Dịch giả: nila32, khangvan
Sắc mặt Liễu Minh gần như trắng bệch, tuy rằng trong người hắn có một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh, pháp lực vô cùng thâm hậu, nhưng mà dùng sức một người để duy trì sự vận chuyển của đại trận này, vẫn phải cố hết sức.
“Tu vi của ngươi không đủ, cho dù tăng thêm đại trận tiếp dẫn, xem ra vẫn không thể dẫn xuống Cửu Thiên Thần Lôi.” Thanh âm La Hầu phát ra từ trong nội tâm Liễu Minh.
“La Hầu tiền bối, vậy bây giờ phải làm sao, pháp lực của tại hạ chỉ sợ không thể chèo chống đại trận được quá lâu.” Liễu Minh vội vàng hỏi.
“Hôm nay đành phải điều binh dùng hiểm chiêu thôi. Liễu Minh, ngươi hãy dùng Nguyên Linh Phi Kiếm dẫn dắt thần lôi xuống.” La Hầu chậm rãi nói ra.
Liễu Minh nghe vậy thì chấn động, đây chính là Cửu Thiên Thần Lôi, tuy Nguyên Linh Phi Kiếm của hắn là pháp bảo hình thức ban đầu, nhưng trực tiếp bị thần lôi đánh vào, chỉ sợ bị tổn thương không nhỏ.
“yên tâm đi, Hư Không kiếm của ngươi so với Nguyên Linh Phi Kiếm bình thường thì khác nhau, chỉ cần thúc giục từ tính trong đó thì có lẽ có thể cách không mà dẫn dắt được một tia Cửu Thiên Thần Lôi xuống, cũng không tổn thương đến bản thể của phi kiếm.” La Hầu tựa hồ như biết rõ lo lắng của Liễu Minh, nhàn nhạt mở miệng.
“Tốt, vậy để ta thử một lần!” Liễu Minh nghe vậy, đành cắn răng trả lời.
Sau một khắc, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt từ mi tâm của hắn phóng lên trời, lóe lên rồi xuất hiện trên đỉnh đầu Liễu Minh.
“Mở ra!”
Liễu Minh hét lớn, kiếm quyết trên tay biến ảo, một vầng sáng màu trắng nhàn nhạt xuất hiện xung quanh phi kiếm, rung lên sau đó hóa thành vô số tia sáng màu trắng bắn lên trời.
Lập tức, một tia Cửu Thiên Thần Lôi trên bầu trời tựa như cảm nhận được cái gì đó, nhúc nhích một chút. Ngay sau đó, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng sét đánh, một tia lôi điện năm màu vặn vẹo, cuối cùng cũng bay xuống, chui vào cột sáng màu đen.
“Không phải lo cho phi kiếm, nhanh chóng thi triển ra pháp quyết phong ấn mà ta truyền thụ cho ngươi.” Thanh âm La Hầu truyền đến, lần đầu tiên xuất hiện vẻ lo lắng.
Liễu Minh nghe vậy, tức thì thu hồi thần thức trên phi kiếm, mặc kệ cho nó rơi trên mặt đất, mà hai tay của hắn như mơ hồ, nhanh chóng lần lượt kết ra những pháp ấn cổ quái.
Pháp ấn dồn dập lóe lên. Khi cái pháp ấn cuối cùng tiêu tán thì đồng thời Thiên Lôi ấn trên ngực hắn cũng đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn vừa làm xong mọi thứ thì tia điện ngũ sắc bên trong cột sáng màu đen bỗng mơ hồ, hóa thành một tia nhỏ, bắn thẳng vào người của Liễu Minh.
“Hây!”
Sắc mặt Liễu Minh biến hóa, thét lên một tiếng, bắn ra một đạo hồ quang điện hai màu vàng bạc, đánh về phía Cửu Thiên Thần Lôi trên đỉnh đầu.
Oanh một tiếng vang lên!
