Dịch giả: hungprods“Đệ tử cũng nghĩ như thế, cho nên mới không nóng lòng cầu thành!” Liễu Minh cung kính trả lời.
“Nhưng Huyền Kinh kia đối với ngươi vẫn là một địa phương cực kỳ nguy hiểm. Trước khi đi, ta sẽ đưa tiếp cho ngươi ba viên Xích Diễm Châu nữa, đề phòng sau này lại gặp phải cường địch nào đó.” Chu Xích nói đơn giản như vậy, sau đó tay áo gã run lên, từ trong đó bay ra một cái bình nhỏ.
Một tay Liễu Minh bắt lấy bình nhỏ, sau đó đương nhiên vui vẻ nói cảm ơn.
Ba viên Xích Diễm Châu lần trước đã từng giúp hắn đánh trọng thương đầu quái vật nửa Giao kia, bây giờ lại có thêm ba viên này, đích xác khiến cho thực lực của Liễu Minh thoáng cái đã tăng lên không ít.
“Chu sư bá của ngươi đã tặng ngươi bảo vật, ta đây thân làm sư phó cũng không thể để ngươi đi tay không được. Như vậy đi, ở đây ta có một món bảo vật mà năm đó đã mua với giá cao, có thể giúp ngươi thay hình đổi dạng, chắc chắn sẽ rất có tác dụng trong hành trình tới Huyền Kinh của ngươi.” Chung đạo cô mỉm cười nói, sau đó lấy từ trong ngực áo ra một thứ rất mỏng trông giống như mặt nạ, đưa cho Liễu Minh.
“Đa tạ sư phụ. Đây là…” Liễu Minh cung kính nhận lấy vật ấy, nhưng sau khi nhìn qua một lượt, trong lòng không khỏi nao nao.
“Ha ha, không thể ngờ sư muội vậy mà lại đưa ‘Thiên Huyễn Diện’ này cho cho Bạch sư điệt. Thứ này chính là một kiện dị bảo, chỉ cần áp lên mặt, sau đó rót vào một chút Pháp lực, là có thể tùy tâm sở dục thay đổi khuôn mặt của mình, hơn nữa biểu hiện còn rất tự nhiên, không thể nhận ra được chỗ nào khác biệt so với người thường. Khuyết điểm duy nhất chính là, chiếc mặt nạ có giá mấy nghìn Linh Thạch này lại là vật phẩm tiêu hao, một khi đã mang ra sử dụng, cũng chỉ sử dụng được trong thời gian bốn năm năm sau đó mà thôi.” Khuê Như Tuyền thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ khác thường nói.
“Đã có vật ấy, đệ tử có thể che giấu thân phận một cách dễ dàng rồi.” Liễu Minh nghe vậy, quá đỗi vui mừng thi lễ thật sâu với đạo cô.
“Nếu ngươi đã là môn hạ đệ tử của ta, ta là sư phó đương nhiên không thể ra tay quá keo kiệt được. Khuê sư huynh, ta và Chu sư huynh đều đã có lễ vật, ngươi cũng sẽ không keo kiệt đến mức không cấp cho đệ tử của ta một chỗ tốt nho nhỏ chứ!” Chung đạo cô lườm nho sinh một cái, sau đó bỗng nhiên cười nói.
“Hắc hắc, sư muội không nói, người làm sư bá như ta đây cũng không thể thực sự một chút lễ vật cũng không có được. Nhưng các loại Phù Lục Phù Khí bình thường, thiết nghĩ Bạch sư điệt cũng không thiếu thốn. Như vậy đi, ta có một trang sách ghi lại một tiểu thuật do ta tự nghĩ ra có tên ‘Dịch Cốt Quyết’, có khả năng thay đổi cấu trúc xương cốt trong thời gian khá dài. Nếu phối hợp tiểu thuật này với Thiên Huyễn Diện kia, tin tưởng việc che giấu thân phận nhất định sẽ càng không có sơ hở, ngươi có bằng lòng tu luyện hay không!” Khuê Như Tuyền cười nói với Liễu Minh.
