Dịch giả: Duocsybinh
Trên một sơn mạch hoang vu cách thành U Nhung hơn mười vạn dặm, hư không nổi lên một trận vặn vẹo giống như bị một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo.
Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng đã nứt ra một khe hở đen kịt, tiếp theo trong đó một bóng xám bay ra. Bóng xám sau một hồi lảo đảo mới đứng vững lại được. Khe hở sau lưng cũng nhanh chóng khép lại, hào quang tán đi hiện ra thân ảnh của Liễu Minh. Sắc mặt họ Liễu tái nhợt dị thường, trong tay còn đang cầm một khối đá hai màu trắng đen, miệng thì đang há ra thở dốc. Hắn lập tức đảo mắt xem xét chung quanh, thấy nơi này cũng không phải là thành U Nhung nên trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, hắn nhìn qua ngọn núi phía dưới mấy cái, rồi lấy ra mấy khối đan dược khôi phục pháp lực ăn vào. Một lúc sau sắc mặt hắn mới hòa hoãn lại chút ít.
Vừa rồi chính Ma Thiên ra tay xé rách hư không giúp hắn, nhưng cũng đã lấy đi của hắn một phần pháp lực, tuy không nhiều nhưng xuýt chút hấp khô hết pháp lực trong người hắn.
“Pháp lực chưa đủ nên khoảng cách rời đi cũng không xa lắm theo ta thấy thì chừng hơn mười vạn dặm, nhưng vậy cũng tốt rồi đã thoát khỏi nguy hiểm” Một vòng hắc khí hiện ra Ma Thiên ở trong Hắc Lân Ma Thủ đang bay lơ lửng bên cạnh Liễu Minh nói.
“Lần này may mà có ngươi, nếu không ta khó mà trốn thoát.” Liễu Minh nhìn Hắc Thiên Ma Thủ nói một câu.
Trong Ma Thủ truyền ra một trận cười nhạt, Ma thủ đảo tay một cái lật bàn tay ra, trong đó thình lình xuất hiện một cái chìa khóa màu đen, chính là thứ trước đó Hoàng Phủ Lưu Thủy đã ném qua.
“Ma Thiên tiền bối cái chìa khóa này rốt cuộc có lai lịch gì?” Liễu Minh không nén được tò mò cất giọng hỏi.
“Cái gọi là chìa khóa Ma Uyên thật ra là một kiện bí bảo của đại lục Vạn Ma, không thể tưởng được vận khí ngươi tốt như vậy, không mất chút công sức nào đã có được một cái.” Ma Thủ xoay xoay chìa khóa trong tay mấy lần rồi bàn tay lại run lên ném nó qua cho Liễu Minh.
Liễu Minh đưa tay chụp lấy chìa khóa, vừa rơi vào tay từ trong đó đã truyền ra một cỗ khí lưu kỳ lạ dung nhập vào trong người.
Trong chốc lát, hắn cảm giác mình cùng cái chìa khoá màu đen giống như có một tia liên hệ mờ nhạt nào đó không nói nên lời.
“Chuyện này…” Trên mặt của hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc ấp úng nói.
“Không cần lo lắng, chìa khóa Ma Uyên là một kiện thông linh Pháp bảo, ngươi có thể cảm ứng được thứ này thì chứng minh Hoàng Phủ Lưu Thủy đã thật tâm giao nó cho ngươi.” Ma Thiên nhàn nhạt nói.
“Ma Thiên tiền bối, từ nãy tới giờ ngươi cứ nhắc hoài hai chữ Ma Uyên vậy nó là cái gì?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên hỏi lại.
“Ma Uyên chính là một nơi cực kỳ bí mật của đại lục Vạn Ma hay nói cách khác nó là một Bí Cảnh, đương nhiên nếu đem Thiên Huyễn Bí Cảnh ta xây dựng so với nơi này thì cách biệt một trời một vực. Ma Uyên thực ra cũng chưa từng được chứng thực trên điển tịch, nhưng đã có lời đồn từ thời Thượng Cổ tới nay, chỉ cần có chìa khóa Ma Uyên thì có thể tiến vào trong đó.” Hắc Lân Ma Thủ lay động mấy cái thân ảnh Ma Thiên từ trong đó đi ra, ánh mắt tỏa ra hào quang nhàn nhạt nói.
Liễu Minh nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động.
Hắn từ khi bắt đầu tu luyện tới giờ đã vào ra không ít Bí Cảnh, nên không cần Ma Thiên giải thích hắn cũng đoán được một hai. Đối với tu sĩ mà nói khi tiến vào Bí Cảnh thì sẽ thu được không ít thiên tài địa bảo, giá trị to lớn có thể nghĩ đến, huống chi lần này là Bí Cảnh là từ thời Thượng Cổ.
“Theo như lời tiền bối thì cái Ma Uyên này phải có đại danh khí chứ sao lại không có điển tịch nào ghi lại vậy?” Liễu Minh vân vê dưới cằm hỏi lại.
Trong những năm ở đại lục này, ngoài thời gian hắn vùi đầu tu luyện thì thời gian còn lại phần lớn đều nghiên cứu các loại điển tịch, phần để mở rộng kiến thức phần nhằm không bị Ma Thiên lừa gạt.
