Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
Sau khi Liễu Minh suy nghĩ một lần nữa về chuyện của Hắc Linh Hội và Tam Vương phủ, hắn vẫn cảm thấy rất đau đầu.
Dựa theo lời nói của Hồ Xuân Nương, vị Tam Vương Gia này có khả năng là kẻ đứng sau Hắc Linh Hội, thậm chí có thể Tam Vương phủ là hang ổ của Hắc Linh Hội cũng không biết chừng.
Như vậy ý định ban đầu của hắn muốn trà trộn vào Tam Vương phủ để tìm kiếm thứ bí mật kia cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Nếu không thì cho dù hắn có ỷ vào thực lực của mình không phải Linh Đồ Đại viên mãn bình thường có thể so sánh, cũng tuyệt đối không muốn rơi vào kết cục bị người phát hiện, sau đó lại bị hơn mười tên sứ giả Hắc Linh Hội đồng thời vây công.
Bởi vậy, hiện tại hắn cũng không cần phải gấp gáp tiến vào Tam Vương phủ, mà trước hết cần phải xác minh việc đệ tử giám sát tiền nhiệm của Man Quỷ Tông mất tích có phải là do Hắc Linh Hội làm hay không.
Một khi hắn có thể tìm được chứng cứ, vậy thì chỉ cần chờ trong tông đến trợ giúp, thuận thế sẽ mượn nhờ lực lượng sấm sét tiêu diệt Hắc Linh Hội.
Đến lúc đó, đã không còn Hắc Linh Hội âm thầm giở trò, việc hắn ra vào Tam Vương phủ chắc chắc sẽ là chuyện rất dễ dàng.
Tuy trong lòng Liễu Minh đã lập kế hoạch chu đáo từ lâu, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận một phen, sau khi cảm thấy kế hoạch này không có vấn đề gì, mới thở nhẹ một hơi đặt việc này sang một bên.
Tiếp theo hắn đảo tay một cái, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một quyển điển tịch màu trắng rất mỏng, trên bìa điển tịch in mấy chữ to “Khôi Lỗi thập tam quyết”.
Đây chính là một quyển pháp quyết trụ cột về thuật khôi lỗi mà hắn đã mua từ phường thị ngầm vào hai ngày trước, nội dung của nó cũng không có liên quan nhiều đến những loại công pháp huyền ảo, mà chỉ là một ít thuật pháp thực dụng dùng để điều khiển Khôi lỗi.
Cho dù là người trước đó chưa bao giờ tu luyện thuật Khôi lỗi, sau khi tìm hiểu quyển sách này cũng có thể dễ dàng điều khiển được Khôi lỗi.
Đương nhiên loại pháp quyết điều khiển này cơ bản không thể so với đệ tử chính thức của Cửu Khiếu Tông, lại càng không có liên quan đến những phương diện khác của Khôi lỗi chi đạo.
Những đệ tử Cửu Khiếu Tông kia không chỉ đơn giản là học điều khiển vài đầu Khôi lỗi, bọn họ còn phải biết luyện chế cùng với cường hóa Khôi lỗi. Thậm chí nếu như trong chiến đấu, Khôi lỗi của mình bị hư hỏng còn phải biết sửa chữa với một tốc độ nhanh nhất mới được.
Tất cả những chuyện này Liễu Minh đều hiểu rõ.
Sở dĩ hắn mua quyển sách này, thật ra là vì những pháp quyết điều khiển Khôi lỗi trong quyển điển tịch này đều đơn giản dễ học, có thể khiến cho hắn đơn giản thúc dục Khôi lỗi thú mà thôi.
Hắn lật xem từng tờ một của quyển điển tịch trong tay, nét mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Không biết bao lâu sau, bỗng nhiên hắn đóng quyển điển tịch trong tay lại, sau khi nhắm mắt yên lặng lĩnh ngộ một lát tay áo mới run lên, hai quả cầu màu lam nhạt từ trong đó lăn ra.
Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, mắt thì nhìn chằm chằm vào hai quả cầu, một ngón tay lần lượt điểm về phía hai quả cầu kia.
“Phốc”, “Phốc” hai tiếng!
