Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
Khi hai người trở lại đảo Thanh Ngư đã là sáng sớm hôm sau, đang bay về hướng động phủ thì lại thấy một người tiến tới trước mặt. Liễu Minh nhìn kỹ lại thì thấy đây chính là Quan Ngư, người vừa trở thành khách khanh của Trường Phong Hội.
“Liễu huynh, Tân huynh, lâu rồi không gặp!” Quan Ngư thấy hai người thì dừng lại, cười tủm tỉm hỏi.
“Thì ra là Quan đạo hữu, đạo hữu vội vàng như vậy chắc là có việc gấp ư?” Liễu Minh cũng mỉm cười hỏi lại.
“Xem ra mấy ngày nay hai vị đạo hữu không ở trên đảo nên không biết hiện giờ trong hội đã xảy ra chuyện lớn, vì thế mới hỏi như vậy.” Quan Ngư nghe vậy khẽ giật mình, nhưng lát sau lại cười nói.
“Ồ, gần đây ta và Liễu huynh quả thực có ra ngoài. Vậy rốt cuộc trong hội đã xảy ra chuyện gì vậy? Mong Quan Ngư huynh chỉ giáo cho.” Tân Nguyên không nhịn được bèn hỏi.
Liễu Minh nghe vậy cũng có chút nghi hoặc.
“Chuyện là như vầy…” Quan Ngư thản nhiên kể lại.
Thì ra khi hai người rời đảo, vị phó hội chủ Trường Phong Hội, Phạm Chính vốn đã bế quan chuẩn bị thi đấu thì lại đột nhiên mất tích không để lại chút dấu vết.
“Hai vị có điều không biết, hiện giờ trong hội có người nói khi Phó hội chủ tiếp nhận thi đấu thì đã bí mật gặp gỡ Kim Ngọc Minh. Hơn nữa còn có một tin khác là mấy năm Phong hội chủ không có ở đây, Phạm phó hội chủ đã sớm vụng trộm cấu kết với thế lực khác, thế nên hiện giờ có nhiều người đoán rằng y đã bỏ trốn rồi.” Quan Ngư nhìn trái nhìn phải mấy lần, khi thấy không có ai mới hạ giọng nói.
“Lại còn có chuyện này!”
Tuy rằng Liễu Minh và Tân Nguyên không có hứng thú với thi đấu, nhưng khi nghe tin này thì cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn bèn đưa mắt nhìn nhau.
“Hiện giờ ta vội vàng ra khỏi động phủ thực ra là vì nhận được tin tức của hội chủ triệu tập tất cả chúng ta tới đại điện tổng đàn nhằm bàn bạc một chuyện, ta đoán là có quan hệ với Phạm phó hội chủ và chuyện thi đấu. Hiện giờ hai vị đã trở về, vậy chi bằng cùng tới đó đi.” Quan Ngư cười nói.
“Được rồi, nếu bọn ta đã biết mà không đến thì e rằng bất kính với Phong hội chủ rồi.”
Liễu Minh nghe xong nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời. Tân Nguyên cũng không có ý kiến. Bởi vậy, hai người Liễu Minh liền đổi hướng, theo Quan Ngư tới đại điện tổng đàn. Một lúc lâu sau, trong đại điện tổng đàn Trường Phong Hội, các thành viên từ cấp Ngưng Dịch trung kỳ trở lên đã tập hợp đầy đủ. Ngoài Liễu Minh, Tân Nguyên là khách khanh cấp cao, ngoài ra còn có một số chấp sự của Trường Phong Hội mang tu vi Ngưng Dịch cảnh trung kỳ nữa. Liễu Minh liếc qua phía dưới thì thấy ngoài Phạm Chính, thanh niên áo đen Vệ Trọng của Ngũ Linh Tông cũng không có mặt, mà vị phó hội chủ còn lại, Khúc Linh thì vẫn bình tĩnh đứng đó.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, là vì chuyện thi đấu của bản hội và Kim Ngọc Minh. Nay đã tới thời điểm ước định, Phạm phó hội chủ lại mất tích, thế nên bản nhân quyết định tuyển chọn một người trong số các vị để trở thành người thứ ba tham gia thi đấu.” Phong Trạm không vòng vo mà trực tiếp tuyên bố.
Mọi người nghe vậy chỉ đưa mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng lại nhìn Phong Trạm đang ngồi giữa đại điện…
Cùng lúc đó, tại một hòn đảo lộng lẫy được tạo thành từ dải san hô màu tím cách đảo Thanh Ngư khá xa, trên một đạo quan cực lớn chiếm quá nửa diện tích hòn đảo. Vị Dương Thịnh, sứ giả Tử Tiêu Quan này đang cung kính cúi đầu đứng trong một gian sương phòng, trước người y có một lão đạo áo tím, tóc trắng xõa tung ngồi ngay ngắn trên ghế. Người này chính là quán chủ Tử Tiêu Quan, Thiên Quang Tử, một cường giả cấp Hóa Tinh trung kỳ.
