Dịch giả: Thanh Trúc Tiểu HiênBiên: hungprods
Kết quả là hắn vừa dò xét tới miệng vỏ ốc, đã phát hiện ra một bản khẩu quyết đơn giản được người khắc phía trên.
Trong lòng Liễu Minh cảm thấy kinh ngạc, sau một chút do dự, liền bình tĩnh bấm niệm pháp quyết theo hướng dẫn phía trên.
“Vút!” một tiếng, một đạo ánh sáng trắng từ trong vỏ ốc cuốn ra.
Một đống lớn đồ vật bỗng lăng không xuất hiện trên mặt đất trước mặt hắn.
Rõ ràng là mười cái hộp lớn nhỏ không đều và ba kiện đồ vật, cùng một tấm da Giao nguyên vẹn màu đỏ thắm dài vài thước.
Liễu Minh thấy vậy vốn ngẩn ngơ, nhưng lập tức đã trở nên cực kỳ vui sướng.
Hắn vội vàng lại rót thêm Pháp lực vào trong vỏ ốc, cũng tập trung Tinh Thần lực lên một con dao óng ánh trên mặt đất.
Lúc này vỏ ốc khẽ run lên, ánh sáng trắng chợt hiện ra, con dao kia đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Quả nhiên là một đồ vật không gian! Không ngờ trên người đầu Xích Giao kia lại mang theo loại bảo vật này, không hổ là Yêu thú Hóa Tinh Kỳ sống không biết bao nhiêu năm tháng.” Mặt mũi Liễu Minh tràn đầy vẻ hưng phấn, thì thào nói.
Hắn đương nhiên không biết, Tu Di Loa này chính là vật mà đầu Xích Giao kia tiện tay lấy được từ trên người huynh muội Hải tộc kia, không ngờ hôm nay toàn bộ lại tiện nghi cho hắn.
Lúc này, hắn lại bấm niệm khẩu quyết, dùng Tinh Thần lực tìm tòi bên trong Tu Di Loa lần nữa, mới phát hiện bên trong rõ ràng có một không gian dài rộng cỡ hơn một trượng, cũng không tính là quá lớn.
Dù sao vật ấy cũng hoàn toàn khác với chiếc khăn Tu Di, đồ vật chứa ở bên trong không có chút sức nặng nào.
Huống hồ trong tình hình trước mắt, Tu Di Loa này vừa vặn có tác dụng quan trọng đối với hắn.
Liễu Minh lại thử thả ra thu vào con dao mấy lần nữa, sau đó ngón tay lại vuốt ve một chút, mới phát hiện ra đây chính là một kiện Linh Khí hạ phẩm có sáu tầng cấm chế.
Ánh mắt hắn lóe lên nhìn thoáng qua hai đồ vật khác trên mặt đất, sau khi thu lại con dao óng ánh trong tay, một tay liền nắm một phát vào hư không, hai vật kia lập tức bay vút tới.
Một thanh trường đao màu máu dài nhỏ, và một lệnh bài màu lam nhạt, mặt ngoài khắc hoa văn tinh xảo.
Hai vật này đều tỏa ra tinh quang nhàn nhạt, hiển nhiên đều là Linh Khí.
Tuy nhiên sau khi hắn rót Pháp lực vào hai thứ này để kiểm tra một chút, trên mặt lại hiện lên vẻ bất ngờ!
Thanh trường đao màu máu kia chỉ là một kiện Linh Khí hạ phẩm thấp nhất có một tầng cấm chế mà thôi, còn lệnh bài lại “phốc phốc” một hơi hiện ra mười tám tầng văn trận, rõ ràng là Linh Khí trung phẩm đỉnh giai, chỉ thiếu chút nữa đã thành Linh Khí thượng phẩm rồi.
Trong lòng Liễu Minh thầm giật mình, nhưng mặc cho hắn điên cuồng rót Pháp lực vào lệnh bài, ngoại trừ hào quang mặt ngoài càng phát ra chói mắt, cũng chẳng xuất hiện bất kỳ công năng hiệu quả nào khác.
Xem ra kiện Linh Khí này mặc dù bất phàm, nhưng muốn thúc giục nó hơn phân nửa là cần có pháp quyết đặc thù.
Trong lòng Liễu Minh cảm thấy tiếc nuối, lắc lắc đầu, thu toàn bộ hai kiện Linh Khí vào trong Tu Di Loa.
Hiện tại đối với hắn, cùng là Linh Khí thì chỉ cần một kiện là đã đủ dùng.
Con dao óng ánh và thanh trường đao màu máu kia còn không nhiều tầng cấm chế bằng Thanh Nguyệt Kiếm, dĩ nhiên hắn không định đổi sang sử dụng chúng.
Tuy nhiên sau khi hắn nhìn nhìn Tu Di Loa trong tay rồi suy nghĩ một chút, tay áo run lên, lại phóng Phục Ma Liệm ra, cũng nhoáng lên một cái thu vào.
Hiện tại Liễu Minh đã có không gian trữ vật, hắn hiển nhiên bỏ đi quyết định nộp lên trên.
Dù sao Phục Ma Liệm này hoàn toàn khác Linh Khí dạng đao kiếm, nó vẫn rất có công dụng đối với hắn.
Không chỉ riêng như thế, hắn còn lấy chiếc khăn Tu Di của mình, cầm hộp chứa Tức Thổ thu vào trong vỏ ốc.
Về phần những vật khác, trái lại hắn không có hành động gì.
Thời gian kế tiếp, Liễu Minh tiện tay nhặt lên một cái hộp ngọc từ trên mặt đất, sau khi mở ra, ở bên trong có một cây hoa nhỏ màu bạc cao gần tấc, toàn thân tỏa ra Linh Khí tinh thuần.
“Dạ Ngân Thảo!”
Hắn liếc mắt liền nhận ra lai lịch của Linh thảo trong hộp, đó chính là một loại Linh thảo cực kỳ quý hiếm, là tài liệu phụ trợ bắt buộc trong luyện chế nhiều loại đan dược.
Sau đó hắn lại mở mấy cái hộp khác, bên trong thình lình cũng có những thiên địa linh vật khác có giá trị không kém Ngân Dạ Thảo.
Những vật này hiển nhiên là đầu Xích Giao kia tìm ra một ít Linh vật có giá trị cao nhất trên người những đệ tử các tông mà nó đã giết chết, thậm chí trong đó có cả một cây Nhân Sâm màu vàng óng ánh lớn cỡ bàn tay.
Đây chính là một cây Linh thảo nghìn năm chính thức, cho dù là các vị Ngưng Dịch Kỳ Linh Sư dùng sống vật ấy, chỉ sợ Pháp lực cũng sẽ bạo tăng một đoạn.
Liễu Minh cực kì vui vẻ, đương nhiên là thu gốc Linh dược nghìn năm này và lựa ra vài cây Linh dược có ích khác vào trong Tu Di Loa. Những hộp ngọc còn lại thì cất vào trong chiếc khăn tu di.
Về phần tấm da Giao, sau khi hắn lật qua lật lại mấy lần, lại lấy ngón tay gõ gõ vài cái, cuối cùng xác định vật ấy đích thật là vật của đầu Xích Giao kia lưu lại.
Hắn tất nhiên là lưu lại cho mình, cũng thu nó vào trong Tu Di Loa.
Lúc này, Liễu Minh mới một lần nữa nhìn thi thể quái vật vài lần, trong đầu hiện ra hình ảnh ngày đó Thạch Xuyên tự mình ra tiếp đãi đám đệ tử mới bọn hắn, không kìm được mà khẽ thở dài một hơi.
Cũng không biết vị “Thạch sư huynh” này rút cuộc đã gặp phải điều gì trong Bí Cảnh, vậy mà lại có kết cục bị đầu Xích Giao này phụ thể.
Mà Pháp lực của đầu quái vật nửa Giao này cũng chỉ là cảnh giới Linh Đồ mà thôi, toàn thân máu thịt chủ yếu là từ Thạch Xuyên, hiển nhiên là không có bất luận tác dụng gì đáng nói.
Vì vậy Liễu Minh không do dự nữa, một tay bấm niệm pháp quyết, mấy quả cầu lửa đỏ thẫm bắn ra, hóa thành sóng lửa cuồn cuộn bao phủ thi thể Giao Long.
Lúc này thi thể quái vật tại trong ngọn lửa nhanh chóng cháy đen, trong chốc lát đã sắp hóa thành tro tàn.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên toàn bộ sóng lửa đều bị hút tới một chỗ trong thi thể quái vật, chỉ sau mấy cái chớp lóe, ngay cả một đốm lửa cũng không thấy đâu nữa.
Liễu Minh thấy cảnh này, đương nhiên cực kỳ giật mình, vội vàng lùi lại vài bước về phía sau, ánh sáng màu xanh trong tay lóe lên, thanh đoản kiếm màu xanh thoáng cái đã xuất hiện trong tay.
“Chẳng lẽ đầu Xích Giao này vẫn chưa chính thức mất mạng ư!” Hắn hoảng sợ thầm nghĩ như vậy.
“Phanh” một tiếng.
Từ trong thi thể cháy đen của đầu quái vật nửa Giao đột nhiên có một vật bay ra.
Liễu Minh nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nghẹn ngào hô lên một tiếng:
“Phi Lâu!”
Thứ này tóc tai bù xù, môi đen mắt đỏ, răng nanh hoàn toàn lộ ra ngoài!
Đúng là ma đầu lợi hại có hình dáng đầu lâu nam tử gần với Cửu Anh trong truyền thuyết của chi Cửu Anh kia.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ma đầu này lại ẩn nấp trong cơ thể con quái vật, hiện tại sau khi quái vật chết đi, nó mới chậm rãi bay ra ngoài.
Về phần toàn bộ sóng lửa lúc trước, hiển nhiên cũng là do ma đầu này hút đi.
Tuy nhiên hiện giờ Liễu Minh nhìn thấy ma đầu này, lại âm thầm kêu khổ không thôi, trong lòng khẩn trương không kém hơn lúc nhìn thấy quái vật nửa Giao kia trọng sinh.
Trên lôi đài ngày đó, hắn đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Phi Lâu này.
Mà hiện tại Pháp lực của hắn chỉ còn lại có hai ba thành, bất luận là tinh thần hay là thân thể cũng đều rất mệt mỏi rồi, giờ lại đối mặt với ma đầu kia, không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ ra sao!
Cũng may Phi Lâu mặc dù đã bay ra ngoài, nhưng không có lập tức phóng tới Liễu Minh, mà lại chậm rãi bay xuống, miệng há hết cỡ, miếng to miếng nhỏ cắn xé thi thể quái vật trên mặt đất, bộ dạng như hổ đói vậy.
Liễu Minh thấy vậy trong lòng an tâm một chút, nửa thân trên không động đậy, nhưng nửa thân dưới lại lặng yên không một tiếng động trượt ra phía sau. Đồng thời Tu Di Loa trong tay cũng rung lên, Phục Ma Liệm màu bạc xuất hiện, quấn quanh một cánh tay mấy vòng.
Phục Ma Liệm này là vật khắc chế ma đầu kia, tuy hắn không có phương pháp sử dụng nhuần nhuyễn, nhưng lấy ra nói không chừng có thể khiến đầu Phi Lâu này kiêng kị một chút.
Nhưng sau một khắc, Liễu Minh đã vì hành động này mà hối hận không thôi!
Vốn dĩ Phi Lâu đang lẳng lặng cắn xé thi thể quái vật nửa Giao, nhưng khi Phục Ma Liệm vừa hiện ra, đột nhiên nó dừng động tác cắn xé lại, đồng thời quay đầu một cái, dùng ánh mắt hung dữ nhìn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh biến sắc, lúc này không hề do dự, thân hình khẽ chuyển động, hóa thành một cái bóng mờ bắn ngược về phía sau.
Phi Lâu rít lên một tiếng, bỗng hóa thành một luồng khí đen cuồn cuộn đuổi theo.
Đoản kiếm màu xanh trong tay Liễu Minh rung lên, lúc này ba đạo kiếm khí xanh thẫm cuốn ra.
“Phốc” “Phốc” “Phốc” ba tiếng, ba đạo kiếm khí chém lên luồng khí đen, lại giống như trâu đất xuống biển biến mất không thấy bóng dáng, dường như không làm bị thương ma đầu kia một chút nào.
Mà trong luồng khí đen vang lên tiếng “xùy xùy”, chi chít chằng chịt tơ đen từ trong đó bắn ra, đúng là tóc dài đầy đầu Phi Lâu kia. Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ chớp lên một cái, toàn bộ đã đến ngay sau lưng Liễu Minh.
Trong lòng Liễu Minh hoảng hốt, bỗng nhiên tay áo run lên, một tấm Phù Lục màu xanh nhạt bắn ra.
Đúng là tấm Phù Lục trên người tên nữ đệ tử Phong Hỏa Môn đánh lén hắn ngày đó. Mặc dù Liễu Minh không biết uy lực cụ thể của nó như thế nào, nhưng trong tình huống Pháp lực không còn nhiều lắm, cũng chỉ có thể tạm thời lấy ra ứng phó một chút.
Phù Lục phát ra mấy tiếng ‘ông ông’ biến mất sau vô số sợi tóc dài màu đen, lập tức bị xuyên thủng thành tổ ong, bỗng lóe lên một cái mà vỡ tung ra.
“Ầm!”, một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Một cỗ lực lượng ẩn chứa hai thuộc tính Phong, Hỏa cuốn ra, cuồng phong hỏa diễm đan vào nhau, lúc này liền hóa thành một cột phong hỏa phóng thẳng lên trời, điên cuồng càn quét xung quanh.
Đầu Phi Lâu kia mặc dù hung ác dị thường, nhưng đối mặt với một màn như vậy, cũng chỉ có thể thu lại những sợi tóc kia, bỗng nhiên thân hình biến thành một luồng khí đen rồi thay đổi phương hướng, lượn một vòng lách qua cột phong hỏa.
Nhưng chỉ với chút chậm trễ này, Liễu Minh đã chạy xa được vài chục trượng, nhảy vào trong khu rừng rậm.
Miệng Phi Lâu ngửa đầu gào to thêm mấy phần, tốc độ luồng khí đen đột nhiên tăng lên đuổi sát theo Liễu Minh, không có ý buông tha chút nào.
Lúc này, song phương một trước một sau, một hơi chạy được hơn mười dặm.
Ưu thế của Liễu Minh là thân thể nhẹ vô cùng, lại gia trì thêm Thuật Khinh Thân, hai chân hơi dùng sức đã có thể nhảy xa mấy trượng.
Mà đầu Phi Lâu hóa thành khí đen, dường như không phải thực thể, căn bản không tránh né tất cả cây cối, một mực cuồn cuộn xông tới, trực tiếp xuyên qua cây cối mà bay về phía trước.
Song phương giằng co một khoảng thời gian, vậy mà khoảng cách lại không bị kéo giãn ra, ngược lại càng lúc càng gần.
Trong luồng khí đen đằng sau phát ra một tiếng trầm đục, sau đó bỗng nhiên nổ tung. Phi Lâu vốn dĩ ẩn thân trong đó, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng Liễu Minh trầm xuống, bước chân đột nhiên dừng lại. Lúc này hắn đang đứng trên đầu một cành cây to, sau khi hít sâu một hơi, những sợi dây leo màu xanh lá lại lần nữa xuất hiện bên ngoài cơ thể, một bộ đằng giáp mới tinh bao trùm nửa thân trên.