Dịch giả: pr0vkl1102
Biên: nila32
“Mông Nanh đạo hữu, bất kể thế nào, hai gã chấp sự của Vân Xuyên liên minh chúng ta mất tích trong địa phận thành Cốc Nam của các vị, về tình về lý Tinh Cốc đều phải có chút ít trách nhiệm. Theo ta biết, bên phía Tinh Cốc các ngươi tu vi Hóa Tinh kỳ cũng đủ để đảm đương chức khách khanh trưởng lão rồi, dùng thân phận của ngươi, không phải là muốn nói với ta, ngươi không biết chút nào về việc này chứ?” Diệp Thiên Mi mắt lóe ra hào quang, lạnh lùng nói ra.
“Ân, lời này không sai. Về phần sự tình hai gã chấp sự quý minh mất tích, bổn cốc tự nhiên sẽ không buông tay mặc kệ. Diệp tiên tử yên tâm, việc này lão phu nhất định sẽ tự mình bẩm báo với cốc đại chủ. Tin rằng khi ngài ấy hiểu rõ ngọn nguồn sẽ mau chóng phái người đến điều tra xử lý, đến lúc đó nhất định sẽ cho quý minh cùng Diệp tiên tử một câu trả lời hợp lý.” Mông Nanh có chút trầm ngâm, dùng ngữ khí trịnh trọng cam đoan với Diệp Thiên Mi.
Liễu Minh nghe Mông Nanh nói như vậy, trên mặt lại có vẻ như nghĩ tới cái gì đó. Diệp Thiên Mi nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, trên người khí tức càng thêm lăng lệ ác liệt, lông mày cau lại đáp lời Mông Nanh:
“Loại lời nói này chỉ dùng để lừa gạt trẻ con ba tuổi mà thôi, ngươi cho ta là người phương nào, có thể chấp nhận câu trả lời qua loa như vậy?”
“Lời nói của Diệp tiên tử quá nặng nề rồi.” Nghe được lời ấy của Diệp Thiên Mi, Mông Nanh sắc mặt ngưng trệ, vội vàng chắp tay nói.
“Muốn ta nói chuyện nhẹ nhàng, phải chăng đạo hữu cũng nên thể hiện một chút thành ý, hay là thật cảm thấy khả năng lừa gạt của bản thân tốt như vậy hay sao?” Trong mắt Diệp Thiên Mi một hồi tinh quang lưu chuyển, từ chối cho ý kiến nói.
Đối mặt với tư thế hùng hổ dọa người đó, lúc này đây, Mông Nanh không có vội vã mở miệng, nhưng trên mặt âm tình bất định, màu vàng kim óng ánh trong mắt ẩn hàm một tia suy tư cùng vẻ chần chừ. Diệp Thiên Mi lại chỉ là mặt không biểu cảm lạnh lùng nhìn hắn, trầm mặc không nói. Trong lúc nhất thời, bên trên thạch điện lâm vào yên tĩnh.
Trong không khí quỷ dị này, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt vẫn không đổi hệt như lúc ban đầu, nhưng lại ẩn ẩn đã có chút ít phán đoán. Nghĩ đến vị Tinh Cốc trưởng lão này nhất định là biết chút gì đó, lại tựa hồ có một cái gì đó khó nói. Điểm này, không cần nhắc nhở, chắc hẳn Diệp Thiên Mi cũng đã nhìn ra rồi. Chiếu theo tình huống lúc này. Hắn thấy vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt hơn.
“Mông Nanh đạo hữu, cân nhắc thế nào rồi?” Sau nửa ngày qua đi, thấy Mông Nanh không thể đưa ra quyết định, bộ dáng có chút do dự, Diệp Thiên Mi hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Mông Nanh than nhẹ một tiếng, liếc mắt thoáng qua Liễu Minh đứng một bên, bỗng nhiên bờ môi im ắng khẽ nhúc nhích vài cái, tựa hồ dùng phương thức truyền âm, không biết nói gì với Diệp Thiên Mi. Chỉ thấy sau khi nghe xong, sắc mặt của nàng hơi đổi, khí thế kinh người lập tức thu liễm lại không ít. Một màn này rơi vào trong mắt Liễu Minh ở một bên. Trong nội tâm hiện lên một tia nghi hoặc. Nhưng dùng thân phận hắn ở chỗ này. Đối mặt hai đại Hóa Tinh cường giả, tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi thăm cái gì vào lúc này.
