Dịch giả: nila32
Sau khi bỏ ra vài ngày để thăm dò trong quặng mỏ, Liễu Minh đã phát hiện vài loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm. Không thể phủ nhận vận khí của của hắn quả thật không tệ vì những loại tài nguyên này bình thường rất khó kiếm được dù có vào sâu bên trong quặng mỏ. Coi như có thể tìm thấy được số lượng lớn khoáng thạch tập trung cùng một chỗ, dựa vào sức lực của một người cộng thêm tình huống pháp lực bị áp chế gần như hoàn toàn, để khai thác được những thứ này khỏi vách đá cứng rắn trước mắt cũng là vấn đề đòi hỏi lượng lớn thời gian cùng công sức. Nguyên nhân khiến hầm mỏ này bị những quáng nô bỏ đi, hơn nửa cũng vì đào tới đây chỉ phát hiện có thể tìm thấy khoáng thạch có phẩm chất bình thường hoặc là do số lượng của chúng quá ít nên không thể thoả mãn nhu cầu của bọn họ, vì vậy những kẻ này mới quyết định bỏ lại nơi này để tìm kiếm vị trí khai thác tốt hơn.
Bất quá, nơi đây vẫn là vị trí hiếm có đủ khả năng khiến Liễu Minh hài lòng. Điều này cũng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là khi Liễu Minh vừa mới tới đây thì chủ mỏ quặng đã rời đi khá xa, lại thêm vị trí của quặng mỏ này nằm ở địa phương tương đối hẻo lánh. Thứ hai là mỏ quặng bị bỏ hoang sẽ không lôi kéo quá nhiều sự chú ý của kẻ khác. Vì vậy khi vừa phát hiện nơi đây, hắn liền động thủ mở ra một cái hang đá đơn giản dùng làm chỗ ở tạm thời, sau đó cũng thay vì lập tức tiến hành khai thác khoáng thạch hắn lại thả ra linh sủng Cốt Hạt, thông qua tâm thần tương thông dặn dò nó vài câu, sau đó liền quay người ngồi xuống khu vực trung tâm của hang đá. Quá trình thăm dò trước đó cùng với hành động kiến tạo hang đá đã khiến hắn tiêu hao không ít thể lực và pháp lực, vì vậy nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải khôi phục một phen rồi mới quyết định hành động kế tiếp.
Sau một khắc, Liễu Minh lấy ra hai khối linh thạch trung phẩm từ trong túi Tu Di. Mỗi bên tay nắm một khối thi triển thiên phú nhất tâm nhị dụng, bắt đầu hấp thụ linh khí bên trong linh thạch, đồng thời thông qua hô hấp thổ nạp khôi phục lại thể lực của bản thân. Chỉ thấy Linh thạch trong tay Liễu Minh bắt đầu lập loè ra từng vòng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, cùng lúc đó hắn cũng chậm rãi nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào trạng thái thiền định.
Sau một canh giờ.
Liễu Minh mới từ từ mở to hai mắt, con ngươi của hắn đã trở nên hữu thần có lực. Pháp lực cùng thể lực cả người tuy không có khôi phục lại được trạng thái tốt nhất nhưng so với lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra mấy viên đan dược Giải Độc Đan mua được lúc trước ở phường thị ngoài kia, tiếp đó chuẩn bị thi triển một ít bí thuật để thử xem có thể bức được độc của Hải Hoàng đan cùng với một cái ánh sáng màu hình tròn nhỏ quỷ dị đang ở vùng phụ cận Linh Hải của hắn. Từ khi bản thân bị thiết hạ hai loại cấm chế quỷ dị này ở trong người, tuy ngoài mặt Liễu Minh vẫn không có biểu hiện gì khác thế nhưng trong lòng lại vẫn có chút lo sợ bất an. Để tính mạng của mình bị người khác nắm giữ trong tay là điều hắn không bao giờ chấp nhận
Thời điểm lúc trước ở trên cự chu của Hải Yêu hoàng. Tuy rằng Liễu Minh cũng từng thử qua trục xuất hai thứ đồ vật quỷ dị này ra khỏi cơ thể nhưng bởi vì hắn vẫn ở trong trận pháp được đối phương bố trí từ trước, hắn tự nhiên sẽ không mang toàn lực để trục xuất hai cái cấm chế kia vì nếu bị phát hiện ra sẽ làm cho đối phương đề phòng tìm một cấm chế cao minh hơn để hạ xuống thì đó không phải việc tốt gì cả, nên hắn chỉ hơi dùng một số biện pháp bức độc thông thường mà thôi. Sau khi từ cự chu đi ra cho đến thời điểm đi tới nơi mỏ quặng dưới biển sâu này, hắn vẫn không có tìm được cơ hội thích hợp. Hiện tại, hắn rốt cuộc chỉ còn lại một mình hơn nữa vị trí lúc này còn khá bí mật. Đương nhiên phải lấy ra toàn bộ thủ đoạn đồng thời chuẩn bị mượn lực lượng của trận pháp cùng đan dược, bắt đầu toàn lực thử loại bỏ cấm chế trong cơ thể.
