Dịch giả: Vong MạngBiên: nila32
Liễu Minh ở phía dưới thân hình chấn động. Hắc khí quanh người bỗng trở nên nồng đậm. Giữa luồng hắc khí đang quay cuồng, hai con Vụ Long, Vụ Hổ đen kịt ngưng tụ ra, bao phủ bóng người hắn vào trong.
Âm thanh “Phốc phốc” liên tiếp vang lên.
Kiếm ti màu xám vừa mới đâm vào trong hắc khí lập tức đã bị ảo ảnh Long, Hổ cuốn lấy rồi nuốt xuống, biến mất không thấy bóng dáng.
La Cảnh thấy vậy, sắc mặt thoáng có chút khó coi, gã gầm lên một tiếng, hai tay như quạt gió liên tục đánh ra hơn mười đạo pháp quyết. Kiếm quang màu xám đón gió một phát to lên gấp mấy lần, lóe một cái biến thành ảo ảnh cự lang, hai mắt lóe lên hung quang, thình lình bổ nhào xuống phía Liễu Minh ở dưới.
“Kiếm Khí hóa hình?”
Bên trong sương mù, Liễu Minh nội tâm rùng mình, cái này có thể xem là một môn Ngự Kiếm Thuật cực kỳ cao siêu, hắn khi cùng Sa Thông Thiên giao thủ cũng chỉ mới thấy hai lần, không ngờ gã này cũng sử ra được.
“Không, không đúng!”
Ở dưới, Liễu Minh híp mắt lại, liền lập tức phát hiện manh mối.
Đó không phải cái gì Kiếm Khí Hóa Hình. Tuy rằng rất giống nhau, nhưng mà trên người cự lang màu xám này không có kiếm ý lăng lệ ác liệt đặc trưng của người luyện tập Ngự Kiếm Thuật. Kiếm quang lúc trước cũng như vậy, chỉ giống như kiếm khí mà thôi nếu không sao hắn có thể đơn giản bằng một quyền đánh bay. Xem ra gã La Cảnh này không phải một gã kiếm tu mà hẳn là thanh kiếm của gã có bổ sung một ít thần thông cùng loại với kiếm tu.
Ảo ảnh cự lang màu xám kia nhanh như điện chớp, chỉ nháy mắt đã chỉ còn cách đỉnh đầu Liễu Minh chưa tới một trượng, há miệng rộng, hung hăng nhắm đầu Liễu Minh cắn xuống.
Trong mắt La Cảnh hiện lên một tia băng lãnh tiếu ý, dường như đã thấy được cảnh bản thân Liễu Minh bị trọng thương, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thấy thế nhưng Liễu Minh mặt vẫn không biến sắc, một cánh tay nhấc lên, bàn tay xòe ra, hắc khí cuồn cuộn bỗng nhiên ngưng tụ lại trên bàn tay rồi biến ảo thành một bàn tay khổng lồ đen kịt lớn hơn một trượng. Ngay sau đó bàn tay khổng lồ chỉ một phát đã tóm được cổ cự lang. Năm ngón tay như móc câu, mặc cho Cự Lang quay cuồng giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.
La Cảnh thấy vậy trong lòng cả kinh, hai tay vội vàng dốc sức liều mạng bấm niệm pháp quyết, muốn thúc giục ảo ảnh cự lang chạy thoát ra.
Nhưng lúc này, Liễu Minh một tay đánh ra một đạo pháp quyết, tay kia hư không hung hăng nắm chặt.
Ảo ảnh cự lang sau khi kêu rên một tiếng thê lương, thân hình lập tức bị bàn tay khổng lồ bằng hắc khí bóp nát bấy, đồng thời hiện lộ ra bản thể trường kiếm màu xám đang ở trong hắc khí quay cuồng, vặn vẹo giãy giụa không ngừng.
La Cảnh kinh hãi, hai tay liên tục bấm pháp quyết không ngừng, muốn điều động linh khí thoát khói trói buộc, nhưng linh khí sau khi bị bàn tay khổng lồ bóp chặt lại không có cách nào nhúc nhích mảy may.
