Dịch giả: Vong Mạng
Biên: nila32
Liễu Minh vừa mới tiến vào một gian đại sảnh thì thình lình có một đạo ánh sáng màu máu hiện ra trước mắt. Ngay sau đó từng luồng sương mù hóa thành dao nhọn từ bốn phương tám hướng lao đến. Gặp tình huống này, hắn không nói hai lời, một tay điểm lên không trung, đồng thời tạo ra mấy đạo kiếm khi trong suốt nghênh đón lưỡi dao do sương mù hóa thành.
Sau mấy tiếng trầm đục “Phốc, phốc”, dao nhọn đang thế như che trời bỗng nổ tung.
Đúng lúc này, phía xa trên không trung truyền tới một hồi âm thanh nổ ầm ầm rồi một đám mây màu máu hình nấm đầy vẻ ma mị bay thẳng lên. Một bóng người với đôi nhục sí cũng bay lên theo đồng thời đánh ra một trảo vào không trung đem một viên châu màu bạc nhạt thu vào trong tay.
Bóng người lúc này mở mắt to nhìn qua phía Liễu Minh.
Liễu Minh ánh mắt lóe lên, cũng nhìn rõ ràng diện mạo của bóng đen mới xuất hiện, không ngờ là một thanh niên áo đen, tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, tuy hai đầu lông mày vẫn còn mang nét ngây thơ nhưng từ đôi nhục sí ở phía sau lưng lại thấy được bộ dạng có phần dữ tợn.
“Tại hạ vừa đánh đấm có hơi quá tay. Không biết có ảnh hưởng gì đến đạo hữu không?” Thanh niên vừa thu đôi cánh lại vừa chắp tay hướng về Liễu Minh nói, ngữ điệu có phần áy náy.
“Không có gì. Nhìn trang phục của đạo hữu là người của Bức tộc a.” Liễu Minh bất động thanh sắc nói.
“Vị đạo hữu này lại biết ta là người Bức Tộc vậy chắc là từ phường thị Trường Dương tới đây?” Thiếu niên áo đen có chút nao nao, lần hỏi nguyên nhân, trông bộ dạng có phần chất phác.
“Tại hạ trước đây đúng là có mua bán vài thứ với cửa hàng của quý tộc.” Liễu Minh mỉm cười đáp lại.
“Thì ra đạo hữu vốn là bạn hữu của bổn tộc, đã có duyên như vậy chi bằng chúng ta cùng nhau xông pha huyễn cung này. Nghe nói càng về sau thì độ khó trong này càng tăng cao nên có thể có đồng minh hỗ trợ nhau là tốt nhất.” Thanh niên áo đen nghe Liễu Minh nói thì tỏ ra vui mừng rồi đưa ra đề nghị.
“Đa tạ ý tốt của đạo hữu nhưng tại hạ vốn quen độc lai độc vãng nên rất tiếc không thể cùng đồng hành với đạo hữu rồi.” Liễu Minh có phần bất ngờ về lời mời lập tổ đội của thanh niên áo đen nên phải mất một khắc suy nghĩ mới uyển chuyển cự tuyệt lời mời.
“Đã như vầy, tại hạ cũng không dám miễn cưỡng. Vạn mỗ xin đi trước. Đạo hữu bảo trọng.” Áo đen thanh niên trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối, ôm quyền hướng Liễu Minh từ biệt rồi thân hình lấp lóe hóa thành một ảo ảnh biến mất vào hư không.
“Bí thuật ẩn nấp của Bức tộc quả nhiên danh bất hư truyền.” Liễu Minh thì thào tự nói một câu rồi đi tới một cửa đá ở hướng khác.
Cứ như vậy. Trong một tháng kế tiếp, Liễu Minh cũng bắt đầu có nhiều lần gặp được các tu sĩ khác.
Trong số này có những người liền tỏ ý mời mọc Liễu Minh lập tổ đội đi chung hòng tiêu diệt các huyễn thú cao cấp, thế nhưng họ Liễu lại không hề có ý muốn cùng người khác đồng hành nên tự nhiên không chút do dự, nhã nhặn từ chối những lời mời này.
