Dịch giả: hoangphu
Biên: nila32
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng khẽ động, thúc giục pháp quyết trong tay, hắc quang hơi đổi hướng bay về phía rừng cây. Một lát sau, hắc quang lóe lên trên không rừng cây, thân hình của hắn hiện ra, vừa nhìn xuống lập tức khẽ giật mình. Chỉ thấy một chỗ cao bên trong rừng cây, tên nam tử họ Hoa của Bách Luyện Các kia và một người tu sĩ trung niên đang mồ hôi nhễ nhại mà vung vẩy lấy một mặt trận kỳ trên tay mỗi người, đồng thời pháp quyết trong tay không ngừng cùng nhau thúc giục bố trí lấy một cái pháp trận phòng ngự tạm thời.
Chỉ thấy hơn mười đạo cột sáng màu trắng từ những trận kỳ có chút lộn xộn ở bốn phía phun ra, tạo thành một cái màn sáng bằng hơi nước màu trắng mịt mờ, bao phủ hai người vào trong. Bên cạnh hai người còn có một gã nam tử mặc áo bào xám đang nhắm nghiền hai mắt, máu nhuộm toàn thân, thoạt nhìn sống chết không rõ. Bên ngoài pháp trận, một gã cự hán có gương mặt âm dương (nửa trắng nửa đen) đang nhe răng cười, đồng thời huy động nắm đấm cực lớn không ngừng đánh vào trên màn sáng.
Trong tiếng nổ ầm ầm liên tiếp, toàn bộ màn sáng có vẻ như đang lung lay sắp đổ. Nhưng mà ngay khi có tiếng xé gió truyền đến, hai người trong pháp trận vậy mà đều lập tức chú ý tới độn quang của Liễu Minh kích xạ mà đến, đồng thời không khỏi quay đầu nhìn lại.
“Liễu thượng sứ!” Nam tử họ Hoa vừa nhìn thấy Liễu Minh, lập tức đại hỉ la lên.
Sau mấy cái chớp động, Liễu Minh đã đứng ở trên không của pháp trận, sau khi quan sát người này không có việc gì thì trong lòng nhẹ nhõm, tiếp đó chuyển ánh mắt nhìn sang gã cự hán có gương mặt âm dương kia. Người này không hề sử dụng bất cứ Linh khí gì, chỉ dựa vào một thân man lực lại có thể rung chuyển toàn bộ pháp trận phòng ngự, khiến cho trong lòng hắn cũng không dám quá mức coi thường. Phải biết rằng, mặc dù bộ pháp trận này không có gì đặc biệt, nhưng là do Thái Thanh Môn đặc biệt ban cho một ít đệ tử đóng quân bên ngoài, phòng trường hợp đụng phải cường địch mà tạm thời phòng ngự. Nói chung, dưới Hóa Tinh kỳ nếu muốn công phá được nó tuyệt không phải chuyện một sớm một chiều. Thế nhưng ngay khi ánh mắt Liễu Minh rơi vào trên gương mặt trắng đen rõ ràng của cự hán kia, thần sắc lại hơi động một chút. Bỗng nhiên mở miệng nói một câu:
“Âm Dương Cự Lực Ma!”
“A, có thể nhận ra bổn đại gia, xem ra ngươi cũng là môn hạ Thái Thanh Môn, hơn nữa còn là một gã đệ tử ngoại môn. Rất tốt. Xem ra hôm nay ta đúng là thu hoạch không nhỏ.” Cự hán có gương mặt âm dương nghe vậy, cự quyền vừa định đánh ra đột nhiên tạm dừng, ngẩng đầu lên đánh giá Liễu Minh từ trên xuống dưới một phen. Trong cặp mắt lớn như chuông đồng hiện lên một tia sát ý nói.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, trên người hắc khí bừng lên, cả người mơ hồ một cái, từ không trung bay nhào xuống dưới, tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt liền mang theo một chuỗi tàn ảnh từ trên cao nhào xuống chỗ đỉnh đầu cự hán, đồng thời đánh ra một quyền xuống dưới. Lúc này một đoàn quyền ảnh màu đen lóe lên mà ra. Cự hán có gương mặt âm dương dường như cũng không ngờ tới động tác của Liễu Minh nhanh như vậy, trên gương mặt xấu xí xuất hiện một chút vẻ kinh ngạc, nhưng lại không hề sợ hãi mà dùng một quyền nghênh đón, trong quyền ảnh cực lớn mơ hồ mang theo một cỗ lục diễm (lửa xanh).
“Oành!” một tiếng vang thật lớn, hắc quang lục diễm vừa đụng chạm lập tức tách ra.
Cự hán có gương mặt âm dương liên tiếp lui về phía sau vài chục bước mới đứng vững, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Cùng lúc đó, thân hình Liễu Minh ở trên không trung bay bổng lộn nhào một cái, vậy mà đã đơn giản hóa giải hoàn toàn cỗ đại lực của cự hán có gương mặt âm dương, giống như là tơ liễu trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống phía trước pháp trận. Thủ đoạn mượn lực hóa lực vừa rồi đã cho thấy công phụ tôi luyện, cũng là bản lĩnh mà hắn đã thông qua ảo cảnh trong Huyễn Ma Đồng chiến đấu với ma hóa Lam Tỳ vô số lần mới luyện thành. Lúc này đây, hắc khí trên người hắn trong lúc cuồn cuộn đã huyễn hóa ra hai đầu vụ giao và một cái mãnh hổ, phát ra một hồi long ngâm hổ kiếu đối với cự hán có gương mặt âm dương.
“Long Hổ Minh Ngục Công!” Cự hán có gương mặt âm dương hầu như lập tức liền nhận ra môn công pháp này, trên gương mặt hai màu đen trắng hơi chút vặn vẹo, cười lạnh vài tiếng, vậy mà xoay người một cái, hóa thành một đạo lục quang phi độn về hướng xa xa.
Liễu Minh thấy vậy hơi ngẩn ra, quay đầu nói với hai người bên cạnh:
“Hoa sư phụ, pháp lực của các ngươi đã hao hết, hãy nhanh chóng trở về phường thị đi, cứ để ta đuổi theo gã yêu nhân kia.”
Nói xong, không chờ hai người đáp lời, hắc quang trên người hắn lóe lên, lập tức đuổi theo phương hướng cự hán có gương mặt âm dương bỏ chạy. Âm Dương Cự Lực Ma, xếp hạng thứ mười ba, Thái Thanh Môn treo giải thưởng đối với gã là ba vạn điểm cống hiến, cơ hội có thể kiếm được điểm cống hiến như thế này đương nhiên là hắn sẽ không dễ dàng buông tha. Dù sao hắn còn đang mang một khoản nợ điểm cống hiến khá lớn đấy. Ở chỗ cao trong rừng cây, bọn Hoa sư phụ hai mặt nhìn nhau, phen biến cố này xảy ra quá nhanh, hai người còn chưa kịp phản ứng, Liễu Minh và cự hán có gương mặt âm dương cũng đã đồng thời đi rồi, trong nháy mắt biến mất vô tung.
Lần này hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, làm sao còn dám dừng lại chút nào, vội vàng thu hồi trận kỳ trên mặt đất, lập tức mang theo nam tử đang hôn mê bất tỉnh kia bay về phía phường thị mà đi. Về phần Liễu Minh cùng Âm Dương Cự Lực Ma một đuổi một chạy, trong chốc lát đã bay ra hơn trăm dặm. Hắn nhìn lục quang ở phía trước, ánh mắt lại không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc. Tên Âm Dương Cự Lực Ma này, từ lúc bắt đầu bỏ chạy, tốc độ lại là lúc nhanh lúc chậm, hiện tại lại càng chậm thêm vài phần nữa. Dường như cũng không phải thật sự muốn bỏ chạy, mà là muốn dẫn dắt hắn rời xa phường thị Trường Dương vậy. Tuy rằng không biết đối phương đang có ý đồ gì, nhưng qua một màn giao thủ vừa rồi, Liễu Minh liền đã phát hiện người này cũng có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ. Đối mặt tu sĩ cùng giai, hắn đương nhiên không có e ngại chút nào, lúc này thúc giục độn quang dưới chân tiếp tục đuổi theo.
Lại qua thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, lục quang phía trước đột nhiên đình trệ, dừng lại ở trên không trung của một đỉnh núi, quang mang thu vào hiện ra thân hình Âm Dương Cự Lực Ma, đứng chắp tay nhe răng mà cười. Cách nơi đó tầm hơn mười trượng, hắc quang lóe lên, Liễu Minh cũng ngừng độn quang, giằng co cùng với cự hán trước mặt. Hắn vừa rơi xuống đất, lập tức tản ra một cổ tinh thần lực khổng lồ, cẩn thận dò xét trong phạm vi vài dặm chung quanh một lần. Chỉ thấy nơi đây một mảnh hoang vu, ngay cả dã thú ở chung quanh cũng không có mấy cái, đồng thời cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết mai phục nào, lúc này mới nhàn nhạt nhìn về phía cự hán đối diện.
“Ngươi tu luyện là Long Hổ Minh Ngục Công của Thái Thanh Môn, hẳn là đệ tử Nội Môn? Chậc chậc, ta còn không có giết qua Nội Môn Đệ Tử đây này, hôm nay xem như lần đầu.” Cự hán nghiến nghiến hàm răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, dường như đang nhìn một con dê đợi làm thịt, cười lạnh một tiếng nói.
“Các hạ dẫn ta đến nơi đây là do mưu kế của những tên cao thủ Chân Đan cảnh kia a?” Liễu Minh nghe vậy, lại bình tĩnh trả lời.
“Ngươi đã hiểu rõ rồi, vậy thì đi chết đi!” Âm Dương Cự Lực Ma nghe vậy, dường như có chút bất ngờ liếc nhìn Liễu Minh, rồi lại lập tức cười gằn nói.
Vừa mới nói xong, thân thể cự hán mơ hồ một cái, lập tức bổ nhào tới trước người Liễu Minh, trên ma trảo cực lớn xuất hiện một tầng lục diễm, một trảo hung hăng chộp xuống.
“Hô!”
Thân ảnh Liễu Minh dưới một trảo của cự hán bỗng nhiên mơ hồ một cái tiêu tán mà ra, thình lình chẳng qua là một đám tàn ảnh. Cự hán trảo hụt một phát, nét mặt hơi đổi, đột nhiên vẻ dữ tợn trong mắt lóe lên, đánh ra một quyền vào hướng bên cạnh thân. Kết quả thân hình Liễu Minh vừa xuất hiện một bên, vừa mới đứng vững, liền gặp một cái quả đấm to lớn bay tới trước mặt. Sắc mặt Liễu Minh không khỏi hơi đổi, không ngờ tuy rằng thân hình cự hán này to lớn mà tốc độ lại cũng cực nhanh như vậy. Tàn ảnh vừa hiện. Hắn lại giống như quỷ mị lóe lên biến mất… Với thân pháp có thể chèo chống trên trăm hiệp dưới tay ma hóa Lam Tỳ tại trong ảo cảnh của Liễu Minh, động tác của cự hán mặc dù cũng coi như kinh người, nhưng lại làm sao có thể so sánh với hắn.
Lúc này, sắc mặt Âm Dương Cự Lực Ma trở nên rất khó coi. Tuy rằng gã không phải là Thể Tu thuần túy, nhưng mà tốc độ tại trong đồng cấp luôn luôn ít có người nhanh bằng, vậy mà hai lần liên tiếp ngay cả bóng dáng của đối phương cũng không có chạm đến, hiển nhiên có chút thẹn quá hoá giận. Hai tay của gã khẽ động, đang chuẩn bị có động tác tiếp theo, bất chợt trong thần thức lại hoàn toàn cảm ứng không được khí tức của đối phương, sắc mặt lập tức biến đổi. Sau một khắc, một cỗ lợi hại gió nóng đột nhiên xuất hiện ở bên tai cự hán. Khóe mắt của gã chuyển dời liền thoáng nhìn thấy một tia bạch quang, tâm niệm thay đổi thật nhanh, thân thể bỗng nhiên ngửa ra thành một cái góc chín mươi độ, mới hiểm lại càng hiểm rất khó khăn tránh khỏi. Dù vậy, trên mặt cự hán cũng là đau rát nóng bỏng một trận, hiển nhiên là bị dư quang của bạch quang kia gây thương tích. Thân hình Âm Dương Cự Lực Ma lóe lên lục quang, lập tức bắn ngược ra ngoài hơn mười trượng, sau lưng thấm ra một mảnh mồ hôi lạnh. Nếu không phải gã lẩn trốn nhanh, có lẽ vừa rồi đã bị bạch quang kia cắt đứt đầu.
“Kiếm quang!” Lúc này Âm Dương Cự Lực Ma mới thấy rõ đến cùng bạch quang kia là vật gì.
