Dịch giả: lizziehuongnguyen
Oanh một tiếng!
Hư ảnh đầu hổ tiếp xúc với ngao* ảnh màu đỏ rồi song song nổ tung.
(*ngao ảnh: ảo ảnh càng cua)
Cùng lúc đó, năm ngón tay phải của Liễu Minh chẳng biết lúc nào đã lấy ra bên hông một cái kiếm nang như ẩn như hiện, lóe lên mấy đạo pháp quyết rồi nhanh chóng chui vào thanh kiếm đeo trong túi bên hông không thấy bóng dáng.
Bên trong túi truyền ra tiếng gầm nhẹ gần như không thể nghe thấy từ Hư Không Kiếm. Không gian bốn phía co rút lại một hồi, một đoàn kim quang xông thẳng lên rồi biến mất vô ảnh vô tung, không khí xung quanh giống như bị rạch thành một đường, tràn ra xung quanh.
Minh tộc hình người tu vi Thiên Tượng Cảnh đột nhiên kinh hãi, tai nhọn dựng lên, không để ý đến nho sinh bạch mi, bắn về một bên nhanh như chớp, quang mang màu đỏ không hề giữ lại mà phát tán ra, đem cả người bao bọc lại cực kì chặt chẽ, đồng thời đem hai cái càng khổng lồ to như cánh tay, xoay tròn bảo vệ mọi chỗ hiểm trên người.
“Chém!”
Liễu Minh khẽ quát một tiếng, một ngón tay nhanh chóng hướng phía trước điểm chỉ một cái, một cái tiểu cầu màu vàng quỷ mị xuất hiện, quay tít phía đằng sau Minh tộc Thiên Tượng cảnh hình người.
“Vèo” một tiếng!
Thân hình Minh tộc Thiên Tượng cảnh hình người trong không trung trì trệ, một bóng kiếm nhàn nhạt như có như không lóe lên, vẽ một đường trên không trung rồi biến mất vô tung vô ảnh như chưa từng xuất hiện. Thần sắc của nó lộ vẻ không thể tin nổi, miệng lẩm bẩm thanh âm quái dị không rõ, trên cổ xuất hiện một đường máu thẳng tắp, sau đó đầu lâu cùng cánh tay và thân thể tách rời nhau nhanh như chớp để lại trên không trung một trận sương máu màu đen.
Mấy tên Chân Đan cảnh Minh tộc khó khăn lắm mới bay đến ven rừng rậm tận mắt chứng kiến Thiên Tượng Cảnh Minh tộc bị cắt thành mấy khúc, sắc mặt hung tàn lập tức thay đổi, nhao nhao quay người bỏ chạy.
Có thể đơn giản chém giết tồn tại Thiên Tượng trung kỳ, những Minh trùng Chân Đan cảnh như bọn nó làm sao có thể ngăn cản?
Nhưng lúc này, tiểu cầu màu vàng phía xa xa chợt biến mất. Sau một khắc, không gian trước mặt Bọ cánh cứng một sừng Chân Đan cảnh Hậu kì Minh tộc chợt chấn động. Viên cầu màu vàng lại vô thanh vô thức hiện ra, đồng thời một bóng kiếm như ẩn như hiện lóe lên rồi một lần nữa biến mất vào trong không trung.
“XOẸT” một tiếng!
Minh tộc bọ cánh cứng một sừng không cam lòng kêu Hiii… một tiếng, đầu lâu rời khỏi cơ thể rơi xuống mặt đất, không còn khí tức sinh mệnh.
Từ khi Liễu Minh xuất hiện đến khi thả ra Kiếm Hoàn đánh chết hai đầu cường giả Minh tộc Cao giai chỉ mất một lát làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
“Đám Minh tộc còn lại liền giao cho các ngươi!” Liễu Minh quét mắt liếc những người khác, nhàn nhạt nói qua, khẽ vẫy một tay, tiểu cầu màu vàng lóe lên xuất hiện trước người quay trong một hồi rồi chui vào túi Hư Không Kiếm bên hông rồi biến mất cùng Kiếm Nang.
Đám người Âu Dương Thiến nghe vậy, lúc này mới có phản ứng, lập tức cảm thấy đại hỉ, mang theo mười mấy tên đệ tử Hóa Tinh kì bay về phía những minh trùng còn chưa trốn xa.
Thân hình Liễu Minh còn bay trên không trung, nhìn về thi thể Minh tộc trên mặt đất, tay áo run lên, hắc khí lóe xuống cuốn lấy một quả Chân Đan Minh Tộc Yêu Đan cùng một quả Thiên Tượng Cảnh Yêu Đan.
