Dịch giả: provkl1102
Biên: hungprods
Hắc khí này, chính là Liễu Minh ở trong bảo tàng Huyền Kinh tiền triều lấy được – Khô Âm Chân Sát
Ánh sáng màu lam ngoài thân Liễu Minh hiện ra, tay áo run lên đem hắc khí thu lại bao phủ xung quanh Bạch Cốt Hạt. Cùng lúc đó, Liễu Minh thông qua thần thức ra lệnh cho Cốt Hạt thu nạp hắc khí. Nhận được lệnh của Liễu Minh cùng với sự hấp dẫn của hắc khí từ trong bản năng. Bạch Cốt Hạt rút cuộc hấp thu toàn bộ đám hắc khí vào trong miệng. Đồng thời từ thân thể cốt hạt bốc lên một ngọn lửa tím bao phủ toàn than nó. Hắc khí bốn phía giống như bị kích thích như thiêu thân lao vào phía cốt hạt. Những ngày này Bạch Cốt Hạt biểu hiện quái dị như vậy, lại thêm hôm nay thôn phệ Khô Âm Chân Sát tự nhiên là bởi vì nó chuẩn bị ngưng sát thành cương, trùng kích Ngưng Dịch Cảnh.
Cảm ứng dị động của thiên địa nguyên khí dị động, Liễu Minh vui vẻ, lập tức lấy từ trong người hai bình nhỏ ném vào trong sương mù. Đồng thời qua thần thức truyền đạt cho Bạch Cốt Hạt vài mệnh lệnh. Sau đó lấy ra một chồng trận kỳ, bắt đầu bố trí pháp trận. Ánh sang vàng lóe lên, hắn hướng chỗ cao bay đi. Lát sau Liễu Minh trong núi bùn lao ra, ánh sáng vàng cũng theo dó tiêu tán. Hắn ở trong không trung dùng thần thức đảo qua hết thảy mọi vật dưới mặt đất. Sau khi quan sát một ngày một đêm, không có dị động gì. Sớm ngày thứ hai, Liễu Minh quết định khởi hành dời đi.
Bất quá, khi mắt hắn hướng về đầm lầy vẫn có chút gì đó lo lắng. Phải biết rằng nếu Bạch Cốt Hạt tiến giai Ngưng Dịch Cảnh quỷ vật, đối với hắn là một trợ giúp to lớn. mà hiện tại hắn phải tiến tới biên giới không thể ở lại thủ hộ cho quá trình tiến giai của Cốt Hạt. Trong quá trình tiến giai tự nhiên kiêng kị ngoại lực quấy rầy, tuy rằng nơi này vắng vẻ nhưng ai biết được chuyện gì xảy ra, nếu làm cho cốt hạt tiến giai thất bại sợ là hắn sẽ tức chết mà thôi. Nghĩ đến đây, Liễu Minh cắn răng vỗ túi da bên hông. “Phốc” một tiếng, một cỗ hắc khí từ trong túi bay lên, ngưng tụ thành một cái đầu lâu nam nhân.
Chính thị là ma đầu Phi Lâu!
“Ở lại trông coi nó đến khi tiến giai kết thúc” Liễu Minh thấp giọng phân phó
Phi Lâu nghe xong “ cạc cạc “ vài tiếng, hướng phụ cận bay đến, trực tiếp chui vào trong một thân đại thụ gần đó không thấy bóng dáng. Liễu Minh thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ném ra một viên cầu màu xanh. Một tay bấm niệm pháp quyết. “bục” một tiếng, liền huyễn hóa thành một cái phi chu cao vài trượng
Đúng là kiện phi chu ngày đó hắn đoạt được ở đại hội đấu giá Huyền Kinh.
Liễu Minh dẫm mạnh chân, phi chu liền biến thành một đoàn ánh sang màu xanh phá không lao đi. Giữ Phi Lâu lại bên người không có nhiều trợ giúp đối với hắn, chẳng bằng đem nó lưu lại bảo vệ cho Cốt Hạt tăng tỷ lệ tiến giai thành công. Hắn hiện giờ tuy không biết Cốt Hạt có bao nhiêu phần tiến giai thành công, nhưng nhìn nó thôn phệ nhiều da Xích Giao và lân phiến như vậy, kết quả sắp tới cũng thật đáng để chờ mong. Vì vậy, tại thời điểm phi chu rời xa, mảnh đầm lầy này rốt cục khôi phục lại khung cảnh tĩnh mịch như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Hơn một ngày sau, Liễu Minh rút cuộc đuổi kịp đoàn thuyền Man Quỷ Tông. Hắn thu cơ quan phi chu lại, sau đó bay lên thuyền, không để ý ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử đi thẳng về phòng của mình.
