Dịch giả: Gia Nguyễn, KhóiCác vị cũng biết, ở vực U Thủy của chúng ta, bình thường loại pháp quyết này chỉ nằm trong tay các thế lực lớn trong Bích U Thành, bên ngoài không thấy nhiều lắm!” Trên hội trao đổi, nam tử U tộc xuất ra pháp quyết dường như có chút sốt ruột, lớn tiếng nói.
“Dù cho hiếm có cũng vô dụng, Minh Hà phần lớn là nơi vắng vẻ, nguy cơ tứ phía, mà cô đọng Trọng Thủy lại hao hơi tốn sức, dù cho luyện chế ra được thì cũng chỉ có thể bán cho một vài thế lực lớn dùng để luyện chế pháp bảo mà thôi. Hôm nay Thiên Ngưng Hóa Thủy Quyết này căn bản là vật vô bổ.”
“Đã là lần thứ ba kẻ này mang vật ấy đến, không ai xuất tiền mua cả, ngươi cũng nên bỏ ý định đó đi.”
“Nếu như hai ba nghìn linh thạch thì ngược lại ta có thể cân nhắc mà lấy nó, ha ha!”
“Các ngươi…” người sau bàn đá kia rõ ràng bởi vì tức giận nên cơ thể có chút run rẩy, khiến cho màn sương mù bao phủ thân hình hắn cũng bắt đầu lưu chuyển bất định.
“Đủ rồi, đã qua mười hơi thở vẫn không có ai ra giá, xin mời các hạ trở về vị trí cũ đi.” Ngay lúc này, Lão già râu dài bên cạnh bàn đá kia từ từ mở miệng nói.
“Ta muốn.”
Ngay khi người này có chút chán nản cầm lấy điển tịch trên bàn đá chuẩn bị đi xuống, một âm thanh bỗng đột ngột vang lên từ trong góc.
Không ít người bị kẻ mở miệng này làm cho kinh ngạc, lần lượt quay đầu nhìn lại, muốn xem cái kẻ chịu dùng nhiều tiền mua sắm một thứ bị mọi người cho là phế phẩm này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Kẻ bán Ngưng Thủy Quyết kia nghe vậy, kinh ngạc dừng lại tại chỗ, cũng giống như mọi người nhìn về phía người đó.
Người ra giá thình lình ở trong một góc khuất, cũng được một màn sương mờ bao vây giống như mọi người xung quanh.
Đúng là Liễu Minh.
Nếu hắn có pháp quyết này thì sẽ tránh được nỗi lo sau khi đi vào Minh Hà, dùng nước Minh Hà tắm thân, tu luyện những tầng công pháp Minh Cốt Quyết đằng sau. Đồng thời hoàn thành việc tế luyện mười hai viên Sơn Hà Châu.
“Hả? các hạ đồng ý xuất một vạn Minh thạch để mua Ngưng Thủy Quyết này?” Lão già râu dài bên cạnh nghe vậy, cũng hướng tầm mắt về phía hắn, hơi nhíu chân mày mở miệng hỏi.
“Minh Thạch trên người tại hạ không đủ, thế nhưng có thể dùng vật này để bù đắp.” lúc Liễu Minh buông lời thì hắn cũng đứng lên. Thân thể sau một cái chớp động đã xuất hiện trước bàn đá, cánh tay sờ lên ban chỉ màu đen bên phải, một đôi cánh màu trắng bạc rộng hơn một trượng lập tức xuất hiện trên bàn đá.
Nhưng sợi lông trên cánh phát ra ánh bạc lấp lánh, như thể được bạc tinh khiết làm ra vậy, bên ngoài có hắc khí lượn lờ, phát ra một trận âm thanh vù vù trầm thấp như có như không.
“Đây chẳng lẽ là… cánh của Âm thú Quỷ Kiêu cấp Chân Đan!”
“Chậc chậc, cánh Quỷ Kiêu cứng như đá, lại nhẹ như lông hồng, chính là tài liệu cao cấp chế tạo bảo vật dạng vũ sí vô cùng hiếm thấy.”
Hiển nhiên những người đến tham gia hội trao đổi này, nhãn lực của mỗi người thật sự không tầm thường, dù cách xa đến thế cũng có thể nhanh chóng phán đoán vật ấy vô cùng chính xác.
