Dịch giả: hungprods“Cái gì, không ngờ lại là Chân Sát Khí, hơn nữa còn có ba phần! Quyết định tham gia hội đấu giá lần này thực sự là quá chính xác!”
“Lần gần nhất Chân Sát Khí xuất hiện ở Huyền Kinh cũng là chuyện từ ba năm trước rồi. Hơn nữa chỉ có một phần, lại còn là vật phẩm áp trục nữa!”
“Miện lão, ba phần Chân Sát Khí này là loại Chân Sát nào?”
Ban đầu mọi người trong đại điện hết sức kinh hãi, lập tức xôn xao một trận, thậm chí còn có không ít người đứng dậy, rướn cổ mở to hai mắt nhìn chăm chú vào ba cái bình nhỏ kia.
Mặc dù chỉ có một bộ phận cực nhỏ tu luyện giả nơi đây có tu vi Linh Đồ hậu kỳ, người có thể đạt tới cảnh giới Đại viên mãn lại càng chỉ có mấy người, nhưng chỉ vậy cũng đủ để làm cho tất cả mọi người đều điên cuồng rồi.
Dù sao đối với tán tu như bọn hắn, nếu lấy được một phần Chân Sát Khí như vậy, có thể nói là có một chút xíu khả năng tiến giai Linh Sư trong tay.
Về phần trong đám bọn họ cuối cùng có thể có bao nhiêu người chính thức tu luyện tới cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, lúc này đương nhiên không ai đi suy nghĩ cả.
Vài tên có cảnh giới Đại viên mãn chính thức ẩn nấp trong đại điện lại càng giật mình, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm nhất định phải lấy được một phần Chân Sát Khí.
Đúng lúc này, Miện lão cẩn thận cầm lên một cái bình nhỏ màu đỏ từ một cái khay bạc trên tay một nữ tử, sau khi hít sâu một hơi liền mở nắp ra.
“Phốc” một tiếng!
Sau khi lão giả dùng Pháp lực hơi kích thích vào đáy bình, một vầng hào quang màu hồng từ trong bình bốc lên, dường như là vật sống chậm rãi lượn quanh cái bình nhỏ, hơn nữa còn tỏa ra khí tức nóng bỏng nhè nhẹ.
“Những vấn đề có liên quan đến tác dụng của Chân Sát Khí, lão phu có lẽ không cần nói thêm gì nữa. Ba phần Hỏa Nguyên Chân Sát này thuộc về một trong Ngũ Hành Chân Sát, sau khi tu thành Cương Khí, chẳng những có thể sử dụng hộ thể và đả thương địch thủ, hơn nữa pháp thuật thuộc tính Hỏa còn có độ tăng trưởng nhất định, cũng coi như là một loại Chân Sát thông thường được chào đón nhất. Ba phần Hỏa Nguyên Chân Sát, chia ra đấu giá, giá quy định mỗi một phần là hai vạn Linh Thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn một nghìn Linh Thạch. Hiện tại bắt đầu đấu giá phần thứ nhất!” Lão giả thầm thúc giục Pháp lực, bình nhỏ lập tức chớp động lên bạch quang, hút toàn bộ dải sáng màu hồng kia vào, sau đó mới điềm tĩnh nói.
Sau khi lời đó vừa nói ra, toàn bộ đại điện trở lên yên tĩnh, trong lúc nhất thời vậy mà không có ai mở miệng hô giá.
Hiển nhiên ai cũng đều mơ tưởng đến Hỏa Nguyên Chân Sát này, nhưng cũng hiểu rõ người hô giá đầu tiên cơ bản không thể đạt được phần Chân Sát Khí này.
Liễu Minh ngồi ở một góc trong đại điện quan sát ba phần Chân Sát Khí này, trong lòng cũng ầm ầm động tâm.
Tuy Hỏa Nguyên Chân Sát này không tính là Chân Sát quá quý hiếm, nhưng được cái lại một lần xuất hiện ba phần, nếu hắn thực sự có thể mua được toàn bộ, có lẽ đã đủ để trùng kích cảnh giới Linh Sư sau này.
