Dịch giả: duocsybinhBiên: nila32
Liễu Minh bỗng phát giác ra, trong khoảng thời gian gần đây, tại khu vực phụ cận mạch khoáng, số lần Nghiệt Thú xuất hiện ngày càng nhiều.
Trong khi những nơi hắn chọn làm động phủ đều là những hang động, mạch khoáng đã khai thác hết từ rất lâu. Vậy mà còn có nhiều Nghiệt Thú tới rình rập, vậy thì những nơi mà Khoáng mạch nhiều, phẩm chất cao nữa, thì số lượng Nghiệt Thú có thể nhiều hơn không chỉ hai ba lần!
Bốn tháng ở nơi đó ngoại trừ thời gian đầu, gặp phải vài con Nghiệt Thú có tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ, thì sau đó hầu như đều là tu vi Ngưng Dịch Trung kỳ. Cũng ở nơi này, hắn mới phát hiện ra, căn bản Nghiệt Thú không phải chỉ có một hình dáng duy nhất là giống sói mà không phải sói như con đầu tiên hắn giết, mà còn có nhiều hình dạng khác nữa, có con giống hổ, có con giống mèo, lại có con giống chó. Không chỉ như vậy kích thước của chúng cũng thay đổi chóng mặt, có con chỉ vài thước, nhưng có con to hơn mươi trượng, đã vậy toàn thân linh văn kín kẽ, lực phòng ngự cực kỳ khủng bố và thập phần dai sức. Nói khó là vậy, nhưng chỉ cần Cốt Hạt cùng Liễu Minh phối hợp, thì những đầu Nghiệt Thú này cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Kể từ đó, ngoại trừ xương cốt, thì thịt khô dự trữ trong tay hắn cũng đạt đến số lượng không nhỏ. Trải qua thời gian dài ăn vào loại thịt này, thân thể hắn so với trước đó rõ ràng đã cường hãn hơn một ít.
Một ngày này, Liễu Minh mới từ khu trao đổi trở về, sau khi ăn viên giải dược vào, hắn bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa. Sau một lúc ánh mắt hắn bất ngờ sáng lên, tựa hồ như nhớ ra điều gì đó. Từ khi hắn bị Hải Yêu Hoàng bắt giam cầm đến bây giờ, cũng là một khoảng thời gian không ngắn. Nhớ lại khi xưa hắn cùng Diệp Thiên Mi rời khỏi Vân Xuyên để đi ra Thương Hải, tiếp đó tiến đến đảo Miết Nguyên, bao nhiêu là sự tình qua đi, vậy mà hắn cảm giác như chuyện mới xảy ra hôm qua. Không chỉ vậy, cảm thấy như đang trong mộng mị mùi vị hương diễm của sáu bảy tháng trước đó như còn đọng lại đâu đây. Vậy mà hôm nay mộng đẹp đã tàn, giai nhân khuất dạng nơi nào, bản thân lại bị giam cầm tại nơi tăm tối này, chẳng biết ngày nào mới được nhìn thấy ánh mặt trời, cảm giác chua xót trong lòng, làm cho ánh mắt Liễu Minh có chút đăm chiêu.
“Không biết nàng bây giờ ra sao nữa?” không lâu sau, Liễu Minh thở ra một hơi, có chút buồn bực lầm bầm.
Liễu Minh lắc đầu mấy cái, cảm giác ưu sầu thoáng chút vứt bỏ ra sau. Hắn ổn định lại tâm thần, bắt đầu yên lặng suy nghĩ cách để trốn thoát nơi này.
Hắn bây giờ pháp lực đã hồi phục hoàn toàn, tất nhiên đã đến lúc cân nhắc đến chuyện chạy trốn.
Đối với hắn mà nói, thời cơ trốn thoát tốt nhất là khi này, bởi vì lúc này linh thạch trong túi còn lại còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Một khi ở lại nơi này quá lâu, trở thành tán gia bại sản giống những Quáng Nô khác, khi đó muốn chạy trốn mà chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì cơ hội thành công e rằng không tới một thành. Bất quá tính là vậy thôi, chứ nếu muốn thoát thì phải giải quyết được hai vấn đề trọng yếu, một là cấm chế trong cơ thể, hai là đào lối nào để thoát được.
Hai vấn đề này, chỉ thiếu một thì cũng đừng mong thấy được ánh mặt trời ngày mai, vì nó căn bản chỉ là vọng tưởng.
Với vấn đề thứ nhất, thì hắn đã uống qua không biết bao nhiêu giải dược, thử luyện hóa không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ là dã tràng se cát. Còn chuyện phân tích thành phần giải dược để tự điều phối thì càng hỏng bét, thử qua bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần giải dược tiêu tán, hoàn toàn không biết được một tí tị thông tin gì, vấn đề này đến bây giờ mà nói thì vô kế khả thi. Chưa kể cấm chế đang lơ lửng trong Linh hải kia, ngoài việc sẽ giam cầm pháp lực trong Linh Hải khi bị kích động ra, thì hắn không biết nó có còn gây hại gì cho cơ thể không, nhưng hiện thời thì vẫn chưa ảnh hưởng gì đến tánh mạng, cho nên chuyện giải quyết nó thật cấp bách mà cũng không cấp bách.