Tia điện quang năm màu nhìn như vô cùng nhỏ, lại dễ dàng đánh tan hồ quang điện hai màu, tốc độ không giảm chút nào tiếp tục rơi xuống.
Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, hai tay bắt quết liền mơ hồ, trên người lập tức xoáy lên một luồng hắc khí, tạo thành một màn cương khí hộ thể như thực chất, khiến cho toàn thân hắn giống như một pho tượng bằng ngọc đen.
Tia điện ngũ sắc đánh xuống, vừa vặn đánh lên màn hào quang trên người của Liễu Minh.
Một hồi âm thanh nổ vang không ngừng!
Màn hào quang màu đen rung lên, bên ngoài lập tức rách ra một lỗ hổng to cỡ nắm tay.
Tia sét ngũ sắc vặn vẹo, sau đó trực tiếp xuyên qua màn hào quang, giống như linh xà đánh thẳng vào ngực của Liễu Minh.
Một tiếng “Phốc” trầm đục vang lên!
Trên ngực Liễu Minh lập tức tỏa ra vạn đạo kim quang, rõ ràng là chỗ mà Thiên Lôi thuật ngưng tụ lại, tia điện ngũ sắc lúc này cũng lóe lên chui vào.
“A!”
Bị điện giật, trong người Liễu Minh dâng lên một cảm giác đau đớn như bị hỏa diễm thiêu đốt, dù tâm trí cực kỳ cứng cỏi, hắn cũng không nhịn được mà hét thảm.
“Nhanh ổn định tâm thần, vận chuyển phong ấn, nhanh!” Thanh âm của La Hầu không lớn, nhưng lại giống như sét đánh ngang tai hắn.
Lúc này Liễu Minh kiệt lực ổn định tâm thần, hay tay xẹt qua hư không, một lần nữa kết xuất ra một đám pháp ấn huyền diệu nữa. Bên trong linh hải, một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh cũng theo đó mà chấn động.
Trong linh hải của hắn bỗng nhiên run rẩy, bọt khí óng ánh lẳng lặng hiện lên, mơ hồ bay ra một sợi tơ nhỏ, lóe lên liền đem tia điện ngũ sắc đang toán loạn trong cơ thể Liễu Minh quấn lại, cưỡng ép kéo vào trong linh hải.
Cùng lúc đó, sắc mặt Liễu Minh trắng bệch cũng liều mạng thúc giục phong ấn.
Kết quả, trong thể nội hắn, một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh dựa theo một loại vận động kỳ diệu, nhanh chóng vây lấy hồ quang điện năm màu, tạo thành một cái lồng giam vây hồ quang điện lại trong đó.
Sau khi làm xong hết thảy, Liễu Minh mới thở dài một hơi.
Phục hồi tinh thần, hắn mới cảm thấy toàn thân kịch liệt đau nhức không chịu nổi, kinh mạch trong cơ thể run rẩy một hồi, thậm chí thân hình cũng đã cháy đen một mảnh, mất đi tri giác, mà Thiên Lôi Ấn trên ngực hắn vẫn còn, biến thành hình dáng năm màu.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi cười khổ.
Xem ra nếu không phải thân thể hắn cường đại, cùng với bọt khí đồng thời xuất hiện vây khốn lấy Cửu Thiên Thần Lôi, thì nhiều khả năng hắn trực tiếp biến thành mây khói mất.
Cửu Thiên Thần Lôi, thực sự hiện giờ hắn không thể ứng phó.
Liễu Minh nghỉ ngơi một chút về sau, một tay vung lên lấy ra một lô Kim Nguyên đan, dốc toàn bộ vào trong miệng.
“Chủ nhân!”
Thiếu nữ và đồng tử một bên phi thân chạy đến, vừa nhìn thấy thương thế trên người của Liễu Minh thì nhanh chóng lấy ra từ trên người một đống các loại phù lục hồi phục, điên cuồng dán lên người của Liễu Minh.
