Dịch giả: Quyle019
Sông lớn chảy xiết không thôi, xuyên suốt qua biển rừng màu vàng kim, sau đó ngoặt sang một hướng khác, cuồn cuộn chảy về nơi xa.
Hai mắt Liễu Minh hơi hơi nheo lại, hắn nhớ rất rõ ràng, lúc trước tới nơi này, khúc sông lớn phía dưới không có đoạn ngoặt mà thẳng tắp kéo dài về phía trước.
Sau một hồi, ánh mắt hắn lóe lên, thân hình chớp động vài cái, bay đến đoạn ngoặt của dòng sông rồi hạ xuống.
” Làm sao có thể?” Liễu Minh chau mày.
Trí nhớ của hắn không có khả năng sai, nơi này cũng không có dấu vết của pháp trận cấm chế nào hết, hai bên bờ sông mọc lên các bụi cỏ cao đến đầu gối, cũng không có người vận dụng đại thần thông, thay đổi dấu vết dòng chảy.
“Thật sự là ảo thuật, hay là dị biến của không gian này?” Suy nghĩ trong đầu Liễu Minh thay đổi không ngừng, bất quá trong lòng hắn ngược lại là có chút kinh hỷ.
Không gian này cuối cùng cũng hiện ra một ít khác thường, chỉ cần hắn tĩnh hạ tâm lai, tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể thu hoạch được chút gì đó.
Hắn suy nghĩ một lúc, thân thể từ mặt đất bay lên, bay đến giữa không trung, trong mắt mơ hồ lóe ra ánh sáng màu tím, nhìn một vòng xung quanh.
“A!” vừa mới sử dụng Tử Văn Ma Đồng, Liễu Minh không khỏi chấn động, chung quanh trong hư không chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra liên tiếp sương mù lờ mờ.
Sương mù này cũng không phải là hơi nước bình thường, lúc trước hắn không vận dụng Tử Văn Ma Đồng nên cũng không phát hiện ra sự khác thường này.
“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Liễu Minh nhướng mày, tự lẩm bẩm.
Không chờ cho hắn suy nghĩ cẩn thận xem đã xảy ra chuyện gì, tình huống chung quanh đã lại xảy ra dị biến.
Đoạn ngoặt của dòng sông trên mặt đất chấn động, bên trong vỡ ra một khe nứt rất lớn, chặn ngang con sông đang chảy, nước sông ầm ầm chảy xuống khe nứt.
Mắt đất rừng rậm ở phụ cận bờ sông, ầm ầm vang lên tiếng trầm đục, một ngọn núi nổi lên, vững chắc vươn lên cao, trong chớp mắt đã cao tới mấy trăm trượng, cắm thẳng lên tận trời.
” Này…!” Liễu Minh trông thấy việc trước mắt chợt kinh hãi.
Dị biến xung quang chẳng những không kết thúc mà càng ngày càng nghiêm trọng, tiếng nổ vang lên hết đợt này đến đợt khác, một tòa núi cao hiểm trở đột ngột mọc lên từ mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm, bầu trời thay đổi bất ngờ, hệt như là long trời lở đất.
Liễu Minh đang ở giữa không trung, cũng không có bị ảnh hưởng gì.
Chỉ là sự kinh hãi trong ánh mắt hắn đã không còn, đôi mắt lóe ra ánh sáng màu tím, lẳng lặng quan sát kịch biến chung quanh.
Trong một khắc đồng hồ, không gian dị biến cuối cùng kết thúc, xung quanh Liễu Minh đã thay đổi một cách long trời lở đất, từ một đồng bằng biến thành một mảnh núi non hùng vĩ, vô số đỉnh núi cao hiểm trở nổi lên.
Mà con sông lớn lúc trước cũng đã biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện.
Ánh mắt Liễu Minh nheo lại, hắn thấy rất rõ ràng, kịch biến xung quanh đều không phải là ảo thuật, mà là tình huống phát sinh thực sự.
Thần thức của hắn đã sớm mở rộng ra, dưới ánh mắt hắn, phát hiện ra kịch biến vừa mới xảy ra không phải chỉ mỗi nơi này, trong vòng mấy ngàn dặm xung quanh, tựa hồ địa hình của các nơi khác cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Hắn ngạc nhiên phát hiện, biến hóa của những chỗ này vô cùng tài tình, dường như những địa phương kia vừa rồi đã xảy ra một cái Đại Na Di, hơn nữa trong đó ẩn chứa quy luật nào đó, ngoại trừ mấy chỗ nhỏ nhặt bên ngoài, cả bố cục không gian dường như không có khác biệt gì so với lúc trước.
Nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy một màn Đẩu Chuyển Tinh Di lúc nãy, căn bản là không thể phát hiện được ra.
Hắn lật tay lấy ra bản đồ ngọc giản tự tay vẽ kia, ngón tay khẽ bóp vỡ “lách cách”, cả địa hình không gian đã biến hóa, thứ này trở nên vô dụng.
Dưới sự biến hóa long trời lở đất, một ít yêu thú phụ cận hơn nửa bị chôn sống xuống đất, chỉ có một chút thông minh, yêu thú có năng lực bay lượn mới tránh được một kiếp.
“Ồ!” Sắc mặt Liễu Minh chợt biến đổi, sau khi địa hình kịch biến, cái loại sương mù kỳ quái xung quanh trong không khí kia dường như biến mất rất nhiều.
Vào thời khắc này, sương mù trong hư không chợt bắt đầu khởi động cuồn cuộn dâng lên, dường như là hội tụ lại một phía nào đó.
Các ý niệm trong lòng Liễu Minh thay đổi thật nhanh, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng tới phía sương mù hội tụ.
Tốc độ bắt đầu khởi động của sương mù cực nhanh, chỉ sau mười mấy hơi thở, sương mù trong hư không xung quanh đều đã biến mất.
Giờ phút này Liễu Minh đang đứng ở trên không trung một hẻm núi u ám, trong hẻm núi tỏa ra quang mang màu vàng đất.
Hắn thấy rất rõ ràng, sương mù trước đó hội tụ vào một chỗ sâu bên trong hẻm núi.
Ánh mắt của hắn lóe lên, thần thức khuếch tán mở ra, lan truyền đến chỗ sâu bên trong hẻm núi.
Chỉ là thần thức vừa mới kéo dài đi vào, lập tức đụng phải một cỗ lực đàn hồi, bị bắn ngược trở ra.
Liễu Minh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chỉ trầm ngâm trong chốc lát, thân hình vừa động, trực tiếp thả người bay vào trong khe núi.
Không gian trong khe núi còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Một lát sau, thân ảnh của hắn xuất hiện ở chỗ sâu bên trong hẻm núi, một tầng quang mang màu vàng đất lúc trước.
Phía trên quầng sáng mơ hồ hiện ra rậm rạp phù văn màu vàng đất, tản mát ra từng đợt dao động Pháp Tắc Thổ Thuộc Tính.
“Cấm chế ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc…” Ánh mắt Liễu Minh chớp lên, nhướng mày thì thào nói.
Ánh mắt của hắn chợt lóe, trong miệng lẩm bẩm, trên thân thể nổi lên quang mang màu vàng đất, đồng thời chậm rãi tới gần quầng sáng, một bàn tay đặt lên phía trên, trên người tản mát ra hoàng quang càng lúc càng sáng.
“Phốc” Một tiếng vang nhỏ, trên cánh tay Liễu Minh hiện ra vô số phù văn Pháp Tắc màu vàng, tiếp theo cánh tay hắn xuyên qua quầng sáng từng chút một.
Sắc mặt hắn vui vẻ, toàn thân hoàng quang đại phóng, lực lượng Pháp Tắc Thổ Thuộc Tính mà hắn lĩnh ngộ bao trùm toàn thân, chợt lóe bay vào quầng sáng, xuyên thấu qua.
Sau khi xuyên qua quầng sáng, phát hiện ngoài mấy trăm trượng phía trước, rõ ràng là một kiến trúc khuôn viên cung điện cực kỳ to lớn.
Diện tích của kiến trúc cực lớn, chừng mấy trăm dặm, tường vàng ngói xanh, mái cong kiều uốn, mái hiên lay động, lại càng có vô số tháp cao san sát nhau, cao tới mấy trăm trượng.
Cả kiến trúc bị quang mang màu vàng bao phủ, cách xa nhau mấy trăm trượng, vẫn có thể nghe được từng đợt Phạm âm trầm thấp quanh quẩn, không ngừng vang dội lại bên trong cấm chế quang mang màu vàng.
Phạm âm này hình như có tác dụng kỳ diệu nào đó, làm cho người ta vừa nghe xong, trong lòng lại có cảm giác không minh nào đó.
“Xem ra chính là chỗ này rồi!” Liễu Minh nhìn hết mọi thứ trước mắt, trong lòng có chút kinh hỉ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thân hình hắn chớp động vài lần, đã bay vào bên trong kiến trúc.
Thần thức của hắn khuếch tán ra, rất nhanh bao phủ khắp cung điện, kết quả phát hiện nơi này ngoại trừ hắn ra cũng không còn vật sống nào khác tồn tại.
Sắc mặt hắn chợt biến đổi, thần thức tra xét đến trung tâm cung điện có chút khác thường.
Vừa nghĩ đến đây, lập tức hắn hóa thành một đạo hắc quang bay qua, sau một lát, đi tới một cái quảng trường rất lớn, phía trước quảng trường là khuôn viên một tòa đại điện rất lớn, từng trận Phạm âm đúng là từ bên trong đại điện này truyền ra.
Hơi thở Liễu Minh gấp rút, giờ phút này khoảng cách giữa hắn và đại điện còn rất xa nhưng có thể cảm giác được nơi đó tỏa ra dao động linh lực thật lớn.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, rất nhanh đi tới trước đại điện, “Kẽo kẹt” Một tiếng, mở cánh cửa ra.
Trong đại điện ánh sáng có chút u ám, ánh mắt Liễu Minh đảo qua, ngoại trừ cuối đại sảnh có một bàn đá thì dường như hoàn toàn vắng vẻ.
Nguồn sáng duy nhất trong đại sảnh chính là một chiếc Lưu Ly Đăng thật lớn cao đến ba thước trên bàn đá, hỏa diễm màu vàng trên đèn cũng giống như ngọn lửa thông thường khác, hiện ra một cái pháp trận màu vàng hình tròn lớn gần trượng, lơ lửng bên trên pháp trận là hai thanh trường kiếm một đen một trắng.
Hai thanh trường kiếm ngoại hình khác nhau, trường kiếm màu trắng có chút dày rộng, mũi kiếm dài ba thước, cả vật thể trắng tinh, kỳ lạ chính là thân kiếm này trong suốt giống như băng thông thường, một cái chuôi kiếm nhô ra từ thân kiếm một mực kéo dài đến mũi kiếm.
Chuôi trường kiếm màu đen kia thì cả vật thể ngăm đen, tản mát ra hắc mang âm u, thân kiếm cùng chuôi kiếm tương liên thế nhưng cũng không làm trở ngại thanh kiếm, chợt nhìn, tựa hồ chỉ là một thanh hình dáng côn bình thường.
Hai thanh trường kiếm lơ lửng song song, mũi kiếm của trường kiếm màu trắng chĩa về phía trước, trên thân kiếm có khắc hai cổ tự “Thiên Phạt”, mũi kiếm trường kiếm màu đen thỉ chỉ xuống dưới, trên thân kiếm cũng có hai chữ, chính là: “Địa Kiếp!”.
Hai kiếm tản mát ra quang mang hoà lẫn vào nhau, tạo thành một cái hư ảnh bát quái đồ hai màu đen trắng, chậm rãi lưu chuyển, phát ra trận trận kiếm minh ong ong.
“Thiên Phạt…. Địa Kiếp…” Trong miệng Liễu Minh thì thào nói một câu, thần sắc trên mặt lộ ra một tia kích động.
Mặc dù còn cách xa cái pháp trận màu vàng cái kia, hắn vẫn đang cảm thấy trên hắc bạch song kiếm tản mát ra kiếm khí khủng bố.
Khí tức này nhất định là Huyền Linh Chi Bảo không thể nghi ngờ, vả lại vượt xa Tổn Ma Tiên cùng Hồn Thiên Kính.
Bên trong kiếm nang ở hông hắn, tựa hồ Hư Không Kiếm Hoàn cảm thấy cái gì đó, phát ra một tiếng tiêm minh giống như sợ hãi.
Liễu Minh phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, chìm vào bên trong kiếm nang, Kiếm Hoàn ngưng lại tiếng kêu tiêm minh.
Hắn hít sâu một hơi, đang muốn bước vào đại điện.
Vào thời khắc này, Đăng Diễm màu vàng chợt tỏa ra ánh sáng chói lòa, một cỗ lực lượng nhu hòa nhưng vô cùng cứng cỏi đột nhiên bùng nổ, ảnh hưởng tới cơ thể của Liễu Minh, đẩy hắn bay ngược lại phía sau.
Liễu Minh thối lui ra khỏi mấy trượng mới đứng vững thân thể, trên mặt lộ ra một tia kinh hãi.
Trong đại điện vang lên một hồi âm thanh Phạn xướng trầm thấp, giữa kim quang hiện lên một đạo lưu quang năm màu, chia ra làm năm, hiện ra năm thân ảnh.
Ngoài cùng bên trái là một nam tử có lông mày kiếm kéo dài ra tận tóc mai, dung mạo có chút anh tuấn, người mặc áo dài thùng thình màu vàng, sau lưng là một thanh cự kiếm màu vàng, kiếm chưa ra khỏi vỏ, lại vẫn có thể cảm nhận được một cỗ kiếm ý lớn đến không tả nổi.
Đứng cạnh nam tử mặc áo dài màu vàng là một tên cởi trần, đại hán quấn 1 cái váy bằng cây ở thắt lưng, da thịt cả người hiện lên màu xanh sẫm, nửa người trên cùng cánh tay phồng lên dị thường, thoạt nhìn như là một thể tu.
Người này cầm trong tay một thanh Khai Sơn Cự Phủ màu xanh biếc, tản mát ra nồng đậm dao động linh khí Mộc Thuộc Tính.
Đứng ở chính giữa, là một lão giả người mặc áo bào màu vàng đất, lưng còng, dường như là không nâng lên nổi, đầu cơ hồ song song với đầu gồi.
Người này tuy rằng thoạt nhìn già nua, nhưng làm cho người ta cảm giác hùng hậu chắc nịch, không thể lay động, trong năm người thì khí tức người này cường đại nhất.
Bên phải lão già, là một người mập mạp đầu trọc mặc áo dài màu đỏ, làn da toàn thân đen nhánh, khuôn mặt cười tủm tỉm, ngọn lửa nhè nhẹ quấn quanh hai nắm đấm.
Ngoài cùng bên phải là một thân ảnh màu lam, mặc một bộ trường bào cung trang màu xanh nước biển, tóc mai trên đầu chải cuộn cao ngất, khiến người ta nhìn lại có cảm giác phiêu phiêu xuất trần không thể không ngưỡng mộ.
Trên mặt nàng này có một mảnh lụa trắng che đi dung mạo, chỉ là nhìn qua cũng biết nhất định là một nữ tử tuyệt sắc.