Dịch giả: madokangokngkeckThanh gia tính dùng mưu ngựa-đua-Tôn-Tẫn
Địch gia bèn mua chuộc trưởng lão Cái gia.
(vuongtuphuong)
“Thanh Tông trưởng lão, vì chuyện quá khẩn cấp, không thể không mời ngài rời núi, thật sự muôn phần có lỗi.” Thanh Cổ hướng Thanh Tông thi lễ một cái, vẻ mặt vẻ áy náy nói.
“Cái này cũng không có gì, ta bế quan trăm năm, tu vi không mấy tịnh tiến thêm, xem ra đã hết hy vọng tiến giai Thông Huyền Đại Đạo rồi. Vốn ta cũng chỉ còn sống được thêm vài năm, dù tiếp tục bế quan cũng chỉ tốn công, lãng phí thêm thời gian mà thôi. Có thể dành chút thời gian cuối cùng này cống hiến thêm chút gì đó cho gia tộc, cũng là không uổng công sinh ra.” Thanh Tông phất phất tay, thần sắc lạnh nhạt nói.
Thanh Cổ và ba người nghe vậy, sắc mặt đều có chút ảm đạm.
“Đúng rồi, nói trở lại, gia chủ vẫn chưa trở về ư?” Thanh Tông đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi.
“Còn chưa trở về, lần cuối cùng gia chủ liên lạc cho tại hạ đã là năm năm trước, nói còn muốn trì hoãn thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về tộc. Nếu lúc này gia chủ có ở đây, sao có thể để cho Địch gia ngang ngược càn rỡ như vậy được.” Thanh Cổ thở dài, nói.
Thanh Tông nhíu lông mày lại, cũng khẽ thở dài một hơi.
Hai người Thanh Phương và Diêm Sơn ánh mắt cũng buồn bã, đặc biệt là Thanh Phương, ban đầu lúc ở bên ngoài U Nhung Thành, hình ảnh Liễu Minh một mình lao ra khỏi Đại Hỗn Độn Ma La Trận, đào thoát từ trong tay hai gã Thông Huyền đại năng, đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn, đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Trong lòng của hắn, thực lực Liễu Minh đã tương đương với một vị Thông Huyền đại năng, nếu lúc này có hắn ở đây, cho Địch gia mười lá gan, chúng cũng không dám đến đây khiêu khích.
“Căn cứ theo như lời các ngươi, xem xét thực lực mấy vị trưởng lão của Địch gia, vòng thi đấu đầu tiên kế tiếp, để cho ta xuất trận. Không có bất ngờ gì xảy ra, Địch gia nhất định sẽ phái ra một Ma Nhân Thiên Tượng hậu kỳ đối phó ta, nếu như địch nhân quá mức lợi hại, ta không cách nào thắng được, cuối cùng ta sẽ tự bạo Chân Đan, cùng người nọ đồng quy vu tận.” Lời nói Thanh Tông lạnh nhạt, nhưng ngôn từ thì ngoan lệ vô cùng.
“Thanh Tông trưởng lão, việc này tuyệt đối không được…” Thanh Cổ ba người sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vội vàng khuyên.
” Thực lực Địch gia các ngươi đều thấy được, nếu không có người hi sinh, chúng ta không có khả năng bảo vệ được cơ nghiệp của Thanh gia.” Thanh Tông khoát tay áo, cắt đứt lời của ba người, thần sắc hiển nhiên nói.
“Cái này…” ba người Thanh Cổ thấy vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Tốt rồi, việc này đừng nhiều lời nữa, quyết định như vậy đi. Dù sao thọ nguyên của ta sắp hết, hi vọng trùng kích cảnh giới Thông Huyền cũng gần như không còn, nếu có thể cùng bọn họ đồng quy vu tận, khiến cho nội tâm chúng đối với Thanh gia chúng ta nhiều thêm mấy phần cố kỵ, đó cũng là chuyện tốt.” Thanh Tông ngừng lại một chút, tiếp tục nói.
Sắc mặt Thanh Cổ lộ ra thần sắc phức tạp khó hiểu, cũng không nói gì, một lúc lâu sau, trong miệng thở dài, dường như đã chấp nhận việc này.
Sắc mặt Diêm Sơn, Thanh Phương cũng phức tạp nhìn Thanh Tông, bờ môi hai người giật giật, cuối cùng cũng không nói được gì.
Ba người cũng biết, hiện tại gia chủ Liễu Minh không có ở đây, trước mắt đây là phương pháp xử lý duy nhất có thể thực hiện.
“Ván đầu tiên nếu như kết quả ngang tay, Thanh Cổ cùng Diêm Sơn hai người các ngươi tráo đổi trình tự một chút, cho Thanh Cổ đối phó một Ma Nhân Thiên Tượng trung kỳ của Địch gia, Diêm Sơn giao đấu với một Thiên Tượng hậu kỳ khác, như vậy chúng ta ít nhất cũng có thể cùng bọn chúng bất phân thắng bại.” Thanh Tông thản nhiên nói.
“Đúng, xin tuân theo mệnh lệnh của Thanh Tông trưởng lão.” thần sắc ba người Thanh Cổ chấn động, chắp tay thi lễ một cái với Thanh Tông. Trên mặt Thanh Tông lộ ra một tia thần sắc cảm khái, thản nhiên nhận lễ của ba người, ở nguyên tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Qua sau nửa khắc đồng hồ thời gian, phía chân trời xa xa đột nhiên nổi lên một mảnh Hồng Vân(mây hồng), hướng chỗ mấy người ở đây lao đến, chỉ vẻn vẹn sau hai ba cái hô hấp, đã hạ xuống lôi đài xung quanh.
Khi Hồng Vân tiêu tán, vài bóng người bên trong lộ ra, đúng là bọn người Địch gia.
Bất quá lần này tới là năm người, ngoại trừ bốn người Địch gia lúc trước đàm phán xuất hiện, còn có một nam tử trung niên mặc tông bào, ước chừng có tu vi Thiên Tượng trung kỳ, sắc mặt vàng như nến, hai mắt nhỏ ảm đạm vô thần, thoạt nhìn hết sức xấu xí.
Lúc Thanh Cổ đám người nhìn thấy y phục tông bào trên người nam tử, sắc mặt đều biến đổi.
Trường bào Màu rám nắng trên chỗ ống tay áo có hình một Ngân Hoa tinh xảo, đó chính là tiêu chí của nhà Cái gia.
“Ha ha ha… giới thiệu với mấy vị trưởng lão Thanh gia, vị này là đạo hữu Cái Hải Bằng một vị trưởng lão của Cái gia, lần này đáp ứng ước hẹn tới đây, để làm chứng cho trận tỷ thí giữa hai nhà Địch Thanh chúng ta, coi như cho Cái gia một câu trả lời thỏa đáng. Nghĩ đến các vị trưởng lão Thanh gia tất nhiên sẽ không để ý a.” Lúc này tộc trưởng của Địch gia Địch Long đã đi tới, phát ra một tiếng cười dài không kiêng nể.
Ba người Thanh gia nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Không ngờ Địch gia có thể mời tới đây được một vị trưởng lão Cái gia, chỉ sợ trận thi đấu này so với trong dự liệu càng thêm gian nguy.
Tên đàn ông trung niên xấu xí kia của Cái gia Cái Hải Bằng, hai tay để sau lưng, thần sắc hờ hững hướng mấy người Thanh gia gật nhẹ đầu, không nói gì.
Ánh mắt Thanh Cổ lóe lên, rất nhanh bất động thanh sắc cười ha ha nói: “Tại hạ Thanh gia Thanh Cổ, hoan nghênh đạo hữu Cái Hải Bằng tới chơi, mời ngồi bên này.”
Xung quanh lôi đài lơ lửng một tòa khán đài màu xanh, ở phía trên đã sớm có mấy đệ tử Thanh gia nhanh nhẹn sắp đặt sẵn vài chỗ ngồi.
Cái Hải Bằng cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Địch Long, thân hình cũng không cử động, hiển nhiên không có ý định đi sang đó.
Thanh Cổ thấy vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, bất quá đảo mắt liền khôi phục như thường.
“Cái mỗ hôm nay tới đây thực sự không phải để làm khách, hai nhà các ngươi nếu như so đấu, cũng không nên kéo dài thời gian.” Cái Hải Bằng liếc đám người Thanh Cổ, từ từ nói ra.
