Dịch giả: nila32, khangvanSa Thông Thiên khổ tu kiếm đạo, hai năm trước đã đột phá bình cảnh, tu vi đạt đến Hóa Tinh trung kỳ, có thể nói là một trong những đệ tử của Thiên Kiếm Phong có tốc độ kinh người thời gian gần đây. Lúc hắn đột phá thành công khiến cho tông môn nổi lên một hồi bàn tán không nhỏ.
Mà trước đó không lâu, hắn tại gia tộc lấy được một lượng lớn tài nguyên, hao phí vô số tâm tư luyện chế thành Nguyên Linh Phi Kiếm, có thể nói thực lực đại tăng.
Hôm nay, mặc dù Sa Thông Thiên có chút giật mình khi không thể cảm ứng được khí tức của Liễu Minh, nhưng đối với thực lực của mình thì hắn càng tự tin, cho nên chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa ra khiêu chiến.
“Cũng tốt, nếu Sa sư huynh đã có nhã hứng như vậy, tại hạ tự nhiên phụng bồi.” Liễu Minh sau khi nhanh chóng suy nghĩ, cũng từ chối cho ý kiến, liền đáp ứng.
Những tên đệ tử khác của Thiên Kiếm Phong thấy vậy thì xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về Liễu Minh với thần sắc khác nhau.
Dù sao thì gần đây, tên tuổi của Liễu Minh trong hàng ngũ đệ tử cũng không nhỏ, mà hôm nay lại đồng ý cùng tỉ thí với Sa Thông Thiên, khiến cho bọn họ rất hưng phấn.
“Rất tốt, chúng ta cũng không cần đi quá xa, đi ra sân thi đấu gần Minh Nguyên phong là được.” Sa Thông Thiên thấy Liễu Minh đồng ý, trên mặt nở ra một nụ cười, tay đặt hờ vào túi đựng phi kiếm bên hông, nói.
Liễu Minh cũng không có dị nghị gì.
Thấy vậy, thân hình Sa Thông Thiên liền mơ hồ, hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng, bay về một phía.
Mấy người thấy vậy, cũng nhao nhao hóa thành độn quang vội vàng bay theo.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, dưới chân nổi lên đám mây màu đen, chậm rãi bay theo mọi người.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã đến sân thi đấu bên dưới một ngọn núi cực lớn.
Lúc này là giữa buổi sáng, trên sân đấu tụ tập không ít nội môn đệ tử đang ở đây luận bàn, thấy đám người Sa Thông Thiên đi đến liền dấy lên một hồi bạo động.
Hiển nhiên, danh khí của Sa Thông Thiên tại ngọn núi này đúng là không nhỏ.
Mà diện mạo của Liễu Minh quá bình thường, trừ năm đó tham dự thi đấu ngoại môn, những năm gần đây không hề xuất hiện trong tông, cho nên cũng không có ai nhận ra hắn.
Liễu Minh đối với điều này thì không hề để ý, yên lặng theo sau mấy người Sa Thông Thiên đi đến bên dưới một tòa thi đấu tương đối rộng lớn của sân đấu, lẳng lặng chờ đợi.
Bốn phía đệ tử trông thấy một màn như vậy thì liền hiểu ra, chỉ trong chốc lát liền vây quanh sân đấu này chật như nêm cối. Theo đó âm thanh to nhỏ liên tiếp truyền ra, hiển nhiên đều là phỏng đoán xem vị Kiếm Tu có danh khí không nhỏ trong tông này muốn tỉ thí với người nào.
Không lâu sau, một đạo cầu vồng hai màu trắng đen gào thét, từ phía chân trời bay đến.
Mọi người còn chưa hổi phục tinh thần thì đạo cầu vòng này đã đáp xuống trước mặt của đám người Sa Thông Thiên, tia sáng thu lại hiện ra một nam tử trung niên mặc áo bào trắng.
Lúc này, âm thanh huyên náo xung quanh liền dịu xuống.
“Long trưởng lão!” Đam người Sa Thông Thiên khom người, thi lễ với nam tử trung niên, thái độ rất là cung kính.
Liễu Minh cũng thi lễ một cái.
Nử tử trung niên này là một tu sĩ Chân Đan cảnh, có lẽ là một vị trưởng lão của Nguyên Minh phong, được đám người Sa Thông Thiên mời đến đây làm trọng tài.
Bên trong đám người Sa Thông Thiên rất nhanh có một người tiến lên, thấp giọng báo cáo tình hình với nam tử trung niên. Nam tử trung niên nghe vậy, ánh mắt tùy ý liếc nhìn về phía Sa Thông Thiên và Liễu Minh, khẽ vuốt cằm nói:
“Thì ra là vậy, nếu hai vị sư điệt muốn tỉ thí, tự mình ta sẽ làm trọng tài. Nhưng mà, luận bàn của nội môn đệ tử, hãy nhớ thời điểm hiểm yếu thì dừng lại, không được có ý làm tổn thương đối thủ.” Nam tử trung niên trịnh trọng tuyên bố nói.
“Vâng!”