“Thịnh nhi, theo ngươi nói thì con gái của Phong Trạm đã bái nhập Ngũ Linh Tông, hơn nữa khi trở về còn dẫn theo một đệ tử Ngũ Linh Tông khác ư? Bằng vào thế lực Ngũ Linh Tông tại đại lục Trung Thiên thì sao để mắt tới Trường Phong Hội nhỏ yếu chứ?” Lão đạo áo tím chậm rãi nói, dường như không tin vào chuyện này.
“Bẩm sư tôn, mặc dù đồ nhi không tiếp xúc nhiều, thế nhưng chuyện này quả thật Phong Trạm không dám nói ngoa đâu.” Dương Thịnh nghe vậy kính cẩn đáp.
“Hừm, dựa vào uy danh của Ngũ Linh Tông thì Trường Phong Hội có gan lớn tới đâu cũng không dám giả mạo đệ tử của họ. Có điều kẻ tới lần này đa phần chỉ là đệ tử hạ viện mà thôi, còn đệ tử mật truyền của họ thì quyết sẽ không nhúng tay những chuyện như vậy. Ngược lại ta có điểm kỳ quái là tại sao Kim Ngọc Minh biết rõ Trường Phong Hội là thế lực phụ thuộc của Tử Tiêu Quan chúng ta mà mấy năm nay vẫn liên tục sử dụng thủ đoạn mờ ám. Chuyện này nếu không có Thiên Hương Các đứng sau ủng hộ thì ta cũng không tin. Nếu là như vậy… cuộc thi đấu này xem ra cũng có chút ý nghĩa. Có điều hiện giờ sư thúc tổ của ngươi đang bế quan sinh tử, nên dù có là chuyện lớn tới đâu cũng phải áp xuống. Lúc này để đạt được mục đích thì trước hết bản quan đừng can thiệp cuộc thi này làm gì, hãy bình tĩnh chờ xem kết quả để xác định trong đó có chuyện bí ẩn nào không, sau đó mới tiếp tục tính toán. Chuyện sau này hãy giao cho Thạch sư thúc của ngươi làm đi, dù sao thì Trường Phong Hội này vẫn là thế lực mà y dẫn về.” Lão đạo áo tím nghĩ một chút rồi nói.
“Vâng! Đệ tử hiểu rõ.” Dương Thịnh cúi đầu cung kính trả lời.
“Tốt, vậy ngươi hãy đi xuống trước đi.” Lão đạo áo tím nói xong thì lại nhắm mắt dưỡng thần.
“Tuân mệnh, sư tôn.” Dương Thịnh lập tức lui ra ngoài.
…
Cách đảo Thanh Ngư khá xa, tại một hòn đảo lớn, nơi đặt chân của thế lực lớn nhất, tổng đường Kim Ngọc Minh.
Nơi này cũng rộng chừng mấy trăm mét vuông, bên trên có một tòa cung điện ánh lên màu vàng kim chói mắt, làm người ta cảm thấy nơi này cực kỳ xa hoa. Nơi trung tâm hòn đảo là những tòa lầu các như tạc từ ngọc mà thành, thỉnh thoảng lại có những đệ tử mặc áo bào vàng của Kim Ngọc Minh đi đi lại lại.
Trong mật thất dưới lòng đất của một tòa lầu, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Ngoài thân y ẩn hiện một bóng mãng xà mờ ảo màu xanh biếc lớn cỡ chén cơm đang uốn lượn chuyển động liên tục, đồng thời trên da của y cũng nổi lên những hoa văn màu xanh lá, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn. Mỗi khi mãng xà bay được một vòng thì hoa văn trên người nam tử lại sáng hơn một chút, đồng thời cơ bắp, da thịt màu đồng cổ của y cũng sáng hơn, những khớp xương bên trong vang lên những tiếng lục cục, chỉ thế cũng có thể nói thể lực của người này quả không phải chuyện đùa. Mà tại thính đường bên trên, một lão giả râu dài mặc áo bào vàng đang tươi cười nói chuyện với một phu nhân mỹ mạo tầm ba mươi tuổi.
“Lần thi đấu này, thiếp thân nghe nói người tham dự của Trường Phong Hội là một đệ tử Ngũ Linh Tông, chắc Độc Cô minh chủ đã biết việc này rồi?” Thiếu phụ xinh đẹp vuốt ve chiếc khăn lụa trong tay, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng hỏi.