Trong một gian phòng khác, chưởng môn Man Quỷ Tông đang tĩnh tọa, bỗng nhiên trên người truyền đến thanh âm ông ông. Thần sắc y khẽ động, lập tức lấy từ trong người ra một cái pháp bàn, nhìn một vài văn tự mới xuất hiện trên đó, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười, đem pháp bàn thu lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tháng sau, tại một mảnh sơn mạch kéo dài mười mấy vạn dặm, đoàn thuyền lướt qua một ngọn núi khổng lồ cao hơn ngàn trượng. trước mặt bỗng rực sáng, xuất hiện một mảnh đất hoang vu không nhìn thấy điểm cuối. Mà ở cách bọn họ không xa, một tòa thành cao trăm trượng an nhiên nằm sừng sững ở đó. Mặc dù thành này chỉ chiếm diện tích khoảng mười dặm, nhưng toàn bộ đều dùng một loại gạch màu bạc không biết tên xây thành, từ xa nhìn lại cả tòa thành tỏa sáng lấp lánh, tạo cho người ta cảm giác hùng tráng to lớn không diễn tả được. Bất quá giờ phút này, bề mặt tường thành gồ ghề, vài chỗ thậm chí còn có những vết nứt, lớn nhỏ không đều. Bộ dáng như vừa trải qua một phen đại chiến, bị tàn phá thảm hại.
Lúc này ở xung quanh thành đang có hơn mười tòa thạch tháp tu kiến lớn nhỏ khác nhau, cũng được xây từ những viên gạch màu bạc, nhưng cao chừng hơn nghìn trượng, bất quá ở tầm một hai trăm trượng bị bạch quang dày đặc bảo vệ, hơn nữa đỉnh tháp còn treo các loại đồ vật, theo thứ tự là đại ấn, đoản kích, trường kích bất đồng.
Mỗi một tòa thạch tháp đều có người ra ra vào vào liên tục, hoặc từ trong tháp tiến vào đại thành hoặc từ đại thành bay vào trong thạch tháp. Bất kể là thạch tháp hay đại thành đều có vài người cưỡi mây dừng lại ở trên không trung điều khiển những viên gạch màu bạc hoặc dùng phù bút vẽ linh văn hoặc cầm chùy nhỏ minh ấn đồ án. Lại có một số người cầm ống đồng trong tay hướng mặt ngoài đại thành phụt lên một chất lỏng màu bạc nhạt. Chất lỏng này phun lên tường thành, những khe hở kia rất nhanh liền lại và trở nên cứng rắn như sắt.
Trên tường thành, có nhiều đội giáp sĩ qua lại, mà ở trên không vùng phụ cận có vài đầu cự cầm lớn nhỏ vòng quanh bay múa bất định, giám sát động tĩnh bốn phía. Bởi vậy ngay khi đoàn người Man Quỷ Tông xuất hiện, lập tức bị người trong đại thành phát hiện. Ngay lập tức một hồi tiêm minh, sau đó trong thành bay ra một đoàn hắc khí, hướng bên này lao tới như chớp, chỉ tích tắc sau đã đến trước đoàn thuyền, hắc khí tản ra lộ ra một lão giả mặc áo xám.
Đúng là Man Quỷ Tông Hóa Tinh Kỳ cường giả – Ngạn sư thúc tổ.
“Bái kiến sư thúc, lão nhân gia người sao lại tự mình ra đây? “ Đám người Man Quỷ Tông sớm đã đứng đợi, vừa thấy Ngạn sư thúc tổ vội vàng tiến lên nghênh tiếp.
“Ta tính toán thời gian thấy có lẽ không sai biệt lắm là các ngươi đã đến nên tự mình đi ra xác nhận một chút. Các ngươi đi đường cũng mệt nhọc rồi, vào thành rồi tính sau “ Ngạn sư thúc tổ cười nói.
