Dịch giả: Quyle019Mặc dù Liễu Hồi Phong đã chạy tới đây, nhưng bốn tên Thiên Tượng của Liễu Gia đang ngồi khoanh chân trên bốn góc của tế đàn vẫn không động đậy, dù chỉ là sợi lông. Thậm chí còn không liếc mắt nhìn sang bên này nữa.
Vốn dĩ một tay của Liễu Hồi Phong đã giơ lên, dường như là muốn ra lệnh cho Cổ Ma Thi giết chết hai người dám xâm nhập vào hẻm núi này. Nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Liễu Minh, ánh mắt của hắn chợt nhìn chằm vào mặt Liễu Minh, vẻ mặt cũng chợt biến đổi nói:
“A, ngươi chính là tiểu tử chạy thoát khỏi Đại Hỗn Độn Ma La Trận lúc trước!”
Liễu Minh nghe vậy vẻ mặt cũng biến đổi, chân mày cau lại, nhưng ngay sau đó vờ như vô ý tiến lên trước nửa bước, che chắn cho Triệu Thiên Dĩnh ở phía sau.
“Trung Ương Vương Triều Hoàng Phủ Thiên Dĩnh công chúa!” Liễu Hồi Phong chú ý tới động tác của Liễu Minh, ánh mắt chuyển dời đến trên người Triệu Thiên Dĩnh, đuôi lông mày nhíu lại nói.
Triệu Thiên Dĩnh cũng không nhận ra Liễu Hồi Phong, nhưng từ khí tức phát ra từ trên người đối phương mà nàng đoán ra được đối phương tuyệt đối là một nhân vật hết sức quan trọng bên trong Liễu Gia. Lúc này lại thấy đối phương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra mình thì không khỏi giật mình một cái, khuôn mặt thoáng trở nên bối rối.
“Hóa ra ngươi là người của Hoàng Phủ thế gia!” ánh mắt Liễu Hồi Phong lần nữa nhìn thẳng vào Liễu Minh, sắc mặt lạnh lùng nói.
“Ta nghĩ cách cuốn lấy hắn, để cho Tân Trưởng Lão dẫn ngươi đi trước! Đem tình hình thực tế ở nơi đây bẩm báo cho Ma Hoàng đại nhân!” Bỗng nhiên Liễu Minh hơi quay đầu, nói khẽ với Triệu Thiên Dĩnh một câu, đồng thời trước người hắn chợt lóe lên ánh sáng màu hoàng sắc, thoáng cái đã tế ra sáu khỏa Sơn Hà Châu.
Triệu Thiên Dĩnh ngẩn ra, hiển nhiên cũng chưa hiểu được tại sao Liễu Minh lại nói vậy.
“Hừ! Đã đến đây rồi còn muốn chạy thoát sao? Đừng tưởng là ta không nhận thấy được sự tồn tại của ngươi, xuất hiện đi!” Liễu Hồi Phong hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên không hề báo trước, một đạo hôi quang rất mảnh và dài bắn thẳng ra, gần như là thuấn di bắn thẳng đến một chỗ xa trong hư không.
“Ầm ầm” Một tiếng trầm đục, hư không nơi mà hôi quang đánh trúng bỗng kịch liệt run lên, tiếp theo đó một bóng người màu đen cũng lảo đảo hiện ra.
Hắc khí trên bóng người màu đen tiêu tán, hiện ra người bên trong, là một nam tử trung niên mặc trang phục màu đen, khuôn mặt dài cùng lông mày xếch ngược. Hai mắt lưu chuyển tinh quang, cũng không lộ ra thần sắc kinh hoảng chút nào. Chỉ là khi nhìn về phía Liễu Minh thì có một chút ngạc nhiên.
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Hoàng Phủ Tân đạo hữu đại giá quang lâm, thật sự là không đón tiếp từ xa được rồi!” sắc mặt Liễu Hồi Phong hơi thay đổi, lạnh lùng nói.
Triệu Thiên Dĩnh quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Minh một cái, khuôn mặt đẹp hiện ra thần sắc kinh ngạc.
Nam tử trung niên có lông mày xếch ngược kia đương nhiên là nàng biết, chính là một vị Đại Năng Thông Huyền trong tộc bế quan hàng năm, bình thường rất ít khi hiện thân trước mặt người khác, chính mình cũng chỉ gặp mặt nói chuyện có vài lần mà thôi.
Nàng kinh ngạc tất nhiên là do không hiểu tại sao Liễu Minh lại nhận ra được người này?
