Dịch giả: hungprodsNhững chỗ hàn quang của vầng trăng tròn màu xanh đảo qua, vô số Điệp ảnh nhao nhao tán loạn biến mất!
“Phanh” một tiếng, hai đạo hàn quang mạnh mẽ chém lên vầng trăng tròn, nhưng lại bị run lên mà bắn ngược trở lại phía sau.
Sau đó màn Điệp ảnh mờ đi rồi hóa thành thân hình thiếu phụ ngã ngửa ra phía sau, sau khi hai chân chạm xuống mặt đất phải đạp đạp lui lại mấy bước mới đứng vững được.
“Trong tay ngươi có phải là Thanh Nguyệt Kiếm?!” Hồ Xuân Nương nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm trong tay Liễu Minh, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Bản lĩnh chân chính của Hồ đạo hữu không phải là Điệp Mộng đại pháp này, mà chính là kiếm tu chi đạo a?” Xúc tu màu đen bên ngoài cơ thể Liễu Minh tản đi, giống như cười mà không phải cười hỏi lại một câu.
“Cái gì mà kiếm tu chi đạo! Bổn tiên tử không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta?” Hồ Xuân Nương nghe vậy liền biến sắc, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, nói.
“Nếu như vậy, không biết Hồ tiên tử có biết một đệ tử Thiên Nguyệt Tông tên là Trương Tú Nương?” Liễu Minh nghe vậy cười cười, lại lơ đễnh hỏi một câu.
“Trương Tú Nương? Rút cuộc ngươi là ai!” Lúc này, Hồ Xuân Nương cuối cùng cũng không thể nào giữ được bình tĩnh, trong mắt hiện vẻ giật mình, lớn tiếng quát.
Sau đó hai tay áo nàng này run lên, trong tay xuất hiện thêm hai thanh đoản kiếm trắng mờ, đồng thời trên người một phát ra cỗ khí tức kinh người, cực kỳ sắc bén.
“Ha ha, xem ra ta đoán không sai, Hồ tiên tử quả nhiên là Giám sát sứ của Thiên Nguyệt Tông tại Huyền Kinh. Đạo hữu không cần kinh hoảng, trước tiên ta sẽ cho ngươi xem một vật.” Liễu Minh thấy vậy lại vỗ tay cười cười, cánh tay khẽ chuyển động, sau đó một đạo ánh sáng màu bạc bắn ra ngoài.
Thần sắc Hồ Xuân Nương hơi đổi, một thanh đoản kiếm chỉ thuần thục vẻ một đường vào hư không phía trước người, một luồng lực lượng vô hình cuốn ra.
Đạo ánh sáng màu bạc run lên, sau đó liền dừng lại lơ lửng trước người thiếu phụ, rõ ràng là khối lệnh bài màu bạc nhạt đại diện cho thân phận đệ tử giám sát Man Quỷ Tông của Liễu Minh kia!
Thì ra lúc trước Liễu Minh vừa thấy hai đầu lông mày Hồ Xuân Nương có bảy tám phần giống nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông mang Thông Linh Kiếm Thể, trong lòng lập tức sinh nghi.
Sau khi hắn cố ý thúc giục Thanh Nguyệt Kiếm xuất hiện dị tượng, bị nàng này liếc mắt liền nhận ra, trong lòng lại càng khẳng định đến tám chín phần về thân phận của đối phương.
“Thì ra Càn đạo hữu là đệ tử giám sát của Man Quỷ Tông mới đến, thực sợ đã làm cho thiếp thân sợ bóng sợ gió một trận rồi. Tuy nhiên thanh Thanh Nguyệt Kiếm này làm sao lại tới tay ngươi, mà ngươi đã từng gặp qua Tú Nương biểu muội (*) hay sao?” Hồ Xuân Nương vừa nhìn rõ hình dáng của lệnh bài màu bạc, lúc này thanh đoản kiếm trong tay lóe lên rồi biến mất, sau khi một tay đưa ra bắt lấy lệnh bài xem xét thật kỹ một hồi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói.
(*): em gái họ; đường huynh: anh trai họ.