Nhìn về phá đám tu sĩ nhân tộc xung quanh, trên mặt hắn lộ vẻ trầm ngâm. Đối với hiệu quả lần đầu thúc giục Kiếm Hoàn mà hắn ân cần chăm sóc thì hắn vô cùng hài lòng. Bất quá, với pháp lực tinh thuần cùng tu vi Chân Đan hậu kì của chính mình thúc giục một lát mà pháp lực bị hao tổn một phần ba khiến hắn không khỏi cảm thấy bó tay.
…
Mấy ngày sau, chiến đấu tại Tuyền Mộng Sơn Mạch có khởi sắc, Liễu Minh nhận được tin tức từ tông môn liền nhiều lần sử dụng Truyền tống trận về sơn mạch Vạn Linh.
Vừa trở về động phủ trên Phù Đồ Sơn, hắn nhìn thoáng qua Dưỡng Hồn Đại, lông mày đột nhiên nhíu lại rồi thả một đám thần thức vào trong. Sau một lát, sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, không chút do dự đem Yêu Đan Thiên Tượng cùng với Chân Đan lấy ra rồi ném vào trong Dưỡng Hồn Đại. Nhưng hắn trầm tư một chút, cảm thấy có chút ít không ổn, lật tay phải, đem mấy chiếc bình nhỏ màu xanh biếc bỏ vào bên trong Dưỡng Hồn Đại rồi nhẹ giọng tự nói một câu:
“Xem ra Hạt Nhi cũng muốn đột phá bình cảnh rồi.”
…
Một năm sau.
Ở phía bắc đại lục Trung Thiên, trong một sơn cốc hình hồ lô ẩn mình tiếp giáp với núi tuyết mênh mông. Trong cốc tuyết đọng dày đặc bao trùm khắp nơi lại không có ảnh hưởng chút nào đến thiên địa nguyên khí dồi dào mà tràn ngập khắp nơi một mùi thuốc nồng đậm.
Nơi đây chính là đại tông vạn năm có tiếng luyện chế đan dược tại Trung Thiên, Thần Nông cốc. Lúc này, ở chỗ sâu trong sơn cốc có một đại điện được xây dựng dựa vào núi. Cung điện này rộng chừng trăm trượng, mặc dù hơn nửa xây trong núi nhưng bố trí có chút xảo diệu, trong đại điện một ít rễ cây thô to bằng hai người trải rộng theo quy tắc có tác dụng làm cột trụ chống đỡ đại điện. Bên trên rễ cây treo đầy vô số thạch đầu màu trắng to bằng nắm đấm, phát ra quang mang màu sữa, khiến địa phương hẻo lánh này bớt phần tối tăm.
Phía trước đại điện, một lão giả áo xanh toàn thân tản ra mùi thuốc nồng đậm đã sớm đứng đó, đúng là cốc chủ Thần Nông cốc, Văn Khô Vinh. Người này tuy mới chỉ có tu vi Chân Đan trung kì nhưng tiếng tăm lừng lẫy đại lục Trung Thiên, có thể chừng từng nghe tên hai vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh Thần Nông cốc nhưng nhất định phải biết vị cốc chủ đem thuật luyện đan tu luyện đến xuất thần nhập hóa Văn cốc chủ rồi.
Hai hàng ghế hai bên đại điện cũng đã có mấy người ngồi, một tên thanh niên áo xám đúng là Thông Huyền đại năng Huyền Ngư thượng nhân của Thái Thanh Môn, ngồi cạnh một gã đại hán lông mày rậm rám nắng, hẳn là tu sĩ Thiên Yêu Cốc. Hàng ghế còn lại cũng đã ngồi ba người, một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo bào vàng của Thiên Công Tông, một lão già gầy gò mặc trường bào màu đen của Ma Huyền Tông còn có một người trung niên râu dài lông mày trắng mặc nho bào. Khí tức bốn người này tản mát không chút nào dưới Huyền Ngư lão tổ, đều là tu sĩ Thông Huyền cảnh đại năng.
Ngoại trừ những người này, bên trong đại sảnh bên dưới những rễ cây treo những tảng đá màu trắng đều có hư ảnh một người mặc các loại quần áo trang sức khác nhau, đều là các trụ cột của các thế lực lớn tại Trung Thiên đại lục.
“Văn cốc chủ, hôm nay khẩn cấp đưa tin mọi người tụ họp, có vẻ như kế hoạch lúc trước đã chuẩn bị thỏa đáng?” Một hư ảnh hình người mặc áo tím lộ ra vẻ hiểu biết, cười nhạt một tiếng nói ra.