“Đa tạ sư bá trọng thưởng, đệ tử đương nhiên bằng lòng tu luyện!” Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng rất vui vẻ, khom người trả lời.
“Tốt, bộ pháp quyết này đều được ghi lại trong trang sách này, ngươi hãy cầm lấy, sau khi thuộc lòng thì hủy nó đi.” Khuê Như Tuyền gật gật đầu, móc ra từ trong ngực áo một trang sách màu vàng nhạt chi chít chữ viết, đưa cho hắn.
Liễu Minh vội vàng tiến lên một bước, nhận lấy trang sách.
“Ngoài ra, ở đây còn có một bình Giải Độc Đan đẳng cấp cao, nếu ngươi không trúng phải những thứ tuyệt độc trong truyền thuyết, ta tin tưởng rằng nó cũng đủ giúp ngươi bách độc bất xâm rồi.” Một tay Khuê Như Tuyền lật một cái, lại lấy ra một bình nhỏ xanh biếc, ném thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh cung kính tiếp nhận bình nhỏ, miệng nói cảm ơn không thôi.
Thời gian tiếp theo, Khuê Như Tuyền và Chu Xích lại dặn dò Liễu Minh vài câu, sau đó trước sau rời đi.
Trong chốc lát, trong đại điện chỉ còn lại hai người Liễu Minh và Chung đạo cô mà thôi.
“Thông Thiên, lúc trước ngươi nói có chuyện muốn nói riêng với vi sư. Rút cuộc là chuyện gì? Vì cớ gì lại phải đợi đến trước khi rời đi mới nói!” Chung đạo cô vừa thấy hai người Khuê Như Tuyền rời đi, liền nghiêm mặt hỏi Liễu Minh.
“Kỳ thật, chuyện đồ nhi muốn nói là chuyện có liên quan đến thân phận lai lịch của đồ nhi…” Liễu Minh chần chừ một chút, sau đó mới chậm rãi nói.
“Thân phận lai lịch, lời này của ngươi nghĩa là sao?” Chung đạo cô nghe vậy, trên mặt đương nhiên tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Thật ra đệ tử cũng không phải là con cháu Bạch gia, tên gọi chính thức cũng không phải là ‘Bạch Thông Thiên’, mà là họ Liễu tên Minh. Việc này phải bắt đầu từ xuất thân của đệ tử năm đó …” Thần sắc Liễu Minh ngưng trọng, bắt đầu kể lại.
Một khắc sau, khi Liễu Minh nhẹ lòng từ trên đỉnh núi bay thật nhanh xuống, đạo cô họ Chung vẫn đang ngồi trên ghế trong đại điện, mặt mũi trần đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Thật không ngờ, đứa nhỏ này lại có một lai lịch phức tạp như vậy. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xem ra ta đây thân là sư phó đúng là phải đánh bạc vài phần thể diện mới có thể biến việc này thành rất nhỏ rồi. Cũng may đứa nhỏ này gần đây lập nhiều đại công cho tông môn, lại bị ép đến mức không thể không rời khỏi sơn môn, chắc rằng những người kia cũng không thể bắt chết điểm này không tha được.” Đạo cô thì thào tự nói mấy câu, sau đó trầm ngâm trong chốc lát, liền đứng phắt dậy, đi nhanh ra khỏi đại điện.
Lúc này, Liễu Minh cũng đã về tới chỗ ở, sau khi thu dọn qua một chút, liền bồng bềnh bay khỏi Cửu Anh Sơn.
Ba canh giờ sau, cách sơn môn Man Quỷ Tông trăm dặm, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trên một đám mây màu xám tro phá không bay đi.
Lúc này, tay phải hắn đang nâng một tấm bản đồ cẩn thận xem xét, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm tự nói:
“Muốn tới Bạch gia sẽ phải đi đường vòng khá xa, nhưng chỉ cần nhanh chóng giải quyết chuyện ở đó, liền có thể tới quê hương của Càn thúc một chuyến, làm xong chuyện người đã dặn dò, sau đó đi Huyền Kinh cũng chưa muộn.”