Từng đợt hào quang tỏa ra liên tiếp trên người Liễu Minh, thương thế của hắn cũng ổn định lại một chút.
“Không sao, chút thương thế như thế ta còn chưa chết được!”
Liễu Minh nội tâm cảm thấy ấm áp, sau một phen an ủi hai linh sủng, mới khoanh chân tĩnh tọa tại chỗ, vừa hấp thụ dược lực, vừa yên lặng vận chuyển Long Hổ Minh Ngục công.
Theo dược lực Kim Nguyên đan tan ra, trong cơ thể Liễu Minh như có một dòng nước ấm hình thành, mỗi một kinh mạch bị thương mà nó đi qua liền nhói lên một cơn đau nhẹ.
Trong lúc đó, Hạt nhi cùng Phi nhi vẻ mặt cảnh giác canh chừng bên cạnh Liễu Minh, chăm chú dò xét xung quanh.
Cứ thế cho đến tảng sáng, thương thế của Liễu Minh mới hoàn toàn được khống chế.
Sau khi vội vàng thu hồi trận pháp trên đỉnh núi, Liễu Minh liền dẫn Cốt Hạt, Phi Lâu trở lại động phủ ở sơn cốc, tiếp đó mở ra trận pháp phòng hộ động phủ, đem toàn bộ sơn cốc giấu đi.
Xong xuôi, hắn lập tức đi vào mật thất, bắt đầu bế quan chữa thương.
Lần này vết thương Liễu Minh gặp phải không hề đơn giản, nếu không cẩn thận tĩnh dưỡng một thời gian, chỉ sợ sẽ lưu lại không ít hậu quả về sau.
Cửa lớn động phủ cứ thế đóng kín suốt mấy tháng sau đó.
Cho đến một buổi sáng sớm, cửa trước động phú ầm ầm vỡ ra một khe hở, một bóng người áo bào tro liền lóe lên, sau đó bay đến giữa không trung, đúng là Liễu Minh.
Trải qua thời gian mấy tháng, thương thế của hắn rốt cục hoàn toàn lành lặn, cả người thoạt nhìn lại càng thêm nội liễm không ít, thậm chí nếu không dùng thần thức xem xét cẩn thận, có thể nhầm lẫn hắn với phàm nhân bình thường.
La Hầu nói không sai, Cửu Thiên Thần Lôi đúng là có công hiệu trấn áp ma niệm vô cùng tốt.
Mà hắn sau khi bị Cửu Thiên Thần Lôi giáng trúng, chẳng những thân thể càng thêm tinh túy, pháp lực vận chuyển so với trước kia càng nhanh hơn vài phần.
Quan trọng nhất là, hắn có thể mơ hồ cảm giác được ma niệm giống như thật sự bị Cửu Thiên Thần Lôi tạm thời trấn áp, khiến cho hắn có cảm giác hoàn toàn được giải thoát.
“Rốt cuộc tạm thời không cần lo lắng sau này bị ma hóa đến mất đi thần trí.” Liễu Minh thì thào tự nhủ, tay chân bỗng nhúc nhích, thân thể bỗng lạch cạch phát ra những tiếng giòn vang, đồng thời nhìn lên bầu trời suy ngẫm gì đó.
Mục đích hắn đến Nam Hoang đã hoàn thành hơn nửa, lúc này vẫn còn cách khá xa thời điểm rời đi.
Trước lúc đó, hắn cần tiếp tục thu thập lượng lớn yêu hồn, vừa để hoàn thành nhiệm vụ tông môn, phần khác dùng để tế luyện thật tốt đồ đằng Xa Hoạn trên người.
Dù sao cũng chỉ có nơi hung hiểm như Nam Hoang mới có thể có nhiều yêu thú hoang dã như vậy, điều mà Thái Thanh Môn nơi trung tâm đại lục không cách nào so sánh được.
