Dịch giả: Thiết Huyết
Triệu Thiên Dĩnh nghe Liễu Minh nói vậy, gật gật đầu, nhưng bỗng nhớ ra cái gì, đôi mi thanh tú cau lại nói:
“Ngươi vừa nói trong sương mù kia có ma khí đang lưu động, có thể có cấm chế dò xét gì đó không, nếu chúng ta cứ tùy ý xông vào e rằng sẽ bị phát hiện.”
“Chắc có, nhưng yên tâm ta đã nghĩ tới cách giải quyết.” Liễu Minh mỉm cười, tay vỗ một cái lên Hóa Âm Hồ Lô trên eo lưng, Hạt Nhi ở trong đó bay ra.
Triệu Thiên Dĩnh thấy Hạt Nhi, ánh mắt lóe lên nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Hạt Nhi, ngươi mang chúng ta xuống lòng đất ẩn núp để đi qua đi.” Liễu Minh nói.
“Chuyện nhỏ thôi, cứ để ta.” Hạt Nhi lập tức quay đầu cười một cái với Liễu Minh, tay nhỏ vung lên, một đoàn sáng màu vàng đất bao lấy hai người.
Đoàn sáng lóe lên, ba người tức khắc ẩn vào lòng đất đi về phía hạp cốc.
Thần thức của Liễu Minh cẩn thận lan ra dò xét động tĩnh bên trên, đồng thời chỉ phương hướng cho Hạt Nhi đi tới.
Sương mù màu trắng bao phủ mấy toà sơn mạch gần đó, tuy nhiên Liễu Minh một đường đi tới cũng không có phát hiện ra một bóng người ở đây, chuyện này hơi ngoài dự tính của hắn.
Trong lòng Liễu Minh mơ hồ thấy bất an, một cảm giác không ổn nổi lên trong đầu.
Một khắc sau, rốt cục bọn họ cũng đến gần hạp cốc kia.
“Chủ nhân, trong lớp đất phía trước có cấm chế, nếu tiếp tục đi tới sợ rằng sẽ bị người nhận ra.” Hạt Nhi chợt ngừng lại nói.
Trong mắt Liễu Minh tử quang loé lên, nhìn về phía tầng đất kia, chỉ thấy trong đó dày đặc từng đạo từng đạo dây nhỏ màu xám như tơ nhện, nếu tiếp tục tiến tới thì nhất định sẽ chạm đến.
Hẳn là có người bố trí thủ đoạn điều tra để đề phòng có người từ lòng đất lẻn vào tiếp cận hạp cốc.
“Đã vậy đoạn đường tiếp theo chúng ta nên từ bên trên đi qua đi.” Liễu Minh thoạt nghĩ rồi nói.
Một nơi hẻo lánh gần bên hạp cốc, hoàng mang loé lên, hai bóng người bán trong suốt lại lặng yên hiện ra rồi lập tức như chuồn chuồn lướt nước bay nhanh về phía trước.
Dưới đất Liễu Minh đã sớm đem Xa Hoạn Đồ Đằng vận chuyển tới cực hạn, hai người gần như dung nhập vào sương mù màu trắng mà đi.
Việc đã đến nước này, hắn cũng không thể không mạo hiểm một chút.
Ngay khi hai người biến mất trước lối vào hạp cốc thì một một bóng đen mờ mờ bỗng hiện ra trong sương mù màu trắng nơi bọn họ vừa đi qua.
Trong mắt bóng đen đó mơ hồ có hào quang màu tím lưu chuyển liên tục, Xa Hoạn bí thuật của Liễu Minh trước mặt hắn cơ bản không có tác dụng gì.
“Không ngờ Liễu gia thật sự bố trí cấm chế ở đây, xem ra những Ma Thi kia thật sự là từ nơi này triệu hồi ra.” Người áo đen nhìn về nơi sâu trong sương trắng mấy lần, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn thân là một trong những Thông Huyền cảnh của Hoàng Phủ thế gia, nên tất nhiên đối với việc mọi người phát hiện ma thi trong hành trình Ma Uyên biết một ít.
Ánh mắt của hắn lóe lên mấy lần rồi lật tay lấy ra một trận bàn, ngón tay liên tục búng lên đó vài đạo ánh sáng.
Trận bàn thoáng chớp sáng rồi lại tiêu tan mất.
Làm xong, lúc này bóng người áo đen mới hơi động một cái, đuổi theo hướng hai người Liễu Minh.
Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh lặng yên lẻn vào hạp cốc, vừa phi hành được một đoạn ngắn, Liễu Minh kéo Triệu Thiên Dĩnh ngừng lại.
