Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 1242: Luyện Cổ

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: nila32

Bí thuật đổi “Xích Viêm Đan”

Luyện “Hấp Hồn cổ” một phương bắt đầu.

(andreyquoc)

“Số linh trùng này của quý tộc quả thật đã khiến Liễu mỗ mở rộng tầm mắt… Nhưng thật là có lỗi, tại hạ lại không có ý định bồi dưỡng linh trùng nào khác.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng sau đó giao trả ngọc giản trên tay lại cho Cốc trưởng lão.

Vị trưởng lão này nghe vậy không khỏi tỏ ra thất vọng nhưng cũng không còn cách nào khác. Tộc Thanh Lánh vốn không phải danh môn đại tộc gì, thậm chí có phần thua kém so với một ít bộ lạc trung đẳng. Ngoại trừ am hiểu thuật nuôi dưỡng kỳ trùng, bọn họ thật sự không còn vật gì đáng để người ta để mắt đến. Tuy trong tộc vẫn còn vài loại linh trùng nằm ngoài danh sách vừa rồi thế nhưng những thứ này quả thật quá mức quý trọng, không thể tùy tiện đem ra trao đổi.

“Đạo hữu cũng không cần thất vọng, muốn trao đổi Xích Viêm đan cũng không phải không có khả năng.” Liễu Minh tùy ý tiếp lời.

“Xin mời chỉ giáo.” Cốc trưởng lão nghe vậy liền cảm thấy có thêm một tia hy vọng.

“Quý tộc đã giỏi về nuôi dưỡng trùng vậy chắc cũng có am hiểu độc đáo đối với quá trình nuôi dưỡng linh sủng bò cạp. Nếu các vị có thể lấy ra thứ này, tại hạ nguyện ý nhường lại Xích Viêm đan.” Liễu Minh trả lời một cách thản nhiên.

Hắn vẫn canh cánh trong lòng vấn đề của Hạt Nhi. Đầu linh sủng này lại sắp tiến giai Thiên Tượng cảnh, nếu có thể lấy được một hai bí pháp phụ trợ từ tộc Thanh Lánh, nói không chừng có thể trợ giúp quá trình thăng cấp của Hạt Nhi.

“Liễu đạo hữu muốn đổi lấy thuật dưỡng trùng của bổn tộc?” Cốc Huyền nghe vậy, giọng nói không khỏi trầm xuống.

“Liễu mỗ chỉ quan tâm đến vấn đề nuôi dưỡng linh thú dạng bò cạp mà thôi, những thứ khác tại hạ không hề có hứng thú.”Liễu Minh nghe vậy bèn nhắc nhở một câu hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh đến hai chữ “Bọ cạp”.

Tộc trưởng tộc Thanh Lánh nghe vậy liền lộ vẻ chù chừ khó quyết. Thuật dưỡng trùng có thể xem thủ đoạn áp rương của Thanh Lánh nhất tộc tại đại lục Man Hoang vì vậy giá trị quan trọng của nó là không phải bàn tới. Bất quá Xích Viêm đan cũng là thứ cực kỳ khó được, chỉ cần có viên thuốc này trong tay, tộc Thanh Lánh nhiều khả năng sẽ tạo ra thêm một vị tu sĩ Thiên Tượng cảnh từ đó mang đến tương lai phát triển vô cùng rộng mở đối với bộ tộc. Nghĩ đến đây, Cốc Huyền liền nhìn qua khuôn mặt có chút chờ mong của Cốc trưởng lão.

“Yêu cầu của Liễu đạo hữu, lão phu cũng có thể đáp ứng nhưng ngươi phải thề, tuyệt đối không được truyền thụ thuật này cho bất cứ kẻ nào.” Sau khi cân nhắc lợi hại bên trong, Thanh Lánh tộc trưởng rốt cuộc đã có quyết định.