Cách đó không xa, Liễu Minh một thân áo bào xanh đang ngừng chân mà đứng, nhưng mà khắp chung quanh lại không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của cái phi kiếm nào.
“Ngươi là kiếm tu?” Âm Dương Cự Lực Ma điềm nhiên nói, đồng thời trong mắt lại xuất hiện một tia nghi hoặc.
Tuy rằng nét mặt Liễu Minh không chút biểu tình, không hề có ý muốn trả lời chút nào, nhưng trong lòng cũng hơi có chút bất ngờ. Vừa rồi hắn bất chợt sử dụng kiếm chỉ thần thông, lại phối hợp với thân pháp quỷ mị luyện được trong vô số lần chiến đấu với Lam Tỳ, vốn tưởng rằng có thể một lần đánh trúng chỗ hiểm của đối thủ, không ngờ rằng vẫn bị đối phương tránh thoát. Hung đồ xếp hạng thứ mười ba Sinh Tử Đơn, quả nhiên có chút bổn sự đấy. Tâm niệm Liễu Minh xoay chuyển, không hề do dự phóng ra phía trước một bước, ngay tại hắc khí cuồn cuộn một cái, thân hình lại lần nữa biến mất ngay tại chỗ. Âm Dương Cự Lực Ma thấy vậy biến sắc, há mồm phun ra một cái quạt nhỏ bằng bạch cốt, pháp quyết trong tay vừa bấm, lập tức một tầng màn sáng bằng hơi nước trắng mịt mờ hiển hiện ở xung quanh người.
Oành!
Kết quả vừa mới làm xong hết thảy những thứ này, cự hán đồng thời cảm giác sau lưng có bạch quang run lên, một tiếng nổ thật lớn đột nhiên vang lên. Một cái nắm đấm phủ kín vảy giao màu tím thình lình oanh kích tại trên màn sáng. Một hồi âm thanh “Rặc rặc” truyền ra, trên màn sáng lập tức xuất hiện vết rách như mạng nhện. Âm Dương Cự Lực Ma thấy vậy, trong lòng rút cuộc xuất hiện vẻ hoảng sợ. Tuy rằng Bạch Cốt Phiên của gã không phải là cực phẩm Linh khí, nhưng cũng là một kiện Linh khí phòng ngự thượng phẩm có hai mươi bốn tầng cấm chế, vậy mà lại bị Liễu Minh đánh có một kích đã hầu như vỡ nát.
Trong khi đó, Liễu Minh cũng khẽ cau mày, hiển nhiên độ cứng cỏi của màn sáng màu trắng trước mặt này có chút ngoài dự liệu của hắn, vậy mà ngăn cản được một kích có kèm theo Trọng Thủy Châu của hắn. Nhưng không chờ cự hán trong màn sáng kịp phản ứng, hắn lại hừ lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên xuất hiện một tầng khói đen đồng thời ngay lập tức biến lớn lên thêm một vòng, dưới khói đen như ẩn như hiện, vảy giao trên cánh tay càng lộ ra có chút dữ tợn. Một tiếng quát khẽ, sau khi cánh tay mơ hồ một cái đã huyễn hóa ra rậm rạp chằng chịt quyền ảnh, tất cả đều nhao nhao đánh vào trên màn sáng.
“Phanh” một tiếng giòn vang, màn sáng màu trắng dường như ngay lập tức vỡ tan ra.
Cự hán thấy vậy sắc mặt đại biến, bên ngoài thân lục mang lóe lên, đang định lách mình chạy trốn. Liễu Minh thấy vậy, năm ngón tay chỉ là xòe ra, mấy đạo bạch quang sắc nhọn lóe sáng, màu trắng tinh mang lóe lên một cái đã đến trước người cự hán.
“PHỐC” vài tiếng truyền đến.
Lúc này, phía sau lưng Âm Dương Cự Lực Ma có một tầng lục quang quỷ dị sáng lên, nhưng lập tức đã bị bạch quang xuyên thấu, mấy cái lỗ máu lớn có hình năm ngón tay xuất hiện, máu tươi lập tức ồ ồ chảy ra ngoài. Thân hình cự hán cũng vì vậy mà hơi chậm lại một lát, sau đó lục quang lại lần nữa lóe lên, hướng về phía bên ngoài kích xạ mà ra. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sắc mặt Liễu Minh lại trầm xuống, cánh tay vừa nhấc, một ngón tay lại chậm rãi điểm một cái vào hư không phía trước.