Dịch giả: Quyle019
“Đúng vậy, chắc hẳn chính là nơi này.”
Thanh Linh nhắm mắt cảm ứng một chút, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, ánh mắt nhìn về phía sâu bên trong các đạo lôi đình.
Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn trong cơ thể hắn tựa hồ cũng cảm ứng được khí tức cường đại của lôi điện bên ngoài, trở nên náo động. Nhưng hắn cũng không lấy ra Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, bảo vật này là một trong những hậu thủ của hắn, không thể dễ dàng lấy ra trước mặt người khác.
“Nếu vậy thì chúng ta cũng vào đi thôi.” Liễu Minh đảo qua những suy nghĩ trong đầu, trong miệng lẩm bẩm, trên người tỏa ra hắc quang, một bộ trường bào màu đen hiện ra trên người, đúng là Như Ý Lôi Trạch bào.
Hai tay hắn khẽ động, trên Lôi Trạch Bào hiện ra từng đạo hồ quang năm màu, bao phủ toàn bộ thân thể hắn, giống hệt như Lôi Thần hàng lâm.
Thanh Linh có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Liễu Minh một cái, nhưng ngay sau đó miệng khẽ niệm vài câu thần chú, trên người chợt lóe ra ánh sáng, cũng mặc vào một bộ áo giáp màu đen phát tán ra từng tia chói mắt, bảo vệ toàn thân.
Ngay sau đó, hai người trực tiếp bay vào phía bên trong lôi đình.
Tiếng gầm rú không dứt bên tai!
Từng đạo sấm sét nhất thời oanh kích trên người Liễu Minh, lập tức dung nhập vào bên trong Cửu Thiên Thần Lôi trên người hắn. Áo giáp màu đen trên người Thanh Linh cũng không phải là vật tầm thường, mặc dù không có bản lĩnh thông thiên cắn nuốt lôi điện như của Liễu Minh, nhưng mà sấm sét bắn vào bề mặt của nó đều tán loạn tiêu tan giúp người mặc không chịu chút tổn thương nào.
Bởi vì e ngại bên trong lôi đình này có cạm bẫy gì đó nên tốc độ di chuyển của hai người cũng không nhanh. Có điều càng đi về phía trước, lôi điện trên bầu trời phát ra lại càng thô to, màu sắc cũng chuyển dần từ màu tím sang màu vàng, uy lực lại càng lớn hơn gấp mấy lần.
Liễu Minh nhướng mày, pháp lực trong cơ thể vận chuyển, hồ quang năm màu bên ngoài thân đột nhiên sáng ngời, đồng thời hắn âm thầm thúc giục Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, cắn nuốt hết lực lượng của lôi điện rơi vào người hắn.
Thanh Linh thì lại không có được sự thoải mái như Liễu Minh, quang mang của áo giáp trên người nàng đã có chút không ổn rồi. Nàng hít sâu một hơi, miệng niệm chú ngữ, hai tay liên tục điểm, từng đạo phù văn màu tím chậm rãi hiện ra phía trên áo giáp màu đen, quang mang sáng bóng của áo giáp khó khăn lắm mới ổn định trở lại.
Hai người có chút gian nan tiếp tục đi về phía trước trong phiến lôi đình này, cách xa vị trí đầu tiên hơn mười dặm, lôi điện màu vàng từ trên trời hạ xuống đã dẫn biến thành từng đạo lôi điện năm màu, rõ ràng đúng là Cửu Thiên Thần Lôi.
Vô số đạo Cửu Thiên Thần Lôi hạ xuống như mưa, uy lực của nó so với đại kiếp nạn Thông Huyền có khi còn phải lợi hại hơn. Hai người không khỏi ngừng lại, nhìn về Cửu Thiên Thần Lôi phía trước, một hồi do dự không dám đi tiếp.
Liễu Minh nhíu mày, Cửu Thiên Thần Lôi này mặc dù lợi hại, nhưng trong tay hắn có dị bảo Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, muốn mạnh mẽ đi qua cũng không phải là chuyện khó, chỉ là… Hắn quay đầu lại liêc mắt nhìn Thanh Linh một cái, giờ phút này sắc mặt Thanh Linh có chút khó coi, dường như là không có nhiều nắm chắc đối phó được với Cửu Thiên Thần Lôi phía trước kia, áo giáp màu đen trên người nàng đã có chút ít tổn hại, chính là kết quả của việc nàng thử mạnh mẽ đột phá vừa xong.