Có người tắc thì căn bản không nói một câu, mặt mũi tràn đầy cảnh giác biểu lộ, cũng không nói hai lời nhanh chóng đã đi ra. Cũng có những người gặp Liễu Minh thì không nói nửa câu, mặt đầy vẻ nguy hiểm, cảnh giác rồi nhanh chóng rời đi.
Nguyên do là vì Bích Khung Huyễn Cung thời gian mở ra chỉ vẹn vẹn có ba tháng cho nên trong thời gian ngắn lúc đầu, mọi người đều tập trung dùng hết khả năng, cố gắng tận dụng thời gian, tiêu diệt huyễn thú nhằm thu lại càng nhiều Bích Khung châu càng tốt nên sẽ không vô cớ mà đi gây sự với người khác làm gì.
Ba ngày sau, Liễu Minh đi vào một gian đại sảnh phát ra thanh quang mịt mờ.
Không giống như các đại sảnh trước đây Liễu Minh từng tiến vào, đại sảnh này ba vách còn lại không có cửa đá nào tồn tại. Mà sau khi Liễu Minh đi vào một lúc thì cửa đá hắn mới đi qua cũng lóe lên ánh sáng xanh rồi biến mất.
Hắn khẽ nhíu mày, cẩn thận xem xét đánh giá gian đại sảnh.
Xuyên qua lớp sương mù lượn lờ, trên vách tướng ở bốn phía có những linh văn màu xanh chớp động. Giống như có là một loại cấm chế phòng ngự đặc thù nào đó khiến cho trong không khí xung quanh như ấn chứa một lượng linh áp lớn ép tới ngực hơi có chút khó chịu.
Trên mặt Liễu Minh bây giờ hiện ra vẻ cảnh giác, đem tinh thần lực tỏa ra xem xét mọi tình huống xung quanh.
Nhưng vào lúc này, Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, hai chân tựa hồ bị một cỗ lực vô hình chăm chăm dán hắn lại trên mặt đất, đồng thời một cỗ linh lực cường đại nhắm từ trên đỉnh đầu Liễu Minh chuyển động ép xuống.
“Trọng Lực Thuật?”
Liễu Minh nội tâm nao nao, vội vàng thúc giục Khinh Thân Thuật, qua một thoáng thân hình cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hai chân liền đạp mạnh lên mặt đất bắn ngược về sau hơn mười trượng.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn.
Ngay khi Liễu Minh vừa mới rời đi, một cái hư ảnh cự chưởng từ trên trời đánh xuống, tầng tầng lớp lớp đập lên chỗ Liễu Minh mới đứng trước đó, lập tức trên mặt đất xuất hiện một cái hố to hình chưởng sâu hơn trượng. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên liền phát hiện cách đó mấy trượng một gã trai trẻ đang bồng bềnh đáp xuống. Thanh niên này cao tương đương Liễu Minh, mặt mày thanh tú, một thân vận tạo bào trắng mờ, quanh thân quấn sương mù lượn lờ trôi nổi, lại cũng là một tên có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ.
Nhưng điểm khiến cho gã này có phần quỷ dị là bản thân Liễu Minh không cách nào nhìn cho rõ bộ mặt gã. Khi đem thần thức đảo qua cũng chỉ là cảm nhận được một cỗ linh áp như có như không đồng thời không thấy được dấu hiệu nào của sinh vật sống. Thanh niên trước mắt phảng phất giống như một ảo ảnh vậy.
“Ta cùng với các hạ vốn không quen biết, chẳng biết tại sao tự dưng đánh lén tại hạ.” Liễu Minh nghiêm sắc mặt, mở miệng thăm dò.
Nhưng mà thanh niên bộ dáng như không nghe không thấy, thần sắc cũng không thay đổi chút nào, ánh mắt quái dị từ song mục đang gắt gao nhìn chằm chằm lên người Liễu Minh, nhất thời trên người truyền tới cảm giác áp bức, nặng nề.