Tuy nhiên Chân Sát Khí thuộc tính Hỏa này lại không quá phù hợp với Minh Cốt Quyết mà hắn tu luyện, Cương Khí sau khi tu thành không có lợi quá lớn cho thực lực sau này.
Huống hồ với thân gia hiện giờ của hắn, tranh đoạt một phần thì còn có khả năng, chứ nếu muốn thu cả ba phần vào tay thì chỉ sợ là mơ mộng hão huyền.
Nếu chỉ có thể lấy được một phần thì cũng không có tác dụng quá lớn đối với hắn. Mà hứa hẹn của Tiền đông chủ lại chỉ giới hạn trong một vật phẩm mà thôi.
Trong lòng Liễu Minh suy tính một hồi, nhưng vẫn còn có chút do dự không yên.
Đúng lúc này, rút cuộc đã có người ra giá.
“Hai vạn Linh Thạch!”
“Hai vạn một nghìn!”
“Hai vạn ba nghìn!”
Mặc dù có rất nhiều người động tâm với Chân Sát Khí này, nhưng phần lớn tu luyện giả trong đại điện cũng chỉ là tán tu bình thường, những kẻ trên người có mấy nghì Linh Thạch trở lên đã ít lại càng ít. Mặc dù đấu giá rất kịch liệt, nhưng kỳ thật cũng chỉ có mười mấy người chính thức ra giá mà thôi.
Hơn nữa không ít người lên tiếng trong số đó có thế lực lớn ủng hộ phía sau.
“Ba vạn hai nghìn Linh Thạch! Phần Hỏa Nguyên Chân Sát này đối với Nhạc mỗ là bắt buộc, hi vọng chư vị đạo hữu cho tại hạ một chút mặt mũi.” Một thanh âm thô lỗ bỗng nhiên tăng giá lên hơn mấy nghìn, hơn nữa người kia đứng phắt dậy, bỏ chiếc áo choáng trùm đầu xuống, rõ ràng là một đại hán mặt mũi đầy sẹo, tướng mạo cực kỳ hung ác, sau khi gã đứng lên liền ôm quyền nói với bốn phía xung quanh.
“Không ngờ lại là Nhạc Huyết Thủ của Địa Phong Đường.”
“Đây chính là một tên Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, người bình thường tuyệt không dám đắc tội.”
Vừa thấy chân dung nam tử xấu xí này, trong đại điện lập tức có người xì xào bàn tán, phần lớn ánh mắt nhìn về phía đại hán xấu xí này đều chứa ba phần kính sợ.
Ánh mắt đại hán xấu xí chú ý toàn trường, cũng mang theo một chút tự đắc.
“Ba vạn ba nghìn Linh Thạch! Hừ, Nhạc lão đại, ngươi muốn Chân Sát Khí này, chẳng lẽ chúng ta không muốn sao! Muốn lấy đi đương nhiên vẫn phải xem ai ra nhiều Linh Thạch hơn.” Một thanh âm nam tử lạnh lùng đáp lại, sau đó lại không chần chừ chút nào, tiếp tục ra giá cao hơn.
“Quỷ thư sinh, là ngươi. Tốt lắm, chỉ là so thân gia mà thôi, chả lẽ ta lại sợ ngươi sao. Ba vạn năm nghìn Linh Thạch!” Đại hán xấu xí nghe vậy, lập tức quay mặt về phía một bóng người gầy gò bị một quầng sáng mờ ảo che phủ, giận dữ nói.
“Ba vạn sáu nghìn Linh Thạch” Bóng người gầy gò chậm rãi nói.
“Ba vạn bảy nghìn!” Mặc dù biết rõ giá tiền này hơi cao một chút, nhưng sau khi sắc mặt đại hán xấu xí thay đổi một hồi, rút cuộc vẫn cắn răng nói.
“Hắc hắc, ba vạn bảy nghìn Linh Thạch để mua một phần Hỏa Nguyên Chân Sát, Nhạc đạo hữu thực sự là đại thủ bút, đã vậy tại hạ liền nhường cho đạo hữu a.” Quỷ thư sinh lại cười hắc hắc một tiếng, lập tức từ bỏ không tranh đoạt nữa.
