Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
“Liễu Minh, thì ra là ngươi!”
Đúng lúc này, phụ nhân áo vàng bên phải dường như nhớ ra điều gì đó, thét lên một tiếng, kim quang quanh thân lập tức sáng rực lên. Trong lòng Liễu Minh chợt rùng mình, cảm thấy một cỗ Linh áp mạnh mẽ đè ép xuống chính mình.
“Chậm đã!”
Lão giả mày xếch bên trái thấy vậy, lông mày nhảy lên một cái, rồi phất tay đánh ra một màn cát xám hóa thành một cực thủ gạt Tần Nhất Phàm còn đang kinh ngạc bên cạnh Liễu Minh ra một bên. Tiếp theo, một bóng vàng lóe lên một cái liền xuất hiện trước mặt Liễu Minh, trảo ảnh màu vàng bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh móc vào ngực hắn. Khóe miệng Liễu Minh co rút một chút, thân hình mờ đi rồi biến mất tại chỗ. Một đạo trảo vụt qua nơi Liễu Minh vừa đứng, nào ngờ chỉ còn lại một đạo tàn ảnh mà thôi. Một khắc sau, thân hình Liễu Minh liền xuất hiện sau lưng phụ nhân áo vàng. Phản ứng của nàng cũng cực nhanh, một tay thu lại, thân thể liền nhanh như chớp nghiêng đi, tập kích vào sau lưng Liễu Minh. Liễu Minh không lùi lại mà tiếp tục tới trước, cánh tay to lên, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nữ tử kia. Lúc này, phụ nhân áo vàng chỉ thấy một cỗ man lực túm chặt lấy cánh tay mình, mặc cho nàng dùng sức như thế nào cũng không thể rút tay ra được, trong lòng không khỏi rùng mình, nhưng lập tức gầm lên một tiếng:
“Tiểu bối, lúc trước ngươi dám hủy đi phân thân của ta, nay lấy tính mạng ra trả đi.”
Phụ nhân áo vàng gật mạnh đầu một cái, ngay lập tức, vô số sợi tóc màu xanh liền giống như sống dậy, nhanh chóng hóa thành vô số độc xà màu xanh, tập kích Liễu Minh.
“Kim Man lão tổ!”
Trong mắt Liễu Minh lóe lên tia tàn khốc, rút cuộc hắn đã nhận ra lai lịch của đối phương, ngay tức khắc, hắc khí bốc lên dày đặc bao phủ quanh thân hắn, một bàn tay trong cuồn cuộn hắc khí hóa thành một cự chưởng đón tới.
Oanh một tiếng trầm đục!
Trong đại sảnh, thanh quang và hắc khí không ngừng va chạm vào nhau, thạch bích bốn phía đã bị trùng kích tạo ra vô số vết nứt, thế nhưng sau khi hôi quang lóe lên lại trở về lúc đầu. Hai luồng khí diễm mau chóng tản đi, tuy rằng lực trùng kích khá lớn, thế nhưng còn chưa đủ để ảnh hưởng tới một tu sĩ cấp Thiên Tượng và kẻ có thân thể cường hãn như Liễu Minh. Lúc này, Liễu Minh vẫn mặt không biểu tình đứng ở đây. Từ khi Kim Man lão tổ ra tay đến giờ mới chỉ kéo dài hai ba hơi thở, biến cố đột nhiên xuất hiện này làm cho ba tu sĩ Thiên Tượng cảnh và mọi người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Mà Liễu Minh thân là một tu sĩ Chân Đan kỳ lại có thể nhẹ nhàng đỡ được một kích của tu sĩ Thiên Tượng cảnh, điều này càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn.
Kim Man lão tổ thấy vậy, cũng giật mình, lại càng giận dữ hơn, hai tay bấm pháp quyết, kim quang trong mắt liền đại phóng. Ngay sau đó, sấm sét liền nổ ra bốn phía, không gian xung quanh chợt hiện lên vô số điểm kim quang sáng chói. Liễu Minh liền cảm thấy trong hư không truyền đến từng đợt linh lực chấn động cực kỳ mãnh liệt, một tiếng “Xùy xùy” xé gió truyền tới, các điểm kim quang kết thành một tấm lưới kim sắc ập về phía hắn. Hắn liền giật mình một cái, hắc khí quanh thân cuộn lên, một tiếng long ngâm truyền ra, vô số Vụ Giao từ trong hắc khí bay ra, xông về tấm lưới kim sắc đang lao tới. Cả hai va chạm mạnh mẽ tạo ra vô số tiếng nổ lớn. Lập tức kim quang trên tấm lưới sáng chói lên, hắc khí chỉ cần chạm tới liền tan rã nhanh chóng. Thế nhưng tấm lưới màu vàng cũng không cách nào tiến tiếp nữa, nhất thời đã bị hắc khí cản lại giữa không trung.
