một đám mây đen bay nhanh về động phủ.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, trên đỉnh Vân Dật Phong, mấy ngàn người lại chen chúc tụ tập lần nữa. Nhưng so với ngày thứ nhất, số người tụ tập thình lình bớt đi một phần ba. Trải qua ngày đầu tiên thay nhau thi đấu, đã có gần một nửa số người bị loại, trong số những người hiện tại tụ tập ở đấy có một phần không nhỏ hôm qua đã bị loại, hôm nay đến chỉ là xem thi đấu mà thôi. Dù sao, nếu có thể chứng kiến một ít trận đấu đỉnh cao, đối với tương lai tu hành cũng như kinh nghiệm thực chiến của bản thân sẽ thu được trợ giúp rất lớn.
Phía trên ngọc đài, mấy vị viện chủ tám viện cộng thêm cả phó viện chủ lại chỉ có hơn mười người, so với ngày đầu tiên thình lình ít đi mấy vị. Trong khi đó, trưởng lão cùng chưởng tọa mấy ngọn núi so với ngày đầu lại tăng thêm mấy người.
Liễu Minh đã sớm tới cạnh tòa lôi đài thứ chín, tìm một chỗ yên tĩnh, tiếp tục lẳng lặng quan sát. Hắn dùng thần thức quét qua, liền phát hiện trải qua ngày thi đấu đầu tiên, đệ tử còn lại hôm nay phần lớn là tu vi Ngưng Dịch trung hậu kỳ, chỉ vẹn vẹn có một phần rất ít là Ngưng Dịch sơ kỳ.
Không lâu sau, thi đấu lại bắt đầu, đa số đều là thi đấu giữa các đệ tử Ngưng Dịch trung, hậu kỳ nên độ đặc sắc tăng cao hơn mấy phần so với ngày đầu tiên, thời gian cho mỗi trận thi đấu cũng tương tự tăng thêm không ít.
Khoảng nửa ngày sau, rút cuộc đến phiên Liễu Minh ra sân lần nữa.
“Trận tiếp theo, số ba trăm sáu mươi hai đối chiến số ba trăm sáu mươi bốn.” Chấp sự đệ tử mặt không biểu tình tuyên bố.
Liễu Minh nghe xong, lúc này cười nhạt một tiếng, từ trong đám người đi ra, nhảy lên lôi đài.