Dịch giả: hungprodsLúc này, Liễu Minh chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Mi phu nhân và Hồng tẩu tức thì bế nam đồng trở lại bên cạnh đống lửa lúc trước, bắt đầu chuẩn bị một ít đồ ăn tẩm bổ, đợi sau khi nam đồng tỉnh lại sẽ lập tức cho nó sử dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, một đám kỵ sĩ giáp đen vây quanh mấy cỗ xe ngựa tiếp tục tiến thẳng về phía Huyền Kinh, chỉ có điều trong đó có nhiều hơn một cỗ xe ngựa loại nhỏ được một con la kéo đằng trước, dáng vẻ có chút không tương xứng với mấy cỗ xe ngựa khác.
Trải qua một trận chiến hôm qua, cũng có bảy tám tên Hắc Hổ Vệ chết trận, hơn nữa phần lớn những người khác cũng đều có thương thế trên người. Tuy nhiên sau khi hỏa táng những thi thể kia xong xuôi, những người bị thương bôi lên vết thương một ít dược vật, sau đó mặc áo giáp vào, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt một chút, từ bề ngoài cũng không nhận ra chút khác thường nào cả.
Cây cung lớn sau lưng nữ tử họ Đỗ đã được thay một sợi dây cung mới, lúc này nàng ta đã đeo diện giáp lên mặt, đi theo bên cạnh xe ngựa chở Mi phu nhân.
Cứ như vậy, đoàn người dần dần đi xa trên con đường vòng quanh núi, rất nhanh đã không còn nhìn thấy tòa thổ miếu phía sau.
******
Huyền Kinh, trong một gian đại sảnh tráng lệ, một nam tử có khuôn mặt nho nhã, thoạt nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ cẩm bào (*), vừa mới xem xong một phong mật tín (**) từ bên ngoài Huyền Kinh truyền đến trong tay, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, một tay đập mạnh xuống cài bàn bên cạnh.
(*) thư bí mật.
(**) áo bào làm bằng gấm.
“Bọn khốn kiếp, dám ám sát phu nhân và ái tử của ta ở một nơi gần Huyền Kinh như thế, thực sự coi Tiền Siêu ta là tượng đất Bồ Tát sao! Người đâu!” Gã hét lớn một tiếng.
“Đông chủ có chuyện gì phân phó!”
Một đại hán lưng hùm vai gấu lập tức từ ngoài cửa đi vào, vừa bước vào trong đã lập tức hành lễ, hỏi.
“Lập tức phái huynh đệ họ Ba xuất môn chuyến nữa, đích thân hộ tống đám người phu nhân tới Huyền Kinh. Còn nữa, phái người tới chỗ Tam vương gia, cứ nói ta mượn Quỷ Ảnh Vệ của hắn một thời gian, đi điều tra một việc.” Nam tử mặc cẩm bào không do dự chút nào, phân phó gã đại hán.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Đại hán lập tức đáp ứng, sau đó cung kính lui ra ngoài.
“Hừ, Tiền Siêu ta chỉ có một đứa con trai, bất luận là kẻ nào động tới một cọng lông của nó, ta tuyệt sẽ không bỏ qua.” Lúc này nam tử mặc cẩm bào mới “Hừ!” rồi một tiếng, lẩm bẩm một câu.
Cùng lúc đó, trong một gian mật thật cực kỳ bí mật ở Huyền Kinh, một gã cực béo, toàn thân lụa là, cũng đang nổi trận lôi đình.
“Phế vật, tất cả đều là một đám phế vật. Ba gã Luyện Khí Sĩ trung giai, cộng thêm nhiều người đồng loạt ra tay như vậy, lại vẫn không thể đắc thủ, trái lại còn bị giết hơn nửa. Ba gã Luyện Khí Sĩ kia chính là lão gia ta thật vất vả mới mượn được từ chỗ chủ nhân dùng một lát, hôm nay tất cả đều chết hết rồi, khi trở lại ta biết ăn nói với chủ nhân thế nào đây. Cút, cút càng xa càng tốt cho ta!”
Tên béo ú này cao chừng bảy xích, trên người toàn mỡ là mỡ, khiến cho cái bụng phình to như một quả bóng da vậy. Giờ phút này y đang trợn trừng hai mắt, mắng tên nam tử gầy gò bộ dạng như quản gia trước mắt cho máu chó phun đầy đầu.
Mặt mũi nam tử bộ dạng quản gia tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám cãi lại nửa câu, khi nghe tới câu cuối cùng của tên béo mập, trong lòng rút cuộc cũng buông lỏng, chạy trối chết ra khỏi mật thất.
“Mục huynh, ngươi cũng quá khoan dung với thủ hạ một tí. Nếu như người của ta phạm phải sai lầm như thế này, ta đã kéo ra ngoài cho chó ăn từ lâu rồi.” Trong góc gian mật thất, thình lình còn có một bóng người mờ mờ không rõ đang ngồi trên ghế.
“Hừ, tên quản gia này theo ta cũng coi như khá lâu, hơn nữa lại có chút quan hệ họ hàng với phu nhân của ta. Tuy lần này làm việc không tốt, nhưng cũng không thể nào thực sự nghiêm trị được.” Tên béo mập nén cơn giận trong lồng ngực xuống, sau đó mới có vài phần bất đắc dĩ nói.
“Ngươi xử lý thủ hạ của mình như thế nào, ta đương nhiên sẽ không hỏi đến. Nhưng chuyện lần này hỏng mất, thậm chí ba người Nho Sát cũng đều ngã xuống ở đó, điều này thực sự là không tốt lắm để ta bẩm báo lại với chủ nhân.” Bóng người mở mờ kia thở dài một hơi trả lời.
“Người nói lời này với người khác thì còn được, hà tất phải nói ra để ứng phó với Mục mỗ. Ba gã Luyện Khí Sĩ trung kỳ ở Huyền Kinh mặc dù xem như là một lực lượng mạnh mẽ, nhưng ở bên cạnh chủ nhân cũng chỉ là ba gã hộ vệ bình thường mà thôi. Chủ nhân muốn có hộ vệ thực lực như vậy, chẳng phải là chuyện rất dễ dàng ư. Ngươi chỉ cần nói đỡ cho ta vài câu, hiển nhiên Mục mỗ sẽ không bạc đãi ngươi.” Tên béo mập nghe vậy, lại trợn trắng mắt lên, nói.
Tiếp đó y lại có chút đau lòng lấy ra một cái túi căng phồng từ trong ngực áo ném tới góc căn phòng phía xa xa.
“Hắc hắc, ta biết ngay Mục huynh ra tay sẽ không nhỏ mà. Được, việc này hãy giao cho ta. Nhưng ngươi cũng nên cẩn thận một chút, lần này ngươi ra tay cũng coi như hoàn toàn trở mặt với Bách Linh Cư rồi. Tên kia cũng có thế lực không nhỏ ở Huyền Kinh, chỉ sợ rất nhanh sẽ tra ra ngươi là người chủ mưu.” Bóng người mơ hồ nhận lấy cái túi, sau khi kiểm tra một chút liền lộ vẻ hài lòng, nói.
“Không cần ngươi nói, ta đương nhiên cũng hiểu rõ việc này. Nhưng hai nhà chúng ta đã ám đấu không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần một ngày ta không rời khỏi Huyền Kinh, chẳng lẽ hắn còn dám tìm tới tận cửa gây chuyện sao!” Tên béo họ Mục không thèm để ý chút nào, nói.
“Tốt, trong lòng Mục huynh hiểu rõ là được, ta đây xin phép đi trước bẩm báo chủ nhân.” Bóng người mơ hồ gật gật đầu nói, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, thân hình nhoáng lên một cái, vậy mà đã trực tiếp chui vào trong vách tường sau lưng không thấy bóng dáng.
Vậy mà người này cũng là một gã Linh Đồ.
Sau khi bóng người kia rời đi, tên béo mập đi đi lại lại mấy vòng trong gian mật thất, bỗng nhiên một tay cầm lên một chén trà trên bàn ném mạnh xuống khiến nó vỡ tung tóe ra, đồng thời trong miệng oán hận lẩm bẩm mấy câu:
“Tiền Siêu, ta sẽ không bao giờ quên lần trước ngươi đã làm cho ta nhục nhã như thế nào. Lần này coi như số ngươi gặp may, nhưng lần tiếp theo, Mục Ảnh Thành ta quyết không thất bại.”
