Dịch giả: Vong MạngBiên: nila32
Liễu Minh lúc này khí định thần nhàn từng bước một đi lên, dựa vào thân thể cường đại cùng phản ứng nhanh nhạy nên không đến một lát công phu đã dễ dàng vượt qua bậc thứ sáu mươi. Nhưng mà khi lên bậc càng cao thì luồng sáng năm màu dưới chân càng dày đặc, hơn nữa lực kéo đặt lên người càng lúc càng lớn lại không ngừng biến đổi thất thường. Một khắc trước còn là cỗ cự lực khổng lổ muốn kéo hắn về sau khiến hắn phải thúc giục công pháp hòng mạnh mẽ ngạnh kháng lại một chút thì cỗ cự lực này liền bỗng nhiên phương hướng đột nhiên biến đổi phương hướng từ kéo sau thành đẩy trước. Khi Liễu Minh tùy cơ ứng biến điều chỉnh cân bằng lực thì man lực lại lập tức biến đổi phương hướng.
Loại này trở ngại này từ khi bước qua bậc thứ bẩy mươi trở đi càng lúc càng trở nên rõ ràng, tựa hồ cách mỗi mười bậc lực cấm chế gặp phải sẽ lớn hơn ba phần, thêm nữa là tốc độ biến đổi lại càng thêm quỷ dị vạn phần. Liễu Minh mặc dù thân thể có thể so với luyện thể sĩ Hóa Tinh Kỳ nhưng sau khi bước qua bậc chín mươi, cũng cảm nhận được có chút ăn không tiêu. Bước chân đang đi lên bỗng dừng lại, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, trong người nổ vang một hồi âm thanh đùng đùng, thân hình bỗng cao lên một chút, đồng thời quanh thân hắc khí toát ra cuồn cuộn, điên cuồng xoay trong dựng lên, một hồi thanh âm rồng ngâm hổ gầm từ đó truyền ra.
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, áp lực từ bốn phương tám hướng cũng giảm bớt, tiếp đó khẽ cười tiếp tục bước tiếp năm bậc nữa. Khi họ Liễu nhấc chân bước tới bình đài trên bậc thứ một trăm, chỉ cảm thấy luồng sáng năm màu dưới chân thu lại, đồng thời lục quang trên cánh tay lập lòe liền dễ dàng đi qua màn sáng trắng trước mắt mà không gặp chút gì ngăn trở. Đứng thật gần với cửa chính của cung điện tuyệt đẹp này làm hắn không khỏi hít sâu một hơi, nhìn xuống những người phía dưới vì sương mù lượn lờ mà trở nên mơ hồ, không rõ nữa.
Lúc này, Liễu Minh tự đánh giá một chút liền vận khởi Long Hổ Minh Ngục Công đem hắc khí thu liễm bao phủ một tấc quanh thân mới cất bước hướng cửa lớn đi đến. Kết quả hắn khi mới bước qua cửa cung điện còn chưa kịp nhìn rõ ràng bốn phía cảnh vật thì bạch quang trước mắt lóe lên kèm theo là một tiếng nổ ù ù cảm giác gần trong gang tấc, bốn phía cảnh vật đột nhiên trở nên mơ hồ. Chờ đến khí hắn hiểu được chuyện gì xảy ra thì người đã rơi vào trong đại sảnh một tòa điện nào đó đồng thời hình dáng đã trở về như lúc bình thường.
Hiển nhiên nơi đây có cấm chế khiến mọi Huyễn Hóa Thuật nhằm thay đổi hình dạng đều vô dụng. Cùng lúc đó, vài tiếng “Vèo” “Vèo” truyền đến rồi vài đạo hư ảnh màu đen từ bốn phương tám hướng đồng thời cùng tới một lượt. Liễu Minh không cần suy nghĩ, hai tay khẽ động, mấy đoàn quyền ảnh tụ hắc khí quấn quanh thân như cơn sóng nhỏ hướng bốn phương tám hướng mà xuất ra.