“Nếu như Thanh Linh tiền bối không am hiểu đối phó với lực lượng lôi điện, không bằng trốn vào bên trong Động Thiên pháp bảo của tại hạ, ta cũng có thể tiện mang ngươi theo một đoạn đường?” Liễu Minh mở miệng nói.
Thanh Linh nghe thấy vậy thì hơi nao nao, có chút bất ngờ quay lại nhìn, nhưng ngay sau đó gật đầu nói:
“Một khi đã như vậy, đành phải phiền toái Liễu đạo hữu.”
Liễu Minh phất tay tế ra một viên Sơn Hà Châu, hào quang màu vàng đất tỏa sáng, mở ra không gian bên trong.
Thanh Linh chuẩn bị phi thân đi vào, ánh mắt chợt lóe, hơi trầm ngâm, lật tay lấy ra một quả ngọc giản đưa cho Liễu Minh.
“Trong này là một môn bí thuật Cửu Mệnh Sưu Hồn trước kia ta ngẫu nhiên đoạt được, đây là bí thuật được truyền từ thời Thượng Cổ, cực kỳ tinh diệu, lúc trước ta sưu hồn sinh linh bên trong Luân Hồi Cảnh chính là dùng đến phương pháp này, ta thấy có vẻ đạo hữu có hứng thú với thứ này, vậy thì tặng cho ngươi xem như là đáp lễ.” Thanh Linh nói một câu, thân hình lóe lên, bay vào trong không gian của Sơn Hà Châu.
Lúc này Thanh Linh đã ở bên trong Sơn Hà Châu cho nên hắn cũng chẳng phải cố kị gì nữa. Ánh mắt Liễu Minh trở nên ngưng trọng, miệng lẩm bẩm, một cánh tay vung lên xuất ra một viên hoàn màu đen, tỏa ra từng vòng điện quang, lơ lửng trên đầu, đúng là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn. Một hồi chấn động ầm ầm vang lên, lực lượng lôi điện trong phạm vi mười trượng xung quanh đỉnh đầu Liễu Minh đều giống như bị hấp dẫn bởi một thứ gì đó, bị Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn hấp thụ hết vào trong. Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn run rẩy phát ra từng tiếng ông ông, tựa hồ như đất vườn khô hạn đã lâu gặp cơn mưa dầm, cuối cùng ngưng tụ lại thành dòng suối thanh mát. (*Đoạn này lão Béo chém củ chuối để câu chữ)
Sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, thân hình loáng lên tung người bay vào bên trong Cửu Thiên Thần Lôi phía trước. Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn ở bên trong Cửu Thiên Thần Lôi đúng hệt như cá gặp nước, từng đạo lôi điện năm màu hạ xuống lập tức bị cắn nuốt ngay tức khắc, ngay cả lôi điện ở xung quang cũng bị thu hút lôi kéo lại đây. Càng cắn nuốt nhiều lôi điện thì những vết rạn nứt trên thân Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn cũng càng mờ nhạt đi, gần như là không nhìn thấy rõ nữa, ánh sáng từ thân nó phát ra càng thêm tinh túy.
Liễu Minh cứ thế phi hành được một đoạn, phía trước chợt có một hàng rào bằng lôi điện năm màu xuất hiện, nơi này chắc hẳn là điểm cuối cùng rồi. Phía trên hàng rào lôi điện có vô số phù văn, hợp thành mạng lưới chi chít. Từng đạo Cửu Thiên Thần Lôi thô to quấn quanh trên hàng rào, huyễn hóa ra từng đầu long hổ lôi điện với các chủng loại kỳ quái, trông thấy Liễu Minh bay tới, lập tức liều chết xông lại.