“Tân Trưởng Lão, chuyện đến nước này rồi thì chỉ còn cách chia nhau ra mà hành động thôi, nhất định phải cấp báo tình huống ở đây cho Ma Hoàng đại nhân!” Trên khuôn mặt Liễu Minh thoáng hiện ra một tia tiếc hận, lập tức hét lớn một tiếng, sáu khỏa Sơn Hà Châu đột nhiên phóng xuất ra một mảng lớn ánh sáng màu vàng đất, bao trùm toàn bộ thân thể hắn cùng Triệu Thiên Dĩnh, bay thẳng hướng ra bên ngoài hẻm núi.
Nam tử trung niên có lông mày xếch ngược nghe vậy khóe mắt hơi nhíu lại, hiển nhiên là hiểu ra được cái gì đó.
Nhưng vào lúc này, trước người chợt xuất hiện ba đầu Cổ Ma thi, mấy cái ma chưởng thật lớn vỗ lên ánh sáng màu vàng đất. Một cỗ lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh bay hai người Liễu Minh cùng với Sơn Hà Châu quay trở lại. lại lọt vào vòng vây của đám Cổ Ma thi.
Liễu Hồi Phong cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người Liễu Minh mà gắt gao nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên có lông mày xếch ngược cách đó không xa. Rõ ràng là trong mắt hắn, có Cổ Ma thi ở đây thì căn bản là hai người Liễu Minh không đáng giá nhắc tới. Chỉ có người đang đứng ở trước mặt đây mới được xem như là đối thủ của hắn.
Hai người Liễu Minh còn chưa kịp ổn định lại thân hình thì trong ánh mắt của hơn hơn mười đầu Cổ Ma thi màu xanh chung quanh đã phát ra ánh sáng đỏ như máu. Trong miệng chúng phát ra một tiếng gào rú rồi bổ nhào tới phía hai người Liễu Minh.
Gần như là đồng thời, Liễu Hồi Phong cũng bắt đầu phát động thế công, thân hình nhoáng lên một cái bay thẳng tới chỗ Hoàng Phủ Tân. Trong lúc thân hình còn giữa không trung, trong bàn tay hắn chợt lóe ra lam quang, tế ra một cái Ngọc Như Ý màu xanh da trời.
Theo vài câu chú ngữ với thanh âm trầm thấp truyền ra từ miệng hắn, mặt ngoài Ngọc Như Ý màu xanh da trời phát ra ánh sáng rực rỡ, tỏa ra từng vòng ánh sáng màu lam, từ đó cũng phát ra một hồi âm thanh vù vù.
Ngay sau đó, một đầu mãnh hổ màu lam được ngưng tụ ra từ từng vòng ánh sáng màu lam đó, cũng lập tức đánh tới nam tử trung niên có lông mày xếch ngược.
Trong quá trình này mãnh hổ màu lam đón gió tăng vọt, trong chớp mắt đã biến lớn đến hơn mười trượng.
Theo một tiếng hổ khiếu, một cỗ khí tức cực hàn thông suốt Thiên Địa phát ra từ trên người cự hổ màu lam. Cự hổ há miệng bắn ra một đạo lam quang thật lớn về phía nam tử trung niên có lông mày xếch ngược.
Lúc này trong lòng nam tử trung niên có lông mày xếch ngược kia không khỏi rất là căm tức.
Trong nháy mắt sau khi Liễu Minh nói chuyện, hắn đã lập tức hiểu được mục đích của Liễu Minh.
Tiểu tử này có thể phát hiện cũng nhận thức được ra bản thân mình, hiển nhiên là do Ma Thiên quấy phá, lúc này lại còn nói thêm dăm ba câu cũng chỉ là cố ý châm ngòi cho Liễu Hồi Phong cùng mình đánh nhau sống chết.
Trong lòng hắn hiểu rõ điều này nhưng cũng tự biết là không thể giải thích được gì cho Liễu Hồi Phong, tình huống trước mắt cũng chỉ đành ứng phó với Liễu Hồi Phong trước rồi có gì nói sau.
Trong tâm thoáng nghĩ như vậy xong thì động tác cũng không chần chừ một chút nào, cơ hồ là trong nháy nhắt khi cự hổ màu lam xuất hiện thì hắn cũng điểm chân xuống đất một cái, cả người bắn lùi ngược lại phía sau.
Quang trụ màu lam tất nhiên là không bắn trúng.
Liễu Hồi Phong dường như sớm đã dự đoán trước được Hoàng Phủ Tân sẽ làm như vậy, bàn tay lóe lên ánh sáng rực rỡ, đánh ra một đạo pháp quyết bay vào trong sương mù màu trắng xung quang hẻm núi.