“Tiếu tiên tử yên tâm, lần này nhờ bên trên ban thưởng linh đan nên Bích Mãng Cửu Chuyển Công Pháp của tiểu đồ nhất định có thể đại thành. Lần thi đấu này chắc chắn có thể chiến thắng một cách đơn giản.” Lão giả áo bào vàng này chính là minh chủ Kim Ngọc Minh, Độc Cô Ngọc, mặc dù là một cường giả Hóa Tinh Kỳ, vậy mà nói chuyện với mỹ phụ trước mặt lại tỏ ra vô cùng khách khí.
“Độc Cô Minh chủ cũng không thể quá mức khinh địch, ngươi chắc cũng biết, lần thi đấu này chỉ có thể thắng, không thể thua. Quân cờ ngươi đặt ở Trường Phong Hội mấy năm cũng đã bị nhổ đi, mà hiện giờ còn có người của Ngũ Linh Tông nhúng tay nên bản các không có cách nào can thiệp việc này được.” Nữ tử hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói.
“Theo lão phu biết thì tên đệ tử Ngũ Linh Tông kia chỉ là một đệ tử hạ viện, căn bản không đáng lo. Còn chuyện của Phạm Chính cũng không sao cả. Hiện giờ Trường Phong Hội đã sắp loạn tới nơi, lão tặc Phong Trạm kia cũng chỉ còn cách dựa vào tên đệ tử Ngũ Linh Tông kia và Khúc Linh mà thôi. Còn về Khúc Linh thì lão phu cũng đã sắp xếp, tuyệt đối không có vấn đề, nhất định có thể lấy được mạch khoáng kia cho các ngài.” Lão giả thấy giọng nói của nữ tử có chút bất thiện, vội vàng giật mình nói.
“Mỏ cực phẩm ngọc thạch kia là do đệ tử Thiên Hương Các chúng ta ngẫu nhiên phát hiện được trong lãnh địa Trường Phong Hội từ mấy năm trước, bên trong rất có thể có linh tài ‘Vạn Niên Ngọc Tủy’ trong truyền thuyết. Vốn dĩ ta đã muốn lấy tới tay, nhưng lại nghe lời ngươi, đi bố trí mai phục Phong Trạm để khơi mào xung đột, dùng kế một hòn đá ném hai chim để chiếm toàn bộ khu vực có linh quáng, lại làm việc này trì hoãn tới mấy năm. Nếu như lần này lại sai lầm thì Các chủ có hỏi, bổn tiên tử cũng không bảo vệ ngươi được.” Mỹ phụ lạnh lùng nhìn lão giả, lên tiếng trách cứ.
“Tiên tử thứ lỗi, năm đó quả thực lão phu đã sai lầm. Nhưng nếu không phải Tử Tiêu Quan ra mặt cản trở, lại được Các chủ phân phó rằng không nên tạo thành động tĩnh quá lớn để các tông môn hoài nghi thì mỏ ngọc thạch này đã tới tay từ lâu.” Lão giả nghe vậy thì tái mặt, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi vị các chủ trong miệng mỹ phụ kia, vội vàng phân bua.
“Ta không muốn nghe lý do này nữa, tốt nhất ngươi hãy chuẩn bị cuộc thi đó cho tốt đi, đừng làm các chủ thất vọng.” Mỹ phụ lạnh lùng nhìn lão giả rồi quay người rời đi.
“Cung tiễn tiên tử.” Lão giả áo bào vàng thấy vậy thì khom người nói, đưa mắt nhìn theo bóng nữ tử rời đi.
…
Một ngày sau, tổng đàn Trường Phong Hội đã truyền ra một tin tức chấn động!
Bởi tính quan trọng của lần thi đấu này nên những người tham gia ngoài nhận được nhiều điểm cống hiến thì còn nhận thêm ba mươi vạn linh thạch làm thù lao. Ngoài ra nếu chiến thắng thì mỗi người tham dự còn được nhận bảo vật khác nữa. Thay mặt tông môn tham dự thi đấu được nhận điểm cống hiến và trả thù lao cũng là bình thường, thế nhưng thù lao lớn tới vậy thì quả là ngoài dự đoán của mọi người. Ba mươi vạn linh thạch, làm cho những tán tu cấp Ngưng Dịch đều cảm thấy động tâm.
Dù sao thì cũng chỉ là một trận thi đấu mà thôi, cũng không phải quyết đấu sinh tử nên nếu gặp phải cường địch không cách nào thắng được thì nếu muốn giữ mệnh cũng không phải là khó. Vì vậy, tin tức này lập tức lan ra khắp đảo Thanh Ngư, mấy ngày sau còn tiếp tục truyền ra toàn bộ Trường Phong Hội không chỉ làm cho những khách khanh cấp cao kia kích động mà ngay cả những đệ tử cấp Ngưng Dịch đang làm việc bên ngoài cũng đều động tâm, vội vàng trở về tổng đàn. Trong lúc nhất thời, chuyện thi đấu đã làm mọi người chú ý, phàm là những kẻ có tư cách thi đấu đều rục rịch chuẩn bị.