“Không ngờ lại có liên quan đến người này, trách không được Mông đạo hữu cố kỵ như vậy. Lúc này đây, xem như liên minh Vân Xuyên thiếu nợ Mông đạo hữu một phần nhân tình rồi. Còn lại, ta sẽ tự mình xử lý, tuyệt sẽ không liên lụy đến đạo hữu mảy may. Mặt khác, ta lần này tới đảo Miết Nguyên còn muốn tiếp tục chuyện mua tài nguyên, hoàn thành sự tình còn lại của hai vị chấp sự. Không biết Mông đạo hữu có thể hay không mở rộng cửa quý môn?” Diệp Thiên Mi khẽ gật đầu cảm ơn một tiếng, vậy mà không hề đề cập đến việc mất tích của hai gã chấp sự liên minh nữa, mà là cùng Mông Nanh nói về sự tình mua tài liệu, thái độ rõ ràng hòa hoãn hơn không ít.
Liên minh Vân Xuyên không tiếc tài lực phái ra hai gã Ngưng Dịch cảnh chấp sự đến Miết Nguyên đảo này, về cơ bản chính là vì thu mua tài nguyên tu luyện. Không nghĩ tới, hai người còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lại đã mất tích. Cùng với việc điều tra sự tình hai gã chấp sự, Diệp Thiên Mi tự nhiên là muốn thuận tiện đem sự tình thu mua tài nguyên tu luyện cũng giải quyết triệt để. Dù sao Tam Chân Lục Tử cũng là một chuyện liên quan đến vận mệnh của cả Nhân tộc ở Vân Xuyên đại lục trong tương lai. Giao dịch này phải mau chóng hoàn thành, cũng đem tài nguyên nhanh chóng đưa về Vân Xuyên an toàn, không thể trì hoãn được nữa.
Tuy nói bởi vì sự tình lúc trước, liên minh tổn thất số lượng lớn Linh Thạch nhưng những Linh Thạch này đối với toàn bộ Vân Xuyên liên minh mà nói, mặc dù số lượng không coi là nhỏ, nhưng cuối cùng cũng có thể chấp nhận. Mông Nanh nghe được lời ấy của Diệp Thiên Mi. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nội tâm đang nặng nề cũng thở dài một hơi. Lúc này vẻ mặt tươi cười nhận lời Diệp Thiên Mi:
“Diệp tiên tử muốn mua tài nguyên gì, cứ mở miệng. Chỉ cần quý minh trả giá đầy đủ, ta nhất định sẽ khiến đạo hữu thỏa mãn.”
Thời gian kế tiếp, Diệp Thiên Mi liền đem một khối ngọc giản chứa mục lục tài nguyên trực tiếp ném cho Thú Nhân tộc lão giả. Mà Mông Nanh lại giao cho Diệp Thiên Mi một khối tử sắc trận bàn, cũng cáo tri cho nàng một khi tài nguyên tu luyện cần thiết trù bị hoàn toàn, sẽ thông qua đồ vật này liên hệ lại, thậm chí trên sự tình giá cả mua sắm tài nguyên, cũng hứa hẹn có thể cho Diệp Thiên Mi ưu đãi nhất định.
Diệp Thiên Mi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là nhẹ nhàng tạ ơn.