Trong sương mù màu trắng phía trước có một bóng dáng to lớn đi tới, chính là một bộ Cổ Ma Thi.
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ vui mừng.
Nơi này có Cổ Ma Thi xuất hiện thì xem ra suy đoán lúc trước sợ rằng tám chín phần mười là thật.
“Nếu đã xác định khởi nguồn của Ma Thi ở đây, chúng ta có nên lui ra ngoài báo tin cho sư tôn đã, sau đó chờ đại quân tới sẽ lại hành động?” Triệu Thiên Dĩnh truyền âm nói với Liễu Minh.
“Cũng được, nhưng việc này giao cho ngươi làm, ta để Hạt Nhi mang ngươi ra ngoài trước, ta tiếp tục vào trong. Từ Ma Uyên triệu hồi ra Cổ Ma Thi cũng không phải chuyện đơn giản, e là phải có nghi thức gì đó. Trước khi đại quân đến tốt nhất nên điều tra rõ ràng mọi tình huống.” Liễu Minh trầm ngâm một chút nói.
“Không được, Liễu gia chắc chắn có lưu hậu chiêu trong hạp cốc, ngươi làm thế quá nguy hiểm.” Triệu Thiên Dĩnh lo lắng nói.
Trong lòng Liễu Minh bỗng thấy ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm thế này có lẽ đã rất lâu rồi hắn không trải qua.
“Không sao. Cho dù bị phát hiện ta cũng có lòng tin chạy thoát.”
Liễu Minh nói, khóe mắt như tùy ý thoáng liếc về phía sau.
Thông Huyền đại năng của Hoàng Phủ thế gia nọ một đường theo đến đây, tuy đã cẩn thận ẩn nấp khí tức nhưng sao có thể che giấu được Ma Thiên.
Tình huống này tuy rằng nguy cơ từng bước nhưng cũng là một thiên đại thời cơ, trong lòng Liễu Minh đã có một chủ ý đối phó người này.
“Nếu ngươi cố chấp như vậy, ta cũng không ngăn cản, nhưng ta cũng phải đi theo.” Nét mặt Triệu Thiên Dĩnh kiên quyết nói.
Liễu Minh nghe vậy hơi nhướng mày.
Hắn bảo Triệu Thiên Dĩnh ra ngoài một mặt nghĩ đến an toàn của nàng, mặt khác cũng muốn một mình hành động. Dù sao có nàng đi theo, nhiều nơi cũng không tiện ra tay.
“Ngươi không cần khuyên, ta nhất định phải đi theo.” Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh muốn nói gì đó liền giành nói trước.
“Được rồi, vậy hãy ở bên cạnh ta, nhưng lúc nào nguy hiểm ta sẽ thu người vào Động Thiên Pháp Bảo, ngươi không được chống cự (chống cự là bụng bự^^).” Liễu Minh nghĩ một chút rồi thở dài nói.
Triệu Thiên Dĩnh không chút do dự gật đầu đồng ý.
Hai người thương lượng xong lại hóa thành một đoàn bóng mờ nhỏ bé khó nhận ra tiếp tục đi về phía trước.
Tên Ma Thi to lớn lúc nãy hình như đang tuần tra lối vào hạp cốc, với sự thần diệu của Xa Hoạn Đồ Đằng, hai người tự nhiên dễ dàng né tránh mà đi tiếp.
Lại đi tới một đoạn, trong sương mù phía trước một bóng dáng to lớn hiện ra, là một con Cổ Ma Thi nữa.
Nhưng Ma Thi này thoạt nhìn màu xanh chập chờn, giống như mặc trên người một cái áo giáp xanh nhạt.
Ma Thi màu xanh này hành động khá linh hoạt, thỉnh thoảng nhìn quanh, con ngươi ẩn hiện sắc đỏ, một vẻ đề phòng cẩn thận.
Liễu Minh mắt lóe lên, mang Triệu Thiên Dĩnh “tránh nặng tìm nhẹ” vòng qua tên Ma Thi màu xanh này.
Đoạn đường sau càng đi sâu vào hạp cốc thì số Cổ Ma Thi gặp phải càng nhiều, một đường ít nhất cũng có ba, bốn mươi đầu. Hơn nữa trong đó cũng không thiếu những tên Ma Thi có cảm giác bén nhạy tồn tại.
Thậm chí nhiều lần tung tích hai người bị phát hiện, may mà Liễu Minh cơ trí nên kịp thời tránh thoát.
Rất nhanh hai người dần tiến sâu bên trong, đến gần nơi mà lối vào Ma Uyên xuất hiện lúc trước.
