Dịch giả: thachlao
Biên: Hàn Lâm Nhi
Cùng lúc đó, trong thân thể Liễu Minh bỗng truyền ra từng trận Phạn âm, kéo theo một vầng sáng màu nhũ bạch. Theo từng đợt chấn động liên tục của hư không, một cái bọt khí óng ánh cỡ hạt đậu vô thanh vô tức hiện ra trong vầng sáng, rồi xoay tròn tán ra tám phù văn màu xám tro. Những phù văn này lúc mới xuất hiện chỉ to cỡ hạt gạo, nhưng sau khi đón gió một lát liền biến lớn như cái đấu,(tách câu) cùng lúc đó bóng người mơ hồ trong phạm âm cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một khắc, hư ảnh đó xuất hiện tại một đỉnh núi cách đó hơn trăm trượng. Nhưng khi vừa hiện ra, tám phù văn màu xám cũng vô thanh vô tức hiện ra theo, sau đó bất thình lình bao phủ lấy nó.
“Không, ta vất vả lắm mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia, ta quyết không trở về đó lần nữa”.
Trong hắc diễm bỗng truyền tới tiếng gầm phẫn nộ của một nam tử xa lạ. Hắc diễm càng cháy dữ dội, hóa thành một đóa hỏa liên màu đen, thế lửa cuồn cuộn dốc sức giãy dụa trong phạm vi bao phủ của phù văn, lại thực sự có khả năng khiến phù văn có khả năng bị nứt vỡ. Thế nhưng đúng lúc này, tám phù văn lại đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, bao trùm hỏa liên màu đen, tiếp đó dung hợp thành một văn trận màu xám lớn gần một trượng, bên trong hiện ra vòng ánh sáng bảo vệ bảy màu.
Một tiếng hét thảm vang lên!
Vòng ánh sáng bảy màu vừa phát ra, hắc liên lập tức bị dập tắt, sau khi tro bụi bốc lên, một đóa hỏa diễm màu đen lại hiện ra, chỉ là so với lúc trước đã ảm đạm đi nhiều. Pháp trận màu xám xoay tròn liên tục, mà mỗi một vòng quay lại khiến vòng bảo vệ bảy màu sáng hơn, sau đó nhanh chóng bao vây xung quanh hắc diễm thành một viên quang cầu bảy màu. Văn trận đột nhiên mờ đi, quang cầu bảy màu cũng theo đó bay vụt về động quật lúc trước. Một lát sau, một bóng dáng mơ hồ lại xuất hiện trong động quật, rồi nhanh chóng biến mất trong bọt khí. Bọt khí óng ánh run lên, từng tiếng Phạn âm lúc trước vẫn phát ra bỗng dừng lại, vầng sáng màu nhũ bạch gần đó cũng lóe lên rồi tiêu thất. Nó rung động liên tục khiến không khí xung quanh lay động mạnh mẽ rồi từ từ trầm xuống, vô thanh vô tức chui vào trong thân thể Liễu Minh.
Trong lúc đó Liễu Minh vẫn đang nằm yên không nhúc nhích trên nền đất trong động quật.
Không biết qua bao lâu sau, một ngón tay hắn bỗng nhúc nhích. Lại thêm một lúc nữa, miệng Liễu Minh rốt cục truyền ra một tiếng rên rỉ, hẳn mở to hai mắt chậm rãi ngồi dậy. Có điều lúc này, hai mắt hắn vẫn còn đầy vẻ mờ mịt, dáng vẻ hoang mang vô cùng.
Một lúc sau, trong mắt Liễu Minh rốt cục khôi phục một chút thanh tỉnh. Nhưng hắn lập tức giật mình nhảy dựng lên, nhấc nhấc hai cánh tay, một lần nữa đánh giá lại mình, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trước đó hắn trúng một quyền cấp Hóa Tinh kỳ của tên Kim Giáp Nhân kia xong, nhờ mấy miếng Giao lân phòng hộ mà không lập tức bị mất mạng, nhưng bản thân hắn cũng lâm vào trạng thái dầu hết đèn tắt, ngay lúc hắn quyết tâm vờ như đã chết, nhằm dẫn dụ tên Kim Giáp Nhân đến gần rồi tự bạo Thái Cương Kiếm Phôi cho đối phương một kích chí mạng thì bỗng nhiên hai mắt tối sầm lại, Tiếp đó bản thân đã bất tri bất giác xuất hiện trong không gian thần bí một lần nữa.
Trong lúc tâm thần hắn còn đang chấn động, lại nhìn thấy “Liễn Minh” thứ hai trong không gian thần bí bỗng nhiên mở to hai mắt, hướng về phía hắn cười một cách quỷ dị, sau đó hóa thành một đoàn Hắc Diễm rồi biến mất.