Màn sương mù màu trắng nhất thời cuồn cuộn ngưng tụ lại đây, lập tức Hoàng Phủ Tân cảm thấy lực cản thật lớn đến từ bốn phương tám hướng, thân hình không khỏi ngừng lại.
Giờ phút này, cự hổ màu lam đã nhào tới trước vị trí mà Hoàng Phủ Tân đứng, đồng thời trong miệng lại phun ra đạo lam sắc quang trụ thứ hai, bắn thẳng tới trước mặt hắn.
Sắc mặt nam tử trung niên có lông mày xếch ngược trầm xuống, hắn khẽ vung một cánh tay lên bắn ra một đạo hắc quang, là một tiểu phiên tối đen như mực. Trên mặt tiểu phiên có một hoa văn Phượng Hoàng màu đen, sau khi mơ hồ một thoáng liền biến hóa phóng lớn gấp mấy chục lần chắn trước mặt hắn.
Thử Lạp!
Lam sắc quang trụ bắn trúng lên hắc phiên, mặt ngoài hắc phiên có hắc quang lưu chuyển, tựa hồ ngăn chặn lại được công kích. Nhưng mà chỉ ngay sau đó, một tầng băng tinh màu lam trong suốt bỗng nhiên hiện ra, hơn nữa rất nhanh lan tràn lên toàn bộ bề mặt tiểu phiên.
Hắc quang của tiểu phiên lập tức ảm đạm mờ dần.
Nhưng vào lúc này, từ trong tay của Hoàng Phủ Tân lại đánh ra một đạo pháp quyết màu đen, trực tiếp chìm vào bên trong hắc phiên.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Tân cũng vạch lên cổ tay một đường, một đạo máu tươi tóe ra, chớp mắt cũng bay nhập vào bên trong hắc phiên.
Hắc quang của tiểu phiên lập tức sáng rực trở lại, từ trên bề mặt tiểu phiên bùng lên một ngọn lửa nồng đậm màu đen, mơ hồ có tiếng chim hót chói tai truyền ra. Lập tức mặt ngoài tiểu phiên chấn động mạnh một cái, làm cho băng tinh màu lam đang bao phủ ở ngoài vỡ vụn, bay thẳng về tay nam tử trung niên có lông mày xếch ngược.
Oanh!
Trên người nam tử trung niên có lông mày xếch ngược lập tức cuồn cuộn cháy bùng lên một ngọn lửa màu đen, bao trùm cả cơ thể hắn vào bên trong.
Liễu Hồi Phong mắt thấy cảnh này, thân hình lập tức ngừng lại, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng.
Ngọn lửa màu đen trên người nam tử có lông mày xếch ngược trong chớp mắt khuếch trương lớn đến phạm vi hơn mười trượng, một cỗ nhiệt cực nóng theo đó tuôn ra.
Liễu Hồi Phong thấy vậy, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, cự hổ màu lam xoay người bổ nhào trở lại đứng chắn trước mặt Liễu Hồi Phong, đồng thời tung Ngọc Như Ý màu lam đang cầm trong tay ra, phất tay đánh thêm mấy đạo pháp quyết, miệng lẩm bẩm chuẩn bị thi triển thêm thần thông nào đó.
Cũng lúc này, ánh mắt hắn thoáng nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt lại ngẩn ra.
Chỉ thấy vị trí vốn dĩ là hai người Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh đang đứng, giờ phút này lại đang có một viên cầu lớn hơn mười trượng màu vàng đất nghiễm nhiên thay thế, bên ngoài bề mặt viên cầu được vụ khí màu vàng đất ngưng tụ lại như chất lỏng bao quanh, đang chậm rãi lưu chuyển.
Xuyên thấu qua vụ khí màu vàng đất, mơ hồ có thể thấy được bên trong viên cầu có hư ảnh sông núi.
Lúc này, hơn mười đầu Cổ Ma thi màu xanh đang bao vây xung quanh bên ngoài viên cầu màu vàng đất, thi triển quyền cước công kích vụ khí trên viên cầu, tuy rằng thanh thế kinh người nhưng chỉ có thể tạo nên một ít chấn động, căn bản là không thể phá vỡ.
Giờ phút này tại một nơi nào đó bên trong viên cầu màu vàng đất, Liễu Minh miệng lẩm bẩm, hai cánh tay mơ hồ không rõ bắn ra từng đạo pháp quyết, không ngừng dung nhập vào trong vụ khí chung quanh.
