Dịch giả: whiteyuBiên: hungprods
Liễu Minh thật sự không nghĩ ra trọng bảo được đối phương nhắc tới có quan hệ gì với mình, vì sao phải đặc biệt gọi mình đến một chuyến.
Chưởng môn Man Quỷ Tông hiển nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Liễu Minh, lúc này tiếp tục nói với ý vị sâu xa:
“Mấy loại trọng bảo này của bản tông sở dĩ phải phong ấn lại, nguyên nhân trong đó tất nhiên là vì uy năng của chúng quá lớn, không thể vọng động, tránh những tông môn khác nghi kỵ. Ngoài ra bản thân những bảo vật này đều có hạn chế sử dụng nhất định. Hoặc là lượng Pháp lực tiêu hao quá lớn, hoặc là sau khi sử dụng sẽ có hậu hoạn nhất định, còn có những quy tắc nhất định ví dụ như điều kiện tiên quyết là phải tu luyện công pháp đặc thù mới có thể thúc giục.”
“Chưởng môn sư huynh vừa rồi có nhắc tới Minh Cốt Quyết, chẳng lẽ trong đó có bảo vật gì nhất thiết phải dùng pháp quyết này thúc giục hay sao?” Liễu Minh nghe đến đó, chợt bừng tỉnh đại ngộ hỏi.
“Liễu sư đệ là người thông minh, song có điều ta nhìn trúng cũng không phải chỉ là bản thân Minh Cốt Quyết, mà là hiệu quả do Minh Cốt Quyết sinh ra lại tương tự với Khống Cốt Đại Pháp. Hiện tại trong những trọng bảo đang bị phong ấn tại ở cấm địa, có hai kiện đều phải là người tu luyện Khống Cốt Đại Pháp mới có thể sử dụng. Nhưng việc tu luyện Khống Cốt Đại Pháp thật sự là quá khó khăn, đã mấy trăm năm nay bổn tông không có một ai tu thành môn bí thuật này. Hiện tại sư đệ đã tu thành Minh Cốt Quyết cùng loại Khống Cốt Đại Pháp, lại vừa vặn giải quyết một đại nan đề của sư huynh.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghiêm mặt, sau đó cẩn thận giải thích.
“Nếu như Chưởng môn sư huynh đã biết rõ Minh Cốt Quyết như vậy thì hẳn cũng biết đệ tử trong tông tu luyện công pháp này không chỉ có một mình ta a!” Liễu Minh nhướng mày, sau khi suy nghĩ một lát liền nói.
“Ta đương nhiên biết một đệ tử tên là Cổ Giác cũng tu luyện Minh Cốt Quyết, nhưng với tu vi Linh Đồ của hắn thì căn bản không đủ để thúc giục trọng bảo, bằng không nếu cưỡng ép sử dụng sẽ bị trọng bảo cắn trả, lập tức bị hút thành người khô.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nhanh chóng trả lời.
“Thì ra là vậy, xem ra ta thật sự là sự lựa chọn duy nhất để sử dụng những bảo vật này. Nhưng ta còn muốn hỏi một câu nữa, sư huynh thực sự khẳng định Minh Cốt Quyết có hiệu quả đối với những bảo vật kia sao? Ta hẳn là người đầu tiên trong tông dựa vào tu luyện Minh Cốt Quyết mà tiến cấp Linh Sư, có lẽ trước giờ chưa từng có người dùng Minh Cốt Quyết sử dụng qua những bảo vật kia a.” Liễu Minh cười khổ một tiếng, tiếp đó lại nói như thế.
