Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
“Cho dù là như thế, phụ thân hắn cũng đã đồng ý hôn sự này, bất kể như thế nào Bạch gia cũng phải có một câu trả lời thuyết phục mới được.” Đỗ Hải vẫn hừ một tiếng trả lời.
“Với địa vị trong tông bây giờ của Bạch sư đệ, chỉ sợ toàn bộ Bạch gia đều phải dựa vào hắn, hôn sự này có bị bỏ qua hay không vẫn là chuyện khó nói. Huống hồ nói đi cũng phải nói lại, việc này thật ra là muội mắc nợ Bạch sư đệ rất nhiều, dù sao nếu không phải do muội cưỡng ép mang chuyện của Minh Châu liên lụy đến hắn, thì hắn cũng sẽ không bị ép phải rời khỏi tông môn, chuẩn bị tạm lánh Cao Trùng một thời gian.” Mục Tiên Vân lại cười khổ một tiếng trả lời.
“Cái gì, Bạch sư đệ phải rời khỏi tông môn sao?” Lần này, đến phiên Đỗ Hải lắp bắp kinh hãi.
“Đúng vậy. Vị tiểu sư đệ này của chúng ta thật đúng là một người thông minh, biết rõ một khi Cao Trùng tiến giai Linh Sư, bản thân mình ở lại trong tông khẳng định là không thể nào chống cự được, lúc này mới chuẩn bị tránh xa tên kia.” Mục Tiên Vân có vài phần ngưng trọng nói.
“Điều này cũng đúng, song như vậy, việc tu luyện trước mắt của Bạch sư đệ chỉ sợ sẽ phải chậm trễ một chút. Hiện tại hẳn là hắn mới vừa tấn cấp Linh Đồ hậu kỳ không lâu a. Nếu muốn tu luyện tới lúc có thể trùng kích cảnh giới Linh Đồ Đại viên mãn, chỉ sợ còn cần phải tốn thêm thời gian mấy năm mới được.” Sau khi sắc mặt Đỗ Hải thay đổi mấy lần, sau đó mới chậm rãi nói.
“Ừm, muội cũng nghĩ vậy. Nhưng cho dù tu vi của Bạch sư đệ đã đủ, vốn với tư chất ba Linh Mạch muốn trở thành Linh Sư, tỷ lệ thành công vẫn vô cùng thấp. Nếu như trùng kích Linh Sư thất bại, Bạch sư đệ cũng không thể ở bên ngoài cả đời không quay về tông môn. Tới lúc đó, mới đúng là thời điểm tồi tệ nhất.” Mục Tiên Vân thở dài một hơi.
“Nói như vậy, tình cảnh của Bạch sư đệ đích xác là không hề lạc quan giống như ta nghĩ rồi. Thảo nào muội lại không thèm để ý chuyện hắn từ hôn. Nhưng nếu vậy thì nha đầu Minh Châu kia sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ? Nếu Bạch sư đệ hủy hôn, sau khi Cao Trùng xuất quan, có khi nào hắn lại tới tìm Minh Châu hay không?” Đỗ Hải gật gật đầu, sau đó lại hỏi một câu.
“Chuyện này thì huynh yên tâm. Lần này Minh Châu trở về Mục gia, cho dù Minh Châu không lấy Bạch sư đệ, muội cũng sẽ hối thúc huynh trưởng lập tức thay một mối hôn sự khác, làm sao để gả nha đầu này đi càng nhanh càng tốt. Một khi Cao Trùng kia trở thành Linh Sư, trừ phi thật sự không biết xấu hổ, nếu không cũng không thể nào làm ra chuyện mạnh mẽ đoạt vợ người khác được.” Mục Tiên Vân nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng nói.
“Thì ra ý định thực sự của Tiên Vân là như vậy, đó cũng là một biện pháp tốt. Nhưng gã Cao Trùng kia bế quan trùng kích Linh Sư lần này có khả năng thành công lớn như vậy ư? Tất cả mọi người đều cho rằng sau khi gã xuất quan, nhất định sẽ tiến giai Ngưng Dịch kỳ sao?” Đỗ Hải suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại hỏi một câu.