“Không tệ, một đôi cánh của Quỷ Kiêu Chân Đan trung kỳ, lại còn được bảo tồn nguyên vẹn. chỉ cần hai bên không có ý kiến gì là có thể trao đổi.” Tinh quang trong mắt Lão già râu dài chợt lóe, không nhanh không chậm buông lời nói.
“Ta dùng vật ấy, lại thêm năm nghìn Minh thạch, chẳng biết có thể đổi lấy Ngưng Thủy Quyết của các hạ không?” Liễu Minh nghe vậy, chợt liếc mắt nhìn sang người phía sau bàn đá, mở miệng hỏi.
“Chuyện này… không gạt các hạ. tại hạ cũng rất thiếu thốn Minh thạch nên bây giờ mới có ý định bán pháp quyết này. Các hạ có thể xuất ra cánh của Âm Thú cấp Chân Đan cũng xem như có lòng, nếu như các hạ chịu ra giá sáu nghìn Minh thạch thì tại hạ lập tức nhịn đau mà nhường lại.” Kết quả người này lại lộ ra vẻ không bằng lòng lắm, dùng lời nói uyển chuyển nói ra.
Nhìn thấy bộ dạng ấp úng của người này, có vẻ như còn có ý định lên giá, Liễu Minh không khỏi nhíu mày lại.
“Vị đạo hữu này, ta đồng ý ra bốn nghìn hai trăm Minh thạch để mua lại đôi cánh Quỷ Kiêu này, không biết các hạ có bằng lòng không?” Kết quả người bên dưới nghe thế, lại có kẻ bắt đầu ra giá với Liễu Minh.
“Ta ra bốn nghìn năm trăm Minh thạch…” một âm thanh khác có vẻ rất thích thú hỏi.
“Từ từ! ta đã suy nghĩ rồi, các hạ đã có lòng như thế, vậy ta sẽ để lại cho các hạ theo giá lúc trước là được rồi.” Rốt cuộc người kia thấy giá cả đôi cánh Quỷ Kiêu của Liễu Minh có xu thế tăng lên, ý nghĩ ban đầu lập tức tiêu tan hơn phân nửa, vội vàng mở miệng nói chặn, đồng thời ném điển tịch qua trước.
Liễu Minh một tay bắt được điển tịch, thần thức nhanh chóng quét qua, sau khi xác nhận không sai lầm mới hừ một tiếng, lấy ra một cái túi, sau khi đếm đúng năm mươi viên trung phẩm Minh thạch, rồi đem cả đôi cánh màu bạc trên bàn cùng nhau đưa cho đối phương.
Hắn lập tức đứng dậy quay lại chỗ ngồi.
Sau khi tên U tộc kia đi xuống phía sau bàn đá, hội trao đổi lại tiếp tục tiến hành.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hiển nhiên lại có không ít người tiến lên lấy ra bảo vật của mình và nói ra yêu cầu.
Về sau thậm chí còn xuất hiện không ít Minh khí mà chỉ Minh tộc mới có.
Nói đến những Minh khí này, trong một tháng nay tự nhiên Liễu Minh cũng đã tìm hiểu một cách đại khái.
Đa số Minh khí đều dùng tài liệu trên người Quỷ vật, kết hợp với một ít khoáng thạch chỉ Minh giới mới có mà rèn thành, khác với Linh khí chính là Minh khí phải đưa âm khí vào mới có thể sử dụng.
Cấm chế khắc bên ngoài Minh khí được gọi là Minh văn, cũng giống như Linh khí, nó chia làm chín tầng, đồng thời phân ra làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, một khi Minh khí đột phá ba mươi sáu tầng cấm chế Minh văn cũng có thể hóa thành pháp bảo.
Bởi vì ở bên trong Cửu U Minh Giới, U tộc tu luyện đều là quỷ đạo công pháp, mà Âm khí ở nơi đây hết sức tinh thuần lại tràn đầy khắp thiên địa, cho nên U tộc đối với trình độ khống chế Âm khí vô cùng quen thuộc, nhân tộc xa xa không thể sánh bằng, bởi vậy trình độ rèn Minh khí của U Tộc cũng hết sức tinh xảo, so sánh với Trung Thiên Đại Lục thì cao hơn rất nhiều, thậm chí phần lớn Minh khí thành phẩm thường hay xuất hiện uy năng cực lớn, vượt xa so với dự đoán.