“Chuyện về Thanh Nguyệt Kiếm, ta không tiện nói rõ, nhưng đạo hữu chỉ cần hỏi thăm một chút trong tông môn, có lẽ sẽ lập tức biết rõ mọi chuyện. Về phần Trương đạo hữu, tại hạ đã từng có duyên gặp mặt mấy lần trong thí luyện sinh tử cách đây không lâu.” Liễu Minh điềm tĩnh trả lời.
“Thí luyện sinh tử! Ngươi là đệ tử hạch tâm của Man Quỷ Tông! Nhưng đệ tử hạch tâm Man Quỷ Tông tuổi tác như vậy, làm sao ta lại không biết?” Hồ Xuân Nương nao nao nói.
“Khụ, gần đây Càn mỗ mới trở thành đệ tử hạch tâm trong tông, dung mạo hiện giờ cũng không phải là thực, đạo hữu không biết cũng là chuyện bình thường.” Liễu Minh ho nhẹ một tiếng, nói.
“Khanh khách! Nói như vậy thì tuổi thật của Càn sư đệ có lẽ không lớn, phải gọi ta một tiếng ‘Thanh sư tỷ’ rồi a. Nhưng biểu hiện của ngươi đúng là thành thục hơn tuổi rất nhiều, quả thật ta không thể nhận ra chút khác thường nào.” Thiếu phụ nghe vậy mở to mắt quan sát trên dưới Liễu Minh vài lần, sau đó bỗng nhiên cười phá lên.
“Sư tỷ quá khen, tiểu đệ tự nhận cũng có chút thiên phú trong việc nguy trang. Tuy nhiên đã nói đến đây rồi, Hồ sư tỷ cũng nên để ta chính thức xác nhận thân phận một chút chứ!” Liễu Minh mỉm cười trả lời.
“Hừ, tuổi không lớn lắm mà lại cẩn thận như vậy. Cho ngươi, đây là lệnh bài giám sát của ta!” Hồ Xuân Nương bĩu môi một cái, nhưng vẫn lấy ra một khối lệnh bài màu bạc từ trong tay áo, ném tới cùng với lệnh bài của Liễu Minh.
Tay áo Liễu Minh run lên, một đạo ánh sáng cuốn ra thu lấy hai khối lệnh bài vào trong tay, sau khi hắn cúi đầu kiểm tra một chút liền phát hiện những văn tự khắc hai mặt trước sau lệnh bài ngoài nội dung khác nhau ra, bất luận là chất liệu kiểu dáng hay trọng lượng cũng đều giống nhau như đúc.
Tay hắn chỉ hơi dùng sức một chút, lệnh bài Thiên Nguyệt Tông vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, không bị hư hại chút nào.
Như vậy, lúc này Liễu Minh mới chính thức yên tâm, miệng nói một tiếng “Đắc tội!”, liền ném khối lệnh bài Thiên Nguyệt Tông kia trả lại đối phương.
“Nhưng trái lại ta có một điều thắc mắc! Sư đệ tự tin lộ ra thân phận của mình như thế, vạn nhất suy đoán sai, nếu ta không thể đưa ra được lệnh bài, sư đệ làm thế nào mới có thể sửa sai được?” Một tay Hồ Xuân Nương bắt lấy lệnh bài, đuôi lông mày hơi nhướng lên hỏi một câu.
“Điều này thì đơn giản, chỉ cần lưu ngươi lại vĩnh viễn ở đây, chẳng phải hết thảy đều vô sự sao!” Liễu Minh mỉm cười, thản nhiên trả lời.
“Hừ, không hổ là đệ tử hạch tâm của Man Quỷ Tông, khẩu khí thật không nhỏ. Tuy nhiên, nếu ngươi đã có thể sống sót ra khỏi thí luyện sinh tử, có lẽ cũng thực sự có vài phần năng lực. Nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi một câu! Sư đệ không nên thực sự cho rằng mình là đệ tử hạch tâm một đại tông mà khinh thường những tán tu cùng giai bên ngoài. Có lẽ căn cơ của đám tán tu này còn xa mới vững chắc bằng đệ tử tông môn như chúng ta, nhưng có thể sống đến bây giờ, lại trở thành cường giả, không có người nào mà không phải là nhân vật cực kỳ lợi hại. Trong lúc tranh đấu, bọn hắn cũng sẽ không bó tay bó chân như đệ tử tông môn chúng ta, chỉ cần có một chút khả năng chiến thắng, bọn hắn có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Có lẽ trong tranh đấu tỷ thí bình thường, bọn hắn không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng khi thực sự dốc sức liều mạng chém giết, những đệ tử xuất phát từ tông môn như chúng ta sẽ chịu nhiều thiệt thòi đấy. Huống hồ phần lớn những tán tu đã đạt tới tu vi này đều khá lớn tuổi, chỉ riêng về mặt Pháp lực tích lũy được và kinh nghiệm tranh đấu cũng hơn hẳn chúng ta.” Hồ Xuân Nương lạnh nhạt nói.
“Đa tạ sư tỷ chỉ điểm, vừa rồi Càn mỗ đích xác đã tự đại một ít.” Trong lòng Liễu Minh rùng mình, thần sắc nghiêm túc khom người cảm ơn, nói.
“Ừm, xem ra ngươi cũng không phải là thật sự tự đại. Như vậy cũng dễ nói chuyện! Nếu đổi lại là loại người không biết trời cao đất rộng như đệ tử giám sát tiền nhiệm của Man Quỷ Tông, ta đã lập tức quay đầu rời đi rồi.” Hồ Xuân Nương vừa thấy bộ dạng khiêm tốn như vậy của Liễu Minh, hài lòng gật đầu nói.
“Hồ sư tỷ đã từng tiếp xúc với sư huynh tiền nhiệm của bổn tông ư?” Liễu Minh nghe xong, trong lòng lại hơi xao động.
“Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ điều gì, nhưng không cần hỏi nhiều. Ta không hề tiếp xúc qua với đệ tử giám sát tiền nhiệm của tông môn các ngươi, sau khi ta quan sát thấy y cơ bản không phải là người có thể hợp tác thì ta đương nhiên sẽ không lộ ra thân phận trước mặt y. Đến tận khi y mất tích, y cũng không biết Hồ Xuân Nương ta là đệ tử Thiên Nguyệt Tông.” Hồ Xuân Nương dường như hiểu được Liễu Minh đang suy nghĩ điều gì trong lòng, không do dự nói.
“Những chuyện có liên quan đến sự mất tích của vị sư huynh này, sư tỷ là Giám sát sứ của Thiên Nguyệt Tông, lại sinh hoạt ở Huyền Kinh trong thời gian dài như vậy, không thể nào không có chút manh mối a!” Liễu Minh mở lớn hai mắt, sau đó bỗng nhiên cười cười, nói.
“Nếu nói là thực sự không có chút nào thì đúng là nói dối. Nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Hồ Xuân Nương nghe vậy, liếc xéo Liễu Minh, hỏi ngược lại một câu.
“Muốn sư tỷ không công cung cấp manh mối thì đúng là có chút quá phận. Như vậy đi, ta và sư tỷ trao đổi tin tức tư liệu với nhau được không? Đối với cả hai đều có chỗ tốt.” Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền nói như vậy.
“Trao đổi tư liệu? Ngươi mới tới Huyền Kinh được bao lâu chứ, có thể có tin tức gì mà trao đổi với ta đây?” Hồ Xuân Nương hừ một tiếng, có chút khinh thường nói.
“Nếu ta nói là ta biết rõ ngọn nguồn gây ra vũng nước đục lần này Huyền Kinh hiện giờ ở đâu, sư tỷ có hứng thú hay không?” Liễu Minh lấy tay vân vê cằm, sau đó mỉm cười nói.
“Biết rõ ngọn nguồn? Không phải ngươi đang kể chuyện cười chứ. Tuy nhiên với việc này, ta cũng vừa vặn tra ra một ít manh mối!” Hồ Xuân Nương nghe vậy giật mình, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào Liễu Minh.
“Như vậy đi. Ta và sư tỷ cùng ghi ra một cái tên, sau đó đồng thời giơ ra, xem xem có giống nhau hay không?” Liễu Minh ung dung nói.