“Điểm đáng sợ của tư chất Địa Linh Mạch cũng không phải là những đệ tử như muội và huynh có thể hiểu. Nhưng nếu như cao tầng trong tông đều nghĩ vậy thì hơn phân nửa là đúng rồi, ít nhất cũng có trên bảy tám phần chắc chắn.” Mục Tiên Vân suy nghĩ một chút, sau đó trả lời như vậy.
“Bảy tám phần chắc chắn có thể trở thành Linh Sư, tiến giai Ngưng Dịch Kỳ! Chậc chậc, nếu ta và muội cũng có thể được như vậy, tuổi thọ cũng có thể lập tức tăng gấp bội trở lên đấy.” Vẻ mặt Đỗ Hải không khỏi hiện lên một chút thèm muốn.
“Với tư chất của huynh, sau này có lẽ còn có một chút khả năng. Còn muội thì vẫn kẹt tại cảnh giới Linh Đồ trung kỳ nhiều năm như vậy, kiếp này nhất định không còn hy vọng chút nào nữa.” Mục Tiên Vân nghe vậy, chợt buồn bã nói.
Đỗ Hải thấy vậy, trong lòng rất hối hận, vội vàng bước đến ôm lấy hai vai nàng này, liên tiếp an ủi mới khiến cho tâm tình Mục Tiên Vân dễ chịu hơn một chút.
Hai người tiếp tục tâm sự một chút nữa, mới bay lên trời rời khỏi rừng cây.
******
Sau khi Liễu Minh trở lại Cửu Anh Sơn, vừa hạ xuống chỗ ở hắn đã lập tức bước vào trong phòng, sau đó liền xé rách một tấm Phù Lục.
Hào quang lập tức lóe lên, một màn hào quang ngăn cách lần nữa hiện ra.
Liễu Minh ngồi xếp bằng bên trong màn hào quang, bắt đầu yên lặng suy nghĩ về những lời mà Mục Tiên Vân vừa nói lúc nãy.
Sau khi Bạch gia biết rõ chuyện hắn đã trở thành một trong mười đại đệ tử của Man Quỷ Tông, vậy mà vẫn dám không hỏi ý hắn mà tự quyết định hôn sự của mình và Mục Minh Châu. Xem ra nếu không phải do đầu óc gia chủ Bạch gia và vị đại tiểu thư Bạch gia kia xảy ra vấn đề, cho rằng làm vậy là có thể trói buộc hắn với Bạch gia, thì đúng là Bạch gia đã xảy ra chuyện gì khác mà hắn không biết, khiến cho Bạch gia không thể không làm như thế rồi.
Trong hai giả thuyết này, hắn cảm thấy có nhiều khả năng là giả thuyết sau.
Nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì, bọn họ cùng lắm chỉ là một thế gia Luyện Khí, bất kể có chuyện gì xảy ra, hắn tin tưởng với thực lực hiện tại của mình đều có thể giải quyết được. Mà vốn dĩ dự định của hắn là lần này sau khi rời khỏi tông môn, sẽ giải quyết triệt để chuyện có liên quan đến Bạch gia, vậy đây cũng coi như là đối phương đã cho hắn một lý do tốt để hành động.
Liễu Minh thầm tính toán một chút rồi dẹp chuyện này sang một bên, một tay sờ nhẹ vào trong ngực móc ra một cái bình nhỏ cao chừng vài tấc. Tiếp đó hắn lại đứng dậy bê ra một cái chậu gỗ khá lớn từ trong một góc phòng gần đó, một tay bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào trong chậu gỗ.
Lúc này, sau khi từng điểm ánh sáng màu lam hiện ra trong chậu gỗ, từng đoàn từng đoàn những quả cầu nước bỗng dưng xuất hiện, đổ đầy non nửa chậu.
Lúc này Liễu Minh mới mở nắp bình, đổ ra một ít chất lỏng màu xám. Khi nó vừa tiếp xúc với số nước trong chậu lập tức tỏa ra một thứ mùi gay mũi, đồng thời nước trong chậu cũng thoáng cái đã trở nên đục ngầu lạ thường.
Liễu Minh thấy vậy, nét mặt lại lộ vẻ hài lòng.
Lúc này hắn mới vỗ một cái lên cánh tay, lấy ra Tu Di Loa kia, miệng lẩm bẩm rót Pháp lực vào trong đó.
Một lát sau, Tu Di Loa lóe lên ánh sáng màu trắng, một chiếc lân giáp lập tức lóe lên xuất hiện trong chậu gỗ.
Hai tay Liễu Minh nhoáng lên, không chần chừ nhúng cả chiếc giáp da vào trong chất lỏng đục ngầu kia rồi thu tay lại, ngồi xuống mặt đất bên cạnh nhắm mắt điều tức.
Đúng ba canh giờ sau, hắn mới mở hai mắt ra, một tay nhẹ nhàng lấy giáp da từ trong chậu gỗ ra, tay kia lại lập tức bấm niệm pháp quyết. Từng đoàn từng đoàn nước trong vắt bỗng nhiên xuất hiện, cuốn trôi tất cả những chất lỏng đục ngầu còn vương lại trên giáp da.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Thứ mùi vị gay mũi kia vừa biến mất thì những lân phiến trên giáp da cũng không còn khí tức của Xích Giao nữa.
Như vậy, cho dù có người tận mắt nhìn thấy giáp này, cũng tuyệt đối không thể nào liên tưởng giữa một cái lân giáp đơn sơ như vậy với lân phiến của Giao Long được.
Liễu Minh đương nhiên hết sức mừng rỡ, sau khi rót một cỗ Pháp lực vào trong giáp da, lúc này hơi nóng bừng bừng nhao nhao tỏa ra trên giáp da, trong nháy mắt đã hong khô chiếc áo giáp đang ướt sũng.
Tiếp đó, hắn không chút do dự cởi bỏ mấy lớp áo trên người rồi mặc chiếc giáp da này sát cơ thể, sau đó lại mặc những chiếc áo kia vào. Xong xuôi hắn đứng dậy cử động tay chân, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì không ổn, lúc này trong lòng đương nhiên rất thoả mãn.
Ngày hôm sau, Liễu Minh tới Chấp Sự Đường một chuyến, bỏ ra một ít điểm cống hiến để xin ra đi ngoài một thời gian ngắn. Sau đó hắn lập tức lặng lẽ rời khỏi tông môn, chạy thẳng đến phường thị Vệ Châu.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Một tháng sau, lúc Liễu Minh đầy vẻ mệt mỏi phong trần trở lại tông môn, hai kiện Linh Khí không dùng đến trong Tu Di Loa đều đã biến thành mấy vạn Linh Thạch. Hắn chỉ để lại chiếc lệnh bài màu lam nhạt không biết công dụng kia mà thôi.
Ngoài ra, cái túi da bên hông vốn tạm thời dùng để chứa Phi Lâu, cũng đã được đổi thành một cái túi da màu đen vô cùng tinh xảo. Từ bên ngoài cái túi tỏa ra chút ít khí đen mờ nhạt, dễ thấy được nó là một bảo vật không hề thua kém Dưỡng Hồn Đại.
Trong ngực áo và trong Tu Di Loa lại càng có thêm nhiều Phù Lục, đan dược, … các loại đồ vật tiêu hao, những vật này cũng đã tốn của hắn gần vạn Linh Thạch.
Lần này, Liễu Minh quay về chỗ ở liền nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, sau đó vào một buổi sáng sớm mới lại tới Chấp Sự Đường một chuyến.
Trong đại sảnh tầng hai, Liễu Minh đứng dưới tấm bia nhiệm vụ óng ánh, ánh mắt chăm chú nhìn vào mười nhiệm vụ ở phía dưới cùng hồi lâu, dường như có chút khó quyết định.
Tuy hắn đã cố ý đến từ rất sớm, nhưng hiện giờ vẫn có bảy tám tên đệ tử đến nhận nhiệm vụ, hơn nữa rõ ràng đã có người nhận ra Liễu Minh. Lúc này, bọn họ không khỏi kinh ngạc xì xào bàn tán với đồng bạn bên cạnh một hồi.
Không bao lâu sau, tất cả các đệ tử đều đã biết thân phận của Liễu Minh. Lúc này đủ loại ánh mắt hâm mộ, kính sợ, … toàn bộ đều tập trung lên người hắn.
Liễu Minh đương nhiên đã nhận ra những ánh mắt nóng rực này, bỗng nhiên quay đầu một cái, tinh mang trong mắt chớp động nhìn qua vài tên đệ tử này một lượt.