Thấy cảnh đó, nội tâm Liễu Minh hoảng sợ vô cùng. Có điều dù hắn lo lắng kinh hoảng thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể lặng lặng chờ đợi trong không gian thần bí. Kết quả khi hắn ngẩn ngơ tại nơi này chừng bảy tám ngày, rốt cuộc, không gian xung quanh đột nhiên chấn động, một quả cầu bảy màu không chút dấu hiệu thình lình xuất hiện, cũng khiến hai mắt hắn tối sầm, thần thức lại trở về với thân thể một cách khó hiểu. Hắn ngay lập tức nhận ra sự bất đồng trong thân thể so với trước kia, tâm tình càng thêm lo lắng. Hắn cũng có thể nhanh chóng nhận ra, lúc này mình đã mạnh hơn so với trước không biết bao nhiêu lần, hai tay nắm chặt, một cỗ sức lực khiến nội tâm hắn phát lạnh liền theo đó vọt ra.
Liễu Minh lại dùng tinh thần lực quét một lượt qua cơ thể mình, càng cảm thấy thân thể mình có quá nhiều chỗ khác biệt với trước, nội tâm càng thêm giật mình.
Cho đến khi hắn thu lại tinh thần lực, sờ tay lên giáp da đỏ thẫm mới luyện trên người, lại nhìn tới thanh đoản kiếm ánh vàng rực rỡ gần đó cùng một viên châu màu đen rõ ràng lớn hơn lúc trước và một bóng kim kiếm đang bay lượn, sắc mặt hắn càng âm u bất định thêm mấy lần.
Liễu Minh cho dù có ngu ngốc hơn nữa thì lúc này cũng minh bạch chính mình trước đó đã bị thứ gì đó chiếm cứ thân thể, hơn nữa tám chín phần mười chính là kẻ giống hệt mình trong Không gian Thần Bí.
Chỉ là nếu đối phương đã có ý định đoạt xá, mình như thế nào lại đột nhiên về được thân thể, chẳng lẽ đối phương đoạt xá không thành công?
Mà trong khoảnh khắc hắn ly khai Không gian thần bí, quang cầu bảy màu bỗng xuất hiện trong đó là cái gì? Chẳng lẽ lại có quan hệ với kẻ giống hệt mình kia? Trong lòng liên tiếp xuất hiện nghi vấn khiến khuôn mặt hắn âm trầm vô cùng, không hề có cảm giác vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết. Nói đi nói lại thì nếu ai đó biết mình bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thứ gì đó đoạt xá, chỉ sợ cũng đều lo lắng như hắn.
Cũng may hắn là kẻ sở hữu tâm trí vô cùng kiên nghị, cũng tự hiểu rằng thứ đoạt xá mình tuy vô cùng quỷ dị, nhưng trước đó nếu có chuẩn bị thì cũng không phải không có cách khắc chế, cho nên sau khi thu lại tâm tư, liền đưa tay hướng về phía mấy thứ gần đó vẫy một cái.
“Phốc” một tiếng.
Đoản kiếm ngắn màu vàng, viên châu màu đen lập tức rơi vào tay hắn, mặt khác bóng kiếm mơ hồ kia vừa chạm vào hắn liền lập tức lóe lên chui vào cơ thể không thấy bóng dáng.
Liễu Minh cả kinh, vội dùng tinh thần lực quét một lượt qua thân thể, kết quả phát hiện ra bóng kiếm màu vàng kim đang lẳng lặng nằm trong linh hải, không nhúc nhích chút nào.
Mà trước kia trong đó có hai kiếm phôi chi linh thì giờ đã sớm không cánh mà bay.
Liễu Minh chau mày, dùng thần niệm câu thông với kiếm phôi lạ lẫm này, lúc đầu hắn kinh ngạc, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.
Kinh ngạc tất nhiên là do uy năng khủng bố ẩn trong kiếm phôi, vui mừng chính là vì vật ấy và tâm thần hắn ẩn ẩn tưởng liên, có cảm giác như đó chính là vật do hắn tạo ra.
Hắn nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, tuy không rõ những việc đã xảy ra, nhưng có thể mơ hồ đoán được, mảnh kim sắc kiếm phôi này cùng hai mảnh kiếm phôi đã biến mất có quan hệ rất lớn.
Nếu không thì không thể giải thích tất cả những chuyện này!
Liễu Minh sau khi suy nghĩ như thế liền cố gắng kiềm chế sự vui mừng, ánh mắt lại chuyển sang đoản kiếm kim sắc cùng viên châu màu đen trong tay.
Hai vật này đều cho hắn cảm giác giống kiếm phôi chi linh, nghĩa là có cảm giác vừa quen vừa lạ, không thể nghi ngờ, hai đồ vật này chính là Thanh Nguyệt kiếm và viên Trọng Thủy châu lúc trước. Liễu Minh một tay bắt lấy đoản kiếm màu vàng, hướng thần niệm vào tìm tòi một phen, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó tin.