“Phanh” “Phanh” vài tiếng về sau, quyền ảnh biến thành man lực đập thẳng lên mặt mấy hư ảnh màu đen khiến chúng bị dội ngược lại mà bay ra ngoài, trong đó có hai cái đầu bị quyền ảnh nện tới liền nổ tung ra. Liễu Minh lúc này mới tập trung ánh mắt nhìn kỹ chân diện nhưng hư ảnh màu đen này, rõ ràng là vài con sói đen lớn, chẳng qua là thân hình mơ hồ có linh văn màu đen như ẩn như hiện dường như đây cũng không phải hình dáng thật của chúng.
Liễu Minh suy nghĩ một chút, ánh mắt liếc nhìn hai thi thể cự lang bị man lực đánh nát đầu. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, thi thể lấp lóe vài cái rồi bỗng nhiên hóa thành hai luồng hắc khí nổ bung ra để lại trên nền hai viên châu màu xám nhạt to chừng cỡ ngón tay cái.
Liễu Minh thấy thế, cười lạnh một tiếng, thân hình lắc một cái rồi mơ hồ biến mất không thấy. Sau một khắc, vài đầu cự lang ngóc lên lại muốn tấn công thêm lần nữa nhưng trước mắt chúng bỗng lóe lên một bóng đen rồi biến mất thay vào đó là một chuỗi hắc sắc quyền ảnh.
“Phanh” “Phanh” mấy tiếng vang lên!
Vài đầu cự lang căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã bị đánh gục từng con, hóa thành hắc khí nổ tung ra, từng khỏa châu xám mờ rơi lả tả trên đất. Liễu Minh một lần nữa xuất hiện trong đại sảnh, thần thức quét qua, xác nhận bốn phía không còn cự lang, lúc này tiến lên một trảo đem mấy viên châu thu về đoạn cầm một viên lên cẩn thận dò xét vài lần mới nói lầm bầm một câu:
“Thì ra đây chính là Bích Khung Châu. Đáng tiếc chỉ là màu xám mà thôi. Xem ra huyễn thú mới bị tiêu diệt là dạng tồn tại thấp nhất rồi.”
Lúc này, trong đầu Liễu Minh lại hiện lên những sự tình có liên quan khi tiến vào Bích Khung huyễn cung mà bọn Diệp chưởng quỹ nói tới.
Huyễn cung này trước nay đã xuất hiện nhiều lần nên tự nhiên là bị người ta khám phá được bảy tám phần sau đó lần lượt truyền ra.
Dựa theo lời Diệp chưởng quỹ, người tiến vào nội cung sẽ bị giữ lại chịu sự công kích của số đông huyễn thú do huyễn cung hấp thụ năng lượng thiên địa từ ngoài giới rồi biến ảo tố thể Quán Linh (Không cắt nghĩa rõ ràng được – Đại ý là biến ảo ra thân thể rồi quán nhập linh lực vào – Tương tự ma khí quán thể biến người thành ma vật như trong PNTT) mà thành. Thực lực các loại huyễn thú trong này cũng có sự khác biệt nhau rất lớn. Thấp kém nhất tương đương cấp Linh Đồ mà mạnh mẽ nhất có thể sánh ngang trình độ Hóa tinh sơ kỳ.
Mà ngoại lai tu sĩ khi tiến vào Bích Khung huyễn cung rồi tiêu diệt được huyễn thú sẽ phân biệt các loại huyễn thú khác nhau mà nhận được vật phẩm đặc trưng đại biểu cho hài cốt huyễn thú, Bích Khung Châu phẩm chất khác nhau. Bích Khung Châu ẩn chứa năng lượng đặc thù càng lớn thì màu sắc càng diễm lệ dị thường, cho nên trên cơ bản cũng sẽ chia làm sáu loại lớn: màu xám, màu trắng, màu xanh lá, màu tím, màu bạc, màu vàng.
Tu sĩ bên ngoài sau khi tiến vào huyễn cung sau ba tháng, trước thời điểm huyễn cung biến mất sẽ bị Truyền Tống đến một tế đàn cực lớn. Tu sĩ lúc này chỉ cần trực tiếp đem Bích Khung châu hiến tế sẽ đổi lại được bảo vật mà năm xưa Bích Khung Thiên Quân để lại trong nội điện cho hậu bối, hơn nữa nghe nói chỉ cần Bích Khung Châu số lượng đủ nhiều hoặc phẩm chất đủ cao thì việc người nào đó đổi được Pháp bảo cũng không phải là chuyện không thể.