Một lát sau, chỉ thấy trong miệng Liễu Minh nói lẩm bẩm mấy câu gì đó đồng thời một tay của hắn không ngừng bấm niệm pháp quyết bắn ra bốn phương tám hướng. Xung quanh mười mấy cái trận kỳ đủ mọi màu sắc liền lấp loé một trận sau đó biến mất không thấy hình bóng đâu nữa. Tiếp đó, vô số phù văn màu trắng lập tức xuất hiện ngay chỗ trận kỳ biến mất mang theo một đạo linh văn màu nhũ bạch lớn khoảng một trượng in lên mặt đất. Liễu Minh lại giơ cao một tay. Mấy khối trung phẩm tinh thạch từ trong tay áo hắn vừa bay ra lập tức ổn định đi vào bên trong mấy cái rãnh ở biên giới của văn trận, lộ ra một nửa khối ở trên mặt đất.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, thần sắc hắn ngưng trọng lại mười ngón ở hai bàn tay liên tục bắn ra những pháp quyết. Bắt đầu liên tiếp kết ra những thủ ấn phức tạp, cũng đánh ra vô số pháp quyết đều dồn dập đi vào bên trong văn trận. Ngay khi hút lấy pháp quyết, văn trận bắt đầu xoay chuyển chầm chậm, hơn nữa còn phun ra từng đạo từng đạo ánh sáng màu trắng đan xen với nhau trên không trung, tạo thành tấm lưới ánh sáng vô cùng rực rỡ. Tuy rằng cái võng chỉ lớn khoảng chừng một trượng nhưng đã hoàn toàn che lấp sương mù phía trên.
Nhờ vào tu di loa, nên Liễu Minh vẫn giữ một ít đan dược cùng linh thạch bên người thế nhưng không gian của vật ấy dù cũng vô cùng có hạn cộng thêm hắn còn có vài món linh khí trọng yếu cùng với một ít món đồ trọng yếu khác không cách nào bỏ ra được, vì vậy ngoại trừ mười mấy khối linh thạch thượng phẩm ra, số lượng linh thạch trung phẩm còn lại cũng không nhiều. Một phần linh thạch khác đã bị hắn dùng hết khi bố trí một ít trận kỳ, linh phù cùng đan dược trong Thiết Hỏa Cốc. Mà phần còn lại không cách nào để vào tu di loa được, đều bị bọn thủ vệ quáng động lấy đi. Nhưng cũng nhờ vậy hắn mới có thể che giấu túi Tu Di trong người. Tuy rằng hiện tại trận pháp đã bố trí thành công, nhưng một khi vận chuyển thì sẽ không cách nào hấp thu bổ sung nguyên khí đã bị tiêu hao đi ở đây, do đó Liễu Minh phải chi ra một lượng linh thạch thật lớn. Vì vậy họ Liễu hiểu rõ, một khi trận pháp bị kích thích lên tuyệt đối không có cách nào chống đỡ một thời gian quá dài.