“Ừm, lời này của Liễu sư đệ không sai, trước kia đúng là chưa từng có ai dùng Minh Cốt Quyết thúc giục những trọng bảo kia. Nhưng dựa theo phán đoán của ta, tám chín phần mười là không có vấn đề gì. Hơn nữa Liễu sư đệ chỉ cần đi vào trong cấm địa thử một lần là sẽ biết kết quả ngay.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta lại chỉ gọi một mình sư đệ đến đây. Vạn nhất sư đệ thực không có cách nào thúc giục bảo vật, ta cũng chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ tìm biện pháp khác. Những trọng bảo này cực kỳ quan trọng với bản tông, bất kể như thế nào cũng là một trong những chỗ dựa của bổn tông để ngăn cản đại địch, bất kể là dùng biện pháp nào, ta cũng sẽ để những bảo vật này phát huy được uy lực xứng đáng của bọn chúng.” Chưởng môn Man Quỷ Tông thản nhiên thừa nhận, sau đó thần sắc ngưng trọng nói.
“Nếu như việc này đã liên quan đến hưng vong của bổn tông, trong lòng ta đương nhiên là việc nghĩa không thể chối từ. Nhưng vạn nhất đại sự không thành, Chưởng môn sư huynh cũng không nên quá thất vọng.” Liễu Minh nghe đến đó, hiển nhiên biết mình căn bản không thể cự tuyệt, lập tức vô cùng dứt khoát đáp ứng.
“Rất tốt, ta biết ngay Liễu sư đệ sẽ đồng ý. Việc này không nên trì hoãn, bây giờ sư đệ hãy cùng ta đi tới cấm địa một chuyến.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy, vui mừng nói.
Liễu Minh đương nhiên sẽ không phản đối.
Vì vậy hai người ngay tức khắc rời khỏi đại điện, trực tiếp cưỡi mây bay thật nhanh về phía sau ngọn núi.
Một lát sau, bọn hắn đã xuất hiện ở sơn cốc mà vị Ngạn sư thúc tổ kia bế quan tu luyện, thậm chí Liễu Minh còn nhìn thấy con báo màu trắng như tuyết dài nửa trượng đang nằm cuộn mình ngủ say ở lối vào.
Chưởng môn Man Quỷ Tông không để ý đến con báo, chỉ lấy từ trong ngực áo ra một cái chuông nhỏ màu vàng nhạt, sau đó khẽ rung lên về phía trong cốc.
“Phốc” một tiếng, một cỗ chấn động vô hình từ cái chuông vàng nhộn nhạo tỏa ra, cuốn thẳng về phía trong cốc.
Hai cái tai lông lá của con báo vốn đang nằm ngủ bỗng vẫy vẫy, tiếp đó lập tức dựng đứng lên, song cái đầu vẫn rúc sâu trong hai chân, không hề có ý định ngẩng đầu lên.
Nhưng ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía con báo trắng như tuyết này lại bất giác hiện lên một chút ngưng trọng.
Lần trước hắn tới đây vẫn chỉ có tu vi Linh Đồ, lúc ấy chỉ cảm thấy khí tức con báo này hết sức đáng sợ, nhưng lại không thể nào phán đoán được thực lực chân chính của nó. Nhưng hiện tại hắn đã trở thành Linh Sư, Tinh thần lực mạnh hơn lúc trước mấy lần, sau khi thử dò xét con báo này, lập tức cảm nhận được cường độ Linh áp từ trên người nó phát ra rõ ràng không thua kém Linh Sư sơ kỳ bình thường.
Không ngờ con báo này cũng là một đầu Yêu thú cường đại Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ.
Khi Liễu Minh đang âm thầm quan sát con báo, một thân ảnh nhỏ bé từ trong sơn cốc đi ra, chính là tên đồng tử thủ cốc năm đó Liễu Minh đã từng gặp mặt.
Khuôn mặt, quần áo và trang sức của tên đồng tử này đều giống hệt như bốn năm trước, năm tháng dường như không lưu lại chút dấu vết nào trên người y.
“Ta đang nghĩ xem là ai, thì ra là Chưởng môn sư bá. Sư bá hẳn là lại đến xem xét mấy thứ đồ kia rồi!” Đồng tử áo vàng vừa nhìn thấy Chưởng môn Man Quỷ Tông lập tức cười hì hì nói, đồng thời dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Liễu Minh, dường như đã hoàn toàn quên mất Liễu Minh là ai vậy.