“Ha ha ngươi đọc được bao nhiêu sách vở mà dám múa rìu qua mắt thợ hả. Ta nói ngươi biết, chuyện Ma Uyên chỉ có cao tầng trong Hoàng Triều cùng với tứ đại thế gia nắm giữ, người ngoài cũng đừng mảy may nghe được phong thanh tiếng gió, chứ nói gì kẻ mới đến như ngươi. ” Giọng điệu Ma Thiên có chút trào phúng nhìn Liễu Minh một cái rồi nói.
“Kính xin tiền bối chỉ điểm.” Liễu Minh trầm ngâm ôm quyền nói một tiếng.
Ma Thiên nhìn khuôn mặt vui buồn không ai thấy của Liễu Minh bỗng nhíu mày nghĩ. “Tiểu tử này bất quá chỉ sống mấy trăm năm, vậy mà bất luận tâm tính lòng dạ không chấp chuyện vặt thật không kém những lão quái Thông Huyền sống vạn năm rồi vậy.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì cái Ma Uyên này cứ ba vạn năm thì mở ra một lần. Bên trong Ma Uyên, Ma Khí nồng đậm, trong đó cũng không thiếu Chân Ma chi khí, thật sự là chỗ lý tưởng để tu luyện, thời gian dài như vậy bên trong hiển nhiên không thiếu các loại linh tài trân quý. Bất quá cái quan trọng hơn là trong đó tồn tại rất nhiều động phủ của tộc Cổ Ma trong đó có không ít bảo vật, thậm chí còn có thi hài của Ma Nhân Thông Huyền cảnh.” Ma Thiên nói đến đây trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt.
Liễu Minh nghe nói như vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nào là động phủ của Cổ Ma, nào là thi hài của Ma Nhân Thông Huyền mấy thứ này không có cái nào là không trân quý, nó là những thứ mà các lão quái Thông Huyền thèm khát cực kỳ.
“Bên trong Ma Uyên có nhiều bảo vật như vậy, nhưng tương ứng với nó thì nguy hiểm ắt hẳn không nhỏ?” Vẻ mặt kinh hãi cùng kích động của Liễu Minh rất nhanh đã biến mất, hắn tỉnh táo hỏi lại.
“Cái này tự nhiên, bên trong Ma Uyên ngoài một ít Ma thú còn có Ma Vật từ thời kỳ Thượng Cổ vô cùng lợi hại, có thậm chí có thể so với tồn tại Thông Huyền. Trong đó còn có những nơi thiên hiểm tuyệt địa, không gian phong bạo… Mỗi lần bí cảnh Ma Uyên mở ra, đều có rất nhiều Ma Nhân tu vi không kém bị chết trong đó. Bất quá vì bảo vật bên trong mà bốc lên vài điểm mạo hiểm là tự nhiên, các đại thế lực trên đại lục vẫn không nao núng vẫn là người trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên.” Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe những nguy hiểm như vậy trên mặt cũng không có lộ ra bao nhiêu kinh ngạc.
“Nghe ngữ khí của tiền bối thì hình như muốn ta vào Ma Uyên một chuyến à?” Liễu Minh xoay chuyển ánh mắt nhìn Ma Thiên hỏi.
“Đúng vậy ta thật sự có ý này, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú đối với bảo tàng trong Ma Uyên sao?” Ma Thiên đã trầm mặc thoáng một phát hỏi lại.
“Hứng thú tự nhiên là có, bất quá tình cảnh hiện tại của ta cũng không cần phải tham gia vào trận đánh mạo hiểm này. Trong Ma Uyên nguy hiểm quá lớn, nếu vì một ít bảo tàng mà ném đi mạng nhỏ, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.” Liễu Minh ngữ khí lãnh đạm.
Ma Thiên nghe vậy nhíu mày rồi lập tức nở nụ cười lạnh:
“Ha ha, cho ngươi biết đừng nghĩ chặt đứt liên hệ với lồng giam thì mọi thứ sẽ an toàn, ngươi đừng quên dù làm như vậy thì lồng giam vẫn còn trong Linh Hải của ngươi, gã Khí Linh kia không biết sẽ có những hành động gì khác khi đó hay không a.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Liễu Minh biến sắc hỏi lại.
“Ta chỉ thoáng nhắc nhở ngươi một phát thôi, Khí Linh của lồng giam lúc trước tuy rằng chặt đứt liên hệ ngươi cùng lồng giam, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cứ như vậy buông tha ngươi.” Ma Thiên thần sắc thản nhiên nói.
“Có phải ngươi còn biết chuyện gì nữa hay không?” Ánh mắt Liễu Minh như đao chăm chú nhìn Ma Thiên, rồi gằn giọng hỏi lại.
“Ta đã biết được một ít chuyện, nhưng bây giờ chưa phải lúc nói cho ngươi biết. Chuyện hiện tại của ngươi là phải nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới Thông Huyền, đến lúc đó thì may ra mới xử lý được những biến cố này.” Ma Thiên khẽ cười một tiếng rồi nói ra mấy câu úp mở như vậy.