“Bắc Đẩu tiền bối quả nhiên linh thông tin tức, điều này cũng không có gì cần giấu diếm. Ngày đó các vị tiền bối tin tưởng vãn bối, đem ủy thác trách nhiệm cho Thân Nông cốc. Vì an nguy của toàn bộ đại lục, bổn cốc đương nhiên cũng dùng bất cứ giá nào rồi. Hao phí vô số nhân tài vật lực mới chế tạo được một liều độc dược này. Mấy ngày trước chuẩn bị đầy đủ, tùy thời có thể tiến hành sản xuất quy mô lớn rồi.” Ông lão áo xanh trên ghế chủ tọa cung kính trả lời, tay phải cuốn một cái, một chiếc bình màu mặc ngọc lớn chừng ngón cái thình lình rời khỏi tay. Bàn tay nhăn nheo hướng phía không trung tùy ý chỉ một điểm, một đoàn sương mù màu xám xuất hiện, nâng bình nhỏ màu mặc ngọc lên cao.
Mọi người nghe vậy thì có thần sắc khác nhau, nhao nhao nhìn về phía bình nhỏ mặc ngọc.
“Các vị tiền bối xem ra còn có chút nghi kị. Dựa theo yêu cầu của các vị tiền bối, độc dược này không hề ảnh hưởng đến Nhân tộc chúng ta. Không bằng vãn bối hiện tại cho các vị thí nghiệm một phen. Nhưng thỉnh cầu các vị tiền bối đang ngồi thu liễm lại khí tức một chút, tránh làm kinh sợ minh trùng thí nghiệm.” Thấy mọi người lộ vẻ nghi hoặc, Văn cốc chủ như đã có tính toán trước, ngón trỏ vẽ một cái, miệng bình mặc ngọc lập tức mở ra, hướng về một nơi trên mặt đất, một giọt chất lỏng màu xanh biếc đậm đặc bay ra, một mùi kì quái tràn ngập đại điện.
Huyền Ngư lão tổ cùng với mấy vị đại năng lập tức thu liễm khí tức toàn thân, hai mắt nhíu lại cẩn thận quan sát.
Văn cốc chủ dường như đã sớm có chuẩn bị, tay trái vừa đặt lên một cái túi màu trắng bên hông, một đạo hắc mang lóe lên, một con bọ cánh cứng màu đen đã rơi xuống bình nhỏ phía dưới, giương nanh múa vuốt về phía mọi người, rõ ràng là một trùng thú Minh tộc cấp thấp.
Không đợi đám Minh trùng kịp thời phản ứng, vầng sáng màu trắng đã lóe lên tiếp đó bao bọc, chia cắt bọn chúng khiến cho đám bọ cánh cứng kia dù có hung ác cỡ nào cũng không thể làm gì được. Tiếp theo lão ông áo xanh lại vươn tay chỉ vào hư không khiến một giọt độc dược bay nhanh về phía một con trong số đó.
Đầu Minh trùng vốn đang giận dữ, thấy giọt chất lỏng bay tới liền há miệng nuốt xuống. Trong chớp mắt, đôi mắt của nó liền trở nên đỏ rực, toàn thân cũng theo đó vặn vẹo liên hồi. Mấy hơi về sau, sáu chân của nó chỉ đạp đạp vài cái sau đó không hề cử động thêm nữa.
Ngay sau đó, lão già áo xanh lại giơ một tay khiến cho bình chướng màu trắng nhập lại làm một. Đám bọ cánh cứng đang bị vây khốn thấy vậy liền lao tới thi thể của đồng bọn vừa ngã xuống. Căn bản không đợi người khác nhắc nhở, lũ cự trùng này liền cắn nuốt xác chết thơm ngon trước mặt. Có điều bọn chúng vừa cắn vài miếng liền giống như con bọ khi nãy, giãy chết sau vài nhịp thở.
Những hư ảnh kia thấy vậy lập tức cả kinh bèn đồng loạt nhìn về phía bình nhỏ trên tay lão ông.
“Hắc hắc, thủ đoạn của Thần Nông cốc quả nhiên lợi hại. Không ngờ lại có thể dung nhập máu huyết của Minh tộc vào trong độc dược lại không khiến độc tính của nó giảm đi chút nào. Kể từ đó một khi xuất hiện Minh trùng trúng độc, huyết dịch của nó liền trở thành độc dược trong nháy mắt. Kết hợp với bản tính khát máu của Minh trùng, khi bọn chúng ăn tươi nuốt sống đồng loại tử vong cũng là lúc độc dược không ngừng lây lan. Dựa vào điểm này, cho dù Minh tộc có nhiều binh lực hơn nữa cũng bị tiêu diệt toàn quân trong sớm muộn!” Lão già vạm vỡ của Ma Huyền Tông thấy vậy không khỏi vui mừng.
“Tư Đồ tiền bối anh minh! Hơn nữa, Thần Nông cốc chúng ta còn chế ra một loại thuốc bột phụ trợ. Nếu sử dụng đúng thời cơ, có thể khiến lũ Minh trùng cấp thấp trở nên cuồng bạo, giúp cho tốc độ lan độc càng thêm nhanh chóng.” Lão già áo xanh nhẹ giọng bổ sung một cách tự tin.