“Sư điệt, để ta giới thiệu một chút, đây là Liễu sư đệ gần đây mới tiến giai Linh Sư. Lần này đúng là ta mang Liễu sư đệ tới xem mấy bảo vật kia một chút.” Chưởng môn Man Quỷ Tông tươi cười nói, bộ dáng hết sức hiền lành với đồng tử.
“Ra là Liễu sư thúc. Tuy hiện tại sư tổ không ở đây, nhưng Chưởng môn sư bá đã đích thân dẫn người đến xem mấy bảo vật bị phong ấn kia một chút thì đương nhiên không có vấn đề. Tuy nhiên chiếu theo phân phó của sư tổ trước khi rời đi, trừ phi có mệnh lệnh từ chính lão nhân gia người, nếu không những vật này tạm thời không thể mang ra khỏi cốc.” Đồng tử gật gật đầu, không lưỡng lự trả lời.
“Ta đương nhiên biết rõ điều này. Lần này ta mang Liễu sư đệ tới đây chỉ là để nghiệm chứng một chuyện mà thôi.” Chưởng môn Man Quỷ Tông không cảm thấy bất ngờ chút nào, trả lời.
“Nếu chỉ có như vậy thì đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Mời Chưởng môn sư bá và Liễu sư thúc đi theo ta.” Đồng tử nghe vậy mỉm cười hết sức đáng yêu, sau đó liền xoay người đi trước dẫn đường.
Hai người Liễu Minh theo sát phía sau.
Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, ba người đã xuất hiện trước cửa vào một gian đại sảnh bị trùng trùng cấm chế vây quanh.
Chỉ thấy toàn bộ cửa vào đều bị bao phủ bởi một màn sáng màu trắng dày đặc, gần như là thực thể, mặt ngoài còn dán hai tấm Phù Lục màu vàng nhạt phát ra Linh quang nhè nhẹ.
“Đệ tử cũng chỉ có thể đưa tới đây, tiếp theo xin mời Chưởng môn sư bá tự động làm việc. Phong ấn ở cửa vào có lẽ không làm khó được sư bá a.” Đồng tử đi đến trước màn sáng, sau đó quay người nói với Chưởng môn Man Quỷ Tông.
“Được, sư điệt cứ chờ ở đây một lát là được.” Chưởng môn Man Quỷ Tông đương nhiên một lời đáp ứng, tiếp đó một tay lật lại, một cái mâm tròn màu vàng đã chuẩn bị sẵn từ trước liền xuất hiện trong tay, cũng ném về phía màn sáng trước mắt.
Trong chốc lát, giữa mâm tròn màu vàng và màn sáng lập tức sinh ra một lực hút rất mạnh.
“Phanh” một tiếng, mâm tròn màu vàng chớp động một cái liền dán lên trên màn sáng.
Lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông mới lẩm bẩm niệm chú, một ngón tay điểm vào hư không về phía mâm tròn màu vàng.
Lập tức một điểm bạch quang bắn ra, lóe lên rồi nhập vào trong mâm tròn.
Mâm tròn màu vàng đột nhiên nổi lên hào quang rực rỡ, vô số phù văn màu vàng hiện lên phía trên, sau khi chớp lên một cái liền đua nhau chui vào trong màn sáng.
Một tiếng trầm đục vang lên!
Hai tấm Phù lục màu vàng nhạt nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó màn sáng màu trắng lập tức tán loạn rồi biến mất.
Cánh tay Chưởng môn Man Quỷ Tông vẫy nhẹ, mâm tròn màu vàng nhoáng lên một cái rồi chui vào ống tay áo.
Sau đó lão ung dung sải bước tiến vào bên trong đại sảnh.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, tiếp đó cũng đi nhanh theo vào.
Trong đại sảnh, ở bốn góc đặt hơn mười cái bệ đá lớn nhỏ không đều nhau, từng cái đều bị một màn sáng năm màu bao phủ, thấp thoáng thấy được một vật đang lẳng lặng nằm bên trong.