Lúc này, võng sáng màu trắng vẫn đang trôi nổi phía trên đỉnh đầu của Liễu Minh. Theo sự biến hóa của pháp quyết trong tay hắn, quang tráo bên trên bắt đầu phồng lên co lại theo quy luật, sau đó bỗng nhiên hướng về nơi đỉnh đầu của mà rơi xuống, bao phủ toàn thân Liễu Minh trong nháy mắt. Trong nháy mắt bị bao vây, Liễu Minh thông qua thần niệm quan sát bên trong thân thể một hồi, sau đó phát hiện ra hình tròn màu máu ở phụ cận Linh Hải đang chầm chậm chuyển động chập chờn, dưới tác dụng của đan dược cùng đám mây màu trắng tựa hồ hình tròn màu máu ở phụ cận Linh Hải so với lúc trước tốc độ chuyển động chậm hơn mấy phần. Đồng thời tốc độ ăn mòn của sương mù màu đen bên ngoài lục phủ ngũ tạng đã như chậm lại một ít.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng có chút buông lỏng. Sau khi ổn đinh tâm thần, hắn liền nhanh chóng nhét vào miệng một viên đan dược màu xanh biếc sau đó lần thứ hai nhắm mắt lại liền thúc giục pháp lực trong cơ thể dẫn dắt dược lực. Viên đan dược màu lam này tên là ‘Thanh Linh đan’, một trong mười sáu loại đan dược giải độc đắt đỏ nhất ở phường thị. Liễu Minh đã tiêu tốn không ít linh thạch mới mua được ba viên. Đan dược này chuyên dùng giải trừ một ít độc dược kỳ lạ, vì vậy nó được để bên trong tu di loa để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Vừa cho vào miệng, dược liệu ẩn chứa bên trong đã trực tiếp tan thành dung dịch chảy vào trong bụng sau đó cơ thể lập tức nảy sinh cảm giác mát lạnh như băng vô cùng kỳ, cũng ở dưới sự hướng dẫn của pháp lực chậm rãi hướng về bên trong Linh Hải mà tụ tập.
Trong mấy hơi thở, bên trong Linh Hải của Liễu Minh liền thêm ra một viên hình tròn màu xanh biếc, dưới sự thôi thúc của pháp lực từ tiếp cận vật thể hình tròn màu máu. Viên cầu huyết sắc ở cạnh Linh Hải tựa hồ nhận ra điểm gì khác lạ bèn đẩy nhanh tốc độ lan tỏa từng vòng ánh sáng màu máu, khiến cho năng lượng do viên cầu màu lam nhất thời không có cách nào tiếp tục tiến sát hơn nữa.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng khẽ động cắn răng một cái đột nhiên gia tăng mấy phần pháp lực truyền vào, vốn hình tròn màu xanh biếc có chút ảm đạm bỗng nhiên ánh sáng xanh biếc bên ngoài thân đột nhiên đại thịnh, một lần nữa đột phá ánh sáng đỏ ngòm đang ngăn cản hướng về hình tròn màu máu.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt Liễu Minh đột nhiên đại biến vì trong nháy mắt hai viên hình tròn tiếp xúc truyền đến cho hắn một cảm giác giống như bị bị vô số đao nhọn đồng thời đâm vào người khiến cho đau đớn kịch liệt. Điều này đột nhiên xuất hiện làm cho hắn không kịp chuẩn bị khiến cho khuôn mặt Liễu Minh trở nên trắng xám không còn một giọt máu nào, trên cái trán lúc này có lít nha lít nhít mồ hôi hột đang lăn xuống mà toàn bộ thân thể cũng trong nháy mà co rụt lại, càng là co thành hình vòng cung.
Loại đau đớn giống như thâm nhập hồn phách này chỉ kéo dài một lát sau, bên trong Linh Hải lại đột nhiên truyền ra một cảm giác nóng rực giống như một trận liệt hỏa đang thiêu đốt hắn, nhưng ngay lập tức lại biến thành một luồng cảm giác mát mẻ, cứ như vậy biển đổi cảm giác nhiều lần, khiến thân thể Liễu Minh đau đớn muốn chết.