******
Ba ngày sau, đoàn người ngựa của Liễu Minh đã xuất hiện trước một cửa thành cực lớn hối hả người qua lại, ở một chỗ cao hơn cửa thành mười trượng, thình lình có hai chữ “Huyền Kinh” rất lớn được khắc lên trên tường thành bằng một loại bột bạc nào đó.
Toàn bộ đội ngũ kéo dài tới gần một dặm, hơn nữa còn không ngừng có rất nhiều người nhanh chóng tụ tập phía sau đội ngũ từ các con đường khác.
Hai bên cửa thành là gần trăm võ sĩ mặc giáp trắng đứng thẳng tắp, từ trong đó có một người bước ra chuẩn bị tra hỏi lai lịch đoàn xe chuẩn bị vào thành này.
Mà trên tường thành phía trên cao, thấp thoáng có thể thấy được càng nhiều giáp sĩ hơn nữa, trong tay cầm binh khí, cũng có vô số nỏ lớn cao vài trượng được đặt ở đó, mơ hồ có thể thấy được từng mũi tên đen nhánh vừa thô vừa to đang cài phía trên. Tất cả đầu mũi tên đều chớp động ánh sáng màu lam cực kỳ sắc bén, dường như chúng không chỉ là tên nỏ đơn giản bình thường.
Mặc dù khoảng cách cực xa, nhưng khi Liễu Minh nheo hai mắt lại, vẫn có thể nhìn rõ bộ dạng từng cái nỏ lớn và mũi tên trên tường thành.
Những cái nỏ lớn kia thì không tính đến, chúng chỉ có kích thước lớn hơn bình thường một chút mà thôi, thế nhưng mặt ngoài những mũi tên kia lại được khắc lên những đạo Linh văn đủ loại màu sắc, hiển nhiên toàn bộ chúng đều là một ít Phù tiễn có tính tiêu hao.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Hắn có thể trông thấy trước mắt vài chục cỗ nỏ lớn, nếu như đồng thời bắn lên người, chỉ sợ kể cả Linh Đồ hậu kỳ cũng có mấy phần khả năng mất mạng ngay tại chỗ.
Mà trong số những tên giáp sĩ thủ vệ ở cửa thành, khi hắn dùng thần niệm hơi cảm ứng một chút, lập tức phát hiện có mấy người phát ra khí tức Luyện Khí Sĩ.
Huyền Kinh không hổ là Đô thành của Đại Huyền Quốc, có thể nói là phòng ngự vô cùng sâm nghiêm. Ngay cả thủ vệ ở cửa thành đã có thực lực nhường này, chỉ sợ Linh Đồ bình thường sau khi tiến vào cũng chỉ có thể thành thành thật thật, tuyệt đối không dám làm trái với pháp lệnh của Huyền Kinh.
Khi Liễu Minh đang suy nghĩ, đoàn xe được đám Hắc Hổ Vệ vây quanh đã tới chỗ cửa thành.
Lúc này, nữ tử họ Đỗ thúc ngựa đi nhanh tới phía trước, ném một cái lệnh bài về phía giáp sĩ đứng ra kiểm tra, thản nhiên nói một câu:
“Hắc Hổ Vệ quận Nam Hải, phụng mệnh Đô Thống đại nhân đặc biệt hộ tống quý nhân hồi kinh, ngươi hãy kiểm tra lệnh bài xem có vấn đề gì không?”
“Ra là Quân Úy Hắc Hổ Vệ đại nhân, lệnh bài này không có vấn đề gì, không cần kiểm tra nữa.” Sau khi gã giáp sĩ kiểm tra lật lật lệnh bài trong tay mấy lần liền ném trả lại nữ tử họ Đỗ, thấp giọng trả lời.
Vì vậy tiếp theo đoàn người ngựa bắt đầu chuyển động, chậm rãi tiến vào sau cửa thành.
Hai canh giờ sau, Liễu Minh đã xuất hiện trong một gian đại sảnh ở Huyền Kinh, còn Càn Như Bình thì đang ngồi trên một cái ghế nhỏ ngay sát bên cạnh hắn.
Ở vị trí chủ vị, nam tử mặc cẩm bào có khuôn mặt nho nhã, mặt mũi tràn đầy vẻ cảm kích nói với Liễu Minh:
“Lần này phu nhân và khuyển tử của Tiền mỗ có thể bình yên hồi kinh, thật sự may mắn vì có ơn cứu giúp của Càn tiên sinh. Tiên sinh yên tâm, Băng Ngân Thảo mà ngươi muốn tìm kia, ta đã sai hạ nhân tới cửa hàng xem xét, nếu có sẽ lập tức đưa tới cho tiên sinh.”
“Ừm, nếu thật sự có thể thuận lợi tìm được Băng Ngân Thảo như vậy, đương nhiên là không còn gì tốt hơn. Mặc dù ta vẫn khống chế được bệnh tình của cháu gái, nhưng cũng không thể nào kéo dài quá lâu.” Liễu Minh gật gật đầu, mặt không lộ chút cảm xúc nói.
“Phu quân, ngoại trừ Băng Ngân Thảo, Tiền gia còn phải có đại lễ thâm tạ Càn tiên sinh. Dù sao chất độc trong cơ thể Hổ nhi, toàn bộ đều nhờ vào Càn tiên sinh mới có thể giải trừ hết.” Mi phu nhân ngồi đối diện Liễu Minh, cũng dịu dàng cười nói.
“Ừ, điều này là tất nhiên rồi. Ta biết rõ Càn tiên sinh thân là Linh Đồ, phàm vật khẳng định không lọt vào mắt. Như vậy đi, hơn một tháng nữa chính là thời điểm Bách Linh Cư cử hành một hội đấu giá, đến lúc đó, bất luận là tiên sinh nhìn trúng vật gì, không cần biết giá cả bao nhiêu, Tiền mỗ đều chỉ thu nửa giá, tiên sinh thấy sao? Thế nhưng chất độc trong cơ thể Hổ nhi, vẫn phải cần tiên sinh ra tay tiếp tục trừ bỏ.” Tiền Siêu suy nghĩ một chút, sau đó không do dự nói.
“Nếu Càn mỗ đã nhúng tay vào chuyện này, đương nhiên không có lý nào lại bỏ dở giữa chừng. Tiền đông chủ yên tâm, chất độc trong cơ thể lệnh công tử chỉ cần trừ bỏ thêm mấy lần là không còn gì đáng ngại nữa.” Liễu Minh gật gật đầu, trả lời.
Nam tử mặc cẩm bào nghe vậy, đương nhiên rất vui vẻ, lại liên tục cảm ơn vài tiếng.
“Đúng rồi, nghe phu nhân nói, lần này tiên sinh vào kinh ngoại trừ muốn trị bệnh cho lệnh điệt nữ, còn muốn nương nhờ họ hàng. Nhưng Huyền Kinh rộng lớn như thế, tiên sinh muốn tìm người chỉ sợ không quá dễ dàng. Chi bằng trước hết tiên sinh cứ ở tạm trong phủ của ta. Mặc dù Tiền phủ không thể gọi là hào trạch thâm viện gì, nhưng để sắp xếp chỗ ở cho tiên sinh và lệnh điệt nữ thì vẫn thoải mái.” Nam tử mặc cẩm bào đổi chủ đề, vô cùng chân thành nói.
“Ở tạm trong quý phủ ư! Cũng được, vậy trước hết Càn mỗ xin quấy rầy một khoảng thời gian.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên một chút, sau đó ngược lại không khách khí đáp ứng một tiếng.
Nam tử mặc cẩm bào nghe vậy, càng tỏ vẻ cao hứng hơn, sau khi hàn huyên vài câu với Liễu Minh, liền phân phó một người vú già trung tuổi dẫn Liễu Minh và nữ đồng tới sương phòng trong phủ chuyên môn tiếp đãi khách quý.
“Phu nhân, rút cuộc nàng gặp người này trong hoàn cảnh nào, hãy kể lại chi tiết một lần cho ta.” Đợi bóng dáng Liễu Minh rất nhanh đi khuất sau cửa phòng, vẻ tươi cười trên mặt nam tử mặc cẩm bào mới dần thu lại, thay vào đó là vẻ mặt có vài phần ngưng trọng, hỏi Mi phu nhân.