Đây chính là lý do khiến Liễu Minh không chút do dự tiến nhập huyễn cung. Lấy trình độ của hắn bây giờ, việc càn quét phân nửa các loại huyễn thú trong này hẳn nhiên là sẽ không gặp vấn đề gì. Suy nghĩ xong xuôi Liễu Minh lại lần nữa xem xét đại sảnh mình đang đứng. Chỉ là không thấy nóc đại sảnh đâu do lượng sương mù dày đặc trôi nổi phía trên khiến mắt thường không cách nào nhìn thấu. Bốn phía đại sảnh là những bức tường xanh mờ mờ mịt mịt, trên vách tường cũng không chỗ nào đặc biệt, chẳng qua là trên mỗi vách có một cái cửa màu xanh lá đang đóng chặt, có lẽ để nối thông qua các đại sảnh khác.
Liễu Minh tùy ý đi đến một phiến cửa đá trước mặt, một tay hư không một điểm, cửa đá lại khẽ run lên, một kích mở ra. Sau một chút do dự, thân hình Liễu Minh đã lóe lên mà bước qua. Khi tiến vào gian đại sảnh này, cửa đá kia lại liền tự động đóng lại. Liễu Minh bất động thanh sắc chậm rãi đi vào trong đại sảnh, bốn phía bỗng nhiên sương mù cuồn cuộn hạ xuống, thình lình năm đầu cự đại dã trư (lợn nòi, lợn rừng khổng lồ) toàn thân phát sáng xuất hiện.
Mấy đầu dã trư này cao một trượng, dài hai ba trượng. Mỗi đầu một đôi răng nanh màu vàng, bén nhọn dị thường. Từ trong miệng thỉnh thoảng phun ra một cỗ sương mù mờ mịt kèm theo tiếng tru lên cổ quái (lợn hay sói trời ^^). Liễu Minh lông mày dựng lên, thần thức đảo qua liền bất ngờ nhận ra đám dã trư này đều có tu vi Ngưng Dịch Hậu Kỳ. Mấy đầu dã trư đôi mắt vàng chớp động, gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, bỗng nhiên một đầu trong số đó cuống cuồng chúi đầu vọt lên.
Liễu Minh lạnh lùng quét mắt, không nói hai lời thân hình bắn ngược ra, đồng thời tay áo run lên, tiểu kiếm màu đỏ theo đó một cuốn mà ra. Hắn mười ngón pháp quyết luân chuyển biến đổi, phi kiếm màu đỏ trên không trung quay tròn ngưng tụ rồi hóa thành vô số kiếm ảnh màu đỏ nhao nhao bắn tới dã trư khổng lồ.
Sau một hồi âm thanh keng keng truyền ra, kiếm ảnh màu đỏ nhất loạn bị bắn văng trở ra. Liễu Minh thấy vậy không khỏi nao nao, một bên tiếp tục thúc giục phi kiếm màu đỏ phát động công kích, một bên hai mắt híp lại cẩn thận quan sát. Chỉ thấy trên thân đám dã trư khổng lồ này đều có linh văn màu vàng chớp động, hiển nhiên là có một loại cấm chế phòng thủ mang độ bền bỉ cao mà ngay cả Ngự Kiếm Thuật sắc bén cũng không thể gây chút thương tổn nào. Hắn lúc này đang vừa du đấu vừa đánh giá, suy nghĩ thì cự đại dã trư lại bắt đầu không thèm để ý đến công kích của kiếm ảnh màu đỏ mà đồng loạt dừng chân phun ra từng đoàn từng đoàn sương mù màu xanh sau một hồi quay cuồng liền từ bốn phương tám hướng thổi tới Liễu Minh.
