Dịch giả: chickelMa thi khô lâu những một đôi
Lại phải lâm vào khổ chiến rồi
Uổng phí ẩn thân che khí tức
Trước mắt Thông Huyền lộ bem thôi!
(trancongminh1950)
Phía sau cửa lớn của tế đàn, có thể mơ hồ nhìn thấy một cung điện to lớn, sương mù màu xám cùng mùi máu tanh khiến người buồn nôn tràn ngập trong không không khí. Trên đại điện được khảm khoảng bảy tám viên đá huỳnh quang to như nắm tay, tỏa ra ánh sáng màu ngà sữa, từ giữa đại sảnh chiếu sáng ra xung quanh khoảng bảy tám mươi trượng. Trong đại điện, có một ao máu khổng lồ chiếm khoảng một phần ba diện tích, rõ ràng mùi máu tanh trong không khí được tỏa ra từ đây. Trong ao đều là máu loãng, giống như đang sôi lên, cuồn cuộn kịch liệt, bong bóng khí thoát ra không ngừng. Ở bốn phía của Huyết Trì, được dựng hơn mười cột đá, hắc mang liên tục nhấp nháy, mờ mờ những huyền ảo ma văn được khắc trên đó.
Sau khi ba tên Khô Lâu đen nhánh tiến vào đại điện, ném thẳng ba thi thể ma vật Chân Đan cảnh về phía Huyết Trì. Trong cung điện vốn yên tĩnh, lập tức vang lên âm thanh “Răng rắc răng rắc” giống như xương cốt va chạm với mặt đất, trong đại điện không ngừng vang lên âm thanh ù ù.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ động thân hình, hóa thành màn sáng màu xanh, xuất hiện một cách quỷ mị ở một cánh cửa gần nhất, phía sau cột đá khổng lồ.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô thanh vô tức, những Khô Lâu đen nhánh không hề hay biết.
Không bao lâu sau, thanh âm răng rắc dừng lại.
Những Khô Lâu đen nhánh đi tới cạnh huyết trì, nhấc cốt thủ lên, ném thẳng thi thể của ba ma vật vào trong Huyết Trì.
Các thi thể ma vật vừa rơi vào Huyết Trì, vốn đang sôi lên cuồn cuộn bỗng trở nên yên tĩnh. Tiếp theo, từ bên trong vang lên một loạt âm thanh xùy xùy, ba thi thể ma vật bị hòa tan với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, thành một đống hài cốt chỉ trong chớp mắt, rồi chìm dần vào trong ao máu. Từ đầu đến cuối, những Khô Lâu đen nhánh vẫn đứng trước Huyết Trì, không hề nhúc nhích.
Sau một khắc, âm thanh vù vù nổi lên!
Ao máu đang yên tĩnh dị thường, lại lần nữa sôi trào. Một vòng xoáy cực lớn xuất hiện giữa không trung Huyết Trì, rồi quay tròn. Dưới sự quay cuồng của màn sáng màu máu, nguyên một mảng màu xám phù văn lớn nhỏ không đều, đều bay lên rồi vụt sáng. Liễu Minh thấy vậy, thần sắc hơi đổi, hắn mơ hồ cảm giác được từ trung tâm vòng xoáy truyền đến một cỗ hơi thở khủng bố. Vòng xoáy càng quay càng nhanh, dần dần có khe hở, tiếp theo lộ ra một thân ảnh khoảng vài trượng, chầm chậm hiện ra từ trung tâm vòng xoáy. Sau khi máu loãng còn vương ngoài thân chảy xuống hết, lộ ra một bóng người.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên từ phía sau cột đá, một bộ Khô Lâu màu trắng hiện ra rõ ràng trước mắt, ngồi trên Bạch Cốt Vương Tọa, mặc một bộ cốt khải phong cách cổ xưa, trong hai hốc mắt trống rỗng có hai điểm lam quang, thoạt nhìn vô cùng tà dị.