Khi những đệ tử này tiếp xúc với ánh mắt của Liễu Minh, chỉ cảm thấy toàn thân có chút phát lạnh, lập tức kinh hãi nhao nhao dời mắt đi chỗ khác.
Lúc này, Liễu Minh mới quay đầu lại, trầm ngâm đứng trước tấm bia óng ánh.
Hiện tại trong những nhiệm vụ rời tông trong thời gian dài mà tông môn ban bố, hắn chỉ có thể cân nhắc ba cái.
Một cái là gần đây Man Quỷ Tông đã tiếp nhận một mỏ Linh Thạch từ Huyết Hà Điện, cần mấy tên đệ tử nội môn đến trấn thủ vài năm.
Một cái khác là một vị trí Quan chủ Hám Sơn Quan thuộc quyền quản lý của Man Quỷ Tông, đây là nơi giao giới giữa Đại Huyền Quốc và Hắc Thủy Quốc. Quan chủ tiền nhiệm do đại nạn buông xuống, nên lúc này cần một gã đệ tử mới tiếp nhận chức Quan chủ.
Nhiệm vụ cuối cùng lại là ở đô thành Huyền Kinh của Đại Huyền Quốc, có một gã đệ tử giám sát của Man Quỷ Tông đột nhiên biến mất không thấy tung tích, đồng thời cắt đứt mọi liên hệ với tông môn. Bởi vậy cần một gã đệ tử giám sát mới đến tiếp nhận chức vụ giám sát kia, hơn nữa đồng thời điều tra cặn kẽ tung tích của người tiền nhiệm.
Ba nhiệm vụ này, không hề nghi ngờ, nhiệm vụ thứ nhất là đơn giản nhất.
Nếu như Huyết Hà Điện đã chủ động giao mỏ Linh Thạch này ra, trước lần thí luyện sinh tử tiếp theo, đương nhiên tuyệt sẽ không phái người đến đó quấy rối. Nếu như hắn đến đó đảm nhiệm chức vụ trấn thủ, chắc chắn có thể bình yên vượt qua bốn năm này. Nhưng cũng vì vậy mà ý định xử lý việc riêng của hắn và dự định đi thu thập Chân Sát Khí, hơn phân nửa cũng sẽ bốc hơi mất.
Mà chức vị này chỉ cần đệ tử có tu vi Linh Đồ kỳ là có thể đảm nhiệm.
Nhiệm vụ thứ hai thì coi như có chút mạo hiểm.
Dù sao thì quan hệ giữa những tông môn trong Đại Huyền Quốc với các tông môn của Hắc Thủy Quốc luôn luôn không được tốt đẹp. Tuy rằng giữa hai nước cũng không bộc phát chiến tranh với quy mô lớn, nhưng chuyện những tu luyện giả ở gần biên giới hai nước ngẫu nhiên phát sinh tranh đấu cũng thường xuyên xảy ra.
Nhưng tương đối mà nói, nếu có thể đảm nhiệm tốt chức vụ Quan chủ Hám Sơn Quan, cũng xem như có được quyền cao chức trọng rồi. Hơn nữa chỉ cần lấy danh tiếng của Man Quỷ Tông, chẳng những dưới tay có được rất nhiều thủ hạ, mà chắc rằng chuyện xưng bá một phương cũng không phải việc gì khó. Mà nếu hắn thật sự có thể giữ vững chức vụ Quan chủ này, thì cho dù Cao Trùng có trở thành Linh Sư đi chăng nữa, trong thời gian ngắn cũng không thể nào đối phó với hắn một cách quá trắng trợn.
Đương nhiên, do nhiệm vụ này có điểm đặc biệt như thế, nên yêu cầu đối với đệ tử đảm nhiệm cũng rất cao. Chẳng những chỉ có đệ tử Linh Đồ hậu kỳ mới có thể tiếp nhận, hơn nữa hàng năm phải nộp cho tông môn một lượng lớn Linh Thạch. Nếu không chẳng những không thể giữ vững chức vụ, mà còn bị tông môn nghiêm trị.
Về phần nhiệm vụ cuối cùng…
Ánh mắt Liễu Minh tập trung vào nhiệm vụ này, biểu lộ dường như đang có điều suy nghĩ.