Hai người Liễu Minh đáp ứng, đồng thời nhảy lên, sau một khắc liền xuất hiện trên đài thi đấu, đứng cách xa nhau.
Nam tử trung niên thấy vậy thì giơ tay lên, bốn phía lôi đài liền hiện ra một kết giới màu ngà sữa nửa vòng tròn.
Những đệ tử đứng dưới lôi đài theo dõi tình hình thấy vậy thì bạo động, nhao nhao tập trung tinh thần quan sát.
Khi nam tử trung niên đảo mắt nhìn về phía Liễu Minh một lần nữa thì trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.
Hắn cũng phát hiện ra khí tức trên người Liễu Minh như có như không, không cách nào dò xét được cụ thể tu vi cùng cảnh giới của hắn, nhưng cũng không cho rằng Liễu Minh là tu sĩ Chân Đan, chắc là dùng một món bảo vật nào đó để che dấu khí tức, cũng không quá mức để ý đến.
“Kể từ khi biết được Liễu huynh đột phá Hóa Tinh kỳ, tại hạ có một khát vọng cùng Liễu huynh tranh tài một phen, đáng tiếc là khi đó gia tộc ta có việc, mà Liễu huynh lại lẳng lặng rời khỏi tông môn, cho nên trận chiến này kéo dài mãi đến tận bây giờ.” Trên lôi đài, ngữ khí Sa Thông Thiên lạnh như băng nói ra.
“A, chẳng lẽ Sa huynh đối với sự tình của Kim sư muội năm đó còn canh cánh trong lòng? Đuôi lông mày Liễu Minh nhảy lên, hỏi lại một câu.
“Chuyện của Kim sư muội, tại hạ sớm đã không để trong lòng nữa, bây giờ trận chiến của ta và ngươi, thuần túy chỉ là muốn đọ sức một chút, phân ra cao thấp cùng Liễu huynh mà thôi.” Sa Thông Thiên nhàn nhạt nói ra, vừa dứt lời thì một luồng kiếm ý kinh người phóng lên trời.
Những đệ tử đứng xem thấy vậy thì lại xì xào bàn tán.
“Sa huynh tự tin có thể thắng tại hạ như vậy, chẳng lẽ chỉ bằng một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm thôi ư?” Liễu Minh giống như cười mà không phải cười nói ra.
Nói xong, ánh mắt hắn như vô ý liếc qua chiếc túi đựng phi kiếm bên hông Sa Thông Thiên.
“Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã nhận được chân tướng, Liễu huynh cũng có thể cảm nhận được Nguyên Linh Phi Kiếm của ta, xem ra tu vi kiếm đạo đã có tiến triển không ít, vậy thì trận đấu này càng trở nên đáng giá.” Sa Thông Thiên sắc mặt hơi kinh hãi, chợt lạnh nhạt nói.
Hắn vỗ mạnh vào túi kiếm bên hông, một đạo kiếm quang trắng thuần phóng lên trời, trên không một đóa hoa sen cực lớn nở rộ, phát tán ra khí lạnh kinh người.
“Liễu huynh, ra tay đi.” Sa Thông Thiên thả ra Nguyên Linh Phi Kiếm, tin tưởng tăng cao, lạnh giọng cười nói.
Dưới đài, không ít đệ tử đang theo dõi cuộc chiến tức thì khen hay.
“Sa sư huynh tu vi dường như lại tiến thêm một bước, ta xem hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ đạt đến Hóa tinh trung kì đỉnh phong.”
“Sa sư huynh là kỳ tài tu luyện, chúng ta thật sự không theo kịp!”
“Băng ly phi kiếm so với nửa năm trước giao thủ cùng Lạc sư huynh Thúy Vân Phong, dường như nhiều thêm một ít Linh Văn, uy lực ắt hẳn gia tăng không ít. Xem tình hình, Sa sư huynh lần này nhất định có thể rửa sạch mối nhục lúc trước!”
Bên ngoài lôi đài, trung niên áo bào trắng chứng kiến Tuyết Liên Hoa nở rộ quanh người Sa Thông Thiên, trong mắt cũng lộ ra cái nhìn tán thưởng.
Liễu Minh lại lắc đầu cười nhẹ, biến kiếm khí thành hình hoa sen, là Hóa Hình kiếm khí, một đạo trong thuật Ngự Kiếm, Sa Thông Thiên trước đây thật lâu đã có thể hóa phi kiếm thành Giao Long, thiên tư quả thật không tệ.
Tuy nhiên kiếm khí phóng ra ngoài như vậy, vừa ra tay đã đem bộ phận tinh diệu của thuật Ngự Kiếm không chút giấu giếm hướng đối thủ giương oai, đã vô tình mất đi tính xuất kì bất ý, không thể phát huy trọn vẹn Nguyên Linh Phi Kiếm.
Liễu Minh còn chưa ý thức được, mắt nhìn của hắn đã sớm vượt qua cấp độ Hóa Tinh, đối với lĩnh ngộ trong tu luyện đã dần chuyển từ đơn thuần bên ngoài mà đi vào bản chất bên trong, chỉ riêng mặt này tu sĩ Hóa Tinh bình thường như Sa Thông Thiên đã không thể so sánh.
