Dịch giả: Duocsybinh
Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua, thời gian Triều cống cuối cùng cũng đến.
Liễu Minh thay một bộ trang phục mới dành cho gia chủ Thanh gia, trên người cũng đeo thêm một số đồ trang sức cần thiết, rồi quay sang dặn dò đám người Thanh Vũ không nên ra ngoài gây náo động, ở trong trang viên đợi hắn trở về. Sau đó một mình đi ra khỏi trang viên tiến về phía cổng thành thứ ba đi vào Ma Hoàng Cung.
Hôm nay là đại điển Triều Cống cho nên Ma Hoàng Cung đã mở rộng cổng thành nghênh đón quan khách, có điều muốn đi vào cũng phải mất một phen kiểm tra nghiêm khắc mới được.
…
Trên bầu trời Hoàng Thành lúc này đèn hoa giăng đầy, Kiến trúc bên trong Ma Hoàng Cung càng uy nghi tráng lệ, màu sắc tươi sáng, quang mang đủ màu chiếu sáng lấp lánh, chung quanh cây cối hoa cỏ chen nhau khoe sắc.
Đại điển diễn ra ở một quảng trường lớn phía trước Ma Hoàng Cung, mặt đất lát một lọai tinh thạch màu đen bóng loáng, có thể soi thấy mặt người.
Hiện tại, bên trong Quảng trường đã được bày biện xong tất cả, phía trên là một đài cao chừng mười trượng, bên trên đài là một đài án để bày biện các cống phẩm, chỉ có điều lúc này trên đài không một bóng người mà thôi.
Đương nhiên sẽ không thiếu những hàng ghế lớn, trước mỗi chiếc ghế là một cái bàn nhỏ, trên bàn bày biện các loại hoa quả trà thơm trân quý, các Ma Nhân cấp thấp đi lại nhộn nhịp trên tay là những khay hoa quả này, đang nhịp nhàng bày xuống từng chiếc bàn.
Liễu Minh lúc này nhập vào dòng người đang hối hả tiến vào trong quảng trường, ánh mắt có chút hứng thú quét nhìn chung quanh.
Bên trong quảng trường đã tụ tập không ít gia chủ các thế gia hoặc là trưởng lão đại diện cho các thế gia, nhìn chung quanh ước chừng mấy ngàn người.
Các gia chủ hay trưởng lão này phần đông là Thiên Tượng Cảnh, chỉ có trên hàng ghế phía trên hơn mười người khí tức phát ra đã là Thông Huyền Cảnh đại năng.
Nhìn thấy hết thảy, trong lòng Liễu Minh có chút cảm thán nghĩ. Trung Thiên Đại Lục Thiên Tượng Cảnh, Thông Huyền Cảnh cũng không ít hơn Vạn Ma Đại Lục, nhưng muốn một lần tề tựu nhiều như nơi này thật là chưa từng có.
Ngay cả lần tụ hội để tiêu diệt Minh Trùng Mẫu xâm lấn cũng không tụ tập được nhiều đỉnh giai tu sĩ như vậy.
Hiện tại đại điển cũng chưa có bắt đầu, nên những người này cũng chưa ngồi xuống, mà tụ tập từng nhóm vài ba người hoặc một đám mấy chục người, hoặc xì xầm bàn tán, hoặc là cao giọng đàm luận, không khí có chút cao hứng.
Phía trước đài cao, có thể nhìn thấy ba nhóm người, chính là gia chủ của ba tộc Cao Hách thế gia, Khổng Tường gia cùng với Long thị gia tộc. Chung quanh ba người là một đám gia chủ cùng các trưởng lão của các thế gia khác, nhìn giống như Tinh Tú vây quanh ánh Nguyệt Quang.
Phía ngoài có không ít các thế gia khác cũng chen lấn tới muốn cùng kết giao với gia chủ của một trong ba đại gia tộc quyền thế.
Liễu Minh nhìn qua một lượt lại cười nhạt, hắn đương nhiên không có hứng thú tới chỗ đó, hắn nhìn qua mấy vị trí ở xa xa đài cao, tùy ý tìm một chỗ, im lặng ngồi xuống, chờ đại điển bắt đầu.