Lúc này Liễu Minh thông qua cuộc nói chuyện giữa hai người, cũng đã minh bạch lão giả trước mắt không chỉ là cường giả Hóa Tinh kỳ do Tinh Cốc phái đến trấn thủ thành Cốc Nam mà còn là một trong mười vị trưởng lão của Tinh Cốc. Cái này làm cho hắn đối với nội tình cũng thế lực hùng hậu của Tinh Cốc có chút hoảng sợ. Theo hắn ước đoán thế lực Tinh Cốc, chỉ sợ là ngũ tông Đại Huyền liên thủ lại cũng xa xa không địch lại. Mặt khác hai thế lực có thể sóng vai cùng Tinh Cốc này cát cứ đảo Miết Nguyên, chắc hẳn thực lực cũng không sai biệt lắm. Bởi vậy, Liễu Minh cũng biết Miết Nguyên đảo này mặc dù diện tích không bằng Vân Xuyên, nhưng thực lực so với đại luc Vân Xuyên cũng không yếu hơn quá nhiều. Diệp Thiên Mi sau khi đàm phán ổn thỏa chuyện mua tài nguyên, liền cáo từ lão giả kia, mang theo Liễu Minh ly khai thạch điện.
Trên đường trở về khách điếm Bích Ba, Liễu Minh chậm rãi đi theo sau lưng Diệp Thiên Mi, không nói một lời. Tuy sắc mặt như thường, nhưng trong lòng lại thỉnh thoảng suy đoán lúc trước đến cùng là lão giả truyền âm cho Diệp Thiên Mi nói gì, lại làm cho nàng này phải nhượng bộ. Diệp Thiên Mi tựa hồ sớm phát giác tâm tư của Liễu Minh, vung tay lên liền đem thân thể nàng cùng Liễu Minh bao phủ dưới một màn sáng vô hình, sau đó lạnh lùng nói với Liễu Minh:
“Liễu sư điệt, ngươi phải chăng muốn hỏi, vừa rồi Mông Nanh đến cùng truyền âm nói cho ta biết cái gì?”
Liễu Minh nghe vậy trong nội tâm run lên, vội cúi đầu ôm quyền trả lời:
”Việc này trọng đại, sư thúc không nói, tự nhiên là có lý do của mình, sư điệt tuyệt nhiên không dám đoán bừa.”
“Không cần khẩn trương như thế, chuyện này để cho ngươi biết cũng không đáng ngại. Chỉ là đối với bên ngoài vẫn nên là không lộ ra thì tốt hơn.” Diệp Thiên Mi bất động thanh sắc nói.
Liễu Minh nghe vậy, nội tâm có một tia kinh ngạc, tự nhiên liên tục gật đầu đồng ý. Thấy Liễu Minh như thế, Diệp Thiên Mi thần sắc hòa hoãn, thản nhiên nói:
“Mông Nanh vừa rồi bất quá truyền âm nói cho ta biết một cái tên là ‘Ma Thứ’ mà thôi.”
“Ma Thứ?”
Liễu Minh càng thêm kinh ngạc.
“Ma Thứ, là một trong hai vị phó cốc chủ Tinh Cốc, tu vi Hóa Tinh trung kì. Hơn nữa nghe nói thực lực chân chính của y thâm bất khả trắc, có thể cùng cường giả Hóa Tinh hậu kỳ tranh hơn thua.” Diệp Thiên Mi khẩu khí bình tĩnh, trong mắt một tia tinh mang hiện lên.
“Hóa Tinh trung kỳ” bốn chữ này rơi vào trong tai Liễu Minh, làm cho hắn tự nhiên là cả kinh một trận. Phải biết rằng, Diệp Thiên Mi thực lực cường hãn vô cùng, tu vi cũng chỉ là Hóa Tinh sơ kỳ. Người gọi là Ma Thứ này, cảnh giới so với Diệp Thiên Mi còn cao hơn một tầng. Nếu như sự tình Ngưng Dịch cảnh tu sĩ mất tích bên trong Cốc Nam thành thực cùng người này có liên quan, tự nhiên là không dễ giải quyết. Bất quá, nghe khẩu khí Diệp Thiên Mi, nàng đối với người tên Ma Thứ này tựa hồ cũng không phải quá để ở trong lòng. Có thể như thế, tự nhiên là nàng ta dựa vào thân phận Kiếm Tu cùng phi kiếm chi thuật kinh người của mình. Liễu Minh mơ hồ phán đoán, thực lực chân chánh của Diệp Thiên Mi chỉ sợ ngay cả cường giả hậu kỳ bình thường cũng phải kính sợ vài phần, lại càng không cần phải nói đến Ma Thứ chỉ là Hóa Tinh trung kỳ.