Hai quả cầu run lên, sau đó chúng bỗng nhiên nhoáng lên rồi bắt đầu biến hình, trong nháy mắt liền biến thành hai con mộc cầm, trên lưng có hai đôi cánh màu lam.
Đúng là hai đầu Khôi lỗi thú – chiến lợi phẩm mà trước đó không lâu hắn đã chiếm được sau khi giết chết tên Khách khanh của Cửu hoàng tử kia.
Hai đầu mộc cầm này mặc dù không thể nào so sánh với Khôi lỗi của đệ tử hạch tâm Cửu Khiếu Tông mà lúc trước hắn từng tiếp xúc qua, nhưng đối với tán tu mà nói, chúng cũng thuộc loại tinh phẩm cực kỳ hiếm thấy rồi.
Nếu như hắn có thể thao túng tự nhiên thì trong lúc cùng người tranh đấu cũng coi như có thêm một loại thủ đoạn đối phó với địch nhân.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải hiểu rõ pháp quyết này, song vấn đề này với hắn cơ bản là chỉ cần tốn thời gian mấy ngày là xong.
Tiếp đó, miệng Liễu Minh lẩm bẩm, mười ngón tay không ngừng run lên nhè nhẹ, hai đầu mộc cầm màu lam lập tức theo động tác của mười ngón tay mà xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên trời, cũng chợt cao chợt thấp bắt đầu phi hành trong gian mật thất.
…
Trong vòng nửa tháng sau đó, Liễu Minh vừa học tập thuật luyện đan dưới sự chỉ dẫn của Phàm Bách Tử, vừa ở trong động phủ luyện tập cho nhuần nhuyễn pháp quyết điều khiển hai đầu mộc cầm kia.
Trong lúc bất tri bất giác, đã đến ngày Hoàng thất tiến hành đại điển mà Hồ Xuân Nương từng nói.
Tuy nàng này đã từng nói với hắn là chỉ cần chờ đợi tin tức của nàng ta là được, nhưng sau khi Liễu Minh suy nghĩ một phen thì vẫn quyết định vào buổi trưa sẽ lặng lẽ ra khỏi Tiên Hà sơn.
Chẳng biết tại sao hắn vẫn cứ có cảm giác lần hành động này của Hồ Xuân Nương có thể sẽ không quá thuận lợi, tốt nhất là vẫn nên có một chút chuẩn bị để tiếp ứng.
Khi hắn xuất hiện ở một quán trà cách Hoàng cung không xa, cũng đã biến thành một gã tráng hán cao lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ dằn.
Liễu Minh vừa ngồi uống trà xanh, vừa lẳng lặng chờ đợi trong quán trà.
Vị trí xây dựng Hoàng cung Huyền Kinh có chút khéo léo, một mặt tiếp giáp với một cái hồ lớn hơi có chút danh tiếng, một mặt tiếp giáp với doanh trại cận vệ binh Huyền Kinh, một mặt khác thì là khu vực đặc biệt tập trung rất nhiều phủ đệ của Hoàng tử Hoàng tộc, chỉ có một mặt còn lại mới là đại môn Hoàng cung nằm ở vị trí trung tâm của Huyền Kinh.
Chỗ Liễu Minh ngồi đúng là ở khu vực của những Vương phủ Hoàng tộc kia, ba mặt khác hoặc là bố trí cấm chế dày đặc, hoặc là canh gác vô cùng nghiêm mật.
Nếu như Hồ Xuân Nương có thể đắc thủ xuất cung mà nói, tám chín phần mười sẽ từ hướng này bí mật thoát ra ngoài.
Thời gian chầm chậm trôi qua!
Liễu Minh ngồi trong quán trà, thậm chí có thể mơ hồ nghe được một ít tiếng náo động truyền ra phía sau những bức tường cao trong Hoàng cung. Xem ra đại điển của Hoàng thất đã được tổ chức thuận lợi.
Lúc này, xung quanh Hoàng cung xuất hiện nhiều đội thị vệ mặc giáp qua lại tuần tra.
Xem ra cũng vì đại điển diễn ra mà toàn bộ Hoàng cung đã tăng cường canh phòng hơn vài phần so với lúc bình thường.
Sắc mặt Liễu Minh bình tĩnh chậm rãi thưởng thức trà thơm, một bình trà có thể uống trong vòng hai canh giờ trở lên.
