Dịch giả: nhatchimai0000Biên: hungprods
Phía trên dòng dung nham cuồn cuộn, Đoạn Tàn Tổ đang nhìn một nam một nữ có khuôn mặt giống nhau đang ngăn cản trước mặt mình. Sắc mặt hắn tái nhợt dị thường, trường bào bao phủ trên người không ngờ đã bị xé rách nát tươm, lộ ra toàn bộ thân hình khô quắt được bao bọc trong tầng tầng lớp lớp băng vải màu vàng. Hơn nữa có hơn mười băng vải màu vàng đang điên cuồng múa may không yên xung quanh, biến thành một thế giới toàn là bóng ảnh các băng vải đan xen.
Nhưng cho dù phòng ngự nghiêm mật như vậy, Đoạn Tàn Tổ vẫn lộ ra chút tuyệt vọng nói với hai người đối diện:
“Hai người các ngươi muốn chém tận giết tuyệt phải không? Nếu ta liều chết không cần tính mạng, chưa hẳn đã không thể kéo một trong hai người các ngươi đồng quy vu tận.”
“Huynh trưởng, huynh đã nghe rõ mấy lời điên cuồng của tên khốn này chưa! Kẻ yếu chính là kẻ yếu, lại vẫn dám dùng mấy lời liều mạng để đe dọa chúng ta. Vốn là còn định cho hắn chết một cách thống khoái, hiện giờ xem ra không nên để hắn chết một cách dứt khoát như vậy được rồi.” Nữ tử chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi kia, nhìn như nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi quay sang cười ngọt ngào với tên nam tử bên cạnh, vậy mà lại nói ra mấy câu làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Nàng này và nam tử bên cạnh rõ ràng đều mặc trang phục của Hóa Nhất Tông.
“Hừ, hiện giờ làm gì có thời gian để chơi đùa. Người này đã phát hiện ra bí mật của chúng ta thì quyết không thể để cho hắn sống sót được. Động thủ nhanh chút đi, vạn nhất lại có người tới thì thật phiền toái.” Nam tử bên cạnh có khuôn mặt anh tuấn, lại hừ một tiếng rồi nói.
“Thiệt là, từ sau khi ly khai bổn tộc chẳng mấy khi được vui đùa thỏa ý. Tuy nhiên nếu đã là mệnh lệnh của huynh trưởng, kẻ làm muội muội cũng chỉ có thể nghe theo.” Nữ tử nhỏ nhắn vênh mặt lên, trông dáng vẻ như chẳng vui vẻ gì.
Nhưng Đoạn Tàn Tổ ở phía đối diện vừa nghe xong những lời này thì thân hình lại khẽ run lên, đột nhiên bóp nát một tấm Phù Lục đang cầm trong tay, bên ngoài thân lập tức hiện lên ra vô số tia sáng màu xanh lam, thân hình đột nhiên bắn ngược ra phía sau, hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh phi độn bỏ chạy.
“Khách khách, trước mặt hai huynh muội chúng ta mà còn muốn chạy thì đúng là mơ mộng hão huyền.”
Nữ tử nhỏ nhắn thấy vậy, chẳng những không sốt ruột mà còn bật cười khanh khách.
Tiếp đó trên mặt nàng này bỗng nhiên hiện ra vài đạo Linh Văn màu lam nhạt, thân hình uốn éo rồi biến thành một đoàn ánh sáng màu lam phá không đuổi theo, tốc độ cực nhanh. Chỉ sau mấy chớp lóe đã như lôi quang hỏa thạch đuổi tới gần Đoạn Tàn Tổ.
Đoạn Tàn Tổ gặp tình hình này, trên mặt đỏ au một màu, đột nhiên hét lớn một tiếng, tất cả các băng vải màu vàng trên người bỗng nhiên được kéo căng ra, sau đó lại biến thành màu vàng nhạt bắt đầu điên cuồng vũ động.
Những nơi băng vải đi qua vang lên tiếng xé gió ‘xuy xuy’, dường như đang có hơn mười lưỡi dao bén ngọt điên cuồng chém xuống cùng lúc vậy. Toàn bộ thân hình Đoạn Tàn Tổ được giấu kín trong một màn dao ảnh màu vàng.
Nhưng nữ tử nhỏ nhắn lại giống như chẳng nhìn thấy mấy lưỡi dao sắc bén này, chỉ khẽ cười một tiếng rồi một đường tiến thẳng vào bên trong màn dao ảnh trùng trùng điệp điệp.
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, lúc này những tiếng “Phốc” “Phốc” vang lên liên tiếp, tối thiểu hơn mười đạo dao ảnh lập tức chém lên người nữ tử nhỏ nhắn.
Nhưng một màn kinh người xuất hiện.
Ánh sáng màu lam chỉ lưu chuyển trên người nữ tử nhỏ nhắn một hồi, liền điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù tất cả công kích đều đánh trúng người nàng ta, nhưng bên ngoài thân thể lại không thấy bất kỳ vết thương nào cả.
Đoạn Tàn Tổ kinh hãi, vội vàng lại lấy ra một thanh đoản đao màu xanh lá từ trong tay áo, muốn xông tới bổ một phát nhưng lúc này đã muộn.
Thân hình nữ tử nhỏ nhắn mờ đi, sau đó liền mang theo một làn gió thơm chợt lóe lên trước mặt hắn.
Đoạn Tàn Tổ chỉ cảm thấy hai mắt chợt tối sầm lại, lập tức phát ra một tiếng hét thảm thiết thê lương.
Trên gương mặt hắn thình lình xuất hiện hai lỗ thủng máu thịt bầy nhầy, trong hốc mắt vốn có hai con mắt trong nháy mắt đã bị nữ tử dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi mạnh mẽ móc ra.
Mặc dù Đoạn Tàn Tổ cũng coi như là đệ tử kiệt xuất trong Man Quỷ Tông, nhưng khi hai mắt bỗng nhiên bị mù cũng cực kỳ sợ hãi, dốc sức liều mạng cầm đoản đao màu xanh lá trong tay điên cuồng bổ loạn khắp bốn phương tám hướng.
Từng đạo đao khí đan xen khắp nơi, chém lên hư không xung quanh tạo thành từng vết rạn màu trắng bạc.
Nhưng tiếng cười của nữ tử nhỏ nhắn phiêu hốt bất định khắp nơi làm hắn cơ bản không cách nào đoán được vị trí chuẩn xác của đối phương.
Trong lòng Đoạn Tàn Tổ lập tức trầm xuống.
“Tiểu muội, ngươi làm mất thời gian quá đấy. Được rồi, để ta đích thân ra tay giải quyết cho xong.” Đúng lúc này, trong tai hắn bỗng nhiên lại vang lên giọng lạnh như băng của gã nam tử kia.
Sau một khắc, Đoạn Tàn Tổ chỉ nghe được trong hư không bỗng nhiên vang lên tiếng sóng vỗ, từng luồng sức mạnh to lớn lập tức từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập đến.
Những băng vải bay múa xung quanh Đoạn Tàn Tổ chỉ mới rung lên đã bị luồng sức mạnh này đè nén, nhao nhao bắn ngược trở lại.
Bản thân hắn chỉ cảm thấy thân hình nặng nề, ngay cả một ngón tay nhỏ cũng không thể động đậy được.
“Các ngươi…”
Hắn run run kêu to một tiếng, dường như muốn hít khí vào để lớn tiếng nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng thì lập tức một luồng Nguyên Khí cuồng bạo đã xông thẳng vào miệng làm cho những lời muốn nói không thể thốt lên được.
Giờ phút này khuôn mặt Đoạn Tàn Tổ đã hoàn toàn không còn chút hồng hào nào nữa.
Lúc này, nếu hai mắt của hắn vẫn còn, liền có thể thấy một chỗ trong hư không cách hắn không xa, nữ tử nhỏ nhắn đang bĩu môi đứng sau lưng nam tử Hóa Nhất Tông.
Mà hai tay nam tử Hóa Nhất Tông đang vươn ra phía trước rồi khum lại như ôm vật gì đó, những lọn tóc dài đầy đầu đều đón gió bay múa, trên gương mặt trắng nõn hiện đầy Linh Văn màu xanh đậm, đôi mắt không ngờ cũng biến thành màu lam đậm.
Bốn phía hư không xung quanh Đoạn Tàn Tổ đang có từng đợt tiếng sóng biển truyền ra không ngớt, từ đó cũng liên tục tuôn ra từng đạo phù văn màu lam nhạt.
Những phù văn màu lam nhạt này vây quanh Đoạn Tàn Tổ, bay múa lên xuống bất định, trong chốc lát đã bao bọc thân hình hắn mưa gió không lọt.
Nam tử thấy vậy, màu xanh đậm trong mắt lóe lên tinh mang, sau đó hai tay bỗng nhiên hợp lại chính giữa, miệng phun ra một chữ “Chết!”.
Lập tức tất cả phù văn đột nhiên ùn ùn tập trung lại trung tâm, thân hình Đoạn Tàn Tổ bị nhốt ở trong đó bỗng phình to lên, sau một tiếng trầm đục liền nổ tung ra.
Vô số mảnh máu thịt văng tung tóe khắp nơi, vị đệ tử Man Quỷ Tông này cứ như vậy mà biến mất vô ảnh vô tung khỏi thế gian.
“Huynh trưởng, Bộc Lưu đại pháp của huynh càng lúc càng lợi hại. Xem ra có lẽ không cần lại đợi thêm mười năm nữa đã có thể một lần nữa thử sức rồi.” Nữ tử nhỏ nhắn thấy cảnh này, trở nên vui vẻ ra mặt.
“Tiểu muội, không phải ta đã nói rồi sao, ở chỗ này đừng tùy tiện đề cập tới những chuyện trong tộc. Lúc trước nếu không phải ngươi nói năng lỗ mãng thì bí mật của chúng ta làm sao lại bị tiểu tử này phát hiện ra. Nếu lại bị những người khác nghe được, chả phải tự gây thêm một phen phiền toái ư!” Nam tử vừa thu lại bí thuật, vừa nhướng mày nói, đồng thời Linh Văn màu xanh lam trên mặt cũng lóe lên rồi biến mất.
“Nơi đây cũng chẳng phải là ngoại giới, cũng chỉ là Nhân tộc có tu vi Luyện Khí như chúng ta mà thôi, cùng lắm thì giết chết tất cả bọn chúng là được.” Nữ tử nhỏ nhắn thè cái lưỡi màu phần hồng liếm liếm cặp môi đỏ mọng, bộ dạng chẳng hề quan tâm.
“Nói bậy bạ gì đó! Chưa cần nói là chúng ta có thể làm được việc này hay không. Nếu đến lúc ra bên ngoài bí cảnh mà quả thực chỉ có hai người chúng ta thôi thì ngươi cho rằng những lão gia hỏa Nhân tộc kia sẽ đơn giản buông tha chúng ta hay sao? Mặc dù chúng ta đã phục dụng bí dược trong tộc từ nhỏ, những người bên ngoài kia sẽ không phát giác lai lịch chính thức, nhưng nếu các lão Hóa Tinh kỳ Nhân tộc đích thân dùng bí thuật tra xét thì không thể nào lừa dối để vượt qua kiểm tra được đâu.” Nam tử lại biến sắc, hạ giọng răn dạy.
“Nếu nói như vậy thì cái đó còn có ý nghĩa gì. Thật vất vả mới gặp được một bí cảnh tự nhiên như vậy, chẳng lẽ còn khách khách khí khí chịu chia sẻ các loại tài nguyên bảo vật với những đệ tử Nhân tộc này hay sao?” Nữ tử nhỏ nhắn nghiêng đầu, không phục nói.
“Ngươi đã quên kế hoạch lúc trước rồi hả! Các tài nguyên khác trong cái bí cảnh này tặng cho những tên Nhân tộc này cũng chẳng đáng là gì, thế nhưng riêng thi thể của đầu Xích Giao thông linh Hóa Tinh kỳ kia thì chúng ta nhất định phải cướp được. Chỉ cần lấy được thi thể con Giao này, cũng xem như chúng ta đã vì bản tộc lập được đại công, đến lúc đó nói không chừng không cần ở lại Hóa Nhất Tông nữa, có thể nhờ công lao này mà trực tiếp trở lại trong tộc.” Trên khuôn mặt gã nam tử rút cuộc cũng hiện lên vẻ hưng phấn, trả lời.
“Nếu thực sự có thể tìm được con Yêu Giao này, đương nhiên là chuyện tốt nhất. Tuy nhiên bí cảnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vì không muốn làm cho người ta chú ý, chúng ta lại không thể thi triển độn thuật trong tộc để tra xét mọi nơi. Muốn tìm được con Yêu Giao này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trừ phi huynh trưởng ngươi nguyện ý…” Nữ tử nhỏ nhắn khẽ gật đầu, nhưng lại mở trừng hai mắt, thần sắc lộ rõ vẻ do dự.
“Ngươi nghĩ đúng rồi đó, hiện tại thời gian đã qua non nửa, xem ra ta không dùng vật kia cũng không được rồi.” Nam tử nghe vậy, tức thì khẽ thở dài một hơi.
“Huynh trưởng, huynh đã nghĩ thông chưa? Thứ kia chính là vật dùng để kích phát lực lượng huyết mạch thời điểm ngươi trùng kích cảnh giới Ngưng Dịch kỳ đấy, là vật trưởng bối trong tộc đặc biệt ban thưởng. Nếu hiện giờ dùng hết thì trong tộc chưa chắc đã lại ban thưởng lần thứ hai đâu.” Nữ tử nhỏ nhắn nghe xong lời này, khuôn mặt lần đầu tiên trở nên ngưng trọng.
“Yên tâm, trong lòng ta đương nhiên biết rõ. Bình tinh huyết Hải Giao kia tuy rất trân quý, nhưng sao có thể đánh đồng với cả một con Xích Giao Hóa Tinh kỳ được. Chỉ cần chúng ta có thể đoạt được thi thể Yêu Giao này, bằng vào công lớn như thế, lại đề nghị đổi lấy một lọ tinh huyết Hải Giao trong tộc vẫn là chuyện dễ dàng. Trái lại nếu không nắm lấy cơ duyên này, mới là chuyện làm cho ta tiếc nuối cả đời.” Khuôn mặt gã nam tử lộ vẻ kiên quyết.
“Huynh trưởng đã nghĩ kỹ thì kẻ làm muội muội cũng không ngăn cản nữa. Có phải huynh muốn thi pháp ngay bây giờ hay không?” Nữ tử nhỏ nhắn thở dài một hơi rồi nói.
“Tạm thời vẫn chưa cần thiết. Con Xích Giao kia chịu trọng thương như thế, có khả năng rất lớn sẽ ở trên ngọn núi lớn này, dùng Nguyên Khí nồng đậm nơi đây mà bảo trụ một cái mạng nhỏ của bản thân. Sau khi tiến vào bên trong, ta sẽ thi pháp để cảm ứng vị trí con Giao này đang trốn, tránh lãng phí cái bình tinh huyết kia.” Nam tử nói với vẻ cực kỳ tự tin.
Nữ tử nhỏ nhắn nghe xong mấy lời như vậy, đương nhiên không có chút ý kiến nào.
Vì vậy sau khi hai người thiêu đốt sạch sẽ những phần máu thịt xung quanh và tìm ra chiếc khăn Tu Di của Đoạn Tàn Tổ, liền sóng vai bay nhanh về phía ngọn núi cực lớn.
******
Ở lối vào bí cảnh, đám người Lãnh Nguyệt sư thái, Linh Ngọc thượng nhân và vài tên cường giả Hóa Tinh kỳ vẫn đang ngồi xếp bằng trên bệ đá, tiếp tục thúc giục mâm tròn trong tay duy trì sự ổn định cho cửa vào bí cảnh. Cái đỉnh lớn màu vàng ở chính giữa cũng liên tục phun ra hút vào phù văn, dáng vẻ như không dừng lại một khắc nào.
“Mộ Dung đạo hữu, nếu ngươi đã chịu trả một cái giá lớn như vậy để đổi lấy việc môn hạ tiến vào bí cảnh này, chắc hẳn trong đám đệ tử đưa đến lần này khẳng định cũng có vãn bối thực lực vô cùng mạnh mẽ a.” Lãnh Nguyệt sư thái bỗng nhiên mở miệng hỏi Mộ Dung Huyễn ngồi đối diện một câu.