Qua một lúc, bên trong quảng trường người mỗi lúc một nhiều, mà tiếng ồn cũng theo đó tăng lên.
Chừng nửa canh giờ sau, ba tiếng chuông thanh thúy vang lên, đại điển Triều Cống Hoàng Triều trăm năm một lần cuối cùng đã bắt đầu!.
Thanh âm huyên náo trong Quảng Trường rất nhanh đã thu nhỏ lại, nhiều đội ngũ mặc trang phục nghi thức xuất hiện, chia ra đứng chung quang đài cao.
Khi tiếng chuông thứ ba kết thúc, thì một khúc nhạc du dương không biết từ đâu vang lên, phía xa xa một ánh hào quang màu tím lóe lên bay tới dừng lại trên đài cao. Hào quang màu tím thu lại hiện ra một nam tử độ bốn mươi tuổi phục sắc màu tím, người này lập tức bước lên đài.
Ánh mắt Liễu Minh nheo nheo lại, hắn tuy chưa từng nhìn thấy người này, nhưng phong thái thể hiện hắn cũng có thể đoán được người này là Ma Hoàng của Van Ma Đại Lục, cha của Triệu Thiên Dĩnh, Hoàng Phủ Ung.
Nếu nhìn kỹ, người này có khuôn mặt khá giống với Hoàng Phủ Lưu Thủy chết trong Đại Hỗn Độn Ma La Trận, vì trước khi chết Hoàng Phủ Lưu Thủy đã tặng chìa khóa Ma Uyên cho hắn, để hắn có cơ duyên tiến vào Ma Uyên Tháp, cho nên hắn đã nhớ rất rõ khuôn mặt đó.
Trong lòng Liễu Minh dâng lên một cảm giác bồi hồi nhớ lại. Nhưng lúc này trên đài cao, đã xuất hiện thêm ba người đi theo sau lưng Ma Hoàng, hào quang thu lại hiện ra thân ảnh ba người.
Một người là một lão giả có khuôn mặt nho sinh mặc chiếc áo màu tím, người nữa thì là một trung niên có khuôn mặt hết sức dữ tợn, người còn lại là một nữ tử che mặt, thân hình thon thả, cả ba người đều toát ra khí tức Thông Huyền Cảnh.
Ánh mắt Liễu Minh không rời nữ tử có gương mặt bị che khuất kia, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Theo sau ba người là một nhóm hơn hai mươi người cũng tiến lên đài cao.
Cả đám người này đều mặc một đồng phục màu tím, nhìn khá bắt mắt, có nam có nữ dung mạo cũng hết sức thanh tú.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, im lặng quan sát, bên tai hắn truyền đến tiếng nghị luận chung quanh. thì ra những người này đều là đệ tử trực hệ huyết mạch của Hoàng Phủ gia.
Ánh mắt hắn khẽ đảo qua những người này, kết quả làm cho hắn khẽ giật mình, vì trong nhóm nam thanh nữ tú kia bất ngờ xuất hiện một cô gái tuyệt sắc, người này không phải ai khác chính là Triệu Thiên Dĩnh.
Trong lòng Liễu Minh có chút bồi hồi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Trên đài cao, gương mặt Triệu Thiên Dĩnh trắng nõn nà, đôi môi hồng nhỏ nhắn, bờ vai là một mảnh tóc tím buôn hững hờ, trên mặt có chút lạnh nhạt nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.
Ngay khi Liễu Minh nhìn nàng, dường như nàng cũng nhận ra có người quan sát mình, ánh mắt nàng đưa lên bất ngờ đã nhìn đúng vào chỗ Liễu Minh đang ngồi.
Liễu Minh bị bất ngờ, thần sắc có chút cứng đờ nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, trong nội tâm run lên một hồi, sau đó thần sắc trở lại bình thường rồi khẽ gật đầu, nhàn nhạt nở một nụ cười với nàng.
Hai má Triệu Thiên Dĩnh thoáng ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia thất thần, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi.
Trên mặt Liễu Minh cũng theo đó lộ ra vài phần lúng túng, vội đưa mắt nhìn qua những đệ tử kế bên nàng, những người còn lại đa phần là Chân Đan, Hóa Tinh, Thiên Tượng cấp chỉ khoảng bảy tám người.
Ánh mắt Liễu Minh lại dừng lại trên người một thanh niên nam tử tóc đỏ. Người này dung mạo bề ngoài rất giống Hoàng Phủ Lưu Thủy, khí tức trên người hắn cũng là mạnh nhất trong đám người này, Thiên Tượng Cảnh Đỉnh Phong, mơ hồ đã có một chân bước vào Thông Huyền cảnh.
Ánh mắt Liễu Minh chớp chớp mấy cái nhớ lại, mấy hôm nay đi dạo ngoài thành cũng có nghe nói qua trong đám con nối dõi của Ma Hoàng thì Hoàng Tử Hoàng Phủ Kiếm Cốc có tu vi cao nhất
Khi Hoàng Phủ Lưu Thủy chết đi, thì Hoàng Phủ Kiếm Cốc là hậu nhân được lựa chọn hàng đầu để ngồi lên ngai Hoàng Đế.
Trong những Thiên Tượng Cảnh này còn có một thanh niên khuôn mặt khô dài tu vi đã đến Hậu Kỳ. Ngoài hai người đó ra thì Triệu Thiên Dĩnh xem như có tu vi cao nhất.
Xem qua một lượt, lúc này hai hàng lông mày Liễu Minh khẽ nhíu lại, trên mặt khôi phục vẻ bình lặng, tiếp tục theo dõi đại điển.
Nhạc lễ lúc này đã ngừng lại, Hoàng Phủ Ung trên đài đảo mắt nhìn một vòng quảng trường, trên môi nở một nụ cười tươi.
“Vượt bao dặm đường xa xôi để đến đây, hôm nay Bổn Hoàng gặp được các vị thật rất vui mừng.” giọng nói Hoàng Phủ Ung không lớn nhưng truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.
Mọi người dưới đài nghe vậy, vội vàng đứng dậy, khom người về phía đài cao hành lễ một cái.
Hoàng Phủ Ung dừng lại một chút, tiếp tục nói:
“Hiện tại, tình hình trên Đại Lục có chút biến cố, Liễu gia cùng tàn dư của Đại Sóc Vương Triều cấu kết các thế gia khác làm loạn, chiến giữ bốn quận………”
Sau khi Ma Hoàng có đôi lời phát biểu thì đại điển đã chính thức bắt đầu, gia chủ các thế gia luân phiên nhau tiến lên đài cao dâng cống vật, phía trên đó cũng có sẵn một nhóm người chịu trách nhiệm ghi chép danh sách cống vật, lại diễn ra một hồi cảm tạ chúc mừng khách sáo.
Đây chính là lúc các thế gia hiển lộ tài lực của mình, nhưng thật ra Hoàng Triều không có yêu cầu cao gì cho Cống Phẩm, chỉ là làm cho có hình thức, mục đích thật sự là muốn họ tụ tập về đây để tiện dò xét thực lực cũng như có cách khống chế bọn họ mà thôi.
Còn các thế gia thì lại nhân cơ hội này bày tỏ lòng trung thành, đồng thời ở trước mặt các thế gia khác hiển lộ một chút thực lực của mình, cho nên cống vật tự nhiên theo đó mà trân quý hơn vài phần.
Những thế gia tiến lên đầu tiên chính là Cao Hách gia, Long gia, Khổng Tường gia, tam đại thế gia. Cống vật chủ yếu là Ma Tinh, hơn trăm triệu vạn, còn các tài liệu trân quý khác thì vô số kể, khiến cho những gia tộc phía dưới trợn mắt líu lưỡi không thôi.
Có điều ngoài ý muốn ở đây là khi tam vị gia chủ của Tam Đại thế gia dâng Cống Phẩm xong thì được Ma Hoàng mời ngồi lại trên hàng ghế trên đài cao, cùng Ma Hoàng xem đại điển.
Chuyện xảy ra bất ngờ đưa tới một tràng nghị luận rôm rả, vì trong cái đại lễ như vậy bất cứ hành động gì cũng sẽ có ý nghĩa nhất định của nó.
Tam vị gia chủ ngồi chung bàn với Hoàng Phủ Ung, người không sáng suốt cũng thấy được hiện bọn họ giống như bốn người thân của nhau.
“Triệu Huynh, không thể ngờ là Triều Cống năm nay cả ba đại thế gia đều là ba vị gia chủ đích thân đi, bây giờ lại cùng với Hoàng Phủ gia thân mật như vậy, xem ra phản loạn Liễu gia lâu nay làm mưa làm gió nhưng sắp tới đây sẽ phải lụi tàn rồi.” Bên cạnh Liễu Minh có hai tên gia chủ Thiên Tượng Cảnh đang nhỏ tiếng nghị luận, thanh âm đều không qua được thính giác của Liễu Minh.
Đương nhiên là họ nói rất nhỏ, khó có người ngoài nghe được, chỉ là thính giác và thần thức của hắn vượt xa đồng giai cho nên bọn họ trao đổi chuyện gì hắn đều nghe rất rõ ràng.
Liễu Minh lạnh nhạt đưa mắt nhìn qua, đối phương là một lão giả trung niên, mặc áo bào xám cách hắn hơn mười trượng, tướng mạo bình thường, tu vi bất quá chỉ Thiên Tượng Sơ Kỳ. Người còn lại là một lão giả gầy còm tóc xám trắng.
Hai người cũng không hề nhận ra Liễu Minh đang nhìn họ, qua sắc phục trên người họ thì hình như là một gia tộc ở miền đất xa xôi nào đó, quần áo rất lạ mắt.
“Hừ Liễu gia phản loạn, thuần túy là hành vi ngu xuẩn tự tìm cái chết, Hoàng Phủ gia đã khống chế Vạn Ma Đại Lục vài chục vạn năm nay, không chỉ lực lực mạnh mẽ mà căn cơ cội rễ cũng đã sâu khôn lường được rồi. Liễu gia hiện tại chỉ là chiếm thượng phong nhất thời, dù có nhìn từ khía cạnh nào thì cũng không phải là đối thủ xứng tầm với Hoàng Phủ gia. Hiện giờ Ma Hoàng lại thu phục được tam đại thế gia thì Liễu gia đại bại chỉ là trong sớm chiều mà thôi.” Lão giả khô gầy tóc xám cất tiếng khàn khàn nói.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trên mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt.
Hắn thật sự không biết Ma Hoàng dùng biện pháp gì để thuyết phục tam đại thế gia, nhưng hiện tại thì họ đã đứng về phía Hoàng Triều, Liễu gia bây giờ nếu không có thủ đoạn nghịch thiên nào đó thì kết cục bại vong là chuyện tất nhiên.
Cùng lúc đó, trong quảng trường các nơi cũng đều xôn xao nghị luận, cũng không phải chuyện gì khác mà chính là chuyện tam đại thế gia ngồi một bàn với Hoàng Phủ gia mà thôi.
Kể từ đó, những thế gia khác trước đó vốn có nhiều tính toán phân vân chưa quyết, bây giờ thấy tình cảnh này, trong lòng cuối cùng cũng đưa ra những quyết định riêng của mình.
Để tiếp tục đại điển cống phẩm, sau khi tam đại thế gia ngồi xuống, các thế gia khác cũng lần lượt tiến lên giao ra cống phẩm của mình.
Hơn một canh giờ sau nghi thức tiến cống mới hoàn thành.
Trong lúc đó, Liễu Minh cũng đại diện Thanh gia đi lên nộp lên cống phẩm, những thứ này đều là Thanh cổ tỉ mỉ chuẩn bị trước đó, những thứ nộp lên cũng không phải tầm thường.
Liễu Minh nhìn thấy cũng có chút vừa ý.