Liễu Minh cũng không hoàn thủ, mà trong miệng lẩm bẩm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết bay vào trong Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn. Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn kêu lên vài tiếng ông ông, phát ra từng đợt tinh quang gợn sóng, ngưng tụ thành một quầng sáng hình vòng cung trước người hắn. Những đầu long hổ lôi điện này bổ nhào tới đây, mới chỉ khẽ đụng đến quầng sáng hình vòng cung, lập tức mặt mày hoảng sợ rồi trực tiếp bị hấp thụ đi mất không còn bóng dáng. Liễu Minh nhún chân một chút, cả người đã bay đến gần hàng rào lôi điện năm màu.
Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn phát ra tiếng kêu lanh lảnh, “Vèo” một tiếng, nhanh chóng hấp thụ lôi điện trên hàng rào. Cửu Thiên Thần Lôi quấn quanh hàng rào lôi điện đều ào ào hội tụ về phía Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn. Lấy Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn làm trung tâm, vốn dĩ ánh sáng chói mắt rạng rỡ của hàng rào nhất nhanh ảm đạm đi, lực lượng lôi điện bị hút đi rất nhiều. Hai vết rạn trên Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn sau khi lóe lên một cái rồi triệt để biến mất, một hàng đồ án uốn lượn xuất hiện ở trên thân Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn.
Một tiếng răng rắc giòn vang.
Hàng rào lôi điện năm màu vỡ vụn lộ ra một khe hở lớn đến gần một trượng. Ánh mắt Liễu Minh sáng ngời, thân hình hóa thành một đạo đạo điện quang, trực tiếp đi xuyên qua.
Vừa bay qua hàng rào điện năm màu, cảnh sắc trước mắt họ Liễu đột ngột biến đổi, một tòa thành trì màu đen phong cách cổ xưa xuất hiện ở phía trước. Thành trì màu đen nằm trên một hòn đảo trống rỗng phiêu phù giữa không trung, Hàng rào lôi điện năm màu trên đỉnh đầu hợp thành một màn trời hình cầu bao xung quanh, tiếng nổ vang lôi đình sấm sét lúc nãy thì hiện tại cũng không còn nghe thấy nữa.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn hết một vòng xung quanh, cũng không cảm giác được có khí tức của người khác ở đây, cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi. Hắn lật tay thu lại Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, phất tay tế ra Sơn Hà Châu, đánh ra một đạo đạo pháp quyết, Sơn Hà Châu tỏa ra hào quang màu vàng đất, Thanh Linh cũng từ trong đó bay ra.
“Liễu đạo hữu, hảo thủ đoạn! Mới chỉ trong phút chốc mà đã vượt qua khu vực lôi đình này rồi.” Ánh mắt Thanh Linh thoáng nhìn xung quanh, miệng tán thưởng nói.
Liễu Minh cười nhạt, không nói gì.
Thanh Linh cũng không có hỏi nhiều, thân hình vừa động, đã bay tới một quảng trường phía trước tòa thành màu đen. Liễu Minh cũng bay theo xuống.
Cả tòa thành trì màu đen này cũng chỉ sử dụng một loại quặng sắt kỳ dị để xây nên, phong cách có chút thô kệch cổ xưa, có lẽ đã được xây dựng từ cách đây rất lâu rồi. Bao quanh là một vòng tường thành rất lớn, chỉ có một cái cửa thành là lối đi lại từ ngoài vào trong.
“Ta có thể cảm ứng được… Hồn Thiên Kính đang ở sâu bên trong tòa thành này.” Ánh mắt Thanh Linh nhìn thẳng vào bên trong tòa thành, sắc mặt có chút kích động nói.
Vừa nói xong, có vẻ Thanh Linh cũng không nhẫn nhịn được nữa, lập tức bay thẳng tới lối vào tòa thành. Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe, ở nơi này cũng không thể thả thần thức ra khỏi cơ thể, hắn hơi do dự, đi theo phía sau Thanh Linh. Hai người đi xuyên qua cổng thành, tới một cái thông đạo khá dài. Thông đạo dài chừng mấy trăm trượng, rất nhanh hai người đã đi qua, phía trước có một cái cửa đá rất lớn xuất hiện.