Theo thời gian trôi đi, cảm giác lạnh lẽo từ từ bị cảm giác nóng rực thay thế hoàn toàn, bên trong Linh Hải năng lượng màu xanh biếc cũng từ từ nhỏ đi cuối cùng tiêu tan hầu như không còn mà còn khối năng lượng dùng để thúc dục pháp lực cũng bị hình tròn màu máu nuốt chửng không còn một mống. Lúc này, cảm giác đau đớn giống như trời đất xoay vần trong đan điền cũng biến mất không chút tăm tích, Liễu Minh một lần nữa đứng thẳng người lên nhưng sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Trong lòng hắn thở dài một hơi, do dự một chút, sau đó liền tiếp tục thử một lần nữa lấy ra một viên đan dược khác, tay vừa bấm quyết tiếp tục thúc giục pháp lực.
Sau một canh giờ, trong trận pháp dưới thân Liễu Minh phát ra mấy tiếng “Ông ông” sau đó im bặt, tinh thạch bên trong xung quanh rãnh lúc này phát sinh mấy tiếng vỡ nát tan tành.
Liễu Minh trợn hai mắt vừa mở ra trên mặt lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ. Lúc này, hắn đã dùng hết các loại thủ đoạn, còn tiêu hao không ít linh thạch trung phẩm nhưng vẫn không cách nào giải trừ hai loại cấm chế này trong cơ thể. Hai loại cấm chế này được Hải Yêu hoàng dùng để khống chế quáng nô quy mô lớn như vậy giải trừ cũng không phải là điều dễ dàng gì, nhưng chắc hẳn phải có cách giải trừ, nhất định phải tìm những phương pháp khác mới được.
Thời gian còn lại, Liễu Minh cũng không muốn lại tiêu hao những linh thạch có hạn, nên đem trận thu lại sau đó nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong Liễu Minh liền đứng dậy đi ra khỏi hang đá, bắt đầu hướng về nơi cuối lối đi của hầm mỏ bỏ đi mà đến.
Từ khi tiến vào khu mỏ quặng đến nay đã được một quãng thời gian, trước mắt cũng chỉ có thể dựa theo ‘quy củ’ của thế giới dưới lòng đất này mà thôi. Trước tiên, hắn cần tập hợp số lượng khoáng thạch của một tháng đổi lấy thuốc giải tháng này đã, sau đó sẽ tính toán việc giải trừ kỹ càng hơn. Tuy rằng xem từ ở bên ngoài, Hải Hoàng đan này biến thành sương mù màu đen để ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, lấy thân thể mạnh mẽ vẫn có thể chống đỡ được, nhưng hắn lại không dám chắc chắn thời gian phát tác chân chính thì sẽ sản sinh loại dị biến kinh người nào.
Bằng không quáng nô ở nơi đây, với thân thể mạnh mẽ cùng với tính tình kiêu căng khó thuần của mình, nếu như có thể chống đỡ được sao cam tâm tình nguyện dùng khoáng thạch để đổi lấy thuốc giải.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Minh liền đã tới trước một vách đá ở cuối lối đi, thông qua tra xét lúc trước nơi này tuy rằng khoáng thạch quý hiếm có chút ít ỏi nhưng vẫn coi như còn có một chút giá trị để khai thác. Ánh mắt nhàn nhạt quét lên mặt ngoài của trên vách đá loang loang lổ lổ một chút, sau đó một tay bỗng nhiên nắm vào trong hư không một cái lập tức đem một thanh xương cốt không biết bị người phương nào vứt bỏ thu tới trong tay, tiện tay “Vù vù” hai tiếng vung vẩy mấy lần, thử sức nặng của nó một chút sau đó bắt đầu ra sức khai thác khoáng thạch.
Trong quá trình này, Liễu Minh cũng không thu lại Cốt Hạt vào trong áo da, mà là đặt ở vùng phụ cận để cảnh giới. Hắn bây giờ đang một thân một mình ở đây, lực lượng tinh thần ở đây không cách nào dùng được một cách trường kỳ ở ngoài thân thể, tự nhiên cũng cần một sự giúp đỡ đắc lực lưu lại ở bên ngoài để ngăn ngừa bị người đánh trộm. Sủng vật này bây giờ vẫn cứ chỉ có tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ, nhưng mỗi lần trải qua biến dị, trên người nó không chỉ có thêm một tầng lân phiến với sức phòng ngự kinh người mà sau lưng còn có một cái ‘đầu rắn’ mang độc tính cực kỳ mạnh mẽ. Quáng nô Ngưng Dịch cảnh bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của nó.