“Phong!”
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay phân biệt đánh ra mấy đạo pháp quyết quỷ dị, sau đó lại chập hai tay lại chà xát rồi chỉ một cái vào hư không.
Lập tức từ đầu ngón tay bắn ra vô số phù văn đen kịt, đem thanh kiếm màu xám kia bao vây lại, đồng thời phù văn đan vào nhau hợp thành một cái pháp trận huyền ảo.
Sau một khắc, phù trận màu đen lóe lên rồi chui vào trong thân kiếm.
“Lạch cạch.” Chỉ chớp mắt, hào quang của trường kiếm màu xám đã tiêu tan hầu như không còn, rơi trên lôi đài không thấy có phản ứng nào nữa.
“Phong ấn?” Trên không trung, Vị Chấp sự Hoa Tinh kỳ thấy vậy liền có chút ngoài ý muốn tự nói một câu.
Cái này chính là một loại thủ pháp tạm thời giam cầm Linh khí do Liễu Minh trong lúc luyện khí lĩnh ngộ ra. Loại thủ pháp này chỉ có khi pháp lực, Tinh Thần Lực bản thân đều vượt xa đối phương đồng thời phải vào lúc đang chiếm thế thượng phong mới có thể thi triển được.
Các đệ tử đang xúm đen xúm đỏ dưới lôi đài xem quyết đấu, lúc này xôn xao, kinh ngạc một hồi không thôi.
La Cảnh trong lòng lạnh buốt, khuôn mặt sau khi nhìn Liễu Minh lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Đúng lúc này, Liễu Minh khóe miệng khẽ nhếch lên, thân hình thoáng mờ đi rồi đột ngột biến mất ngay tại chỗ.
La Cảnh thấy thế kinh sợ, chưa kịp phản ứng thì một bóng người màu đen đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tiếp đó nắm đấm màu đen như phô thiên cái địa ầm ầm đánh tới.
Nắm đấm còn chưa tới thân, một cỗ man lực vô hình đã đập tới mặt gã.
La Cảnh sắc mặt trắng nhợt, hôi quang trong tay lóe lên, liền có thêm một cái thuẫn tròn, mặt thuẫn chằng chịt, chi chít nhưng linh văn huyền ảo màu trắng, dưới pháp lực được điều động, qua một thoáng đã hóa lớn gấp mấy lần, chắn trước nắm đấm.
Một tiếng “Ầm” thật to vang lên, tay cầm thuẫn của La Cảnh run rẩy một hồi, đồng thời gã phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
“Ngươi…”
Nhìn qua Liễu Minh hiện ra từ hắc khí cuồn cuộn, trên mặt La Cảnh tràn đầy vẻ kinh sợ, vừa cúi đầu nhìn thuẫn tròn trong tay, sắc mặt gã lại trắng bệch thêm, trên mặt tấm khiên thình lình đã có thêm một dấu quyền nhàn nhạt. Khi gã nhìn qua lần nữa, thân hình hình Liễu Minh lại bắt đầu mờ đi, gã hoảng sợ vội phun một ngụm máu lên trên tấm thuẫn.
Tấm thuẫn màu bạc dưới pháp quyết thúc giục, ngân mang đột nhiên sáng chói, đồng thời trên người La Cảnh cũng tỏa ra cương khí hộ thể chói mắt màu xám, cả hai dung hợp lại với nhau hóa thành một vòng bảo hộ trong suốt đem bao bọc La Cảnh vào trong đó.
La Cảnh trốn trong vòng bảo hộ, phòng hộ toàn thân chặt chẽ, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Lúc này, hắc quang chợt lóe, Liễu Minh xuất hiện ngay trước vòng sáng bảo hộ trong suốt, không nói hai lời hắc khí đã run lên, lập tức ngưng tụ quanh nắm tay mơ hồ hình thành một cái đẩu hổ màu đen
Sau một tiếng hổ gầm, quyền ảnh màu đen lóe đánh tới.