Liễu Minh nghe vậy liền gật nhẹ đầu. Điều này không cần suy nghĩ thêm bởi lẽ hắn vốn không có ý định truyền thụ thứ này ra ngoài vì vậy lập tức phát thệ theo lời của đối phương. Thấy họ Liễu phát thệ không chút do dự, Cốc Huyền mới tạm buông lỏng thần sắc. Sau khi liếc nhìn vẻ mặt hưng phấn của vị đồng tộc bên cạnh, lão liền lấy ra một tấm ngọc giản còn trống, đặt lên trán để bắt đầu ghi chép vào trong. Sau một phút đồng hồ, vị tộc trưởng này đã giao ngọc giản cho Liễu Minh. Sau khi sử dụng thần thức kiểm tra thoáng qua, hắn liền nhẹ gật đầu tiếp đó lấy ra hộp ngọc có chứa Xích Viêm đan giao cho đối phương.

Kết quả giao dịch như vậy có thể nói đã khiến hai bên đều cảm thấy vui vẻ. Thái độ của Cốc Huyền cùng Cốc trưởng lão cũng theo đó trở nên thập phần khách khí. Thậm chí, bọn họ còn tuyên bố công nhận hai người Liễu Minh cùng Lam Tư là bằng hữu vĩnh viễn của bộ tộc.

Thời gian kế tiếp, sau khi ngồi lại hàn huyên một lúc, Liễu Minh và Lam Tư liền cáo từ ly khai, rất nhanh rời khỏi phạm vi sơn cốc của tộc Thanh Lánh. Không bao lâu sau, cả hai đã xuất hiện tại điểm tiếp giáp của sơn mạch Hắc Ngục. Đợi khi Lam Tư tế ra pháp khí phi hành hình phiến lá màu xanh, hai người liền bay nhanh trở về Lạc Thành.

“Chúc mừng Liễu đạo hữu lần này có được đại thu hoạch. Không ngờ lại có thể đổi được bí thuật dưỡng trùng của tộc Thanh Lánh, phải biết thứ này là bí mật vô cùng to lớn của bọn họ. Năm đó, Huyết Đồ Thánh Vương từng tự mình ra mặt, hơn nữa còn đảm bảo mang lại lợi ích vô cùng to lớn cho bọn họ nhưng cũng không thể nhận được sự ưng thuận của những người này.” Lam Tư tỏ ra có chút hâm mộ.

“Liễu mỗ cũng muốn cảm tạ Lam tiên tử. Nếu không có đạo hữu, chỉ sợ tại hạ dù có tiêu tốn thời gian mười năm cũng không thể tìm thấy bọn họ.” Đạt được Khô Lâu Tàm đã khiến tâm tình Liễu Minh trở nên thật tốt.

“Liễu đạo hữu khách khí, việc này chỉ là tiện tay mà thôi.” Lam Tư khẽ cười một tiếng.

“Đúng rồi, thời gian kế tiếp tại hạ muốn bế quan tu luyện một phen vì vậy đành phải tạm thời gián đoạn quá trình luyện đan.” Liễu Minh chợt nhớ tới một chuyện bèn nói với Lam Tư.

“Việc tu luyện của đạo hữu tất nhiên là quan trọng hơn.” Lam Tư nghe vậy thoạt tiên khẽ giật mình nhưng vẫn miễn cưỡng cười gượng vài tiếng.

Liễu Minh hiện nay đã đạt đến cảnh giới Chân Đan Đại viên mãn, hiển nhiên lần này là muốn bế quan trùng kích Thiên Tượng cảnh. Nếu hắn thật sự có thể đột phá bình cảnh, việc hợp tác cùng Lam Mộc nhất tộc chỉ sợ xem như chấm dứt. Tuy việc luyện đan có thể mang đến một ít linh thạch cho Liễu Minh thế nhưng nếu hắn trở thành cường giả Thiên Tượng cảnh, một tí lợi ích đó không còn là vấn đề to tát gì nữa. Nghĩ đến đây, hai người đều có tâm sự của riêng mình vì vậy không ai nói với nhau lời nào, không khí cũng theo đó dần dần trở nên trầm mặc.

Một đường vô sự.