Đại hán xấu xí thấy vậy, tuy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn tên kia, ngay sau khi Miện lão tuyên bố chủ nhân phần Chân Sát Khí liền rời khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ giao dịch vật phẩm.
Phần đầu tiên đã được bán với một mức giá cao, hai phần Hỏa Nguyên Chân Sát khác cũng được mua bằng hai mức giá khá cao là ba vạn năm nghìn và ba vạn ba nghìn Linh Thạch.
Một phần trong đó đúng là thuộc về vị Quỷ thư sinh kia.
Liễu Minh suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng không gia nhập cuộc tranh đoạt ba phần Chân Sát Khí này.
Thời gian tiếp theo, đại hội đấu giá được Miện Lão chủ trì, lại bắt đầu đấu giá một vài kiện Linh Khí và một lượng lớn đan dược Phù lục quý hiếm.
Giá trị những vật này mặc dù không thể nào đánh đồng với Chân Sát Khí phía trước, nhưng mức giá lại không quá cao, phù hợp với thân gia rất nhiều người, cho nên mức độ khốc liệt còn hơn mấy cuộc đấu giá vừa rồi.
Trong đó, Liễu Minh cũng bỏ ra mấy nghìn Linh Thạch, mua được hai loại đan dược và một loại Phù lục. Về phần những Linh Khí có giá trị xa xỉ kia, hắn lại nhìn như không thấy.
Sau nửa canh giờ, khi một thanh kiếm thuộc tính Băng hiếm thấy được đấu giá xong, thần sắc Miện lão ngưng trọng, với tay lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc từ trên chiếc khay bạc trong tay một thị nữ đứng phía sau, sau đó nghiêng miệng bình đổ ra một viên đan dược đỏ như máu, một tay giơ lên, cao giọng nói:
“Chắc hẳn các vị đạo hữu cũng đã chờ đợi sốt ruột rồi! Thời gian tiếp theo chính là lúc bản đại hội đấu giá vật phẩm áp trục! Kiện thứ nhất chính là ba viên Nhiên Huyết Đan do đại sư Phàm Bách Tử đích thân luyện chế, sau khi bản cư nghiệm chứng, mỗi một viên ít nhất có thể kích phát tinh huyết toàn thân một người trong vòng một canh giờ, làm cho Pháp lực người sử dụng nhanh chóng tăng lên gần bốn thành so với lúc bình thường. Hơn nữa tùy thuộc vào trình độ thân thể của người sử dụng, hiệu quả và thời gian còn có khả năng tăng lên. Chỗ thiếu hụt duy nhất chính là một tháng sau đó người sử dụng sẽ cực kỳ suy yếu, nhưng chỉ cần sử dụng một ít thuốc bổ liền có thể khôi phục lại bình thường, không còn bất cứ hậu hoạn nào khác. Loại đan dược này, trên toàn bộ Đại Huyền Quốc cũng chỉ có một mình Phàm đại sư có thể luyện chế được. Hơn nữa vì lý do tài liệu sử dụng quá mức quý hiếm, trong mấy năm nay Phàm đại sư cũng chỉ có thể luyện chế ra ba viên này thôi, cho nên mỗi một viên đều trân quý muôn phần. Mà theo ý của Phàm đại sư, ba viên đan dược này phải đấu giá cùng một lượt, cho nên giá quy định là ba vạn Linh Thạch, đấu giá bắt đầu!”
Với danh tiếng của Phàm Bách Tử, mọi người trong đại điện đương nhiên không hoài nghi gì với công hiệu của Nhiên Huyết Đan, hơn nữa loại đan dược này có thể lật ngược tình thế bảo vệ tính mạng trong thời điểm mấu chốt, tự nhiên khiến cho rất nhiều thế lực lớn cảm thấy hứng thú, lúc này đã có mấy tên che giấu tướng mạo bắt đầu tranh đoạt.