Vừa nói xong lời này, Liễu Minh liền cất tấm bản đồ vào ngực áo, tiếp đó lại lấy ra một cái la bàn, sau khi nhận định chính xác phương hướng, liền gật gật đầu thu lại. Tiếp đó hắn liền lấy trang sách ghi lại môn pháp quyết ‘Dịch Cốt Quyết’ mà Khuê Như Tuyền ban cho kia, đặt trước người bắt đầu tìm hiểu.
Trang công pháp này ngoại trừ có thể biến dài ngắn xương cốt một cách cực kỳ tài tình ra, cũng không có bất cứ tác dụng gì khác, cho nên cả bộ pháp quyết cũng không quá phức tạp.
Mà với sự thông tuệ của Liễu Minh, chỉ với thời gian không đến nửa ngày, hắn đã lĩnh ngộ thấu triệt toàn bộ trang pháp quyết này rồi.
Tiếp đó, hắn cất kỹ trang sách đi, hai tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết dựa theo khẩu quyết, sau đó đột nhiên thúc giục Pháp lực, lúc này Linh Hải quay tít một vòng, một luồng khí nóng lập tức từ đó tuôn ra, chảy tới các nơi trong thân thể.
Sau một khắc, Liễu Minh quát khẽ một tiếng, lúc này từ trong cơ thể truyền ra thanh âm giòn giã nghe như tiếng pháo nổ, đầu vai hắn nhoáng lên một cái, thân hình ngột cao thêm hơn một cái đầu, thân hình bỗng chốc trở nên có chút khôi ngô.
Liễu Minh đứng dậy trên đám mây xám tro, quan sát trên dưới thân thể, cũng hoạt động tay chân một hồi, sau khi cảm thấy không có bất cứ điều gì không ổn, hai tay lại bấm niệm pháp quyết, sau một tiếng nổ vang truyền ra, thân hình hắn thu nhỏ lại rất nhiều, toàn thân trở nên có vài phần gầy nhỏ.
Lúc này trên mặt hắn mới hiện lên vẻ vui mừng, sau khi thúc giục pháp quyết khôi phục thân hình trở lại trạng thái bình thường, liền lấy trang sách ra nhìn lại vài lần, hai tay mới đột nhiên vỗ một phát.
“Phừng!” một tiếng, trang sách lập tức biến thành tro bụi trong ngọn lửa hừng hực.
Sau đó hắn mới thu tâm thần lại, quét qua Linh Hải trong cơ thể một lượt.
Chỉ thấy bong bóng khí thần bí kia rõ ràng vẫn đang chớp lóe không ngừng trong Linh Hải!
Liễu Minh khẽ cau mày.
Sau khi bong bóng khí này xuất hiện vào mấy ngày trước, lại không biến mất một cách quỷ dị như trước kia, cũng không xuất hiện tình huống thôn phệ Pháp lực kia, mà cứ liên tục chớp động như vậy trong Linh Hải.
Điều này đương nhiên khiến cho hắn cảm thấy bất an.
Từ khi hắn rời khỏi sơn cốc trở lại chỗ ở, đương nhiên cũng thử phương pháp sử dụng Tinh thần lực chạm vào bong bóng khí này, nhưng lần này lại không có chút hiệu quả nào.
Mà khi hắn nhớ tới tình huống ngày đó Thần Thức Phủ được tạo thành từ Tinh thần lực của Lục Âm tổ sư bị không gian tối tăm mờ mịt kia thôn phệ hoàn toàn, trong lòng lại càng thêm kinh nghi, thật sự không thể nào tưởng tượng ra bong bóng khí thần bí này và không gian tối tăm mờ mịt kia rút cuộc có lai lịch gì, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng có thể làm được.
Trong mấy năm vừa rồi hắn đều không nghĩ thông, hiện giờ đương nhiên không thể hiểu được trong thời gian ngắn rồi.