Thời gian còn lại, Diệp Thiên Mi không cùng hắn nói gì nữa, một đường phản hổi khách sạn.
“Đúng rồi, Liễu sư điệt, trước đến phòng ta một chút.” Diệp Thiên Mi chân trước vừa mới đặt lên cửa phòng, tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tình gì đó, quay đầu hướng tới Liễu Minh đang chuẩn bị trở về phòng nói.
Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng lập tức gật đầu, thành thành thật thật đi vào trong phòng Diệp Thiên Mi. Không đợi Liễu Minh hỏi thăm, Diệp Thiên Mi đã mở miệng:
”Tính toán thời gian, hiện tại cách hội đấu giá không còn bao nhiêu thời gian. Huống hồ sư điệt khả năng còn muốn đến sớm, có thể chuẩn bị trước một hai. Ngươi ngày mai lên đường, đi trước tham gia đấu giá kiện Linh khí kia.”
Hôm nay, Diệp Thiên Mi đối với sự tình mất tích của hai gã chấp sự liên minh, trong nội tâm đã có quyết định, tự nhiên không cần Liễu Minh bên cạnh nữa. Liễu Minh nghe xong lời này, nội tâm vui vẻ, trên miệng xưng “Vâng” một tiếng, trong nội tâm không khỏi có chút chờ mong đấu giá hội không lâu sau đó.
Sau đó, Diệp Thiên Mi liền bắt đầu nhắm mắt điều tức, Liễu Minh cáo từ một tiếng, liền lui ra ngoài.
…
Hôm sau, ngày mới sáng lên, thời điểm Liễu Minh đẩy cửa đang định đi ra khỏi phòng, lại liếc thấy trước cửa có một bạch y nữ tử không biết đã đứng đó bao lâu, không khỏi nao nao. Chưa chờ hắn tiến lên làm lễ, Diệp Thiên Mi lại giơ tay lên, một vật kích xạ đến. Liễu Minh vô thức đưa tay chộp, giữa năm ngón tay là một khối lệnh bài màu đỏ thẫm.
“Diệp sư thúc, đây là?” Liễu Minh nhìn chằm chằm vào lệnh bài không nháy mắt, thật sự nhìn không ra vật ấy có tác dụng gì, không khởi hướng Diệp Thiên Mi hỏi.
“Đây là Vân Xuyên lệnh bài, tín vật đại biểu cho cao tầng Vân Xuyên liên minh, ta bởi vì sự tình liên minh không cách nào đồng hành cùng ngươi, nhưng ngươi cầm lệnh bài này lên đường có lẽ có công dụng gì đó, đại khái có thể dùng nó chấn nhiếp các thế lực trên đảo, miễn đi một ít phiền toái.” Diệp Thiên Mi chậm rãi nói.
Đối với Diệp Thiên Mi mà nói, Liễu Minh cũng không phải là người của liên minh Vân Xuyên, nhưng mấy ngày nay tìm hiểu tin tức bốn phía, cũng coi như giúp nàng một ít chuyện nhỏ, mà với thân phận của nàng, tự nhiên không muốn thiếu nợ nhân tình tiểu bối, lúc này mới thuận tay đem tín vật liên minh phát ra tạm thời giao cho Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy, nội tâm kinh hỉ, trong miệng cung kính tạ ơn, liền đem lệnh bài cất kỹ, chắp tay nói cáo từ, liền rời khỏi khách điếm.
Sau đó không lâu, hắn ra khỏi Cốc Nam thành, lại đi ra xa gần dặm, tay áo run lên, thả ra thanh sắc phi chu. Liễu Minh thân hình nhoáng lên, đứng ở lối vào phi chu, một tay bấm niệm pháp quyết thúc giục, lúc này phi chu hóa thành một đoàn ánh sáng xanh phá không bay mất.