Lần này bảo vật áp trục của trao đổi hội chính là một bộ gồm sáu kiện cốt đao – sơ hình pháp bảo *, lấy từ sáu cây xương đùi của một đầu Âm Thú Chân Đan cảnh tên là Lục Túc Quỷ Sư rồi phải dùng cùng một phương thức khắc lên trên đó ba mươi sáu trọng minh văn mới hoàn thành, uy năng tự nhiên là không thể khinh thường.
* Sơ hình pháp bảo – Pháp bảo hình thức ban đầu.
Bất quá Liễu Minh hiện tại gia sản gần như hết sạch tự nhiên không thể kham nổi loại bảo vật này, cuối cùng bảo vật này bay lên một cái giá trên trời là năm vạn tám nghìn minh thạch.
Bất quá trước đó Liễu Minh cũng đã có thu hoạch, hắn dùng hai kiện tài liệu Chân Đan Quỷ vật cộng thêm ba nghìn minh thạch để đổi lấy một kiện Minh khí pháp bảo hình thức ban đầu, là một bộ phi kiếm dài ngắn đan xen nhau tên là “Tử mẫu Âm Hồn Kiếm”.
Dù sao Liễu Minh muốn tại Cửu U Minh Giới nghỉ ngơi một chút thời gian, trước mặt người khác ngoại trừ Long Hổ Minh Ngục Công có thể sử dụng thì còn lại rất nhiều thần thông cùng đại đa số Linh khí Nhân tộc rất là bất tiện không thể thi triển, bộ phi kiếm này vừa vặn giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt.
Nửa ngày sau, trong một gian mật thất bên trong khách sạn nhỏ bé nằm tại khu vực hẻo lánh của thành Lãnh Nguyệt, Liễu Minh đang nhìn trong tay là một cái hộp kiếm màu xám cùng với một quyển điển tịch có chút rách rưới, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Vừa vặn đem một ít Quỷ vật tài liệu không có tác dụng gì với hắn cộng thêm một ít minh thạch liền đổi đến tay những vật này, quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn.
Bất quá hắn liên tiếp lấy ra ba kiện tài liệu Quỷ vật cấp bậc Chân Đan còn thu mua một kiện pháp quyết bị cho rằng là gân gà, hắn ra tay quả thực có chút xa xỉ a, nhiều ít cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của một số người!
Hắn liền quyết định một đoạn thời gian sau sẽ đóng cửa bế quan không đi ra ngoài.
Kế tiếp hơn nửa năm thời gian, Liễu Minh thường cách một đoạn thời gian, liền đổi một cái khách sạn, ngoại trừ có một chút thời gian ngẫu nhiên đi trong thành để tìm hiểu tin tức phát sinh bên ngoài còn phần lớn hắn một lòng tại chỗ ở tìm hiểu kỹ càng pháp quyết cô đọng Trọng Thủy.
Hơn nửa năm sau.
Trước phủ thành chủ thành Lãnh Nguyệt có một khối đất trống hình tròn nho nhỏ rộng chừng một mẫu, nơi đây chính là trung ương quảng trường.
Trên quảng trường có một tấm hắc sắc ngọc bích * cực lớn, tầm bảy tám trượng, trên mặt ngọc bích thỉnh thoảng lại hiện lên các loại nhiệm vụ khác nhau.
* Hắc sắc ngọc bích: Ngọc bích màu đen
Giờ phút này là chính ngọ *, minh nhật * treo cao, khắp nơi bên trong tòa thành Lãnh Nguyệt tràn ngập Âm khí màu đen nồng đậm, trung tâm quảng trường tự nhiên cũng không ngoại lệ.
* Chính ngọ: Giữa trưa
* Minh Nhật: Mặt trời hắc ám
Xung quanh hắc sắc ngọc bích người xuất hiện dầy đặc, một khung cảnh phi thường náo nhiệt đang diễn ra.