Ngay vào lúc cả hai muốn đi ra khỏi cổng đá, một âm thanh rơi xuống đất nặng nề truyền đến, một con thằn lằn màu xanh cao đến mấy trượng xuất hiện ngay lối ra, chỉ có điều là con thằn lằn này nửa người phía trước lại đứng thẳng, tay cầm theo một cái xiên ba* màu đen, cả người phát ra màu kim loại sáng bóng, không ngờ lại là một đầu khôi lỗi,
*Xiên ba: Tam Xoa Kích – giống của Poseidon, nguyên bản là Tam Cổ Xoa.
Miệng con khôi lỗi thằn lằn màu xanh phát ra tiếng kêu như tiếng kim loại ma sát, tiếp theo thân hình khẽ động, chợt hóa thành một đạo thanh quang đánh tới, thế nhưng tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn.
Thanh Linh nhướng mày, vung tay lên, một đạo hắc quang bắn rất nhanh ra, lập tức hóa thành một đầu Khôi Lỗi hình sói màu đen cũng không nhỏ bé hơn so với con thằn lằn màu xanh, bổ nhào tới. Hai cỗ Khôi Lỗi ầm ầm chạm vào nhau, ở giữa không trung phát ra một tiếng vang thật lớn. Không ngờ rằng Lang Hình Khôi Lỗi của Thanh Linh lại không chịu được một kích, bị đánh bay ra ngoài.
Trước mắt Thanh Linh bỗng hoa lên, con khôi lỗi thằn lằn màu xanh đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, cái xiên ba cũng hóa thành một đạo ánh sáng âm u đen nhánh đâm thẳng vào ngực Thanh Linh.
Một tiếng nổ vang!
Thân thể Thanh Linh lập tức bị đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, áo giáp trên người cũng bị vỡ thành mấy mảnh, chỉ là nhìn vẻ mặt Thanh Linh thì thấy nàng cũng không chịu phải thương tổn quá lớn.
Liễu Minh thấy vậy thì nhíu mày, đầu khôi lỗi thằn lằn này trông thì bình thường nhưng không ngờ sức mạnh lại cực lớn, thực lực có thể so sánh với tồn tại cấp Thông Huyền rồi.
Khôi lỗi thằn lằn màu xanh một kích đánh bay Thanh Linh xong lập tức quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, thân hình mơ hồ một cái đã bay tới, xiên ba trong tay đột nhiên vung lên tỏa ra một mỗ khí tức bén nhọn, hóa thành chi chít các ảo ảnh mũi nhọn màu đen bắn tới.
Liễu Minh nhướng mày, thân thể đột nhiên bắn nhanh về phía sau, một tay vung lên, một đạo đao mang xanh biếc bắn rất nhanh ra, ngăn cản các mũi nhọn màu đen.
“Phanh” Một tiếng vang thật lớn, hoa lửa bắn ra bốn phía, đao mang màu xanh cùng mũi nhọn màu đen giằng co nhau ở giữa không trung.
Trong mắt Liễu Minh lóe lên sự kinh ngạc, lấy sự sắc bén của Thanh Ma Nhận, vậy mà cũng không chặt đứt được cái xiên ba màu đen kia.
Khôi lỗi thằn lằn màu xanh kêu chi chi một tiếng, cánh tay ra sức vung mạnh, một tiếng thật lớn vang lên, đao mang màu xanh bị đánh bay ra ngoài.
Liễu Minh nhướng mày, sức mạnh kỳ dị của con khôi lỗi thằn lằn màu xanh này khiến hắn cảm thấy có chút giật mình. Hắn khẽ nhón chân, cả người lại bay ngược về sau một chút nữa, pháp quyết trong tay biến đổi, Thanh Ma Nhận lại biến lớn hơn rất nhiều, bay lượn lên xuống, giống như đoàn lam quang luân phiên vây quanh con khôi lỗi thằn lằn màu xanh điên cuồng đâm chém không ngừng.
**Chương này lúc thì lão viết “màu xanh Tích Dịch”, lúc thì viết “Tích Dịch Khôi Lỗi”, nên không sủ dụng cả hai cụm từ này mà chuyển thành khôi lỗi thằn lằn màu xanh cho đồng bộ.