Về vấn đề thứ hai, thì ngoài con đường ngày đầu hắn được ném vào đây, đến giờ hắn cũng chưa phát hiện ra lối nào khác có thể ra ngoài. Giờ nếu khinh động lao ra ngoài bằng đường đó, thì chưa tính những tên thủ vệ nơi đó có tu vi nông sâu ra sao, nhưng với mười hai con khôi lỗi cấp bậc Hóa Tinh kỳ, dù cho hắn có bản sự thông thiên cũng đành thúc thủ chịu chết. Nghĩ như vậy nên trong lòng hắn không khỏi càng thêm bực bội, đứng lên lững thững bước ra cửa động.
Ngay khi hắn vừa bước được mấy bước, thì bất ngờ, vang lên tiếng “Tê … ê.. ê “ của Cốt Hạt nghe như tiếng sấm. Hắn giật mình, phóng mình chạy nhanh ra cửa động.
Vừa ra đến cửa, hắn không khỏi hít lấy một hơi lạnh, chỉ thấy cách cửa động của hắn chừng mười trượng, chỉ thấy cách đó thình lình xuất hiện những đoàn sương mù xám trắng to đến mấy trượng, cuồn cuộn xoay vòng không ngớt. Bên trong vụ hải, hư không chấn động kịch liệt, từ trong đó mơ hồ truyền ra âm thanh gầm rống, nghe như có hàng ngàn con Nghiệt Thú trong đó đang muốn lao ra.
“Nghiệt tai!”
Liễu Minh thoáng nghĩ chợt nghẹn ngào la lên, trong đầu lập tức hiện lên những tin đồn về nó trong những lần trao đổi giải dược.
Cái gọi là ‘Nghiệt tai’ chính là tai ương do Nghiệt Thú gây ra.
Bình thường Nghiệt Thú thi thoảng có vài con, có thể phá tan chướng bích, từ đáy mạch khoáng chạy lên đây, đó là vì trong các hang động quặng mỏ, không biết vì sao chướng bích trở nên yếu nhược, liềm bị đám Nghiệt Thú kia vô ý hữu ý làm vỡ, vài con còn lén lút đột nhập lên nơi đây.
Nhưng với Nghiệt Tai thì khác, chúng không chỉ đồng thời xuất hiện hàng trăm con, mà có thể là cả nghìn con cùng một chỗ, mà tu vi trong đó thì không phải Ngưng Dịch Sơ hay Trung Kỳ không, mà có cả Hậu Kỳ, hoặc có thể có cả Hóa Tinh kỳ cao giai Nghiệt Thú.
Chuyện tình này đối với những người Quáng Nô mà nói thật sự là tai bay vạ gió. Liễu Minh mặc dù tự thấy tu vi không kém, nhưng chỉ cần bị vài đầu Nghiệt Thú này vây khốn, thì thật sự hy vọng sống sót thấp đến đáng thương. Bởi vì trong Nghiệt tai, một người hay một nhóm người nếu bị Nghiệt Thú vây công mà trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát thân, thì sẽ hấp dẫn tới nhiều Nghiệt Thú khu vực lân cận tập trung về
Dưới loại tình hình này, mặc dù là cường giả Hóa Tinh kỳ, cũng không dám khinh cử vọng động, mà chỉ có thể tận lực né tránh.
Mà theo lời những Quáng Nô lão thành nơi này thì Nghiệt Thú phải khoảng năm hay sáu năm mới bạo phát một lần, mà lần bạo phát cuối cùng bất quá chỉ cách hiện tại có hai hay ba năm gì đó. Như thế nào bây giờ lại có thể bạo phát nữa. Không lẽ là có biến cố gì?
Nhìn thấy sương mù không ngừng quấy động tập trung lại một chỗ, Liễu Minh tâm niệm lay động, vẫy tay một cái, Cốt hạt đã theo sát lại sau lưng. Cả hai không nói một lời, nhanh chóng nhắm vào hướng khác hối hả tháo chạy.
Dựa theo lệ cũ, khi nghiệt thú bộc phát, thì thủ vệ nơi này sẽ phát động cấm chế, ngăn tất cả Nghiệt Thú lại, chỉ để chúng quanh quẩn ở nơi vừa chui ra, và sau một thời gian ngắn, chúng sẽ bị một loại lực lượng bí ẩn hấp dẫn quay trở lại dưới đáy vực sâu. Mà tại thời điểm gần bộc phát Nghiệt Thú, các Quáng Nô này cũng sẽ tận lực tránh xa hang động khai khoáng bỏ phế lâu năm, hoặc là ra ở gần với khu vực cổng vào của mỏ khoáng mạch, hoặc kết minh thành nhóm mà đi ẩn trốn, chờ qua thời gian Nghiệt Tai. Liễu Minh là đang tranh thủ nhanh nhất có thể, thời gian Nghiệt Thú chưa hoàn toàn bộc phát, có thể chạy ra đến khu vực cửa vào quặng mỏ. Lần bộc phát Nghiệt Tai kỳ lạ này, không biết bao nhiêu Quáng Nô sẽ hứng chịu xui xẻo nữa.
