Dịch giả: hungprods
“Bạch sư đệ, cuối cùng ngươi đã trở về rồi. Ta và tiểu muội Như Bình nói chuyện rất hợp nhau. Ta đã kiểm tra qua, tiểu muội cũng có Linh Mạch, hơn nữa vừa mới bắt đầu tu luyện, ngoài ra dường như còn rất thích thú với pháp trận chi đạo. Vừa đúng lúc một gã Trận Pháp Sư của Thiên Nguyệt Tông chúng ta có giao tình không tệ với ta, chi bằng ta đề cử tiểu muội theo hắn học tập một thời gian, ngươi thấy sao hả? Sau ba tháng nữa, thời gian đảm nhiệm chức vụ đệ tử giám sát của ta cũng kết thúc, vừa khéo có thể mang tiểu muội cùng trở về tông môn.” Hồ Xuân Nương vừa thấy Liễu Minh đã mở miệng trước, nói mấy câu như vậy.
“Hồ sư tỷ có biện pháp giúp nha đầu này gia nhập Thiên Nguyệt Tông sao?” Liễu Minh nghe vậy, đương nhiên rất vui vẻ.
“Với mặt mũi của ta, muốn giúp tiểu muội tiến nhập Thiên Nguyệt Tông trở thành đệ tử ngoại môn là một chuyện hết sức đơn giản, nhưng có thể trở thành đệ tử nội môn hay không, vẫn phải xem xem tiểu muội có thể khai linh thành công thực sự trở thành một Linh Đồ chính thức hay không đã. Tuy nhiên địa vị của nữ đệ tử trong Thiên Nguyệt Tông luôn luôn cao hơn một chút so với nam đệ tử, hơn nữa đệ tử bằng lòng thành tâm học tập trận pháp chi đạo, lại càng được ưu đãi đặc biệt. Nếu tiểu muội có thể gia nhập, chắc chắn sẽ không bị người khác bắt nạt đâu. Vừa rồi ta cũng đã giới thiệu qua với tiểu muội về Thiên Nguyệt Tông, nha đầu này cũng rất cảm thấy hứng thú. Nhưng quyết định cuối cùng như thế nào, đương nhiên vẫn phải theo ý của sư đệ.” Hồ Xuân Nương tự nhiên cười nói.
“Nếu thật sự có thể như thế, quả thực là một chuyện tốt với nha đầu này. Nhưng ta cũng muốn hỏi trước một chút. Như Bình, ngươi có thật sự muốn tới Thiên Nguyệt Tông học tập trận pháp chi đạo không? Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Bất kể là trở thành Trận Pháp Sư hay là trở thành một tu luyện giả chính thức, đều là một chuyện vô cùng vô cùng khó khăn. Nhưng nếu ngươi chỉ là một người bình thường, với năng lực của ta, chuyện đảm bảo cho ngươi từ nay về sau vinh hoa phú quý cả đời là một việc rất đơn giản.” Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó thần sắc ngưng trọng nói với Càn Như Bình.
“Minh đại ca, ta đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi. Ta không muốn lại làm một người bình thường, ta muốn trở thành một tu luyện giả giống đại ca, cũng muốn trở thành một Trận pháp đại sư, không muốn trở thành vưỡng víu cho Minh đại ca sau này!” Càn Như Bình hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiên nghị.
“Nếu ngươi đã thực sự hạ quyết tâm, ta cũng không ngăn cản ngươi. Hồ sư tỷ, đợi sau khi mọi chuyện ở đây chấm dứt, hãy dẫn nha đầu này theo ngươi về Thiên Nguyệt Tông a. Nếu như trong khả năng, sau này mong rằng Hồ sư tỷ chăm sóc nó nhiều hơn một chút.” Liễu Minh cũng người rất quyết đoán, sau khi gật gật đầu liền ôm quyền nói như vậy với Hồ Xuân Nương.
“Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi. Như vậy thì cuối cùng cũng tính là ta đã trả được một phần ơn cứu viện của sư đệ. Đúng rồi, lần này ngươi ra ngoài làm việc ổn cả chứ?” Hồ Xuân Nương khẽ cười một tiếng, sau đó hỏi lại một câu.
“Như Bình, ngươi hãy về phòng tu luyện đi, ta và Hồ tỷ tỷ của ngươi cần nói chuyện chính sự một chút.” Liễu Minh nghe đến đó, trước tiên phân phó Càn Như Bình một tiếng.
Vốn dĩ sau khi tiểu nha đầu nghe được Liễu Minh đồng ý cho mình gia nhập Thiên Nguyệt Tông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy vẻ hưng phấn, nhưng lúc này lại nghe xong mấy lời kia, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng không khỏi chu lên, song vẫn ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi đại sảnh.
“Tiểu nha đầu này có vẻ rất nghe lời ngươi nói a, nhưng chắc hẳn là hai người các ngươi không phải họ hàng thân thích!” Hồ Xuân Nương thấy thế, giống như cười mà không phải cười nói một câu.
“Gia gia nha đầu này năm đó từng có đại ân với ta, lúc ta tìm được nó, nó đã bị những kẻ gọi là họ hàng kia đuổi khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ, cho nên luôn không muốn rời xa ta cũng là chuyện rất bình thường.” Liễu Minh trả lời.
“Thì ra là thế, không ngờ hoàn cảnh tiểu nha đầu này lại éo le như vậy. Tuy nhiên nhìn sư đệ khí định thần nhàn như thế, xem ra lần này ra ngoài làm việc vô cùng thuận lợi phải không?” Hồ Xuân Nương thở dài một tiếng, sau đó lại cười cười hỏi.
“Ha ha, đúng là rất thuận lợi. Ta đã truyền tin tức về trong tông, hơn nữa cũng thả ra một ít phong thanh với một tổ chức tán tu chuyên môn bán ra tin tức. Tin tưởng với một tin tức dọa người như thế, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi, toàn bộ các thế lực lớn nhỏ ở Huyền Kinh đều biết rõ.” Liễu Minh cười ha ha một tiếng trả lời.
“Vậy thì tốt rồi. Trước khi sư đệ trở về, ta cũng đã gửi tin tức liên quan tới Hải tộc về tông môn thông qua một phương pháp đặc biệt. Hẳn là bây giờ cao tầng hai tông chúng ta đã biết tin tức này, nói không chừng giờ phút này đang bàn bạc về việc này, hoặc là thậm chí đã bắt đầu triệu tập nhân thủ rồi.” Hồ Xuân Nương nghe vậy, hết sức hài lòng nói.
“Phương pháp đặc biệt? Sư tỷ ở nguyên chỗ này mà vẫn có thể truyền tin tức trở lại trong tông, tiểu đệ thực sự rất bội phục. Đúng rồi, vừa rồi trên đường trở về, ta phát hiện ra trên đường phố xuất hiện thêm không ít mật thám của triều đình, phần lớn trong số đó đều mang theo hình vẽ chân dung ngươi, ngoài ra bốn cổng thành đều bị phong tỏa, cũng có một lượng lớn Kim Linh Khách khanh canh gác. Xem ra thân phận bên ngoài của sư tỷ đã thực sự bị bại lộ rồi.” Mặc dù Liễu Minh có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất thức thời mà không tiếp tục gặng hỏi, trái lại còn lấy ra từ trong ngực áo một bức vẽ, đưa cho nữ tử.
Hồ Xuân Nương cầm lấy bức vẽ, sau khi hai mắt quan sát kỹ một lát liền có chút hả hê nói:
“Bức vẽ này đúng là rất giống chân dung của ta trước kia. Nói không chừng chính là vị Thất Hoàng tử kia đích thân vẽ ra, ha ha, lần này ông chủ của ta chỉ sợ bị liên lụy rất lớn a.”
Liễu Minh nghe thế, hai mắt chỉ khẽ đảo mà không nói thêm điều gì.
******
Hoàng Cung, Nội Cung, trong một đại điện nào đó.