Chưởng môn Man Quỷ Tông không chút nào chậm trễ, trực tiếp dẫn Liễu Minh đi về phía một cái bệ đá trong đó.
Khi tới trước bệ đá, hai mắt Liễu Minh nheo lại, nhìn rõ ràng đồ vật được đặt bên trong màn sáng, không ngờ đó lại là một thanh cốt chùy màu trắng có hình dáng kỳ lạ.
Nó dài ba thước, đầu chùy được tạo thành từ bốn cái đầu lâu khác nhau đặt chung một chỗ, trên tay cầm được quấn bởi rất nhiều sợi tơ vàng. Phần cuối tay cầm là một cái lỗ hình tròn, phía trên được khảm lên một viên Tinh Thạch cực lớn màu xanh nhạt.
“Bảo vật này gọi là Phệ Hồn Chùy, là chí bảo mà một vị tiền bối Hóa Tinh Kỳ đại danh đỉnh đỉnh của bổn tông mấy trăm năm trước từng dùng qua, uy lực vô cùng cường đại, phẩm cấp đã từng đạt tới Linh Khí thượng phẩm cực hạn, khoảng cách so với Linh Khí cực phẩm cũng chỉ kém một bước mà thôi. Đáng tiếc thay, khi vị tiền bối này muốn mượn Thiên Địa ngoại lực cưỡng ép nâng cao phẩm cấp lại thất bại, chẳng những làm cho Khí Linh vừa mới ra đời đã bị diệt vong, còn làm cho phẩm cấp bảo vật rớt xuống rất nhiều, hiện tại nó khó khăn lắm mới có thể giữ được phẩm cấp Linh Khí thượng phẩm. Kể cả là như vậy, uy lực của chuôi Phệ Hồn Chùy này cũng không phải là Linh Khí thượng phẩm bình thường có thể so sánh. Nếu có thể thúc giục bảo vật này đối địch, cho dù sư đệ chỉ mới là Linh Sư sơ kỳ, cũng có thể ứng phó với một gã Linh Sư hậu kỳ mà không rơi vào thế hạ phong. Nhưng có điều toàn thân bảo vật này đều dùng Linh cốt tế luyện mà thành, năm đó lại bị vị tiền bối kia dung nhập vào vài loại cấm chế đặc thù, muốn thúc giục nó nhất định phải tu luyện Khống Cốt Đại Pháp mới được.” Chưởng môn Man Quỷ Tông ở bên cạnh giảng giải kỹ càng một lần.
“Thì ra là thế, xem ra chuôi Phệ Hồn Chùy này chính là trọng bảo mà Chưởng môn sư huynh muốn ta sử dụng rồi.” Liễu Minh nghe xong lại quan sát cốt chùy một lát, hai mắt lóe lên nói.
“Chuôi Phệ Hồn Chùy này tuy lợi hại dị thường, nhưng so với vật tiếp theo đây, ta lại càng muốn để sư đệ thúc giục một kiện bảo vật mà chỉ có tu luyện thành Khống Cốt Đại Pháp mới có thể điều khiển.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe đến đó, trên mặt lại hiện lên vẻ phức tạp nói.
“Một kiện bảo vật khác sao?” Liễu Minh nghe xong, thần sắc hơi đổi hỏi lại.
“Sư đệ đi theo ta liền biết được là thứ gì.” Chưởng môn Man Quỷ Tông lại không có ý nói ra, chỉ đi trước về phía một bệ đá khác.
“Cái này là…” Sau khi Liễu Minh nhìn rõ đồ vật trên bệ đá đó, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Ở bên trong màn sáng đúng là một Khô Lâu tí hon chỉ dài hơn một thước, bề mặt mỗi một mảnh xương sọ đều được khắc một loại Linh văn màu bạc nhạt, nhưng toàn thân lại phủ đầy vết rạn, hơn nữa còn thiếu nguyên cả một cánh tay.