Trải qua một tháng phi hành, hai người đã bình an về tới Lạc Thành. Sau khi nói lời tạm biệt, Liễu Minh liền quay về động phủ của mình ở Tiểu Hoàn Viên. Qua sự dò xét của thần thức, hắn nhận thấy mật thất của Càn Như Bình vẫn đóng chặt từ đó hiểu ra nha đầu này vẫn đang trong quá trình củng cố tu vi của bản thân. Nàng vừa mới đột phá cảnh giới Hóa Tinh, quả thật cần đến một khoảng thời gian tĩnh tu. Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền kiểm tra một chút cấm chế của động phủ sau đó lẳng lặng quay về mật thất của mình.

Tuy hiện giờ họ Liễu đã tập hợp đầy đủ điều kiện luyện chế Hấp Hồn Cổ nhưng Hóa Thức Trùng vẫn chưa khôi phục toàn bộ nguyên khí vì vậy thời điểm luyện Cổ đành phải dời lại mấy ngày. Sau khi cho Hóa Thức Trùng ăn vào một ít Tự Linh Hoàn, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tham ngộ ngọc giản ghi lại thuật dưỡng trùng mà Cốc Huyền đưa tặng. Dọc theo đường về, vì còn có mặt Lam Tư, hắn vẫn chưa kịp xem xét vật này một cách cẩn thận. Lúc này, thần thức của Liễu Minh rất nhanh đã chìm sâu vào nội dung bên trong. Sau đúng ba canh giờ, hắn mới lần nữa mở to hai mắt.

“Thì ra thuật dưỡng trùng còn có nhiều thủ pháp như vậy, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi…” Liễu Minh thì thào lẩm bẩm.

Bên trong ngọc giản có ghi lại thuộc tính của những loại bọ cạp khác nhau hơn nữa còn phân loại kỹ càng thói quen sinh hoạt, đặc điểm kiêng kị cùng phương pháp bồi dưỡng tiến giai. Dựa theo phân loại của ngọc giản, Cốt hạt vốn thuộc về loại bọ cạp mang thuộc tính Âm, so ra cũng có vài phần giống với linh trùng thế nhưng Hạt Nhi đã trải qua nhiều lần biến dị hơn nữa còn cắn nuốt quả trứng của kỳ thú Ti Thần vì vậy không thể xem xét nó dưới góc độ bình thường. Có điều, Liễu Minh cũng đã tìm được một hai biện giáp có thể giúp Hạt Nhi tiến giai, chẳng qua những cách này đều cần đến cơ duyên nhất định mới có thể đạt được.

Nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi có chút hối hận vì đã dùng Xích Viêm đan quý giá đổi lấy một tấm ngọc giản dùng không được bỏ không xong (nguyên văn: gân gà). Bất quá, nội dung ghi lại bên trong cũng không phải không có ích lợi gì với hắn. Chỉ thấy Liễu Minh lấy xuống hồ lô màu xanh lá bên hông, sau khi xem xét một lúc, hắn liền thì thào tự nói một câu:

“Không ngờ hồ lô Hóa Âm này lại được tạo ra từ Quỷ Vương mộc…”

Hắn từng nghe qua, Quỷ Vương mộc được xưng tụng là một trong tam đại âm mộc ở thời Thượng cổ, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính Âm, dù là dùng cho luyện khí hay là phụ trợ tu luyện đều có giá trị vô cùng to lớn. Thế nhưng cũng do, âm khí ẩn chứa bên trong vô cùng tinh thuần, ngoại trừ vài kẻ sở hữu Linh thể đặc thù trong truyền thuyết, tu sĩ khác nếu cố lợi dụng Quỷ Vương mộc để tu luyện công pháp quỷ đạo, tuy có thể giúp cho tu vi tăng tiến nhanh chóng nhưng dễ dàng khiến cho nguyên khí suy giảm, thậm chí còn có ảnh hưởng không nhỏ đến tính tình. Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền suy đoán nguyên cớ khiến cho tính tình Hạt Nhi gần đây có chút hung bạo, xem ra ngày sau hắn phải nhắc nhở đầu linh sủng này một chút. Thời gian kế tiếp, hắn liền lưu lại bên trong động phủ, đồng thời cân nhắc đến chuyện luyện chế Hấp Hồn Cổ.