Khô lâu giáp bạc mặc dù là xương khô, nhưng hơn phân nửa thân thể đã mọc ra từng khối thịt màu đen, giống như chuẩn bị tái sinh thân thể một lần nữa.
Những Khô Lâu đen nhánh đang đứng trước Huyết Trì, nhao nhao đứng thẳng người thi lễ với Khô Lâu giáp bạc, tên cầm đầu đám Khô Lâu đen nhánh nói ra tiếng người:
“Thưa Tôn chủ, những ma vật tới lần này, đã bị thu gom hết rồi”
“Có thật không? Đã giải quyết cả Hạt Tử đã phá hư kết giới sát hồn lam quang?” Giáp bạc Khô Lâu phát ra tiếng cười lạnh rồi hỏi.
“Sau khi phá hư kết giới, Hạt Tử kia đã trốn ngay xuống mặt đất. Thực lực của chúng ta không đủ, không đuổi theo được.”. Khô Lâu đen nhánh cầm đầu trả lời với vẻ nơm nớp lo sợ.
“Được rồi, ta đã biết, Các người mau lui ra..” Lam quang trong mắt Giáp bạc Khô Lâu lóe lên, không nói thêm điều gì, khoát tay, ý bảo bọn chúng lui ra.
Mấy tên Khô Lâu đen nhánh lại lần nữa thi lễ với Giáp bạc Khô Lâu, liền xoay người đi theo đường đã vào lúc trước. Không bao lâu sau, khi đại môn khép lại, đại điện lại trở nên im ắng. Nhưng ngay lúc này, Khô Lâu giáp bạc bỗng ngẩng đầu lên, nói về phía Liễu Minh nơi cột đá:
“Nếu các hạ đã đến, sao không hiện thân gặp mặt?”
Đuôi lông mày Liễu Minh dựng lên, quanh thân lóe lên ánh sáng màu xanh, thân hình dần lộ ra sau cột đá, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Khí tức của Khô Lâu trước mặt không yếu hơn bất kỳ cường giả Thiên Tượng cảnh nào mà hắn từng gặp. Thêm nữa, họ Liễu lại hiểu biết không nhiều về Ma Thi.
Mặc dù Thi Ma có thể tu luyện, thực lực mạnh mẽ, nhưng do ảnh hưởng của Âm Sát chi khí nên linh trí tương đối thấp, cũng giống như Lục Mao Thiết Thi của lão giả họ Ngạn ở Man Quỷ Tông.
Nhưng linh trí của Khô Lâu giáp bạc lại cao như vậy, sợ rằng đã vượt qua Thi Ma cấp Thiên Tượng, nếu không phải bị pháp tắc đặc thù của bí cảnh Ma Uyên hạn chế, thì sẽ có được đầy đủ thực lực của Thông Huyền cảnh. Chắc chắn bản thể của Khô Lâu này phải là hài cốt của Ma Nhân Thông Huyền từ Thượng Cổ. Mới nghĩ đến đây, Liễu Minh liền cảm thấy vui vẻ, không uổng phí chuyến đi này.
“Bí thuật che giấu khí tức không tồi, nếu không phải cốt cách trong cơ thể ngươi cường đại dị thường, ta cũng không thể phát hiện ra được.” Khô Lâu giáp bạc đưa mắt đánh giá Liễu Minh từ trên xuống dưới sau đó đứng dậy một cách chậm rãi, nhoáng một cái đã bay ra khỏi Huyết Trì, hạ xuống mặt đất ở phía trước.
Liễu Minh nghe vậy thì không khỏi chột dạ. Do hắn tu luyện Minh Cốt Quyết, nên cốt cách mạnh hơn Luyện Thể sĩ bình thường rất nhiều, đối phương là từ hài cốt Ma Nhân mà luyện thành, có thể cảm ứng được cốt cách của hắn, cũng là lẽ thường.
“Sương mù màu xám, lam quang ở bên ngoài đều do ngươi tạo ra sao?” Liễu Minh mở miệng hỏi.