Liễu Minh nhướng mày, hai tay pháp quyết liên tục, từng đoàn từng đoàn xích sắc hỏa diễm to cỡ quả trứng gà trên mười ngón tay ngưng tụ bốc lên. Trong nháy mắt đã bay ra đón đỡ sương mù màu xanh. Lập tức trong không khí ánh lửa đại thịnh, vài luồng sóng nhiệt màu đỏ hướng bốn phương tám hướng quét ra đem loại sương mù màu xanh vô danh này quấy điên đảo rồi sau thiêu đốt, sau một khắc đã hầu như không còn. Liễu Minh thừa cơ, tay áo run lên, hai viên Trọng Thủy Châu giữ trong tay, thân hình trở nên mơ hồ rồi hóa thành vô số hư ảnh hướng dã trư bay đi.
Một hồi âm thanh rồng ngâm hổ gầm qua đi, mấy cái đầu màu vàng của dã trư bị quyền ảnh bao lấy rồi bị đánh trúng chỗ hiểm trên đầu, bạo thể mà chết, năm viên châu màu xanh nhạt lăn xuống trên mặt đất. Liễu Minh đem nhặt lên sau lại đẩy một cánh cửa màu xanh lá tiến sang đại sảnh khác.
…
Bên ngoài Bích Khung Huyễn Cung vẫn không ngừng có cường giả Ngưng Dịch kỳ tiến vào.
Mấy ngày về sau, tại một toà điện nào đó bị sương mù bao phủ, trong đại sảnh bốn phía im ắng lạ thường, phảng phất như không có thứ gì tồn tại. Một gã thiếu niên tướng mạo thanh tú, mặc cẩm bào màu trắng giờ phút này đang đứng trong đại sảnh, hai lỗ tai hẹp dài có chút rung động, dường như đang nghe ngóng động tĩnh từ bốn phía. Bỗng nhiên, thiếu niên khẽ động thần sắc. Đôi mắt quỷ dị màu xanh lá lóe lên tinh quang, thân ảnh sau đó mơ hồ biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, bốn phía sương mù quay cuồng kịch liệt một hồi, cũng từ đó truyền ra một tràng âm thanh bạo liệt “Lốp ba lốp bốp”.
Ngay sau đó, hơn mười viên châu lăn xuống đất, trong đó màu trắng, màu xanh lá đều có. Thiếu niên nhanh chóng thu hồi mấy viên châu nhoáng cái biến mất khỏi đại sảnh.
…
Trong một gian đại sảnh khác, một thiếu nữ y phục màu đỏ, dáng vẻ còn trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi, tay cầm một khối thượng phẩm Linh Thạch chậm rãi khôi phục pháp lực. Bên kia hông thiếu nữ treo một khối lệnh bài, phía trên chữ khắc một chữ ‘Thẩm’.
Cách nàng không xa, một đầu Cự Viên cực lớn màu đen nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, một lát sau hóa thành nhất đạo khói đen tiêu tán trong không khí, một viên châu màu tím to cỡ quả trứng gà quay tròn lăn xuống. Thiếu nữ thấy thế trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui mừng, liền một tay nhẹ nhàng thu lại, cất viên châu vào trong trữ vật phù.
…
Chớp mắt Liễu Minh đã qua mười ngày ‘tản bộ’ trong huyễn cung này nhưng vẫn có cảm giác chưa thể định hình được. Những đại sảnh trong Bích Khung Cung này liên tiếp nối với nhau, vô cùng vô tận, dường như một mê cung không biết nơi nào mới là phần cuối. Trước đây hắn từng tiêu phí mấy ngày thời gian, nhắm thẳng về hướng Tây, liên tiếp trải qua bảy tám chục gian đại sảnh, nhưng vẫn không đi đến phần cuối. Theo hắn phỏng đoán, cung điện này khẳng định bị cấm chế đặc thù bao phủ, cho dù chỉ nhắm một bên mà đi cũng sẽ không đến phần cuối được.
Về phần bảo vật có thể đổi được từ cái tế đàn nào đó trong miệng Diệp chưởng quỹ, không đợi đến thời điểm trước khi Huyễn Cung biến mất, hiển nhiên cũng sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt người trong cung.