Trong lòng hắn khẽ thở dài, lúc này kiếm quyết ngưng tụ trên đầu ngón tay, một bóng kiếm vàng óng lóe ra, lơ lửng trước người.
Sau một khắc, thanh âm “Ầm Ầm” vang lên, hắn khẽ quát “Ra!”
Kim quang chợt hiện, kiếm quang như sấm sét tập kích bắn ra, Kim sắc kiếm khí vô tận thoáng chốc quét sách toàn bộ đài thi đấu.
Phương thức Ngự Kiếm tấn công đơn giản nhất, chính là một kiếm đâm thẳng về phía đối phương, không có bất kỳ sự biến ảo nào, trực tiếp đem pháp lực khổng lồ truyền vào Hư Không kiếm thể bên trong, dùng sức mạnh tuyệt đối phá vỡ kỹ xảo màu mè.
Kiếm quang chói mắt như thú hoang điên cuồng, phóng thẳng về phía Sa Thông Thiên.
Sa Thông Thiên chấn động, hắn không nghĩ tới Liễu Minh cũng đã luyện thành Nguyên Linh Phi Kiếm, còn có thể phát ra công kích cuồng bạo như vậy.
Hắn cũng quên mất vừa rồi đã nhường Liễu Minh ra tay trước, điên cuồng hét lên, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Hoa sen màu trắng trên không thu vào, thân kiếm như linh xà xuất động, hóa thành hàn quang màu trắng nghênh đón kim sắc kiếm quang.
Một tiếng ầm vang!
Hai đạo kiếm quang, một vàng một trắng va vào nhau.
Trong nhất thời, không khí trên đài thi đấu luân phiên nổ vang, vàng trắng hai màu linh quang đang xen vào nhau, vô cùng chói mắt!
Nhưng vẻn vẹn hai ba hơi sau đó, kiếm khí màu trắng liền bất ngờ tán loạn, kim quang chói mắt phá vỡ bạch sắc kiếm khí chui ra, nhanh như chớp, đã xuất hiện trước mặt Sa Thông Thiên, sau đó “Két két” một tiếng liền ngừng lại, lần nữa biến thành phi kiếm màu vàng.
Chỉ thấy Hư Không kiếm hàn quang chớp động, mũi kiếm chỉ cách lông mi Sa Thông Thiên chưa đầy ba tấc.
Sa Thông Thiên chỉ thấy lông mi mát lạnh, một dòng máu tươi im ắng chảy xuống. Tuy rằng Hư Không Kiếm chưa thật sự chạm đến da thịt, nhưng kiếm khí vô hình phát tán ra vẫn lưu lại giữa hai mắt một vết thương sâu hơn tấc.
“Người…”
Sa Thông Thiên sắc mặt lập tức tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, cánh tay run rẩy giơ lên, Liễu Minh cách đó không cảm thấy bực mình, bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Một tiếng loảng xoảng.
Một thanh phi kiếm trắng như tuyết từ trên trời rơi xuống, cắm xéo trên mặt đất gần đó, như cá mắc cạn nhảy lên vài cái, liền hoàn toàn yên ắng trở lại.
Liễu Minh thấy vậy cười nhạt một tiếng, khẽ vẫy tay, Hư Không kiếm lóe lên một cái, liền hóa thành kim quang bay trở lại, chui vào trong tay áo của hắn.
Bên dưới lôi đài, toàn trường sớm đã lặng ngắt như tờ, một đám đệ tử đứng xem tất cả há mồm trợn mắt, không nói nên lời.
Đặc biệt mấy đệ tử Thiên Kiếm Phong, miếng há dài đến mức có thể cho gà vào ấp trứng.
Sa Thông Thiên một khắc trước bộ dạng mười phần nắm chắc, như thế nào lại bị hạ chỉ trong một chiêu, coi như nhận lấy thất bại hoàn toàn.
“Liễu Minh chiến thắng!”
Trong mắt hiện lên vẻ giật mình, trung niên áo bào trắng với tư cách trọng tài, sau khi tuyên bố kết quả, liền đánh ra một đạo bạch quang. Kết giới xung quanh lôi đài đến lúc này mới chậm rãi tán đi.
Hai gã đệ tử Thiên Kiếm Phong lập tức bay lên lôi đài, lấy ra đan dược cho Sa Thông Thiên ăn vào.
Sa Thông Thiên tuy rằng không trực tiếp nhận lấy công kích của Liễu Minh nhưng Nguyên Linh Phi Kiếm cùng hắn tâm thần tương liên đã bị Hư Không Kiếm một kích mạnh mẽ phá vỡ, không chỉ khiến hắn chịu tổn thương mà linh tính phi kiếm cũng hư hại không ít.
Hắn đương nhiên không biết Liễu Minh đã tận lực lưu thủ.
Không kể đến pháp lực Liễu Minh hùng hậu, chỉ với sự sắc bén của Hư Không kiếm, dùng ngự kiếm thuật toàn lực chém xuống, đem Nguyên Linh Phi Kiếm vừa mới tế luyện, chém thành hai mảnh cũng không phải là không thể.