“Cùng ghi ra một cái tên? Ừm, đây đúng là một cách. Nếu như sư đệ thực sự nắm được tư liệu về nguồn gốc tất cả chuyện này thì tin tức trao đổi mới có giá trị.” Thần sắc Hồ Xuân Nương hơi đổi, sau đó rút cuộc cũng gật đầu.
Vì vậy thời gian tiếp theo, mỗi người đều lấy ra phù bút cũng một ít bột bạc, sau khi tự tay viết mấy chữ vào trong lòng bàn tay liền nắm chặt bàn tay đưa sát cạnh nhau, tiếp đó chậm rãi mở ra.
Kết quả là trong lòng bàn tay Liễu Minh viết hai chữ “Hoàng thất”, mà trong lòng bàn tay trắng nõn của thiếu phụ thì có hai chữ “Triều đình”.
Hồ Xuân Nương nhìn thấy mấy chữ này, thần sắc cuối cùng cũng động dung:
“Xem ra Càn sư đệ đúng là có chút ít thủ đoạn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã tra ra một ít manh mối rồi.”
“Tiểu đệ cũng là do trùng hợp mới có được một vài tin tức.” Trên mặt Liễu Minh không lộ ra chút khác thường nào, nhưng trong lòng lại thầm buông lỏng.
Mặc dù hắn biết tin tức đương kim Hoàng Đế là Yêu vật, nhưng có thật sự là ngọn nguồn dẫn đến dị biến ở Huyền Kinh hay không, hơn phân nửa vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.
“Tốt, nếu như trong tay sư đệ thật sự có tư liệu, vậy đã có tư cách trao đổi tin tức với ta. Nhưng vì sự công bằng, mỗi người sẽ lần lượt hỏi một câu. Bây giờ ngươi muốn biết chuyện gì nhất?” Thiếu phụ lập tức nghiêm mặt hỏi.
“Xem ra sư tỷ đúng là không chịu một chút thiệt nào! Điều mà hiện tại tiểu đệ muốn biết nhất, dĩ nhiên là tin tức về sự mất tích của sư huynh tiền nhiệm. Sư tỷ có biết là thế lực nào đã hạ thủ không? Khi ta mới tới đây cũng đã từng bị một đám người đánh lén, nghe giọng điệu của bọn hắn thì hẳn là do cùng một thế lực gây ra!” Liễu Minh cũng ngưng trọng nói.
“Sư đệ đã bị người đánh lén ư? Đám người kia ra tay thật sự rất nhanh. Nếu ta không đoán sai, việc đệ tử giám sát tiền nhiệm của Man Quỷ Tông các ngươi mất tích hẳn là do Hắc Linh Hội gây ra.” Ban đầu thiếu phụ hơi nhướng mày, nhưng lập tức bình tĩnh trả lời.
“Hắc Linh Hội gây ra, sư tỷ làm sao mà biết được?” Liễu Minh cũng không lộ vẻ quá bất ngờ.
Hắc Linh Hội này thần bí như thế, vốn dĩ là một trong những đối tượng mà hắn nghi vấn.
“Đây có được coi như là câu hỏi thứ hai không vậy? Bây giờ đáng ra phải là câu hỏi đầu tiên của ta chứ.” Thiếu phụ liếc mắt, nói.
“Ha ha, tiểu đệ hơi nóng vội. Mời sư tỷ hỏi!” Liễu Minh vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức cười gượng một tiếng, đáp.
“Trong những người tập kích ngươi có Hắc Linh Sứ Giả Linh Đồ hậu kỳ không?” Vượt quá dự đoán của Liễu Minh, thiếu phụ không hỏi vấn đề về hoàng thất, mà lại hỏi chuyện hắn bị đánh lén lần trước.
“Hắc Linh Sứ Giả là gì vậy? Ta chỉ biết trong đám người đánh lén ta, hơn phân nửa là Luyện Khí Sĩ bình thường, trong đó chỉ có hai tên là tu luyện giả chân chính, một tên Linh Đồ trung kỳ, một tên là Linh Đồ hậu kỳ.” Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi trả lời.