Cuối cùng sau khi trải qua một cuộc đấu giá kịch liệt, lọ Nhiên Huyết Đan này được đẩy lên một cái giá trên trời là gần năm vạn Linh Thạch, bị một gã mặc áo bào xanh, mặt đeo mặt nạ màu đen đoạt được.
Mà người này sau khi lấy được bình đan dược tới tay lập tức rời khỏi đại điện, không thấy trở lại nữa.
Liễu Minh chứng kiến kết quả cuộc đấu giá này, cũng không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng đã có một chút nhận thức ban đầu về giá trị chính thức của thuật luyện đan.
Lúc này, Miện lão lấy ra kiện vật phẩm đấu giá áp trục thứ hai, rõ ràng là một cái hộp gỗ màu vàng nhạt vuông vức, mặt ngoài phủ đầy Linh văn màu bạc nhạt, thoạt nhìn hết sức thần bí.
“Ha ha, đồ vật này thực sự là vô cùng hiếm thấy, không biết bên dưới có ai nhận ra vật này hay không?” Miện lão nâng hộp gỗ lên, sau đó nhìn qua mọi người trong đại điện một lượt, giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.
Câu hỏi này làm cho toàn bộ tu luyện giả ở đây đều xôn xao một hồi, nhưng phần lớn ánh mắt nhìn về phía hộp gỗ đều lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không có mấy người có thể nhận ra.
“Vật này có chút quen mắt, chẳng lẽ chính là ‘cơ quan chiến giáp’ trong truyền thuyết ư?” Sau một lúc lâu, không biết là ai hơi chần chừ nói một câu.
“Ha ha, Nam huynh cũng tới sao. Với tạo nghệ của Nam huynh trên phương diện cơ quan thuật, thực sự cũng không khó để nhận ra vật này. Đây chính xác là một cơ quan chiến giáp cực kỳ hiếm thấy. Bản thân chiến giáp này được Linh trúc nghìn năm và gân Xà trăm năm luyện chế thành, chẳng những biến hóa linh hoạt, lại có công dụng đồng thời phòng ngự được ba loại công kích khác nhau. Trăm nghe không bằng mắt thấy, bây giờ lão phu sẽ biểu diễn một chút để chư vị đạo hữu mở mang kiến thức về uy lực của nó.” Miện lão nhìn về phía người vừa mở miệng, sau đó hai mắt sáng ngời nói, tiếp theo lão đặt hộp gỗ lên trên mặt bàn, tay vỗ một cái, lập tức một lỗ trống bỗng xuất hiện ở chính giữa cái hộp.
Bạch quang lóe lên!
Một viên Tinh Thạch lớn cỡ ngón cái được lắp vừa khít vào lỗ trống.
Sau đó Miện lão lẩm bẩm trong miệng, một tay bấm niệm pháp quyết, ngón tay điểm nhẹ về phía hộp gỗ.
“Phốc” một tiếng, hộp gỗ bỗng nhiên hóa thành vô số thanh trúc mỏng dẹt, sau đó toàn bộ đều nhoáng lên, nhao nhao bay về phía lão giả phía trước.
Sau một hồi thanh âm hỗn loạn, trên người Miện lão bỗng nhiên có thêm một chiếc áo giáp vàng óng, ngoại hình mang phong cách cổ xưa, dường như tất cả đều được tạo thành từ từng thanh trúc vậy, bảo vệ toàn bộ thân hình lão cực kỳ chặt chẽ.
Trong nháy mắt khi trúc giáp hình thành, vô số phù văn màu bạc từ mặt ngoài những thanh trúc bay ra, sau khi quay tít một vòng liền ngưng tụ lại, hình thành hai văn trận màu bạc vô cùng huyền diệu ở trước ngực và sau lưng lão giả, cực kỳ đáng chú ý.
Đúng lúc này, cánh tay Miện lão khẽ chuyển động, không biết kích hoạt cơ quan nào mà cả chiếc giáp bỗng nhiên phát sáng, sau đó hiện ra một tầng sáng màu bạc nhạt, bảo hộ toàn bộ thân hình lão giả vào trong đó.