Như thế độ chừng nửa tháng, Hóa Thức Trùng rốt cuộc khôi phục toàn bộ nguyên khí, Liễu Minh cũng liền bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc luyện chế. Tuy nói là luyện cổ nhưng quá trình đại khái cũng không khác nhiều so với luyện chế đan dược. Lúc này, hắn đang bố trí vài tòa trận pháp có tác dụng cách ly thần thức. Thời điểm luyện cổ cần đến hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh, không thể bị bất cứ chuyện gì quấy rầy. Sau khi hoàn thành mọi việc, Liễu Minh lại tĩnh tọa thêm nửa ngày để điều chỉnh tâm tình đến trạng thái ổn định nhất.

Lúc này, chỉ thấy hắn khẽ vung tay, trước mặt liền xuất hiện một vò gốm kim sắc. Vật này gọi là Luyện Cổ Mãnh, có tác dụng vô cùng quan trọng đối với quá trình luyện cổ. Mặt ngoài của nó có khắc không ít phù văn huyền ảo, là thứ Liễu Minh tìm được bên trong chiếc nhẫn chứa đồ của Thiết Yêu Tông Diên, nhìn qua có thể thấy được phẩm chất bất phàm của nó không hề thua kém Lục Thần Đỉnh của hắn. Tiếp đó, hắn lại lấy ra hơn mười chai lọ khác nhau, tất cả đều là tài liệu cần thiết để luyện chế Hấp Hồn Cổ.

Sau khi thở nhẹ một hơi, Liễu Minh liền vẽ lên cổ tay một vòng tạo thành dòng máu tươi chậm rãi rót vào Luyện Cổ Mãnh. Phần lớn Cổ thuật đều cần dùng đến máu tươi của người luyện chế làm vật dẫn. Hấp Hồn Cổ cũng không ngoại lệ. Sau khi để máu tươi chảy ra một lúc, Liễu Minh liền phất tay khiến cho vết thương liền miệng sau đó hắn lại kết xuất một đám thủ ấn cổ quái trước người đồng thời lẩm bẩm từng tràng chú ngữ kỳ lạ.

Đột nhiên, hắn khẽ búng ngón tay, phóng ra một đạo hắc quang về phía Luyện Cổ Mãnh khiến máu tươi bên trong sôi lên sùng sục, tạo thành một ngọn hỏa diễm huyết sắc cao hơn đầu người. Liễu Minh thấy vậy liền trở nên vô cùng tập trung, tiếp tục quăng vào Luyện Cổ Mãnh một con tằm màu đen, đúng là Khô Lâu Tàm khiến nó phát ra tiếng kêu tê tê tựa hồ cực kỳ đau đớn. Họ Liễu thấy vậy bèn đánh ra một đạo hắc quang bao phủ Khô Lâu Tàm vào trong khiến thân thể nó trở nên cứng đờ, không có cách nào cử động mảy may, dần dần bị huyết diễm xung quanh bao phủ.

Theo tốc độ tụng niệm chú ngữ ngày càng nhanh của Liễu Minh, từng đạo hắc quang không ngừng chui vào bên trong Luyện Cổ Mãnh khiến ngọn lửa vốn có màu đỏ tươi, giờ phút này đã chậm rãi trở nên tối sẫm. Nhìn thấy cảnh này, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơn. Điều này cho thấy quá trình luyện cổ đã tiến vào bước cuối cùng. Chỉ thấy hắn nhẹ chỉ về phía một chiếc bình nhỏ, bên trong liền bay ra một đoàn chất lỏng màu trắng được pháp lực của hắn dẫn dắt tiến vào bên trong Luyện Cổ Mãnh.

Kế tiếp là thi thể một đầu linh trùng đỏ rực…

Liễu Minh không ngừng dung nhập các loại tài liệu vào trong Luyện Cổ Mãnh. Thoạt nhìn màu sắc của huyết dịch không có nhiều thay đổi nhưng sau khi cho vào một ít dược thảo, ngọn lửa bỗng nhiên phụt tắt hơn nữa huyết dịch bên trong đã chuyển thành chất lỏng tím đen đặc quánh lại.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky