Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 435: Đảo Thanh Ngư

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: hoangphu

Biên: Luyện Khí Tiểu Tử

“Đại lục Trung Thiên?!”

Hai người Liễu Minh nhìn nhau hoảng sợ!

Bọn hắn đều là loại người có kiến thức rộng rãi, dù cho bản thân ở một nơi xa xôi như vực Thương Hải, cũng đều nghe nói đến cái tên đại lục Trung Thiên!

Đại lục Trung Thiên có thể được xem như là nơi phồn thịnh của tu luyện giả, địa vực rộng lớn, tông môn tu luyện lớn nhỏ càng là nhiều vô số kể, đúng là nơi khởi nguồn của nhân tộc từ xưa đến nay.

Vả lại đại lục Trung Thiên lại càng là nơi mà trong lòng Liễu Minh mong muốn được đi đến đã lâu. Tông sư lập phái Man Quỷ tông, Lục Âm tổ sư, cũng có xuất thân từ đại lục Trung Thiên, sau này mới lưu lạc đến đảo Vân Xuyên, từ đó mới sáng lập ra môn phái Man Quỷ Tông.

Công pháp Minh Cốt quyết, Long Hổ Minh Ngục công mà hắn đang tu luyện cũng đều có nguồn gốc từ đại lục Trung Thiên.

Thế nhưng mặc dù đại lục Trung Thiên đối với hai người đều là như sấm bên tai, trong lòng cũng đã có ý định phải đi đại lục Trung Thiên du lịch một phen. Nhưng hôm nay, bằng một phương pháp rất quái dị mà xuất hiện ở duyên hải của đại lục Trung Thiên, khiến cho bọn hắn có chút khiếp sợ!

“Nếu hai vị đạo hữu thật sự người ở khu vực khác, thông qua khe hở không gian mà đến, bây giờ muốn quay về chỉ sợ không phải chuyện đơn giản.” Vi Vân nhìn nhìn sắc mặt hai người, cũng lờ mờ đoán được mấy phần mà nói.

Tân Nguyên cười khổ một tiếng nhẹ gật đầu, lần này cũng không phủ nhận.

“Chuyện này cũng không có gì, Trường Phong hội của chúng ta coi như là một trong mấy thế lực lớn nơi đây, vốn là do đa số tán tu xây dựng nên, đối với tu sĩ đến từ bên ngoài cũng không bài xích.” Nam tử mặc áo bào xanh lập tức tươi cười nói.

“Ồ, quý hội đã có thể phong bế toàn bộ hòn đảo, xem ra thế lực thật không nhỏ, vậy không biết những người này là…” Liễu Minh nghe vậy trong lòng hơi động, ánh mắt chậm rãi nhìn quét qua vài tên luyện khí sĩ cách đó không xa, rồi giống như tùy ý hỏi một câu.

“Những người này chỉ là hai nhóm thế lực phàm nhân phụ thuộc Trường Phong hội của chúng ta mà thôi. Hôm nay bọn hắn quyết đấu ở đây là vì tranh đoạt quyền khai thác một mỏ linh thạch, mà việc này lại vừa đúng là do tại hạ phụ trách giám sát. Thật sự quấy rầy hai vị đạo hữu!” Vi Vân theo ánh mắt Liễu Minh liếc nhìn rồi thuận miệng đáp, tiếp đó liền vẫy tay về phía hai nhóm người một cái.

Đại hán mặc áo bào hồng cầm đầu cùng với thiếu phụ mặc áo xanh thấy vậy lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới, cung kính thi lễ một cái với Vi Vân.

“Vi tiền bối!”

“Hừ, hai người các ngươi quyết đấu cũng không quản lý bang chúng cho tốt, làm phiền hai vị khách quý, còn không mau qua đây bồi tội?” Vi Vân chắp hai tay sau lưng hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt hai người này đại biến, lập tức kinh sợ cúi đầu thi hành đại lễ với hai người Liễu Minh, miệng thì xin lỗi không ngớt.

“Ha ha, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, đạo hữu cũng không cần trách tội bọn họ.” Liễu Minh thấy vậy sắc mặt bình tĩnh nói, Tân Nguyên ở bên cạnh thì lại không có ý kiến gì.