Liễu Minh lúc này sắc mặt biến hóa, các loại ý niệm trong đầu chuyển động không ngừng, nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt.
Vốn cho là người này chỉ là một gã tu sĩ đồng giai, cùng hắn tiến vào Bích Khung cung điện rồi ôm ý định giết người đoạt bảo nên mới ra tay đánh lén hắn.
Nhưng mà theo những hành động, biểu hiện quái dị về sau của gã thanh niên, Liễu Minh lại bỗng nhiên cảm thấy thanh niên trước mặt tựa hồ cũng không phải chân nhân mà đồng dạng là một loại ảo ảnh giống như các huyễn thú từng gặp trước đây.
Hắn nghĩ lại, lập tức nhớ tới một sự tình mà trước đó có hai tên tu sĩ kết đội, đồng thời có ý mời hắn tham gia chung, có đề cập tới.
Trong Bích Khung huyễn cung này ngoại trừ các huyễn thú bình thường ra thì còn xuất hiện một loại huyễn thú hình người. Loại này không có linh trí, chỉ có bản năng chiến đấu cùng khả năng mô phỏng những kĩ năng, thần thông của những người từ ngoài xông vào trong cung.
Những huyễn thú hình người này không chỉ có thể mô phỏng, phát động các loại pháp thuật bí thuật mà đến cái linh khí cũng có thể biến ảo, phục chế. Những khả năng này tương đối khó giải quyết.
Nghĩ tới đây, Liễu Minh không hề do dự cũng không nói hai lời, thân hình lóe một cái nhắm hư ảnh xông tới.
Hư ảnh thanh niên tức thì không chút hoang mang vung một tay lên, trong tay đã cầm một thanh tiểu kỳ mang thanh quang mờ mịt đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết. Sau một khắc, tiểu kỳ hóa thành cây cờ lớn gần trượng. Thanh niên nhẹ nhàng vung tiểu kỳ lên lập tức có một đợt cuồng phong màu xanh phát ra, dùng Thái Sơn áp đỉnh, đánh thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, bắt pháp quyết, thân hình thoáng mơ hồ nhanh chóng hóa thành vô số đạo tàn ảnh, tránh được cuồng phong.
Thanh niên đưa tay hướng không trung điểm nhẹ một cái đồng thời vung tiểu kỳ màu xanh lên.
Liễu Minh chỉ cảm thấy dưới chân lại một lần nữa trầm xuống, thân hình trì trệ không có cách nào nhúc nhích. Không chờ họ Liễu thúc giục Khinh Thân Thuật, trên không trung cuồng phong đã gào thét rồi quay ngoắt đâm tới phía sau hắn.
Liễu Minh trầm giọng quát, một con giao long màu đen từ sau lưng hắn bay ra xông tới chặn cuồng phong màu xanh ảm đạm kia lại.
Lập tức tiếng xé gió nổi lên!
Trên không trung cuồng phong sau một tiếng nổ vang mà tan hóa thành vô số phong nhận bắn tới phía đối diện.
Thân hình giao long màu đen lắc mạnh một cái đem đại bộ phận phong nhận trực tiếp ngăn lại, nhưng vẫn có một lướng lớn phong nhận chằng chịt bắn tới người Liễu Minh.
Liễu Minh dùng mười ngón tay bắn ra một mảng kiếm khí trắng xóa liền đem tất cả nhưng phong nhận một kích đánh lùi.
Sau một tiếng long ngâm, giao long màu đen bay về, quay quanh người Liễu Minh. Lúc này tạm thời giữ thế giằng co với gã thanh niên kia.
Lúc này gã thanh niên cầm tiểu kỳ vũ động không ngừng. Trọng lực thuật gã mới sử ra tuy không phải loại pháp thuật cao cấp nhưng khi kết hợp với linh khí trong tay hắn lại khiến cho người ta phải một phen đau đầu ứng phó.
Nếu là người không cẩn trọng dưới thế công như vậy rất dễ để lộ sở hở để gã lợi dụng đánh cho trọng thương.