“Thành chủ chiêu mộ cường giả tiến hành làm nhiệm vụ hộ tống, tính toán thời gian cũng là gần đến rồi.” Một lão giả U Tộc tóc trắng xoá, hắn nhìn qua hàng chữ đậm nằm phía trên cùng bên trên hắc sắc ngọc bích, chậm rãi nói.
“Xin hỏi vị tiền bối, không biết nhiệm vụ hộ tống này là như thế nào?” Một đại hán cao bảy thước mặc áo bào xanh đứng bên cạnh lão giả cảm thấy khó hiểu liền hỏi.
“Các hạ chẳng lẽ không biết gì về việc tiến cống này sao?” Lão giả nghe vậy, thoáng nghi ngờ hỏi một câu.
“Không dối gạt tiền bối, tại hạ mới tới Lãnh Nguyệt Thành chưa lâu, đối với việc này vẫn chưa hiểu rõ lắm, kính xin tiền bối chỉ điểm cho”. Đại hán áo bào xanh mặt không đổi sắc, miệng phát ra thanh âm cung kính.
“A! Điều này cũng khó trách. Nói ra thì, sự tình tiến cống này chính là một việc trọng đại của U thủy vực chúng ta”. Lão giả dường như đối với việc này vô cùng hiểu rõ liền đem chân tướng từ đầu đến cuối nói một lần.
Nguyên lai cứ cách mỗi năm mươi năm, bên trong U Thủy vực kể cả Lãnh Nguyệt thành cùng tất cả các thế lực U Tộc lớn nhỏ khác, đều hướng về phía Bích U thành chủ thành U Thủy Vực tiến cống một ít bảo vật để bày tỏ lòng thần phục và tôn kính.
Bởi vì khoảng cách từ các thế lực U tộc tới Bích U thành là không đồng nhất, trên đường tiến cống sẽ có thể xảy ra những tình huống bất thường, hơn nữa các thế lực U tộc cũng nhân cơ hội này tranh đấu lẫn nhau, do đó, việc hộ tống bảo vật là một hành trình vô cùng nguy hiểm. Hầu hết các đội ngũ U tộc làm nhiệm vụ hộ tống đều xuất hiện thương vong, thậm chí có tình huống toàn quân bị diệt.
Nhưng việc tiến cống nhất định phải tiến hành, dựa vào phương diện tiến cống để bản thân có thể biểu hiện ra thực lực của từng cái thế lực U Tộc, thế lực U Tộc đến việc tiến cống cũng không thể làm được sẽ bị thế lực U Tộc khác cho là kẻ yếu, rồi sau đó sẽ bị đủ loại phương pháp hắt hủi, xa lánh.
Mặt khác, bảo vật tiến cống cũng chính là thể diện của các thế lực U tộc, dựa vào việc U vương Bích U có coi trọng bảo vật tiến cống hay không để quyết định địa vị của từng thế lực. Một thế lực mất đi sự tín nhiệm của U vương thì sẽ bị coi là kẻ yếu trong U tộc, sẽ không thể tiếp tục sinh tồn trong U tộc, phần lớn sẽ bị thế lực U tộc khác chiếm đoạt.
Thậm chí có người suy đoán, Bích U đại nhân cố ý thông qua việc này để đào thải kẻ yếu, tuyển chọn cường giả, tôi luyện các thế lực U Tộc trong vùng quản lý.
“Nếu nói như thế, thì các thế lực U tộc chỉ cần phái ra quân tinh nhuệ là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hộ tống”. Đại hán áo bào xanh nghe vậy không cho là đúng liền nói.
“Nếu như ngươi nghĩ như vậy, chắc chắn đã sai mười phần rồi. Mặc dù không có quy định rõ ràng về tu vi thành viên trong đội ngũ tiến cống của tất cả thế lực U Tộc, nhưng từng cái thế lực U Tộc cũng sẽ không phái ra tu vi Chân Đan kỳ trở lên để tránh bị thế lực khác chế nhạo. Đồng thời cũng là vì không trái lại tâm nguyện rèn luyện hậu bối U Tộc của Bích U đại nhân, bởi vậy mỗi lần tiến cống tuy nói đều là toàn lực ứng phó nhưng cũng chỉ phái ra các thành viên tu vi Hóa Tinh kỳ đến Chân Đan kỳ tham dự mà thôi.” Lão giả nắn vuốt chòm râu, từ từ giải thích.