Sau khi ba ấm nước trà đã vào bụng, sắc trời cũng đã tối hẳn.
Liễu Minh lấy ra một khối bạc vụn đặt lên trên bàn, sau đó mặt không hiện chút cảm xúc rời khỏi quán trà.
Trôi qua thời gian ăn hết một bữa cơm, sau khi hắn tự dán lên mình một tấm Ẩn Hình Phù, liền xuất hiện ở đầu một con ngõ nhỏ cách quán trà không xa, người hơi dựa vào vách tường bên cạnh, bất động nhìn về phía Hoàng cung xa xa.
Trải qua một ngày huyên náo, tối nay Hoàng cung tỏ ra hết sức yên tĩnh, ngoại trừ ngẫu nhiên truyền tới âm thanh “bang bang”, ngoài ra không còn thanh âm gì khác truyền đến.
Liễu Minh thấy vậy cũng không gấp gáp, vẫn lẳng lặng đứng chờ ở chỗ cũ.
Không biết qua bao lâu sau, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa truyền ra từ trong Hoàng cung, tiếp đó là một tiếng động cao vút, một đạo kiếm khí kinh người từ trong Hoàng cung phóng lên trời.
Tiếp đó, toàn bộ Hoàng cung hoàn toàn sôi trào lên, đèn đuốc sáng trưng, vô số thị vệ từ các nơi trong Hoàng cung xông ra, đua nhau lao về phía kiếm khí bộc phát ra.
Liễu Minh thấy vậy hai mắt sáng lên, nhưng cũng không vội vã lập tức hành động.
Kết quả là chỉ sau một lúc, trong từng trận tiếng nổ lớn, bỗng nhiên trong Hoàng cung lại có một đạo kiếm khí phóng lên trời, nhìn vị trí dường như đã di chuyển đến cách tường thành Hoàng cung không xa.
Liễu Minh thấy vậy thì không chần chờ nữa, thân hình khẽ chuyển động, giống như u linh lao về phía tường cao bao quanh Hoàng cung.
Thân hình hắn nhoáng một cái đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía trên tường thành, ánh mắt vừa nhìn về phía khu vực đang hỗn loạn thì vừa vặn trông thấy một đạo bóng trắng được hai đạo kiếm quang lành lạnh bảo vệ, đang phóng nhanh về phía hắn.
Xung quanh bóng trắng có hơn mười tên tu luyện giả tu vi cao thấp không đều, đang dùng các loại Phù Khí điên cuồng tấn công không dứt về phía bóng trắng.
Mặc dù cường độ những công kích thế này cơ bản không phá được phòng ngự của bóng trắng, nhưng cũng khiến cho tốc độ di chuyển giảm đi rất nhiều, không cách nào lập tức thoát khỏi lớp lớp vòng vây.
Thời điểm này, ở nơi xa hơn một chút, mơ hồ có những Kim Linh Khách khanh khác đang trước sau cưỡi mây phóng tới.
Liễu Minh thấy vậy, không do dự chút nào, thân hình lắc một cái lập tức hóa thành một cái bóng mờ màu đen phóng nhanh tới chỗ chiến đoàn.
Lúc này tất cả tu luyện giả và thị vệ đều bị bóng người màu trắng kia thu hút, cho nên trong lúc nhất thời không hề phát hiện bên ngoài đã có thêm một kẻ lạ mặt.
Liễu Minh thấy vậy trong lòng vui mừng, hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, từng điểm sáng đỏ lửa vừa xuất hiện phía trước người, ngay lập tức trong hư không xuất hiện một quả cầu lửa đỏ thẫm. Quả cầu chỉ quay tít một vòng đã biến lớn cỡ vạc nước, đồng thời một luồng khí nóng kinh khủng tuôn ra.
Nhưng cũng vì vậy mà vài tên tu luyện giả gần đấy lập tức cảm ứng được.
Một người trong đó vội vàng xoay người lại, sau khi nhìn thấy quả cầu lửa khổng lồ trong tay Liễu Minh thì không khỏi lắp bắp kinh hãi:
“Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi… Không xong, tên tặc tử này còn có đồng bạn tiếp ứng!”
Người này vừa hỏi hai câu, liền lập tức tỉnh ngộ lại, quát to một tiếng.
