Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 392: Nghiệt thú

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: duocsybinh

Biên: nila32

Lấy trình độ luyện đan của Liễu Minh bây giờ mà nói, nếu như biết được thành phần chế tạo đan dược này, thì chưa hẳn là không có cách tìm ra biện pháp giải độc chính thức.

Ngay khi ngồi xuống, hắn thông qua thần thức, phát hiện sương mù màu đen trên tạng phủ mặc dù tốc độ ăn mòn có nhanh hơn một chút, nhưng trước mắt mà nói coi như là không có chính thức phát tác. Hắn bây giờ có ba viên giải dược, tuy nói chỉ có tác dụng trong thời gian bảy ngày, không tính thời gian hai ngày phản hồi động phủ, hiện tại còn lại chưa đủ năm ngày, nhưng đối với hắn thời gian như vậy cũng đủ rồi.

Liễu Minh nghĩ tới đây, chợt đưa tay đem đan dược màu đen nhẹ nhàng dán lên trán, chuẩn bị dùng Tinh Thần lực xem xét thành phần kết cấu đến trong đó. Kết quả khi thả ra một đám Tinh Thần lực thăm dò vào trong đó, liền có thể cảm ứng được rõ ràng từ đó truyền ra một hồi Linh lực chấn động như có như không, thoạt nhìn không có chút nào khác thường. Thần sắc hắn hơi chậm lại, tiếp theo liền khống chế Tinh Thần lực chậm rãi tìm kiếm sâu bên trong đan dược, sau một khắc, đột nhiên cảm thấy lực ngăn trở từ nơi trọng yếu truyền ra. