Dịch giả: hoangphuBiên: hungprods
“Giao lân!”
Sau khi Liễu Minh dùng Tinh thần lực quét qua phía trên, trong lòng hắn bất chợt rùng mình, thầm kêu một tiếng.
Ngày đó hắn đã từng tận mắt nhìn thấy đầu Xích Giao kia, coi như là có chút ấn tượng đối với khí tức của nó, cho nên chỉ liếc mắt đã nhận ra được.
“Tuy nhiên khí tức trên miếng Giao lân này so với trong trí nhớ của mình thì hơi có chút khác biệt, hơn nữa lại nhỏ yếu hơn nhiều, cơ bản là không thể nào đánh đồng với ngày đó chứng kiến!”
Sau khi Liễu Minh tiếp tục tỉ mỉ cảm nhận, trong lòng lại càng có thêm vài phần nghi ngờ.
Khí tức yếu đi cũng dễ hiểu, dù sao bản thân con Giao này đang bị trọng thương, nhưng mà một chút bất đồng trong cỗ khí tức này lại có phần quen thuộc, điều này là tại sao?
Thế nhưng không để Liễu Minh có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn bỗng nhiên biến sắc, thân hình chợt dùng một góc độ không thể tưởng tượng mà nghiêng sát xuống đất.
“Vèo!” một tiếng.
Một bộ vuốt Giao phủ đầy vảy đỏ sẫm từ phía sau điên cuồng tập kích đến, xuyên thủng qua lồng ngực thi thể Cự Hùng trên mặt đất mà đánh tới.
Tư thế của Liễu Minh không thay đổi, nhưng thân hình lại nhoáng lên một cái, dùng một tốc độ kinh người thoáng chốc trượt ra xa hơn mười trượng. Lúc này hắn mới một lần nữa đứng thẳng lên, đồng thời kinh sợ nhìn về hướng đối diện.
Chỉ thấy chỗ hắn đứng ban đầu rõ ràng xuất hiện thêm một con quái vật nửa Giao, đầu tóc đỏ ngầu, toàn thân phủ đầy vảy tím, sau lưng có một cái đuôi Giao cực lớn, đang dùng một đôi Yêu mục (*) lạnh lùng nhìn hắn.
(*) mắt Yêu thú.
Nhưng dựa theo vẻ khác thường trong mắt nó, hiển nhiên quái vật này có chút bất ngờ khi đòn tấn công của mình không trúng đích.
“Xích Giao! Không đúng… A, Thạch sư huynh!” Liễu Minh vừa nhìn thấy quái vật nửa Giao này thì trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng sau khi cẩn thận đánh giá khuôn mặt quái vật, phát hiện có ba bốn phần quen thuộc thì hắn lại hoảng hốt thốt lên.
Tuy nhiên quái vật nửa Giao ở đối diện hiển nhiên là không có ý định ôn chuyện với Liễu Minh. Thân hình của nó nhoáng lên, sau khi mờ đi một cái đã biến mất tại chỗ.
Liễu Minh là người có kinh nghiệm tranh đấu phong phú bực nào, mặc dù vừa thấy cảnh này thì trong lòng trầm xuống, nhưng trong tay lại chợt lóe ánh sáng màu xanh, thanh đoản kiếm đã xuất hiện. Đồng thời thân hình hắn cũng quay tít một vòng, sau đó liền điên cuồng chém về bốn phương tám hướng.
Lúc này, mấy đạo kiếm khí màu xanh thẫm lập tức bắn vào hư không bốn phía.
“Phốc” một tiếng.
Cái bóng màu đỏ thoáng cái đã hiện ra một bên cách hắn ba trượng, một cái vuốt Giao vừa vung lên, đã bóp vỡ một đạo kiếm khí đang bay tới. Sau đó trong mắt quái vật chợt lóe hung quang, bỗng nhiên giẫm chân một cái liền lóe lên nhào tới gần Liễu Minh, hai cánh tay giang rộng, trông như muốn ôm chặt lấy Liễu Minh vậy.
“Cút!”
Liễu Minh làm sao dám để cho quái vật trước mắt áp sát, hắn gầm lên một tiếng, một sợi dây trong tay áo lập tức bay vút ra, khiến cho thế đánh tới của quái vật Xích Giao hơi chậm lại. Tiếp đó, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay lóe lên một cái, liền dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi một hơi bổ ra ba đạo kiếm khí.
“Phanh” “Phanh” “Phanh” ba tiếng vang lên, với khoảng cách gần như vậy, toàn bộ ba đạo kiếm khí đều chính xác chém lên thân thể quái vật.
Nhưng một màn xuất hiện tiếp theo lại khiến cho hai mắt Liễu Minh thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Con quái vật có đôi nét giống Thạch Xuyên này, sau khi bị chém ba kiếm liên tiếp, mặc dù là phải thối lui ba bước dài, nhưng trên lớp lân phiến trước ngực nó ngoại trừ có thêm ba đạo vết xước màu trắng bạc mờ nhạt, cơ bản không có chút máu nào chảy ra.
Không chỉ có như vậy, ba nhát chém này của Liễu Minh dường như cũng đã chọc giận con quái vật nửa Giao này rồi. Sau khi nó gầm nhẹ một tiếng, trên thân thể chợt bốc lên ngọn lửa màu đỏ thẫm cuồn cuộn, sau khi quay cuồng một cái đã hóa thành một bức tường lửa cuốn tới.
Đồng thời thân hình của quái vật kia cũng nhoáng lên, mơ hồ một cái đã biến mất vào trong ngọn lửa không thấy bóng dáng.
Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, không thấy hắn có thêm hành động gì, thân hình lại lần nữa trượt về phía sau. Đồng thời thanh đoản kiếm màu xanh trong tay hắn bỗng nhiên biến mất, tiếp theo hắn giơ hai tay lên, tiếng xé gió “xuy xuy” vang vọng, mười mấy đạo Phong Nhận chợt lóe lên bắn nhanh về bốn phương tám hướng.
“Phanh”, một tiếng trầm đục vang lên.
Sau khi một đạo Phong Nhận vỡ vụn, lúc này thân ảnh quái vật nửa Giao lại chợt lóe lên hiện ra. Nhưng chỉ với một chút trì hoãn này, bức tường lửa cuồn cuộn đã tới gần, mắt thấy chỉ cần tiếp tục cuộn lên một cái nữa sẽ bao phủ Liễu Minh vào trong đó.
Nhưng lúc này, cổ tay Liễu Minh lại run lên, cái vòng đồng trên cổ tay vang lên tiếng ‘ông ông’, một cái đầu hổ rất rõ nét xuất hiện. Tiếp đó một cỗ sóng âm trong suốt xông ra, đánh thủng một cái lỗ thật lớn trên bức tường lửa.
Với tu vi và Pháp lực hiện tại của hắn, uy lực của Hổ Giảo Hoàn gần như đã hoàn toàn được phát huy đến cực hạn. Tiếp đó thân hình hắn uốn éo, lập tức biến thành một cái bóng mờ xuyên qua lỗ thủng kia mà thoát ra. Sau khi thân hình lại lóe lên một cái, đã giống như ma quỷ xuất hiện ở một chỗ khác, cách xa quái vật nửa Giao vài chục trượng.
Lúc này, Liễu Minh không đợi quái vật nửa Giao lại tiếp tục tấn công, đã như lâm đại địch vỗ lên túi da bên hông. Một đoàn khí đen cuốn ra, Bạch Cốt Hạt lập tức xuất hiện trên mặt đất, đồng thời chắn ở trước người hắn.
Một tay hắn bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân thể chợt hiện ra vô số sợi tơ màu xanh lá. Ngay khi khuôn mặt hắn hơi run rẩy một chút, chúng đã biến thành một bộ mạn giáp (*) xanh biếc, bảo vệ hơn phân nửa những chỗ hiểm trên thân thể. Sau đó, trong hư không trước người Liễu Minh chợt lóe ánh sáng xanh, từng đạo Phong Nhận xuất hiện. Tay áo hắn lại run lên một cái, những đạo Phong Nhận này liền biến thành hơn mười đường sáng màu xanh, bắn nhanh tới chỗ quái vật nửa Giao.
(*) Mạn giáp: áo giáp tạo ra từ những sợi dây leo
Tiếp đó, hai tay Liễu Minh hợp lại rồi mở ra, lại có một đạo Phong Nhận to lớn thấp thoáng thành hình, đang run nhè nhẹ chờ phát động.
Quái vật tấn công hai lần liên tiếp vẫn không thành công, vốn đã rất giận dữ, lại thấy đối phương chiếm tiên cơ phát động tấn công mình, trong lòng càng nổi trận lôi đình, thân hình nó uốn éo một cái, tạo ra những ảo ảnh liên tiếp lao thẳng tới đối thủ.
Sau một trận âm thanh “đinh đương” hỗn loạn, toàn bộ những Phong Nhận vừa phóng tới trước mặt quái vật đều bị hai móng vuốt của nó bóp vỡ. Thân hình quái vật chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó lại định tiếp tục tấn công Liễu Minh.
Nhưng đúng lúc này, tinh quang trong mắt Liễu Minh chợt lóe, cánh tay run lên, đạo Phong Nhận to lớn nổ đùng một tiếng bắn nhanh đi.
Quái vật nửa Giao chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng xanh chợt lóe lên, đạo Phong Nhận to lớn kia đã dùng một tốc độ kinh hồn bay đến gần. Lúc này, kể cả là thần thông của nó cũng không còn kịp tránh né nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ giơ hai cánh tay lên, đan chéo lại chắn trước ngực.
“Oanh”, một tiếng nổ lớn vang lên.
Thân hình quái vật nửa Giao chấn động, “đặng đặng” liên tiếp thối lui bảy tám bước mới lần nữa đứng vững được, hơn nữa còn có từng giọt máu màu xanh đen nhỏ xuống.
Hai tay dùng để đỡ đòn của con Giao này đều có một vết thương dài nhỏ, nhưng sau khi có ánh sáng màu đỏ lóe lên, miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại, dường như là chưa từng bị thương vậy.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi hoảng hốt.
Quái vật kia chỉ dùng tay trần, vậy mà lại thực sự đỡ được đạo Phong Nhận khổng lồ, xem ra những đòn công kích của mình căn bản là không thể gây thương tổn cho nó được.
Đúng lúc này, quái vật nửa Giao đã hoàn toàn bị chọc giận, thân hình đột nhiên mờ đi một cái, ngay tại chỗ biến hóa ra ba cái bóng giống nhau như đúc. Sau đó chúng nhoáng lên một cái, lập tức biến thành ba luồng ánh sáng đỏ sậm, bổ nhào về phía Liễu Minh.
Liễu Minh không cần suy nghĩ, một tay giơ lên, phóng ra ba đạo Phong Nhận.
“Phốc” “Phốc” “Phốc” ba tiếng trầm đục vang lên, toàn bộ ba đạo Phong Nhận đều trúng lên ba cái bóng màu đỏ kia, nhưng đồng thời đều bị bắn ngược trở lại.
Lần này, Liễu Minh không khỏi nao nao rồi.
Mà chỉ với một chút trì hoãn này, ba cái bóng màu đỏ sau khi chớp lên một cái đã phóng đến gần hắn, nhưng bỗng nhiên chúng chợt dừng lại rồi há miệng ra, ba quả cầu lửa đỏ thẫm bắn ra.
Ban đầu những quả cầu lửa này chỉ to cỡ nắm tay, nhưng vừa mới bay ra được gần một xích lập tức “đùng” một tiếng, kích thước đã lớn cỡ cái bánh xe. Chúng còn chưa thật sự đánh lên thân thể Liễu Minh, một luồng khí cực nóng đã cuốn tới trước.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay chợt lóe lên hiện ra, sau khi mơ hồ một cái đã một hơi bổ ra sáu đạo kiếm khí màu xanh.
“Oanh” “Oanh” vài tiếng nổ vang, sáu đạo kiếm khí đã chia ra chém lên ba quả cầu lửa to lớn, vậy mà chỉ có thể khiến chúng dừng lại đôi chút, sau đó giống như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy bóng dáng.
Ba quả cầu lửa màu đỏ thẫm vẫn đang hùng hổ đè ép tới.
Liễu Minh thấy tình thế không ổn, thân hình lập tức nhoáng lên một cái, nhanh chóng nhảy sang một bên tránh né.
Nếu không thể ngăn cản, dĩ nhiên hắn sẽ không ngây ngốc đứng đó chịu đòn.
Mà Bạch Cốt Hạt đang chắn ở trước người hắn lại càng nhanh chóng trốn vào trong bùn đất trước một bước rồi.
Nhưng một chuyện khiến cho Liễu Minh thực sự chấn động xuất hiện.
Ba quả cầu lửa to lớn kia, sau khi “ầm ầm oanh” một cái lại biến đổi phương hướng, tiếp tục đuổi theo hắn.
Lần này, sắc mặt Liễu Minh thật sự đại biến rồi.
Hiện tại hắn mới phát hiện, mặc dù ba cái bóng màu đỏ mờ mờ kia đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng đều nâng một cánh tay, không ngừng điểm nhẹ vào hư không, dường như đang điều khiển ba quả cầu lửa to lớn tấn công Liễu Minh.
Liễu Minh hừ nhẹ một tiếng, cái eo uốn éo, một chân đạp mạnh lên mặt đất, phương hướng di chuyển bỗng nhiên biến đổi, phóng nhanh tới chỗ ba cái bóng quái vật màu đỏ.
Ba quả cầu lửa đương nhiên cũng ngoặt một cái, theo sát phía sau.
“Tìm… chết!”
Ba cái bóng màu đỏ vừa thấy cảnh này, chẳng những không có ý tránh né, ngược lại đồng thời hé miệng ra, phát ra mấy tiếng cực kỳ tối nghĩa. Tiếp đó chúng đồng loạt hạ tay xuống, lại há miệng ra, ba cái bóng dài nhỏ màu tím chợt lóe lên bắn vụt ra rồi biến mất, từ những hướng khác nhau phóng tới cổ Liễu Minh.
Tốc độ của chúng cực nhanh, ngay cả Liễu Minh cũng không thể nhìn rõ được.
Liễu Minh kinh hãi, đầu hắn đảo mạnh một vòng, nhưng dù vậy cũng chỉ có thể cố gắng tránh được hai cái trong đó. Cái bóng màu tím thứ ba chợt lóe lên đã đập mạnh lên một tầng dây leo xanh biếc đang bảo vệ vùng cổ hắn, không ngờ nó lại là một cái lưỡi màu đỏ tím dài nhỏ vô cùng.
“Phốc” một tiếng.
Những sợi dây leo kia mặc dù đã triệt tiêu hơn phân nửa lực tấn công, nhưng nó vẫn đủ sức xuyên thủng qua lớp phòng thủ thứ nhất này. Mắt thấy nó sắp đâm thủng cổ Liễu Minh, bỗng nhiên một tầng ký hiệu màu vàng nhạt chợt lóe lên ngăn lại.
Đúng là trong nháy mắt này, Liễu Minh đã kích phát kiện Phù Giáp đang mặc sát cơ thể kia. Đồng thời hắn cũng nhân cơ hội này, cánh tay nhoáng lên một cái đã chộp được cái lưỡi đỏ sậm kia. Nhưng hắn lại lập tức cảm thấy lòng bàn tay tê rần, máu tươi ròng ròng chảy ra.
Cái lưỡi này vậy mà phủ đầy những cái gai thịt, trong lúc hắn không kịp đề phòng, bàn tay đã lập tức bị đâm thủng chảy máu. Mà nhìn lại những lỗ nhỏ nơi lòng bàn tay, toàn bộ đều trở nên tím đen, rõ ràng là những gai thịt này đều chứa kịch độc.
Nhưng ngay cả như thế, mắt Liễu Minh cũng không chớp cái nào, lại càng không có ý buông tay. Trái lại thanh đoản kiếm trong tay kia chớp lên một cái, một đạo ánh sáng màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất, một phát chém đứt cái lưỡi màu đỏ tím.
Một trong ba cái bóng màu đỏ kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hai cái bóng còn lại thì mơ hồ một cái, hóa thành vô số điểm ánh sáng màu đỏ mà tán loạn biến mất.