Lấy thân pháp của Liễu Minh, lúc này toàn lực tháo chạy, chỉ còn nhìn thấy một vệt mờ màu xám, ở trong thông đạo, chớp động liên tục mấy cái đã chạy được gần trăm trượng, mơ hồ đã có thể nhìn thấy lối vào thông đạo. Cốt Hạt dưới tình huống tinh thần tương liên, nên hiểu do hoàn cảnh lúc này, cũng không tiếc pháp lực hóa thành một đạo hư ảnh, phát ra âm thanh sàn sạt, theo sát sau lưng Liễu Minh
Cùng lúc đó, ở gần đó một mảng sương mù khác, ác phong nổi lên bên trong mơ hồ hiện ra một con Ngô Công Nghiệt Thú, thân hình tầm bảy tám trượng, vô ý hữu ý chắn ngang lối ra của hai người. Nghiệt Thú này không chỉ thân hình to lớn, mà mấy trăm cái chân của nó, mỗi cái đều có móng vuốt bén nhọn tua tủa, không ngừng vũ động tạo ra tiếng xé gió ồ ạt. Mà những nơi vuốt nhọn đi qua, mơ hồ tạo ra những vòi rồng nhỏ, chằng chịt, không ngừng cuốn lên hướng về phía Liễu Minh
Liễu Minh thấy cảnh này trong lòng đã hơi trầm xuống, nhưng tốc độ vẫn không chút giảm bớt, chỉ thấy đầu vai hắn thình lình nổi lên lân phiến đỏ chót, khi những vòi rồng kia va chạm vào lân phiến, tựa như có như không, chỉ nghe tiếng “Xì … Lạp” vang lên, rồi trực tiếp đi qua không chút trở ngại.
Mắt thấy còn cách Nghiệt Thú chừng vài trượng, hắn bỗng dẫm mạnh chân xuống đất, thân hình như tên rời nỏ, lập tức nhanh hơn vài phần, lao thẳng vào con thú.
Nghiệt Thú Ngô Công thấy vậy, con mắt hung quang nổi lên, hung hăng nhìn lên trên đầu Liễu Minh, đầu thú hơi lắc nhẹ, một đoàn hôi quang lục khí lập tức từ trong hàm răng bén nhọn kia, lao thẳng vào Liễu Minh.
Liễu Minh mắt thấy sương mù màu lục phóng tới, vậy mà không né không tránh, chẳng qua là một cái tay áo run lên, một cỗ cuồng phong một cuốn ra, đem độc khí một kích tán loạn, tay kia một trảo vào hư không, màu đen tiểu kiếm lăng không hiện ra trong lòng bàn tay, vòng eo lại uốn éo về sau, liền bỗng nhiên huyễn hóa ra liên tiếp mấy tàn ảnh tránh thoát cái miệng khổng lồ đang cắn tới, rồi bất ngờ xuất hiện ở sau lưng Nghiệt Thú, trở tay chém ra một nhát.
Tiếng xé gió vừa vang lên, một đạo màu đen kiếm quang như thiểm điện lóe lên rồi biến mất, liền đem con thú này chém thành rồi hai đoạn.
Hai mảnh thi thể con thú còn chưa rơi xuống đất, Liễu Minh đã quay đầu đi mang theo cốt hạt như một trận gió chạy ra khỏi thông đạo.
Nhưng khi vừa mới lao ra thông đạo lập tức, đồng tử lại không khỏi co rụt lại. Chỉ thấy thông đạo để đi ra khu vực cửa vào khoáng mạch, giờ phút này lại có hai con Nghiệt Thú, đầu giống ThiềmThừ, đang ở trong đó.
May mắn, là hai con Nghiệt Thú này có bộ dáng si ngốc, khi vừa thấy Liễu Minh chúng chỉ thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, rồi đứng tại chỗ quan sát, không có ý định xông tới công kích hắn. Nhưng cùng lúc đó, đằng sau trong thông đạo tức thì truyền ra từng trận tiếng gầm, hiển nhiên còn có Nghiệt Thú khác đang đi ra từ trong đoàn sương mù phía sau hai con Thiềm Thử
Liễu Minh trong nội tâm trầm xuống, trong lòng biết rõ lúc này không thể để cho mấy con Nghiệt Thú cuốn lấy, không cần suy nghĩ nhiều thân hình nhoáng một cái, không chút do dự lao về hướng một thông đạo khác.