Nhưng lúc này cổ tay Liễu Minh rung lên, quả cầu lửa khổng lồ lập tức phát ra tiếng ‘vù vù’, bắn nhanh về phía đám người đối diện.
Những tên tu luyện giả khác nghe thấy thế, vừa quay người lại đã thấy tình hình này, làm sao còn dám tiếp tục vây công bóng trắng kia, nhao nhao kinh hô chạy ngược trở về.
“Oanh!” một tiếng!
Quả cầu lửa bay vào trong đám người rồi lập tức nổ tung ra, sóng lửa cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng, một đám mây lửa hình dạng cây nấm phóng lên trời.
Hai gã Kim Linh Khách khanh có động tác hơi chậm một chút, sau khi bị đám mây lửa này bao phủ lập tức gào thảm biến thành tro bụi, thậm chí ngay cả hơn mười gã thị vệ Luyện Khí Sĩ gần đó cũng không thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều có kết cục tương tự.
Bóng trắng kia nhân cơ hội này, đột nhiên hợp song kiếm lại hóa thành một đạo kiếm khí khổng lồ, thoáng cái thoát ra khỏi đám mây lửa, hơn nữa chỉ lắc mình mấy cái đã đến bên người Liễu Minh.
“Càn sư đệ đấy ư, đi mau. Trong Hoàng cung này vậy mà có cường giả của Hải tộc, ta không kịp đề phòng đã trúng phải độc thủ của một tên trong bọn chúng, phải lập tức tìm một nơi yên tĩnh chữa thương.” Bóng trắng là một nữ tử đeo mặt nạ làm bằng xương trắng, vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt Liễu Minh, vốn khẽ giật mình nhưng lập tức khôi phục lại, thấp giọng nói nhanh.
Nghe giọng nói đúng là Hồ Xuân Nương.
Nhưng nàng ta chỉ kịp dồn dập nói xong hai câu, bỗng nhiên rên lên một tiếng rồi há miệng phun ra một ngụm máu đen, gần như nhuộm đỏ hơn nửa bộ quần áo màu trắng, sau đó thân thể mềm mại xoay người ngã quỵ.
“Hải tộc!”
Liễu Minh nghe xong hai từ này cũng giật mình, nhưng tay áo cũng lập tức run lên cuốn chặt thân thể thon thả của nàng này, sau đó kéo một phát liền ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngào ngạt này vào trong lòng.
Toàn thân Hồ Xuân Nương mềm nhũn, không hề có chút sức phản kháng nào, rõ ràng là đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Liễu Minh không chút do dự giẫm chân một cái, mang theo nàng này chạy nhanh như tên bắn ra phía ngoài Hoàng cung.
Đúng lúc này, đám Kim Linh khách khanh vừa rồi bị hù dọa thối lui kia mới cực kỳ giận dữ nhao nhao mau chóng đuổi theo.
Nhưng từ sau khi Liễu Minh ăn Nhiếp Không Thảo, tốc độ bản thân đã sớm vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người thường. Chỉ thấy thân hình hắn mơ hồ lắc lư vài cái, sau đó giống như một làn khói từ trên tường cao của Hoàng cung lướt đi.
Đợi đến khi đám Kim Linh khách khanh vừa kinh vừa sợ đuổi tới trên tường thành, Liễu Minh đã mất hút trong các loại kiến trúc cao lớn bên ngoài từ lâu rồi.
Bọn chúng không khỏi quay mặt nhìn nhau!
“Lập tức phái người phong tỏa bốn cửa thành, tên tặc tử xông vào cung kia đã bị thương, trong thời gian ngắn tuyệt đối không cách nào rời khỏi Huyền Kinh được.” Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ phía sau bỗng nhiên truyền đến.
Những tên Kim Linh khách khanh này cả kinh, sau khi quay đầu lại thì thấy một gã đại hán tóc xanh râu tím đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Vâng, Khâu thống lĩnh! Chúng ta lập tức thông báo cho thủ vệ bốn cửa thành, ngay tức khắc phong tỏa bốn cửa thành!” Một gã thị vệ tu vi Luyện Khí Sĩ dường như có thân phận khá cao, lúc này tiến lên một bước cung kính đáp lời.