Vì vậy Liễu Minh lắc lắc đầu, dời mắt sang thanh tiểu kiếm màu vàng đang lơ lửng bất động bên ngoài Linh Hải kia.
Trải qua vài ngày nghiên cứu, hắn đã biết rõ chuôi kiếm này được gọi là “Linh Kiếm Phôi”, cũng không phải là thực thể, mà là một thể năng lượng cô đọng, hơn nữa theo như lời Lục Âm tổ sư, hắn cơ bản không thể nào xuất vật này ra ngoài cũng như sử dụng được.
Cũng may thứ này dường như không có tác hại gì đối với hắn, đương nhiên trước hết hắn cũng chỉ có thể để mặc nó tồn tại trong cơ thể vậy.
Về phần hai quyển điển tịch Thái Cương Kiếm Quyết và Long Hổ Minh Ngục Công mà Liễu Minh lấy được này, hắn cũng đã đọc lướt qua một lần.
Nhưng nội dung bên trong lại quá mức huyền ảo, cũng không phải là thứ mà ngày một ngày hai có thể hiểu được.
Thế nhưng đúng là Thái Cương Kiếm Quyết ghi lại một phương pháp tu luyện phi kiếm nào đó.
Còn quyển Long Hổ Minh Ngục Công kia thì dường như ghi lại một phương pháp Luyện thể cực kỳ bá đạo, hình như nhất mạch tương truyền với Minh Cốt Quyết kia, hơn nữa còn có khả năng chuyên môn khắc chế Quỷ vật.
Nhưng đáng tiếc dựa theo những ghi chú phía trên, tối thiểu sau khi tiến giai Ngưng Dịch Kỳ Linh Sư, hắn mới có thể tìm hiểu tu luyện môn công pháp này.
Ngược lại, bản Thái Cương Kiếm Quyết kia lại không có hạn chế này, sau khi tìm hiểu thấu đáo, hắn có thể chọn một bộ phận cơ sở bên trong để tiến hành tu luyện một chút.
Nhưng tất cả những điều này, đương nhiên đều phải chờ sau khi hắn đến Huyền Kinh, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện mới có thể tiến hành.
Hiện tại việc hắn phải làm, trước tiên vẫn là tranh thủ thời gian tới Bạch gia, giải quyết triệt để chuyện thân phận của mình và hôn sự với Mục Minh Châu.
Trước khi đi hắn đã nói chuyện mình mạo danh thế thân cho Chung đạo cô, hơn nữa vị sư phó này của mình cũng đã đồng ý giúp Liễu Minh hóa giải việc này.
Như vậy, hắn cũng đã đứng ở thế bất bại, bây giờ tới Bạch gia giải quyết những vấn đề có liên quan, đương nhiên là việc ‘nước chảy thành sông’.
Hơn nữa với thân phận và thực lực của hắn hiện tại, Bạch gia chỉ có một tên Linh Đồ thì có thể làm gì được hắn đây?
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, lúc này thoáng thúc giục pháp quyết, đám mây xám tro dưới chân bỗng bay nhanh hơn vài phần, bắn thẳng về phía xa xa.
Buổi tối, lúc này bầu trời đã sắp biến thành một màu đen kịt, kể cả Liễu Minh là một kẻ tài cao gan lớn, cũng không dám mạo hiểm tiếp tục phi hành.
Lúc này hắn liền hạ xuống một khu vực rừng núi hoang dã phía dưới, tìm một đỉnh núi vắng vẻ, sau đó tiện tay mở một tòa thạch động đơn giản, cứ như vậy ngồi xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng sớm hôm sau tiếp tục lên đường.
Tuy nhiên canh ba đêm hôm đó, Liễu Minh đang tĩnh tọa, bỗng nhiên cảm thấy bong bóng khí thần bí trong Linh Hải đột nhiên nóng ran lên, tiếp đó một luồng năng lượng tinh thần vô cùng khổng lồ không có chút dấu hiệu báo trước nào ào ào tuôn ra, chỉ trong nháy mắt đã tới đầu hắn.