Trên mặt hai người Thanh Phương, Diêm Sơn đều lộ ra một tia thần sắc giận dữ, chỉ có vẻ mặt Thanh Tông từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đã như vậy, không bằng hiện tại bắt đầu tỷ thí a!”
Ánh mắt đám người Địch Long dừng trên người Thanh Tông, trong mắt lóe lên kinh hãi.
Thực lực mấy vị trưởng lão Thanh gia, lúc trước bọn hắn đã điều tra rõ ràng, lúc này đây đột nhiên xuất hiện thêm một người có tu vi Thiên Tượng hậu kỳ, thế nào không kiến bọn họ lắp bắp kinh hãi.
Địch Long cùng Địch U hai người liếc nhìn nhau, sóng mắt bỗng nhúc nhích.
Thanh Tông vừa mới nói xong, từ trong đám người Thanh gia lập tức bay ra bốn đệ tử Chân Đan cảnh đứng ở bốn phía lôi đài, trong tay đều cầm một mặt trận kỳ tam giác màu xanh,, đồng thời trong tay đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Ánh sáng của các cột đá xung quanh đài khẽ động, trong Tam Quang Điện phía dưới bỗng nhúc nhích chút sóng kích bắn ra cột sáng màu trắng, bình chướng Pháp lực màu trắng xung quanh đài chậm rãi vỡ ra tạo thành một cái cửa vào.
Ánh mắt Địch U lóe lên, tại bên trên lôi đài cùng với Tam Quang Điện bên dưới quét qua vài lần, Thần Thức khuếch tán, muốn vào trong Tam Quang Điện dò xét.
Bất quá thần trí của hắn vừa mới đụng phải phía dưới Tam Quang Điện, lập tức bị một cổ lực lượng quỷ dị không chút khách khí đẩy ra ngoài, không có cách nào tiếp tục đi vào, lông mày không khỏi có chút nhíu lại.
“Thanh Cổ trưởng lão, cái lôi đài này là vừa mới dựng a, cố ý xây dựng ở chỗ này, không phải có dụng ý đặc biệt?” Địch U ánh mắt nhìn hướng về phía Thanh Cổ, hỏi.
“Hặc hặc, Địch U trưởng lão quá lo lắng! Sở dĩ dựng lôi đài ở chỗ này, chỉ là muốn mượn lực lượng trận pháp phía dưới đại điện, củng cố trận pháp kết giới xung quanh đài. Thanh gia ta đối với trận pháp cũng không am hiểu, vạn nhất khiến cho ảnh hưởng khi đấu pháp khuếch tán đi, Thanh gia ta liền gặp phải tai ương.” Thanh Cổ ánh mắt lóe lên, hặc hặc cười cười nói.
Ánh mắt Địch U lóe lên, lập tức lạnh lùng cười cười, cũng không nói cái gì nữa.
Đôi mắt nhỏ của Cái Hải Bằng lóe lên, hắc hắc cười quái dị một tiếng, cũng không thấy hắn làm động tác gì, cả người đột nhiên biến mất không thấy đâu, sau một khắc, liền xuất hiện ở trên không lôi đài.
“Hôm nay Địch gia cùng Thanh gia dùng thi đấu quyết định quyền sở hữu Ma Vân Cốc, do bổn tọa ở nơi này chứng kiến. Tỷ thí lần này, ba trận hai thắng, quá trình thi đấu không có bất kỳ quy củ gì hạn chế, chỉ khi một bên nhận thua, hoặc là tử vong, thi đấu mới có thể chấm dứt, các ngươi hai bên có đồng ý hay không?” Cái Hải Bằng ánh mắt nhìn về phía đám người hai phe, cao giọng nói ra.
Nghe dạng quy tắc thế, sắc mặt chư vị trưởng lão Thanh gia cùng Địch gia đều là khẽ động, Địch Long ngẩn đầu ngạo nghễ nói:
“Địch gia đồng ý!”
Ánh mắt Thanh Cổ lóe lên, cũng lạnh lùng nói: “Thanh gia không có ý kiến!”
“Rất tốt, nếu như song phương đều đồng ý rồi, phía dưới bắt đầu tiến hành trận đầu tỷ thí a.” Cái Hải Bằng thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, tiếp tục tuyên bố.