“Bỏ đi, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, tạm tha lần này. Nhưng mà từ tháng này trở đi, số linh quáng khai thác được hàng tháng mà các ngươi nộp lên trên tăng thêm một thành, xem như khiển trách. Còn chuyện quyết đấu thì tìm thời gian khác đi, giờ thì dẫn người của các ngươi lui ra!” Đạo sĩ mặc áo bào xanh vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh.

Đại hán mặc áo bào hồng và thiếu phụ mặc áo xanh nghe vậy thì vẻ mặt sầu khổ, nhưng lại không dám có ý kiến gì, vội vàng cúi đầu chấp nhận rồi lui ra, hiển nhiên là hết sức e sợ vị trung niên mặc áo bào xanh này.

Sau khi đuổi hai nhóm người này đi, dáng vẻ lạnh lùng của Vi Vân cũng biến mất, lại tiếp tục quay sang thăm hỏi hai người Liễu Minh. Hai người Liễu Minh cũng nhân cơ hội này mà nghe ngóng một chút tình huống của khu vực Nam Hải này.

“… Nói tóm lại, thế lực ở cái quần đảo Nam Hải này rất hỗn tạp, nếu không gia nhập vào một trong số đó thì rất khó mà sinh tồn. Nhìn tu vi của hai vị đạo hữu cũng bất phàm, nếu là lần đầu tiên đến quần đảo Nam Hải của chúng ta, hay là trước hết cứ đến làm khách của tiểu hội chúng ta đi. Bản hội có sản xuất một loại linh trà tên là Hắc Tinh, cũng rất có công hiệu tẩm bổ kinh mạch, có thể đãi hai vị thưởng thức một phen?” Vi Vân nói chuyện với hai người một chút, rốt cục cũng nói ra mục đích muốn kết giao của mình.

“Liễu huynh, ngươi thấy thế nào?” Tân Nguyên nhìn Liễu Minh, cười cười truyền âm một câu.

“Chúng ta lần đầu đến nơi đây, mọi sự cần phải cẩn thận là hơn. Thế nhưng thông qua lời nói của người này, có vẻ cũng không có ác ý gì, đoán chừng chỉ là muốn lôi kéo chúng ta. Thôi thì cứ đi quan sát một chút cũng chưa hẳn là không được. Dù sao có lẽ chúng ta cũng phải dừng chân ở chỗ này, chuyện tham gia vào một loại thế lực chỉ sợ cũng là việc cần thiết.” Liễu Minh trầm tư một lát, truyền âm trả lời.

“Đạo hữu đã khách khí như thế, hai người chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Tân Nguyên sau khi nghe xong thì ánh mắt sáng lên, cười ha ha một tiếng nói với Vi Vân.

“Đâu có, hai vị đạo hữu có thể đến với bản hội, là chuyện may mắn của bản hội.” Vi Vân nghe vậy, cũng rất vui mừng. Dứt lời, hắn khoát tay, trong tay áo liền bay ra một vòng tròn lớn chừng hơn tấc, lóe lên ánh sáng màu xanh. Sau khi nó quay tít một vòng trên không trung thì bị hắn bắt lấy, tay kia đánh vào trong đó một pháp quyết.

Trong vòng tròn lập tức nổi lên một luồng hào quang màu xanh, tiếp đó phát ra một tiếng chim hót thanh thúy. Một vầng hào quang màu xanh cuộn lên, hóa thành một con linh cầm màu xanh lớn khoảng mấy trượng, cái cổ dài nhỏ, là một con Thanh Hạc.

Đợi cho ba người đã leo lên lưng linh cầm, đạo sĩ mặc áo bào xanh quát khẽ một tiếng. Thanh Hạc bắt đầu dang cánh, dấy lên trận trận cuồng phong bay lên trời, hóa thành một vệt sáng màu xanh bay khỏi hòn đảo.

Ở trên lưng linh cầm, Vi Vân lại dò hỏi hai người về bối cảnh cùng với những chuyện liên quan đến vực Thương Hải một lần, nhưng hai người Liễu Minh dĩ nhiên không muốn nói nhiều, chỉ trả lời hàm hồ cho qua chuyện mà thôi.

Nam tử mặc áo bào xanh thấy vậy cũng không muốn hỏi nhiều, ngược lại bắt đầu giới thiệu về Trường Phong hội.

“Từ khi tệ hội sáng lập đến nay cũng đã có lịch sử hơn trăm năm, trước mắt trong hội ngoại trừ hội trưởng Hóa Tinh sơ kỳ cùng với hai vị phó hội trưởng Ngưng Dịch hậu kỳ ra, đồng thời còn có một ít đường chủ và khách khanh, ước chừng ba, bốn mươi người, đều có tu vi Ngưng Dịch sơ trung kỳ, còn lại vài thế lực nhỏ phụ thuộc bản hội. Tính ra, bản hội coi như là một trong những thế lực lớn nhất của mảnh quần đảo này.”

“Thật không ngờ hội chủ của quý hội lại là một vị tiền bối Hóa Tinh kỳ, xem ra quý hội thật đúng là có rất nhiều nhân tài!” Liễu Minh mỉm cười trả lời, thực lực của cái Trường Phong hội này vậy mà lại không kém bao nhiêu so với Man Quỷ Tông.

“Đâu có, đâu có! Liễu huynh quá khen, thế nhưng trong các thế lực ở quần đảo Nam Hải này, Trường Phong hội chúng ta một tổ chức có tán tu gia nhập nhiều nhất. Không giống với cái bang hội khác, có rất nhiều quy định ràng buộc mọi người trong hội, mà chỗ tốt lại cũng không thiếu nhé. Một khi trở thành trưởng lão khách khanh mà nói, không những được xem miễn phí bí thư điển tịch trong Tàng Thư Các của hội, mà còn có thể thuận lợi mua sắm các loại tài nguyên tu luyện ở một ít cửa hàng được mở trong hội. Ngoài ra rất nhiều tu luyện giả Ngưng Dịch cảnh thình thoảng cũng sẽ định kỳ trao đổi kinh nghiệm tu luyện lẫn nhau. Ngẫu nhiên hội trưởng đại nhân cũng sẽ xuất hiện để chỉ điểm chúng ta đôi chút, cho nên bản hội mới có nhiều người gia nhập như vậy.”

Đạo sĩ mặc áo bào xanh nói đến đây thì dừng một chút, sau đó sắc mặt lại lộ vẻ thành khẩn nói:

“Với tu vi của hai vị, nếu như đồng ý gia nhập bản hội, sẽ vừa vặn có được vị trí khách khanh cao cấp, đãi ngộ phong phú, không biết ý hai vị thế nào?”

“Tại hạ rất cảm ơn ý tốt của Vi đạo hữu, nhưng mà gần đây tại hạ đã quen tự do tự tại, chỉ sợ chịu không nổi những sự ràng buộc.” Liễu Minh ngáp một cái trả lời.

Tân Nguyên cũng cười hắc hắc một tiếng không nói thêm gì.

Vi Vân thấy vậy cũng không nổi giận, mà lại đổi đề tài, bắt đầu giới thiệu với hai người toàn bộ tình hình của khu vực Nam Hải.

Từ những lời giới thiệu, hai người Liễu Minh biết được, thì ra tình hình tổng quát của Nam Hải là do cái gọi là thập đại tông môn thống trị.

Thập đại tông môn này có lịch sử sáng lập ra môn phái đã lâu, mà mỗi một tông môn đều có Chân Đan cảnh tồn tại trấn giữ. Ngoài ra khoảng cách của vực Nam Hải này với đại lục Trung Thiên cũng không quá xa, đa số đều có ít nhiều quan hệ sâu xa với một vài đại tông vạn năm của đại lục Trung Thiên.

Dưới thập đại tông môn lại có không ít môn phái nhỏ thế lực phụ thuộc, mà Trường Phong hội trên danh nghĩa thì thuộc về thập đại trong tông môn Tử Tiêu Quan!

Tử Tiêu Quan này là một tông môn đạo gia, dùng phù lục thuật nổi tiếng Nam Hải. Phù lục mà họ chế tạo cũng rất nổi tiếng ở vực Nam Hải, thậm chí còn có tông môn từ đại lục Trung Thiên, cách xa hải ngoại chuyên tới để mua sắm.

Mà thế lực nhỏ giống như Trường Phong hội này, hàng năm phải cống nạp cho tông môn mà họ lệ thuộc một số lượng nhất định. Còn thập đại tông môn thì phụ trách việc đảm bảo cho những thế lực nhỏ này không bị các đại tông khác chiếm đoạt và uy hiếp!

Đáng chú ý là, tài nguyên tu luyện của Nam Hải so với các khu vực khác của đại lục Trung Thiên, chỉ có thể coi là bình thường. Nhưng ở đây có vài loại khoáng thạch thủy thuộc tính cực kỳ hiếm thấy, cùng với một ít linh dược đặc sản mà ở những nơi khác không có.

Theo lời nói của đạo sĩ mặc áo bào xanh, dần dần hai người Liễu Minh cũng hiểu được đại khái tình hình của vực Nam Hải này.

Lại nói, vị Vi Vân này cũng có vẻ là người giỏi ăn nói, nói chuyện cũng khôi hài, ba người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện phiếm, xem như cũng không buồn tẻ.

Cứ như vậy, sau khi cự cầm bay qua một ít hòn đảo, rốt cục sau nửa ngày đã đi tới không trung một tòa đảo lớn có diện tích khoảng trăm dặm.

“Hai vị đạo hữu, phía dưới là chính là tổng đàn Trường Phong hội, đảo Thanh Ngư rồi.” Vi Vân chỉ hòn đảo phía dưới, nét mặt lộ vẻ tự đắc giới thiệu.

Hai người Liễu Minh nhìn theo hướng gã chỉ, thì thấy trên đảo Thanh Ngư là một mảnh xanh um, toàn đảo có hình dáng hơi dài, một đầu tương đối rộng lớn, đầu còn lại thì hơi hẹp. Từ xa xa nhìn lại, toàn bộ hòn đảo có phần giống như một con cá lớn màu xanh.

Tương đối đặc biệt là trên đảo này, ở giữa có một cái eo biển hẹp dài, chia cắt phần “Đầu” và “Đuôi” của đảo ra làm hai. (Hơi giống với châu Mỹ nhỉ?)

Vi Vân vừa thúc dục linh cầm tiếp tục bay đi, vừa mở miệng giới thiệu:

“Đảo Thanh Ngư dùng eo biển này làm giới hạn, chia thành hai phần đông đảo, tây đảo. Đông đảo nhìn giống như đầu Thanh Ngư, chính là tổng đàn của Trường Phong hội. Nghe nói nơi đây còn có một linh mạch ở sâu trong lòng đất, đại đa số đệ tử và khách khanh của Trường Phong hội đều sống ở đây. Mà tây đảo thì hơi lộn xộn, chủ yếu là nơi tụ tập của một ít tán tu.”

Hai người nghe Vi Vân nói, phát hiện đa số kiến trúc trên đảo bên dưới đều xây dựng từ một loại đá lớn màu xanh, chỉ hơi kỳ lạ là tất cả đều có dạng mái vòm.

Hiện đã gần đến hoàng hôn, dưới ánh chiều tà chiếu rọi, cả tòa hải đảo với lối kiến trúc mái vòm không khỏi nổi lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, giống như từng mảnh vảy cá vậy, coi như cũng là một loại cảnh tượng đặc biệt.

Không bao lâu sau, ba người cưỡi linh cầm từ từ đáp xuống một nơi ở tận cùng phía đông của đảo, trên một chỗ đất trống trước một tòa kiến trúc cao lớn xây dựa lưng vào núi.

“Mời hai vị!”

Sau khi để hai người Liễu Minh rời khỏi lưng Thanh Hạc, Vi Vân cũng lóe lên phi thân xuống rồi vung tay áo lên, ném vòng tròn kia ra ngoài, thu linh cầm vào trong.

Tiếp đó, hắn liền nở nụ cười dẫn hai người đi đến một nơi có kiến trúc cực lớn.

Chọn tập
Bình luận