Đổng Thái Hậu ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh như băng nhìn một gã thanh niên có khuôn mặt giống Huyền Trị vài phần trước mắt, đang bị một gã đại hán to lớn cao chừng hai trượng một tay bóp chặt cái đầu, giơ lên giữa không trung, dường như đang bị thi pháp gì đó.
Hoàng Đế Huyền Trị kia thì đứng bên cạnh Đổng Thái Hậu, trên mặt thoáng hiện lên vẻ không nỡ.
“Bịch!” một tiếng.
Năm ngón tay đại hán buông lỏng, toàn thân thanh niên như không xương mềm nhũn rơi xuống đất, hai mắt trợn lên trắng dã, không nhúc nhích tí nào.
“Tiểu thư, tiểu nhân đã tra xét qua một lượt. Bốn năm trước vị Hồ Xuân Nương này đã quen biết Hoàng tử, cũng không lâu sau, liền trở thành Khách khanh của hắn. Trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ thực lực vị Hồ Xuân Nương này kinh người, hầu như không biết đến việc gì mà nàng làm bên ngoài, về phần lai lịch của nàng ta lại càng không có chút manh mối nào.” Đại hán ôm quyền về phía Đổng Thái Hậu, nói sang sảng.
“Không có manh mối? Bốn năm trước không phải là một manh mối rất tốt sao! Trị nhi, nếu ta nhớ không lầm, bốn năm trước chính là thời điểm Giám sát sứ tiền nhiệm của Thiên Nguyệt Tông từ nhiệm đúng không!” Đổng Thái Hậu nghe xong mấy lời đó, đồng tử co rụt lại.
“Ý Mẫu hậu là nàng này chính là Giám sát sứ của Thiên Nguyệt Tông?” Huyền Trị nghe thế, mặt mũi biến sắc.
“Ừm, hiện giờ xem ra có gần nửa là khả năng này. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp nàng này xuất hiện chỉ là một chuyện trùng hợp mà thôi.” Đổng Thái Hậu lạnh lùng nói.
“Nhưng ta đã nghe thị vệ Hoàng Cung nói, kẻ cứu Hồ Xuân Nương dường như cũng là một tu luyện giả rất cao minh, kẻ đó không phải là Giám sát sứ của mấy tông khác chứ?” Sắc mặt Huyền Trị biến hóa một hồi rồi hỏi.
“Ta đã phái người đi điều tra rồi, đêm hôm đó Giám sát sứ ba tông khác đều dưới sự giám sát của chúng ta, trừ phi bọn chúng có thuật phân thân, nếu không tuyệt đối không thể là một trong số chúng. Trái lại tên Giám sát sứ tân nhiệm của Man Quỷ Tông kia là một nhân vật lợi hại, ngoại trừ lần tát cho Hắc Linh Hội một cái nhớ đời ở Tiểu Thanh Quan ngoài thành, hoàn toàn không thấy xuất hiện nữa. Cự Tranh, hai tháng gần đây, ở Huyền Kinh có xuất hiện tu luyện giả nào khả nghi không?” Đổng Thái Hậu lầm bẩm tự nói vài câu, sau đó lại nghiêm mặt hỏi cự hán.
“Bẩm báo tiểu thư, gần đây các đại thế lực điều động nhân thủ điều tra gấp mấy lần trước kia, trong hai tháng này, đại đa số tu luyện giả mới vào kinh thành đều lén lén lút lút, phần lớn đều có vẻ hoài nghi.” Cự hán do dự một thoáng, sau đó cười khổ một tiếng trả lời.
“Chẳng phải là nói tên tu luyện giả Nhân tộc cứu thoát Hồ Xuân Nương kia cũng là một Linh Đồ hậu kỳ hết sức lợi hại ư. Nếu cộng thêm cả điều kiện này, hẳn là những kẻ đáng nghi chỉ còn lại không nhiều lắm a.” Đổng Thái Hậu nghe vậy, không cần suy nghĩ nói.