Với thực lực của hắn hiện tại, đã có thể tìm bắt một số yêu thú Chân Đan cảnh. Dù sao yêu thú càng mạnh mẽ, tinh hồn càng hữu dụng đối với việc tế luyện đồ đằng.
Chủ ý đã quyết, lúc này bên ngoài cơ thể Liễu Minh cuồn cuộn khí đen, liền biến thành một đoàn hắc quang phá không bay đi.
“Ầm ầm” một hồi nổ vang!
Sâu trong sơn mạch, từ đỉnh cao ngất bên trong huyệt động nào đó, một khối Thạch Đầu khổng lồ từ đỉnh động rơi xuống.
Không bao lâu sau, huyệt động nơi đây liền sụp đổ một nửa.
Chính vào lúc này, bóng đen lóe lên, một thiếu nữ áo lụa đen phá đất xông ra, liền cũng biến thành một đạo hắc quang, bay nhanh đi.
Ngay sau đó, trong huyệt động đang sụp đổ, cự thạch rơi xuống đột nhiên bị một sức mạnh đánh bay, một đầu Tri Chu màu đỏ lớn gần trượng mạnh mẽ chui từ trong huyệt động.
Con nhện này toàn thân đỏ rực, tám cẳng nhỏ mà sắc bén, đầu răng nanh lồi ra, như kiếm bén uốn lượn, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Đây là Xích Nguyệt Tri Chu nổi tiếng ở sơn mạch này, một loại yêu thú âm tính hiếm thấy ở địa phương khác, sau khi trưởng thành sinh sống dưới mặt đất, trời sinh đa nghi, lại cực kì giảo hoạt – tu sĩ muốn bắt nó là chuyện muôn vàn khó khăn, ngay cả tu sĩ Chân Đan kỳ nếu không cần thiết, cũng không muốn trêu chọc nó.
Giờ phút này, trong mắt nó chằng chịt tơ máu, giống như đang giận dữ, tám cái chân khẽ động, lao tới, muốn bắt lấy thiếu nữ áo đen.
Nhưng đúng lúc này, không gian sau lưng nó phát ra chấn động, một bóng người mày đen xông ra, không nói hai lời, vung chưởng mạnh mẽ đánh xuống.
Người này đúng là Liễu Minh!
Hắn xuất hiện vô cùng đột ngột, có thể nói là không chút dấu hiệu báo trước.
Thì ra, đồ đằng Xa Hoạn kia sau khi thu nạp lượng lớn tinh hồn, một khi kích phát có tác dụng che giấu khí tức vô cùng tốt, khiến hắn hoàn toàn qua mắt sự cảnh giác của yêu thú.
Đợi khi Xích hồng Tri Chu nhận ra, quyền ảnh đen kịt đã đến đỉnh đầu của nó.
Nó phát ra tiếng gào rú phẫn nộ, tám cái chân mạnh mẽ rẽ ngoặt, nghiêng người hướng sang một bên trốn đi, trong miệng phun ra một cỗ chất lỏng tanh hôi, đỏ rực như dung nham, chụp lên quyền ảnh kia.
Oanh một tiếng, hỏa dịch xích hồng cùng quyền ảnh màu đen va chạm mãnh liệt, phát ra một tiếng nổ vang trời.
Lập tức quyền ảnh tiêu tán, hỏa dịch sau khi phá tan quyền ảnh, nhỏ giọt trên mặt đất, tan chảy như nham thạch.
“Ngưng hỏa thành dịch, có thể đem yêu hỏa tu luyện tới một bước này, cũng là không hổ là yêu thú cấp Chân Đan.”
Liễu Minh thấy tình cảnh này, thì thào một câu, sau một khắc, chỗ mi tâm ánh vàng lóe lên, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim lóe lên mà ra, sau khi một thoáng mơ hồ, liền biến thành dài đến vài xích.