Liễu Minh chân mày cau lại.
Lúc trước hắn đã hoài nghi, nhưng nhiều lần kiểm tra vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, bây giờ có thể xác thực đối phương còn có chuyện giấu giếm. Bất quá hắn cũng không có hỏi thêm, bởi hắn biết Ma Thiên đã nói vậy rồi thì có hỏi thêm cũng sẽ không nói. Nghĩ vậy nhưng trong lòng Liễu Minh cũng không ngừng suy tính. Nghĩ lại cũng đúng, từ khi hắn chặt đi mối liên hệ với lồng giam, thoát khỏi việc pháp lực bị thôn phệ thì hắn đã có phần xao lãng tu luyện, tuy là không bỏ bê nhưng nếu so với trước kia thì thật hắn đã mất khá nhiều thời gian cho chuyện vặt bên ngoài.
“Muốn cho ta đi vào Ma Uyên một lần cũng không phải là không được, bất quá trước tiên đem mục đích của ngươi nói rõ ràng, ngươi cố chấp đòi đi vào đó là vì nguyên nhân gì.” Sau một hồi suy tính, Liễu Minh chợt mở miệng nói một câu.
“Mục đích của ta tự nhiên là cô đọng ra thân thể của mình. Ta trước kia không phải đã nói với ngươi rồi sao, có một nơi có tài liệu để ta ngưng tụ lại thân thể nơi đó chính là Ma Uyên, trong đó có thi hài của Thông Huyền Ma Nhân đó chính là cực phẩm tài liệu để ta ngưng tụ lại Ma thân.” Ma Thiên hừ một tiếng rồi trả lời.
“Dựa theo lời ngươi chẳng lẽ ngươi sớm biết ta sẽ có được chìa khóa Ma Uyên từ tay của Hoàng Phủ Lưu Thủy?” Liễu Minh nghe vậy thì nhíu mày, tựa hồ có chút không tin luận điệu của Ma Thiên.
“Đương nhiên không phải, ta trước kia từng nghĩ ra một cách để đoạt được chìa khóa, mà cách này cũng bốc lên nguy hiểm không nhỏ, chỉ là không ngờ vận khí ngươi tốt như vậy không mất chút sức lực lại có được nó, như vậy lại giảm đi gánh nặng lo lắng trong lòng ta. ” Ma Thiên cười hắc hắc nói.
Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, thần sắc mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
“Ngươi cũng không cần ủ rũ như thế, trong Ma Uyên có rất nhiều tài liệu trân quý, vô cùng hữu ích đối với việc tăng tiến tu vi của ngươi, hơn nữa thi hài cấp Thông Huyền đối với ngươi cũng có tác dụng rất lớn. Nếu có nhiều thi hài, ta có thể vì ngươi luyện chế một loại đan dược tên là Ma Nguyên Xá Lợi, đan dược này có thể gia tăng tỷ lệ tiến giai Thiên Tượng hậu kỳ, thậm chí đối với việc ngày sau ngươi tiến giai Thông Huyền cũng giúp ích không nhỏ.” Ma Thiên nhìn Liễu Minh một cái vừa cười vừa nói.
“Cái gì, Ma Nguyên Xá Lợi là sử dụng hài cốt cấp Thông Huyền luyện chế mà thành?” Liễu Minh chấn động.
Có quan hệ đến Ma Nguyên Xá Lợi, trên điển tịch ở Thanh gia đã có ghi chép, là một loại đan dược trong truyền thuyết mà Ma Nhân Thiên Tượng tha thiết mơ ước, không nghĩ tới chính là lại sử dụng hài cốt của Thông Huyền Ma Nhân để luyện chế.
Mà lại nghe Ma Thiên nói là cần không ít hài cốt của cấp Thông Huyền, chuyện này thật khó mà nghĩ rồi. Nhưng nếu như lời Ma Thiên nói là thật, thì trong Ma Uyên thật sự có khả năng có đủ rồi.
“Không đơn thuần là thi hài cấp Thông Huyền, mà bên trong Ma Uyên còn có tàn phiến Động Thiên Pháp Bảo của Cổ Ma để lại trong động phủ, vậy nếu như có thể thu thập được một ít thì mười hai khối Sơn Hà Châu liền có khả năng đều luyện chế thành Động Thiên Pháp Bảo, đến lúc đó mười hai khối Sơn Hà Châu đồng thời tế ra, đại chiến với Thông Huyền một trận cũng không phải là không được.” Ma Thiên tiếp tục nói.
(Vong Chém:
Liễu Minh: Quyển sách này ngươi đã viết được hai năm, vậy không biết ta hôm nay được bao nhiêu tuổi rồi?”
Vong Ngữ: Cái này à à…., ta trước giờ hì hục viết chương thú thật là không có tính toán.”
Liễu Minh: Ngươi có phải tác giả không, sao chuyện này cũng không biết?
Vong Ngữ: Được vậy ngươi nói cho ta biết, tất cả những lần ngươi bế quan tổng cộng đã ăn hết bao nhiêu viên đan dược?
Liễu Minh: Cái này à à…..”)