Liễu Minh chớp mắt vài cái, đang muốn có hành động thì đối diện, thanh niên chợt đem tiểu kỳ nhẹ nhàng ném lên rồi xoay tròn thật nhanh trên không trung. Sau đó một đoàn ánh sáng xanh bắn ra bốn phía, từ đó truyền ra một tiếng tiếng gầm. Tiểu kỳ màu xanh lúc này lại biến hóa thành một con khỉ nhỏ màu xanh trông rất linh hoạt.
Tiểu hầu cao chừng một xích, quanh thân có một quầng sáng tròn mờ, trên đầu nó có một linh văn sáng xanh nhạt lớn cỡ nắm tay, trong mắt nó hiện lên hai luồng lửa vàng cháy hừng hực đoạn theo sự thúc giục của ảo ảnh thanh niên, bổ nhào về phía Liễu Minh.
“Chủ nhân để ta đối phó với tên này nhé!”
Liễu Minh nhướng mày, đúng lúc muốn ra tay thì một âm thanh trẻ con non nớt truyền đến. Không ngờ là Phi Lâu ma đầu chủ động xin ứng chiến.
Liễu Mình suy nghĩ một lúc rồi lẳng lặng vỗ nhẹ bên hông. Một đám sương mù bồng bềnh từ đó bay lên không trung rồi hóa thành một cái đầu lâu nhỏ tầm một xích.
Sau khi Phi Lâu phát ra tràng cười cạc cạc quái dị, sương mù quanh thân bắt đầu sôi trào, trong tròng mắt lửa đỏ cháy rực rồi mơ hồ phi một phát tới trước mặt tiểu hầu, đầu gập xuống một cái liền có vô số sợi tóc màu xanh lá hóa thành từng tia sáng màu xanh bắn tới hướng tiểu hầu.
Trên đầu tiểu hầu lúc này ánh sáng xanh chói lòa, một tay nó vung lên phát ra một lưỡi dao gió phóng lên cắt mất một mảng tóc phi lâu.
Không dừng tay ở đó, tiểu hầu tiếp tục đấm ra vô số quyền tạo thành tầng tầng cuồng phong quét tới hướng Phi lâu.
Hai mắt Phi Lâu sắc đỏ lóe lên, từ miệng nó phún ra một luồng sương mù màu xanh. Sương mù màu xanh gấp chuyển thành một tầng quang tráo xanh lá đem thân thể bao bọc lại. Cuồng phong kia quét tới quang tráo này liền chỉ sau vài lần quang tráo quay tròn liền bị đánh văng ra.
Trong lúc bọn chúng dây dưa chiến đấu, Liễu Minh đưa tay lấy ra một tấm Khinh Thân Thuật phù lục, dán lên người. Lập tức mấy luồng gió xanh bao quanh thân rồi khẽ động một chút đã hướng tới tên thanh niên kia bắn đi. Gã kia thấy thế, lúc này liền đưa một tay hướng Liễu Minh điểm điểm tức thì một đám thanh ti nhỏ như sợ tóc bắn tới muốn xuyên thủng người Liễu Minh.
Thân hình Liễu Minh bỗng trở nên mơ mơ hồ hồ như ảo ảnh xuyên qua đám hắc ti rồi như biến mất để rồi thình lình xuất hiện trước mặt hư ảnh thanh niên. Một tiếng long ngâm hổ gầm vang lên, một tay Liễu Minh khẽ động, nắm tay được bao quanh bới hắc khí cuồn cuộn đánh ra một quyền hiểm hóc, không chút lưu tình lên hư ảnh.
Oanh!
Hư ảnh thanh niên tránh né không kịp, chỉ có thể mặt không biểu tình, hai tay giao nhau đưa lên đỡ trước ngực. Một tiếng động lớn vang lên, hư ảnh thanh niên bị đánh văng về phía sau mấy trượng nhưng lập tức ánh sáng quanh thân hắn lại chói lên rồi lăng không biến mất khỏi tầm mắt Liễu Minh.