Triệu Thiên Dĩnh ở một bên nhìn vào Liễu Minh, ánh mắt lấp lánh, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Có phải là ngươi đã sớm phát hiện ra Tân Trưởng Lão đi theo sau chúng ta đúng không?”
“Không sai.” Liễu Minh hơi nheo mắt, lập tức gật đầu.
“Hơn mười đầu Cổ Ma thi bên ngoài kia tuy cũng rất lợi hại, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của ngươi, bây giờ ngươi muốn trốn ở chỗ này, hay là tính toán thời cơ phá hư chỗ tế đàn kia?” Sắc mặt của Triệu Thiên Dĩnh hơi đổi, giọng nói có chút khác thường hỏi.
Liễu Minh không trả lời Triệu Thiên Dĩnh mà phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, một màn thủy quang chợt hiện ra trên đỉnh đầu hai người, biến thành một mặt thủy kính, bên trong hiện ra rõ ràng tình hình bên ngoài.
Đôi mi thanh tú của Triệu Thiên Dĩnh hơi nhíu lại, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Giữa không trung, Liễu Hồi Phong nhìn thấy viên cầu màu vàng đất phía dưới, ánh mắt có chút lóe lên.
Hắn không thể ngờ được rằng Liễu Minh chỉ có tu vi Thiên Tượng hậu kỳ, vậy mà lại có thể thi triển ra lĩnh vực có trình độ như vậy, chỉ với mười đầu Cổ Ma thi ngu ngốc kia xem ra không thể nào công phá được.
Trong lòng hắn đã mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng cho lắm, hai người này ẩn núp đến tận đây, tựa hồ không phải chỉ là muốn đơn giản tra xét tin tức như vậy.
Nghĩ đến điều này, lông mày hắn không khỏi nhíu chặt lại.
Lại nói tiếp, thời điểm mà đám người Liễu Minh tới quá mức trùng hợp, năm người bọn hắn vốn dĩ đang chuẩn bị nghi thức gọi về Ma Thi đợt thứ hai.
Đợt đầu tiên triệu hồi ra mấy ngàn Cổ Ma thi thì phần lớn bây giờ đã phái tới các nơi chiến trường, tất nhiên Hoàng Phủ Ung có lực lượng tiềm ẩn để đối phó, nhưng hắn không quan tâm, bởi vì theo tính toán của hắn thì đợt triệu hồi Ma Thi này chỉ để dẫn dắt sự chú ý của Hoàng Phủ thế gia sang chỗ khác.
Đợt thứ hai triệu hồi Ma Thi này mới thực sự là mục đích chính của hắn, số lượng triệu hồi ra là viễn siêu so với đợt thứ nhất.
Một khi thành công, hắn tính toán trực tiếp dẫn dắt hơn vạn đầu Cổ Ma thi đánh vào Vũ Châu, lấy thế lôi đình vạn quân đánh tới nhổ tận gốc Trung Ương Hoàng Triều.
Giờ phút này nghi thức vừa mới tiến hành đến một nửa, một mình hắn rút ra thì không sao nhưng bốn tên tộc nhân Thiên Tượng cảnh kia thì vạn lần không được cử động chút nào nữa, nếu không chẳng những nghi thức sẽ thất bại mà thậm chí cả chỗ không gian thông đạo kia cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giờ phút này trong lòng Liễu Hồi Phong có chút hối hận, vì kế hoạch lần này mà hắn đã đem tất cả lực lượng của Liễu gia sắp xếp ở những châu quận khác, cố ý khua chiêng gióng trống cho lớn thanh thế. Nếu lúc trước lưu lại thêm một ít lực lượng để phòng thủ nơi đây thì lúc này cũng không dẫn đến tình huống khó xử như vậy.
Những ý niệm này hiện qua rất nhanh trong lòng hắn, ngọn lửa màu đen trước mặt Hoàng Phủ Tân đang ở phía trước đột nhiên phát sinh biến hóa.
Theo một tiếng thanh minh phẫn nộ truyền ra, hắc diễm quay cuồng tận trời, một con chim khổng lồ lớn hơn mười trượng do ngọn lửa màu đen hình thành theo hắc diễm cuộn cuồn hiện ra.
Hai cánh của cự cầm do hỏa diễm hóa hình này rất rộng lớn, trên đầu lại có một chiếc vương miện màu đen, phía sau có ba cái lông đuôi cực dài, rõ ràng là giống hệt với Thánh Cầm Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
Hắc Phượng Hoàng mở tung hai cánh, mang theo uy thế uy nghiêm tận trời, trực tiếp bay vọt về phía Liễu Hồi Phong.