Mắt hổ Địch Long quét qua, đối với mọi người Thanh gia lạnh lùng cười cười, lập tức quay đầu cùng Địch U ba vị trưởng lão thấp giọng thương lượng.
Cùng lúc đó, trong đám người Thanh gia lại bay ra một đạo thân ảnh, bất ngờ đúng là Thanh Tông.
Nhưng thấy trên người hắn nổi lên một hồi ánh sáng màu xanh, đi về hướng lôi đài như nhàn nhã dạo chơi, nhìn thì chậm chạp, kỳ thật lại cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện ở màn sáng bên trong lôi đài.
“Trận đầu do lão phu Thanh Tông lĩnh giáo, không biết chư vị đạo hữu Địch gia, vị nào nguyện ý ra chỉ giáo?” Thanh Tông ánh mắt nhìn hướng về phía bọn người Địch gia, ngữ khí thản nhiên nói.
Sắc mặt mọi người Địch gia biến hóa, không nghĩ tới người đi đầu khiêu chiến lại là Thanh gia.
Ánh mắt Địch U lóe lên, bờ môi khẽ nhúc nhích, sau khi cùng Địch Long nói một câu, trên người lóe lên ánh lửa, giống như sao băng, bay lên lôi đài.
“Lúc trước các hạ chính là gia chủ tiền nhiệm của Thanh gia, trách không được cử chỉ hơn người. Trận này do tại hạ ở lại lĩnh giáo cao chiêu của các hạ, hi vọng Thiên Huyễn Đại Pháp Thanh gia các ngươi đừng để cho ta thất vọng.” Địch U lạnh lùng cười cười.
Vừa dứt lời, cũng không thấy động tác hắn như thế nào, trên người lại toát ra mảng lớn ánh lửa, làm cho người ta thấy quỷ dị là da của hắn lập tức sáng lên biến thành đen, giống như tinh cương trải qua muôn ngàn thử thách trong lửa, lộ ra ánh sáng đen bóng như kim loại.
“Vèo!”
Ngay sau đó, thân hình thon gầy của hắn giống như mãnh thú bắn lên, hai vai nhoáng một cái, thân hình sau một hơi mơ hồ liền mang theo tàn ảnh liên tiếp mãnh liệt nhào đầu hướng đến phía Thanh Tông, đồng thời không biết lúc nào trong tay hắnđã có thêm một thanh loan đao che kín hỏa diễm.
Phía trên Loan đao này hiện ra từng đạo Linh văn huyền ảo hình ngọn lửa, tán phát ra từng trận Pháp lực chấn động khiến cho người ta sợ hãi, hiển nhiên đây là một thanh ma bảo vô cùng lợi hại.
Cánh tay Địch U nhẹ nhàng run lên, loan đao lập tức bộc phát ra một đoàn ánh lửa chói mắt, đột nhiên khếch trương ra phía ngoài, ánh lửa chói mắt lập tức phân tán ra, một chút hóa thành đầy trời Hỏa Vũ, thẳng đến Thanh Tông điên cuồng bay đi.
Địch U nói động thủ liền động thủ, hiển nhiên muốn nhanh chóng dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp đối phương.
Bên trong vang lên một hồi tiếng xé gió ầm ĩ, trong nháy mắt Hỏa Vũ liền rơi xuống đỉnh đầu Thanh Tông.
Sắc mặt Thanh Tông biến đổi, bất quá hắn cũng có tu vi Thiên Tượng hậu kỳ, phản ứng hiển nhiên không chậm, một tay phất lên, ném ra một cái kính Cổ Đồng màu vàng nhạt.
Tiếp theo trong miệng khẽ lẩm bẩm câu chú ngữ truyền ra vài thanh âm trầm thấp, Cổ Đồng quay tít một vòng, phun ra một vầng sáng màu vàng, hóa thành một đạo màn hào quang vàng mênh mông đem toàn thân hắn che đậy chặt chẽ.
Đồng thời kia tay áo phải run lên, hơn mười miệng tiểu kiếm màu xanh nhạt liên tiếp nối đuôi nhau bay ra, xoay quanh một chút, liền đón gió lớn lên đến hơn mười trượng, hiện rậm rạp chằng chịt đầy không gian trước mặt Thanh Tông, phát ra thanh âm gào thét bén nhọn.