Đến đây thì sương mù màu trắng chung quanh lại nhạt xuống.
Vẻ mặt Liễu Minh nghiêm túc, hành động càng trở nên cẩn thận từng chút một.
Sau khi đoàn ánh sáng màu xanh mờ ảo vừa quẹo qua một góc sơn cốc, cảnh vật trước mắt chợt trở nên trống trải, bọn họ đã đi đến một chỗ đất trống trong sơn cốc.
Liễu Minh nhìn thoáng qua khu vực phía trước thì giật mình, đoàn ánh sáng màu xanh mờ ảo gấp gáp trốn xuống phía sau một tảng đá to.
Tuy nhiên lúc này trên mảnh đất trống cơ bản đã không còn sương mù màu trắng, thay vào đó là trong hạp cốc có một toà tế đàn màu đen ba tầng, trên tế đàn có một cánh cửa không gian mờ mờ, khá là tương tự với cánh cửa lúc trước Ma Uyên mở ra.
Bên trong cánh cửa không gian có một cái bóng roi màu xanh bỗng dưng vắt ngang chuyển động từ từ.
Ngoài ra trước tế đàn còn có một lão giả tóc bạc đang lẩm bẩm gì đó, người này không ai khác chính là Liễu gia đương đại gia chủ, chân chính chưởng khống giả của Đại Sóc quân, Liễu Hồi Phong.
Bốn góc tế đàn lại có từng tên cường giả Thiên Tượng Cảnh của Liễu gia đang khoanh chân ngồi.
Trước mặt từng người lơ lửng một pháp bảo, phân biệt là một cái ống tiêu, một chiếc đàn cổ, một cái tỳ bà và một cái ma hoàn.
Pháp bảo phát ra ánh sáng chói mắt mơ hồ hô ứng cùng với bóng roi màu xanh trong cánh cửa không gian.
Liễu Hồi Phong trong miệng lẩm bẩm, trên người phát ra tầng sáng màu đen dài mấy thước, cả người dường như hòa vào bóng tối, cực kỳ quỷ dị.
Trước người hắn lúc này có một cái đỉnh màu xanh đậm giống như dược đỉnh đang lơ lửng, chiều cao hơn một người, tỏa hào quang xanh nhạt, bên trong bỏ vào một ít vật hình khối màu đỏ sậm có mùi quái lạ, hình như là một loại hương liệu nào đó.
Phía trên dược đỉnh bốc lên một đám khói nhạt màu đỏ bay vào trong cánh cửa không gian.
“Quả nhiên!” Liễu Minh liếc nhìn một chút liền dời ánh mắt, ẩn núp đằng sau tảng đá tảng.
Tuy không nhìn kỹ, nhưng hắn cũng đoán được tám chín phần là Liễu Hồi Phong đang sử dụng một loại nghi thức nào đó để… triệu hoán Cổ Ma Thi.
“Ta nhận ra vật màu đỏ sậm trong dược đỉnh, nó gọi là Huyết Ích La, khí tức lan ra có sức hấp dẫn lớn đối với Ma Thi.” Triệu Thiên Dĩnh khẽ nhúc nhích môi nói với Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy thần sắc ngưng trọng gật đầu.
Ánh mắt hắn lóe lên, lật tay lấy ra một khối ngọc phù màu trắng mà Hoàng Phủ Ngọc Phách đưa lúc trước, đánh ra mấy đạo pháp quyết lên đó.
Phù lục nhất thời lóe lên hóa thành một đạo hồng quang muốn bay ra ngoài, tuy nhiên lúc này không trung bỗng nổi lên ánh sáng màu trắng, ép phù lục đưa tin bay trở về.
Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh biến sắc, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen ở gần lóe lên, mười mấy tên Cổ Ma Thi to lớn màu xanh đột nhiên từ trong sương trắng dày đặc bay ra vây lấy hai người.
“Không xong!” Triệu Thiên Dĩnh tức khắc đứng lên, trên người phát ra tử quang, lật tay lấy ra tiểu đỉnh màu tím, chuẩn bị động thủ
Liễu Minh đảo mắt kéo Triệu Thiên Dĩnh lại, dường như Cổ Ma Thi chung quanh chỉ bao vây chứ không tấn công bọn họ ngay.
Ngay sau đó, không trung trước mặt lóe lên, bóng người Liễu Hồi Phong hiện ra.
“Chào tiền bối, chúng ta ngẫu nhiên đi ngang qua, thấy nơi này tràn ngập mây mù mới tò mò vào xem thử chứ không hề có ý mạo phạm!” Liễu Minh ý niệm trong lòng xoay chuyển, mặt không lộ vẻ gì chắp tay nói.