Chưởng môn Man Quỷ Tông tự nhiên vâng dạ một hồi. Vì vậy dưới sự hướng dẫn của lão giả, đám phi chu nghênh ngang tiến vào đại thành, sau đó hạ xuống một khu vực đã định. Liễu Minh lúc này mới nhìn rõ, trong thành có nhiều thạch thất vô cùng đơn giản được xếp đặt chỉnh tề, Man Quỷ Tông đúng là chiếm cứ một trong số đó.
Tại lúc phi chu hạ xuống, một ít đệ tử Man Quỷ Tông lập tức chạy ra đón chào. Chưởng môn Man Quỷ Tông phân phó xuống, lập tức đoàn người đi theo các đệ tử này, phân biệt sắp xếp xong xuôi chỗ ở. Chưởng môn Man Quỷ Tông và Liễu Minh cùng các vị linh sư khác thì đi theo Ngạn sư thúc tổ đến thẳng một tòa thạch điện cao lớn. Liễu Minh đi vào trong đại điện, đưa mắt nhìn lên lập tức thấy bên trong đã sớm ngồi tầm mười tên cao tầng Man Quỷ Tông, trong đó có Lôi đại hán, Chung đạo cô.
“Đệ tử bái kiến sư phó!” Liễu Minh lúc này đi tới, hướng Chung đạo cô thi lễ thật sâu.
“Ngươi làm vô cùng tốt. Ta đã nghe sư huynh đưa tin nói. Ngươi vậy mà tiến giai Ngưng Dịch Cảnh. Rất tốt, ta đã không nhìn lầm. bất quá ngươi giờ cũng là một gã linh sư, về sau chỉ cần trên miệng xưng ta một tiếng ‘sư phó’ là được, cũng không cần hành đại lễ như vậy. Nói ra thật xấu hổ, ta lúc đầu dạy bảo ngươi rất ít, ngươi có thể có thành tựu hiện tại, phần lớn là dựa vào chính mình đấy.“ Chung đạo cô vừa thấy Liễu Minh biểu hiện như thế, liền đứng dậy khoát tay chặn lại, tươi cười nói.
“Hoàn toàn chính xác, lúc trước ta cùng Khuê sư huynh đều nhìn lầm rồi, cũng chưa bao giờ nghĩ qua ‘Liễu sư điệt’ ngày đó vậy mà thật sự có thể trở thành một gã linh sư. Mong rằng sư đệ chớ bởi vi vậy mà oán trách hai người bọn ta. Ngồi bên cạnh Chung đạo cô, Chu Xích cũng đứng dậy hết sức cao hứng nói.
Liễu Minh tự nhiên trong miệng nói liên tục “Không dám”.
Lúc này, những linh sư mới tới đã cùng đám người trong đại điện họp thành một đám, hoặc hàn huyên hoặc hỏi tình hình tộc nhân Hải tộc, nhất thời không khí xao động. Bất quá ngay lúc này, thần sắc Liễu Minh khẽ động cảm nhận được một ánh mắt bất thiện, quay đầu nhìn một cái. Kết quả lập tức liền thấy một gã thanh niên cao lớn, đang mặt không biểu tình nhìn hắn
Đúng là Cao Trùng!
Trên mặt Liễu Minh không chút dị sắc, nhưng trong nội tâm nhướng mày, không chờ hắn thật sự có phản ứng gì, bỗng có một gã thanh niên mang mặt nạ bạc trực tiếp hướng gã đi tới.
“Liễu sư đệ, không nghĩ tới mới mấy năm không gặp, ta và ngươi vậy mà cùng tiến giai Linh Sư. “
“Nguyên lai là Dương sư huynh, rất xấu hổ, sư đệ tư chất không đủ chỉ có thể tích lũy vài năm, không thể như sư huynh, ngay khi từ bí cảnh trở về lập tức trùng kích bình cảnh.” Liễu Minh mỉm cười trả lời.
Hắn ban đầu ở Huyền Kinh thông qua pháp trận liên hệ, tự nhiên biết rõ Dương Càn tự nhiên theo sát Cao Trùng, cũng tiến giai Linh Sư thành công.