“Hắc hắc, không tồi, ta chỉ muốn dẫn một ít ma vật trong ao đầm tới đây, hấp thu một ít tinh khí, không tưởng được lại thu được một tên Ma Nhân Thiên Tượng cảnh. Phải rồi, tính toán thời gian, đã qua ba vạn năm, là thời điểm nơi này mở ra. Xem ra lần này lại có thể lấy được không ít huyết thực, thật lâu rồi không được thưởng thức máu thịt Ma Nhân.” Khô Lâu giáp bạc há miệng thật lớn, ngửa đầu cười gằn rồi nói ra.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhân lúc đối phương ngửa đầu cười to, liền vỗ Hư Không Kiếm nang bên hông, một kim sắc tiểu cầu bắn ra từ đó. Kim sắc tiểu cầu trở nên mơ hồ, rồi vô ảnh vô tung biến mất tại chỗ. Sau một khắc, bất ngờ hiện ra trên đỉnh đầu của Khô lâu giáp bạc, Kiếm Hoàn đã hóa thành một thanh kim sắc cự kiếm lớn khoảng mười trượng, chém mạnh xuống. Lần này hắn dốc toàn lực, trên thân Hư Không Kiếm tỏa ra kiếm khí màu vàng vô cùng chói mắt, kiếm thể còn được bao quanh bởi từng tia tinh quang, uy thế vô cùng, phát ra âm thanh như tiếng sấm ùng ùng.
Giáp bạc Khô Lâu nhìn thấy uy thế chém xuống của cự kiếm, lại không thèm động thân, cốt thủ bên phải nhấc lên chắn trên đỉnh đầu. Cánh tay phát ra hào quang, bỗng to ra gấp mười lần, giống như một cốt thuẫn màu trắng trên đỉnh đầu, trên cốt thuẫn có thi khí lượn lờ.
Vang lên một tiếng nổ mạnh!
Uy thế to lớn của Hư Không Kiếm, lại bị cốt thủ của Giáp bạc Khô Lâu ngăn cản một cách đơn giản, cốt thủ còn không bị một vết nứt nào.
Liễu Minh thấy thế, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy hắn vẫn biết lực phòng ngự của Cương thi, Cốt Ma rất kinh người, nhưng không ngờ thân thể của gã Khô Lâu này lại cứng đến vậy. Một kích toàn lực của Hư Không kiếm Hoàn lại không thể làm gì. Bất quá hắn cũng không định dùng Hư Không Kiếm Hoàn đối phó Khô Lâu giáp bạc mà chỉ muốn kiềm chế đối phương trong chốc lát.
Liễu Minh lẩm bẩm trong miệng, phất tay đánh ra từng đạo kiếm quyết. Hào quang kim sắc cự kiếm lóe lên, giữa không trung hiện ra hai bóng kiếm cực lớn giống nhau như đúc, chém về hai bên trái phải của Khô Lâu giáp bạc. Đồng thời hắn phất một tay lên, trên người hiện ra ánh sáng màu vàng đất, bốn khối Sơn Hà châu hiện ra trước người.
Bốn khối Sơn Hà Châu đón gió phình ra, chỉ trong nháy mắt đã lớn như những tòa nhà màu vàng đất, mang theo uy thế trầm trọng như núi, đập xuống Giáp bạc Khô Lâu.
Đối phó với thân thể cứng rắn của Giáp bạc Khô Lâu, thì Hư Không Kiếm kém xa Sơn Hà Châu. Thấy bốn khối Sơn Hà Châu sắp đánh lên thân của Giáp bạc Khô Lâu, Liễu Minh bỗng cảm thấy có chấn động khác thường ở sau lưng.
“Cẩn thận!” Giọng nói Ma Thiên đột nhiên vang lên trong tai hắn.
Hắn biến sắc, đạp mạnh chân xuống đất, thân thể hóa thành một bóng đen, lướt ngang sang bên cạnh.
Vang lên một tiếng “Xùy”, huyết quang xuất hiện.