“Nhị vị hãy dừng tay!”
Đúng lúc này, một bóng xám liền xuất hiện giữa hai người, hôi quang thu lại lộ ra thân ảnh của vị Thái Thượng Trưởng Lão Triệt Địa Tông kia, y vẫy nhẹ tay, một chùm tơ bạc bắn ra liền chui vào giữa tấm lưới và Vụ Giao. Chỉ trong chốc lát, bên ngoài tấm lưới kim sắc và Vụ Giao đều bị vô số tia sáng màu bạc quấn lấy, tiếp đó ngân quang lóe lên, liền mạnh mẽ tách hai người ra.
“Phong đạo hữu, ngươi muốn ngăn ta báo thù?” Phu nhân áo vàng thấy vậy, giận dữ nói.
“Kim đạo hữu, ngươi và tiểu bối Thái Thanh Môn này có khúc mắc gì mà có thể đập phá đại điện nghị sự của Triệt Địa Tông chúng ta như vậy?” Trưởng lão Triệt Địa Tông thản nhiên hỏi.
“Hừ, tiểu tử này đã chém giết hóa thân của ta, lại còn đoạt bảo vật của ta nữa, bây giờ để ta gặp được, nếu không đánh chết hắn thì khó giải được mối hận trong lòng ta.” Kim Man lão tổ tức giận bất bình nói, thế nhưng dường như cũng có chút kiêng kị người trung niên kia nên cũng không dám thực sự công kích tiếp.
“Kim Man đạo hữu, bây giờ là lúc dị tộc xâm lấn, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng. Huống hồ chúng ta thân là đại biểu của liên mình, không thể lấy mạnh hiếp yếu, bắt nạt một tiểu bối Chân Đan cảnh được.” Lão giả áo xám Hóa Sa Tông cũng đứng dậy, chậm rãi nói.
Hai vị cường giả Thiên Tượng cảnh này làm như thế, Liễu Minh cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao giờ cũng là lúc đối phương đang cần người, cho dù mình chỉ có tu vi Chân Đan cảnh thế nhưng thực lực lại vượt xa cùng giai, lại có thân phận đệ tử Thái Thanh Môn, điều này cũng đủ để các tu sĩ Thiên Tượng cảnh kia có ý lôi kéo rồi.
“Đây cũng là lần đầu tiên vãn bối may mắn được thấy Kim Man lão tổ, thực sự không biết tại sao Kim tiền bối lại động thủ với tại hạ. Lão tổ nói tại hạ từng cướp lấy bảo vật của tiền bối, thế nhưng không biết hóa thân của tiền bối đã gặp vãn bối khi nào và tại hạ đã cướp đi bảo vật gì?” Liễu Minh không chớp mắt hỏi ngược lại.
Kim Man lão tổ nghe vậy, há to miệng, những lời đến bên môi lại mạnh mẽ nuốt xuống, bộ dáng lúng túng không biết trả lời thế nào. Từ đó, làm mọi người ban đầu có chút tò mò với nguyên nhân hai người đụng chạm thì đều chuyển mắt nhìn về phía Kim Man lão tổ. Kể cả nam tử mặt sư Thiên Yêu Cốc cũng cực kỳ hứng thú nhìn nàng, dường như đang chờ nàng nói ra gì đó. Dù sao theo suy nghĩ của mọi người thì một hóa thân của đại năng Thiên Tượng cảnh có lẽ sẽ không yếu, làm sao có thể bị một tiểu bối giết dễ dàng như vậy. Mà chuyện xấu hổ như thế cũng dám nói trực tiếp, lại còn không để ý tới thân phận mà công kích một tiểu bối, điều này khẳng định giá trị của bảo vật bị cướp có lẽ rất xa xỉ.
“Nếu Kim đạo hữu nói ngọn nguồn mọi chuyện với bọn ta thì trước mặt mọi người, tại hạ cũng có thể cho đạo hữu một câu trả lời hài lòng.” Trưởng lão Triệt Địa Tông cũng sâu sắc nói.
“Hừ, tiểu tử, hôm nay coi như ngươi may mắn, đang lúc ngoại tộc xâm lấn nên bổn tọa tạm hoãn ân oán cá nhân lại. Chờ khi trục xuất những quái trùng này đi, ta sẽ tự mình tính toán món nợ này với ngươi. Phong trưởng lão, ta còn có chút việc riêng cần xử lý, cáo từ trước, kết quả thảo luận cứ thông báo với Kim mỗ là được.” Sắc mặt Kim Man phu nhân thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng giẫm chân nói mấy câu rồi hóa thành một đoàn kim quang bay ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất nơi cửa đại điện.
Những người khác thấy vậy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Thấy vậy, Liễu Minh vẫn im lặng đứng một bên, trong lòng mỉm cười. Hắn sớm đã tính toán, ở nơi này Kim Man lão tổ sẽ không dám nói ra chuyện đánh lén bầy yêu trong Thiên Yêu thí luyện hay chuyện đánh lén Khuê Mộc tôn giả của Thiên Yêu Cốc. Mà một tên tu sĩ Chân Đan có thể làm một lão tổ Thiên Tượng phải nén giận, quả nhiên là chuyện hiếm thấy.
“Ha ha, lần này Tần sư điệt có thể thoát khốn, là nhờ vào Liễu đạo hữu xuất thủ tương trợ. Nghe nói Liễu đạo hữu chỉ dựa vào bản thân đã tiêu diệt một cự trùng cấp Chân Đan, thực lực thật là phi phàm.” Nam tử áo xám Hóa Sa Tông bỗng nhiên tới trước mặt Liễu Minh nói.
“Tiền bối quá khen, vãn bối chẳng qua là trùng hợp đi ngang qua, thuận tay tương trợ mà thôi. Nếu như Tần huynh đã thuận lợi đến nơi này, Liễu mỗ cũng yên lòng.” Liễu Minh cười cười chắp tay nói.
“Nghe khẩu khí Liễu đạo hữu, dường như còn muốn rời đi nơi này? Bây giờ dị tộc xâm lấn, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, Liễu đạo hữu hãy ở lại tiêu diệt đám cự trùng với chúng ta, sau này khi xong việc, liên minh sẽ luận công ban thưởng.” Nam tử Hóa Sa Tông nghiêm nghị nói.
Phong trưởng lão Triệt Địa Tông cũng nhìn về Liễu Minh, dường như đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Nam tử mặt sư Thiên Yêu Cốc không biểu lộ gì, thế nhưng ánh nhìn của hắn về phía Liễu Minh lại có thêm vài phần suy nghĩ. Trên mặt Liễu Minh hiện lên nét do dự, trong lòng thì đang nhanh chóng suy nghĩ. Nếu như hắn đã kết thành cừu oán với Kim Man lão tổ thì mượn cớ rời đi nơi này cũng không khó, thế nhưng từ phản ứng hôm nay của bà ta thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mặt khác, bên ngoài lúc này đang có vô số cự trùng rình rập, đi ra ngoài rất dễ gặp nguy hiểm, chi bằng ở lại nơi này một thời gian rồi nói sau. Đúng lúc này, nam tử mặt sư cuối cùng cũng mở miệng:
“Liễu Minh, ta nói cái tên này sao lại quen tai như vậy, hóa ra ngươi chính là tên đệ tử Thái Thanh Môn trước kia đã đứng đầu Thiên Môn Hội a. Hôm nay dị tộc xâm lấn, một thời gian nữa có thể ảnh hưởng đến cả đại lục Trung Thiên, bọn ta cũng đã viết thư cầu viện với Thái Thanh Môn rồi. Nên nếu như không có việc gì gấp gáp, ngươi cũng đừng vội vã trở về tông môn, chờ khi có trưởng bối khác đến đây thì về cũng chưa muộn.”
Giọng nam tử mặt sư như chuông đồng vang lên, mang theo lực chấn nhiếp mạnh mẽ nói với Liễu Minh.
“Chúng ta ở Nam Man này cũng không biết Liễu đạo hữu lại là đệ tử đứng đầu Thiên Môn Hội kia, khó trách thực lực lại mạnh như vậy. Như vậy đi, chỉ bằng thực lực của đạo hữu, đã đủ để ở trong đại điện nghị sự này rồi. Không bằng trước hết chúng ta hãy thảo luận về sách lược chống lại cự trùng đã, còn chuyện khác thì nói sau.” Phong trưởng lão của Triệt Địa tông thấy thế, trong mắt liền hiện ra nét kinh ngạc, lập tức nói tiếp.
Nghe vậy, những tu sĩ trong điện đều liên tục gật đầu, Phong trưởng lão và nam tử mặt sư cũng không phản đối. Nội tâm Liễu Minh cũng nao nao. Mặc dù hắn biết ba Thái Thượng Trưởng Lão Thiên Tượng cảnh này sẽ lưu mình lại trợ trận, thế nhưng sự tình thương thảo sách lược quan trọng như vậy cũng không phải chuyện mà một người ngoài như mình nên nghe. Đơn giản đùn đẩy một hồi, cuối cùng Liễu Minh vẫn ở lại, hắn tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, những người còn lại ai lại về chỗ người nấy.