“Nếu như là Linh Đồ hậu kỳ, dĩ nhiên có thể loại trừ đa số người. Nhưng cũng rất có thể có người giả heo ăn thịt hổ, cố tình giấu giếm tu vi của mình. Nếu như ta là tên Giám sát sứ tân nhiệm của Man Quỷ Tông kia, chỉ cần ít xuất hiện một chút, không động thủ với người khác làm lộ tu vi của mình, người ngoài chắc chắn rất khó điều tra ra.” Cự hán nhăn mày đáp.
“Ừm, nói như vậy thì đúng là chuyện này rất khó giải quyết. Tuy nhiên điều này cũng vẫn là một manh mối, ngươi lập tức tổ chức nhân thủ, thăm dò từng nhân vật lợi hại mới xuất hiện ở Huyền Kinh cho ta, xem xem trong bọn hắn có kẻ nào khả nghi hay không rồi tính sau.” Đổng Thái Hậu trầm mặc một lát, sau đó cực kỳ còn quyết đoán nói.
“Vâng, tiểu nhân lập tức điều động nhân thủ đi làm việc này. Mặt khác, Thất hoàng tử đã hoàn toàn bị phế đi, có cần tiểu nhân xử lý hắn không?” Cự hán hơi khom người đáp ứng một tiếng, nhưng sau khi đưa mắt nhìn qua thanh niên mềm oặt trên mặt đất, lại hỏi một câu.
“Mẫu hậu, đứa nhỏ này dù sao cũng là con của ta, nó cũng có huyết mạch Hải tộc, hay là cứ giữ lại cho nó một cái mạng a.” Huyền Trị nghe vậy, mặt biến sắc, vội nói.
“Hừ, sao, ngươi mềm lòng ư? Trước khi ngươi có thể biến thân, huyết mạch Hải tộc vẫn luôn ẩn giấu sâu trong cơ thể ngươi, cho dù có đời sau, cũng chỉ thuần túy là huyết mạch Nhân tộc, cơ bản là không có chút quan hệ nào với Hải Tộc chúng ta. Cự Tranh, xử lý sạch sẽ vị Thất Hoàng tử này đi. Với bên ngoài thì nói là hắn vì phạm vào tội lớn, tạm thời bị nhốt lại trong nội cung.” Đổng Thái Hậu liếc nhìn Huyền Trị, sau đó lạnh như băng nói.
Cự hán nghe thế, lập tức nhe răng cười đáp ứng một tiếng, một tay xách theo Thất Hoàng tử, lặng yên rời khỏi đại điện.
Trong cả quá trình này, Huyền Trị nhìn chằm chằm vào cự hán, tuy miệng khẽ nhúc nhích vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
“Mẫu hậu, hiện giờ bốn cổng thành đã bị phong tỏa, hơn nữa trong thời gian ngắn chỉ có thể vào không thể ra. Nhưng lần trước hai tên thị vệ Hải tộc được người phái đi đuổi theo Hồ Xuân Nương lại một đi không trở lại, xem ra hơn phân nửa đã gặp phải độc thủ rồi, trong tình hình này, chúng ta có nên tăng thêm một ít nhân thủ không?” Huyền Trị khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau đó lại thận trọng nói với Đổng Thái Hậu.
“Lại phái thêm nhân thủ? Điều này chỉ sợ là không được, lúc trước chúng ta đã phong tỏa bốn cổng thành, lại thêm cả hành động điều tra về Hồ Xuân Nương, e rằng đã khiến cho không ít thế lực hoài nghi. Nếu như còn tăng thêm nhân thủ … Là ai, lăn ra đây cho ta!” Đổng Thái Hậu lắc đầu nói, nhưng ánh mắt đột nhiên lóe lên, đột nhiên quát lớn về phía cửa điện.
“Tiểu thư, là nô tỳ!” Một bóng người nhoáng lên phía ngoài cửa, một vị phu nhân trung niên mặc cung trang đỏ thẫm, mặt mũi tươi cười đi tới.