Ầm!
Bề mặt vòng bảo hộ trong suốt xuất hiện một dấu nắm đấm thật sâu.
“Không, không có khả năng…” La Cảnh khó có thể tin, gầm nhẹ một tiếng.
Lúc này quyền thứ hai lại nhoáng một cái lại đánh lên dấu nắm đấm.
Vòng sáng bảo hộ phía dưới điên cuồng rung động, tức thì hiện ra vết rạn như mạng nhện.
Trong mắt La Cảnh vừa hiện lên nét tuyệt vọng thì quyền ảnh thứ ba ầm ầm tới, vòng sáng trong suốt bị một quyền này đánh cho chia năm sẻ bảy vỡ nát tan tành.
Ngay lúc đó, La Cảnh mặt mũi tái nhợt, thình lình miệng phun ra một ngụm máu tưới. Cương khí hộ thể bị mạnh mẽ đánh vỡ, pháp lực phản phệ làm bản thân gã tự nhiên chịu thương tổn không nhẹ. Toàn thân lập tức trở nên uể oải, không có sức.
Lại một thoáng rung động.
Một bàn tay to lớn đen dị quỷ dị xuất hiện trên đỉnh đầu La Cảnh, vỗ xuống nhanh như điện chớp. Thân thể La Cảnh bỗng nhúc nhích, dường như muốn tránh né, nhưng mà do bị thương không nhẹ, pháp lực trong người có chút ngưng trệ mất linh nên chẳng trốn đi đâu được.
Oanh!
Bàn tay lớn màu đen đánh thẳng lên đầu vai La Cảnh khiến gã như bao cát bay ngược về sau, nặng nề đập lên quang màn sáng quanh lôi đài rồi từ từ tuột xuống, đã hôn mê bất tỉnh.
“Trận thi đấu này, Liễu Minh thắng!” Nam tử râu dài dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Liễu Minh rồi lập tức lóe lên xuất hiện trong màn sáng, tuyên bố kết quả trận đấu.
“La sư huynh không ngờ lại thất bại…” Đệ tử Phiêu Hồng Viện dưới đài hai mắt nhìn nhau, dường như nhất thời khó có thể tin kết quả lại như vậy
Liễu Minh đem hắc khí quanh người thu lại, hướng vị Chấp sự giám sát thi lễ một cái rồi không nói câu nào rời khỏi Diễn Võ Trường, nhằm hướng động phủ bay đi.
Kết quả là vừa bay đến trước cửa động phủ, một gã thanh niên gầy yếu, mặt dài ngoằng đã đợi sẵn ở đó, nhìn kỹ một chút thì chính là kẻ năm đó chịu trách nhiệm phân phối động phủ mà Liễu Minh từng gặp, Du Tín.
“Chúc mừng Liễu huynh thắng ngay trận đầu, một lần ra tay đã giành lại động phủ.” Du Tín ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Minh liền mặt mũi tươi cười chạy ra đón chào.
“Du huynh nắm bắt tin tức thực rất nhanh nhạy.” Liễu Minh thấy vậy, bất động thanh sắc nói.
“Tại hạ vừa biết được Liễu huynh chiến thắng liền lập tức chạy đến hỗ trợ huynh lần nữa an bài ổn thỏa việc sử dụng động phủ.” Du Tín tủm tỉm cười nói.
“Việc này làm phiền Du huynh rồi.” Liễu Minh vừa nói vừa gỡ lệnh bài động phủ bên hông xuống, đưa cho Du Tín lần nữa khắc lên đó mấy cái linh văn rồi sau đó hướng cửa lớn động phủ khua tay một cái liền thấy cửa động phủ tự động mở ra.
“Liễu huynh không cần khách khí, nếu động phủ không có vấn đề gì nữa, tại hạ xin cáo từ trước.” Du Tín có chút cung kính, nói đôi câu rồi chắp tay cáo từ rời đi.
Kế đó không tới nửa ngày, tin tức người bài danh thứ năm trong đợt Tiểu Bỉ, La Cảnh bị đệ tử ngoại môn Liễu Minh dễ dàng đánh bại nhanh chóng từ Phiêu Hồng Viện lan ra, gây nên một hồi xôn xao.
Rồi sau đó không lâu, lại có một tin tức giật gân lan truyền nhanh chóng trong giới đệ tử ngoại môn.
Âm Dương Cự Lực Ma, bài danh thứ mười ba trên Sinh Tử Đan bất ngờ bị tên đệ tử ngoại môn tên Liễu Minh diệt sát, tin tức nói đã có người đi Sinh Tử Các xác nhận chuyện này là thật, trong lúc nhất thời khiến không ít người chú ý.
…
Trong đại điện tại Thúy Vân Phong, Hạo Nguyệt Đồng Tử cùng nam tử họ Lô cũng đang bàn chuyện gì đó.
“A, nếu nói như thế, phường thị Trường Dương gần đây đã xảy ra không ít chuyện lớn.” Ngồi ở vị trí chủ tọa, nam tử họ Lô nhàn nhạt hỏi.
“Đúng là như thế, ngoài vị luyện đan đại sư không biết tên kia, Âm Dương Cự Lực Ma cũng đột nhiên xuất hiện tại vùng phụ cận, hơn nữa còn tập sát mấy tên đệ tử bổn môn. Nhưng may mắn là cuối cùng đã bị tên Liễu Minh kia thuận lợi tiêu diệt gọn ghẽ khiến người của bổn môn tại phường thị Trường Dương có thêm chút danh tiếng.” Hạo Nguyệt ngồi một bên, thở dài nói.
Nam tử họ Lô nghe vậy, gật đầu từ chối cho ý kiến.
“Tên đệ tử Liễu Minh này, mấy năm trước vẫn còn là Ngưng Dịch trung kỳ, hôm nay đã tu luyện đến Ngưng Dịch hậu kỳ, còn có thể một lần ra tay đã tiêu diệt Âm Dương Cự Lực Ma, hơn nữa còn ở trong Bích Khung Huyễn Cung kiên trì tới lúc cuối cùng, thực lực dường như còn trên cả Sa Thông Thiên của Thiên Kiếm Phong. Nếu tiến hành bồi dưỡng một phen, có lẽ…” Hạo Nguyệt đồng tử ánh mắt lóe lên nói.
“Liễu Minh kia năng lực thực chiến quả thật không tệ, nhưng đáng tiếc lại chỉ là ba linh mạch, hơn nữa tu vi tăng tiến nhanh như vậy, hơn phân nửa là dùng thủ đoạn cưỡng cầu cái trước mắt, như thế thì con đường tu luyện phía trước gần như bị cắt đứt hoàn toàn, khả năng tiến vào Hóa Tinh kỳ chưa tới một phần vạn, thực sự không đáng giá để bồi dưỡng. Sau đây không lâu chính là thi đấu ngoại môn, chúng ta có thể từ trong đó lựa chọn ra tên đệ tử có thực lực tốt, tiềm lực thì không phải Liễu Minh này có thể so sánh được” Họ Lô nam tử lắc đầu, có chút không cho là đúng.
Nghe được nam tử họ Lô nói như vậy, Hạo Nguyệt nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa…
Bên trong một gian đại điện tại Phiêu Miểu Phong, hơn mười người đệ tử nội môn đang tập trung tinh thần ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn nghe một bà lão tóc trắng ngồi khoanh chân đối diện phía trước giảng giải một một bí thuật công pháp.
Sau khi bà lão nói một đoạn, liền ngừng lại để cho đệ tử tự mình suy nghĩ.
Già Lam đang ngồi trên một cái bồ đoàn ở phía sau, trong tay là một cuốn sách nhỏ ghi đầy các loại phù văn phức tạp, tay kia chống cằm, đôi mi thanh tú cau lại như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.