Thân ảnh Liễu Minh xuất hiện ở khoảng cách hơn mười trượng, ngân sắc thú giáp trên vai đã bị mấy vết thương rất sâu, máu tươi chảy ra ồ ạt. Hắn không có nhìn miệng vết thương trên vai, ánh mắt hướng về chỗ vừa đứng. Chỉ thấy tại đó, một bóng người màu đỏ dần hiện ra từ hư không, bất ngờ lại là một Khô Lâu cao lớn. Chỉ là thân thể của nó đỏ rực như máu. Máu tươi đang nhỏ giọt trên một móng vuốt đen nhánh, rơi trên mặt đất. Khung xương của Khô Lâu này nhỏ hơn Giáp bạc Khô Lâu một chút, trên người không có mọc ra huyết nhục, chỉ có khung xương, nhưng khí tức phát ra lại không hề yếu hơn đồng bạn gần đó.
“Kiệt kiệt… Tránh thoát rất nhanh, có ý tứ..” Huyết hồng Khô Lâu phát ra tiếng cười quái dị, quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, trong hốc mắt có ánh sáng đỏ lập lòe.
“Thậm chí có hai tên..” Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, tay đảo qua một vòng xung quanh vết thương trên vai khiến nơi đó hiện ra ngân quang giúp thú giáp trên vai đã vỡ tan giờ lại phục hồi nguyên dạng.
Lúc này bốn khối Sơn Hà Châu cũng bay về bên cạnh hắn, lần nữa trở lại nhỏ như nắm tay.
Oanh!
Từ phía sau hắn truyền đến một tiếng vang thật lớn, Hư Không cự kiếm đang đấu cùng Khô Lâu giáp bạc bị một cỗ man lực cự đại đánh trúng, “Vèo” một tiếng bắn ngược về, phân hóa ra bóng kiếm ở hai bên cũng bị đập vỡ.
Giáp bạc Khô Lâu không còn bị ngăn cản, bước chậm rãi về trước. Lúc này, trên người nó bốc lên lam diễm cao khoảng nửa xích, đúng là hỏa diễm hình thành từ sát hồn lam quang, ánh sáng màu lam quỷ dị chiếu rọi khuôn mặt Khô Lâu, lộ ra vẻ âm trầm khủng bố. Giáp bạc Khô Lâu cùng huyết sắc Khô Lâu một trước một sau, vây Liễu Minh ở giữa.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu chết đi.” Khô Lâu giáp bạc cười một tiếng dữ tợn, đột nhiên vung hai tay lên.
Trên thân nó tuôn ra sát hồn lam quang, ngưng tụ ra vố số băng trùy, bắn như mưa về phía Liễu Minh, phát ra những tiếng xé gió.
Đồng thời Huyết sắc Khô Lâu ở phía sau Liễu Minh cũng động thủ, móng vuốt sắc bén của nó khua một cái về phía Liễu Minh, năm tia máu hình bán nguyệt hiện ra giữa không trung, lớn nhanh đến hơn mười trượng, đánh về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hai mặt thụ địch, nhưng trên mặt không hề lộ ra vẻ kinh hoảng, hai tay liên tục vung vẩy, miệng tụng nhanh những câu trầm thấp chú ngữ.
Bốn khối Sơn Hà Châu bên cạnh hắn lóe lên ánh sáng màu vàng, hóa thành hình ngọn núi màu vàng nhỏ như nắm tay. Một tay phất lên, bốn ngọn núi nhanh chóng biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã lớn hơn mười trượng, vây quanh thân thể hắn, ngăn cản chặt chẽ cả bồn phương tám hướng.
Oanh long long!
Băng trụ màu lam, huyết sắc quang nhận thi nhau đập lên ngọn núi màu vàng, phát ra tiếng nổ cực lớn, hai màu lam hồng chiếu mạnh lên, pháp lực chấn động cực mạnh khiến toàn bộ đại sảnh của tế đàn kêu lên ông ông.