“Hai mươi tám tầng cấm chế, đây chính là Cực phẩm Linh khí, sao lại có thể như vậy?”
Hắn kinh ngạc thốt lên rồi lập tức hướng tay vỗ lên đoản kiếm kim sắc. Lập tức một hồi thanh minh từ thân kiếm phát ra, đồng thời tầng tầng văn trận cũng tán ra.
Ánh mắt Liễu Minh quét qua càng thêm kinh ngạc.
Trên chuôi kiếm nhỏ màu vàng kim chính xác hiện ra hai mươi tám tầng cấm chế không sai.
Một lúc lâu sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, lại ngay lập tức rót pháp lực vào thân kiếm, cũng tiện tay hướng kiếm về phía tường đá trong động quật phất một cái.
“Xoẹt” một tiếng.
Một đạo kim mang dài hơn trượng nhanh chóng hiện ra ở đầu mũi kiếm, dễ dàng cắt thành một vết kiếm dài, nhỏ, sâu trên bức tường đá.
“Quả nhiên thực sự là Cực phẩm Linh khí, dù chỉ cực phẩm Linh khí cấp thấp nhất, nhưng cũng hơn xa so với Thượng phẩm linh khí. Nhưng thôi động kiếm dễ dàng thế này, thì đây chính là Thanh Nguyệt kiếm không sai, người nọ rốt cuộc đã làm như thế nào mà có thể trong thời gian ngắn như thế biến một thanh Trung phẩm linh khí thành Cực phẩm linh khí. Không đúng, kim sắc trên thân kiếm nhìn có vẻ quen quen… đây không phải là Lưu Ly Dong Hỏa Kim sao!”
Liễu Minh thì thào, ánh mắt dán chặt vào ánh vàng trên thân kiếm cẩn thận quan sát, cuối cùng nhận ra trên thân kiếm có thêm một tầng tài liệu chính là Lưu Ly Dong Hỏa kim, điều này khiến hắn càng thêm giật mình.
Lưu Ly Dong Hỏa Kim có tác dụng tăng phúc cho Linh khí, điều này hắn tất nhiên là biết, nhưng nếu chỉ đơn giản dùng nó này bao phủ quanh Thanh Nguyệt kiếm thì cùng lắm cũng chỉ giúp tăng lên một tầng cấm chế mà thôi, muốn tăng lên thành Thượng phẩm Linh khí tuyệt đối là không thể chứ đừng nói tới cái gì mà Cực phẩm linh khí.
Liễu Minh lại dùng thần niệm cẩn thận nghiên cứu những tầng văn trận vô cùng phức tạp trong minh ấn trên đoản kiếm, lâu sau mới phát hiện ra, chuôi Thanh Nguyệt kiếm ngoài việc có thêm mấy tầng cấm chế, những tầng cấm chế trước đó cũng được người kia cải biến không ít. Liễu Minh lại thêm giật mình, đồng thời cảm thấy kinh hãi không thôi.
Nhân vật có được tạo nghệ kinh người như thế, có thể dễ dàng cải biến các văn trận trong cấm chế của Linh khí như thế, không thể nghi ngờ gì chính là một Luyện Khí Đại Sư, mà không chừng còn là Đại Sư cao cấp nhất nữa kia. Hiển nhiên chuôi Thanh Nguyệt kiếm này chính là do kẻ đoạt xá hắn luyện chế lại. Chẳng lẽ kẻ đoạt xá hắn, lại chính là một Luyện khí đại sư cao cấp!
Liễu Minh lại tiếp tục sờ vài cái lên giáp da đỏ thẫm trên người, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc. Thế này thì chuôi Cực phẩm kiếm khí này không thể gọi là Thanh Nguyệt kiếm, mà phải đổi tên là Kim Nguyệt kiếm mới đúng.
Sau khi thu lại thanh tiểu kiếm kim sắc, ánh mắt hắn lại đặt lên viên châu màu đen. Nhìn thật kỹ lại thì chỉ thấy viên châu ấy lớn hơn trước một vòng, ngoài ra tựa hồ không có biến hóa lớn nào khác.
Nhưng đã có kinh nghiệm với thanh kim sắc tiểu kiếm, Liễu Minh sẽ không bị bề ngoài đơn giản đánh lừa, hắn liền bấm niệm pháp quyết kích lên viên châu.
“Ầm” một tiếng.
Mặt ngoài viên châu hiện lên hai mươi lăm tầng cấm chế.
“Chỉ là Thượng phẩm linh khí.”
Liễu Minh thấy cảnh này, vẻ mặt liền thất vọng.
Nhưng giây sau đó, những văn trận hiện lên trên viên châu bỗng run lên, rồi “Ầm” một tiếng, biến thành từng đoàn từng đoàn hắc vụ nồng đậm, bên trong mơ hồ có hư ảnh Tiểu Sơn như ẩn như hiện.
“Đây là…”
Liễu Minh thấy vậy càng trở nên tập trung!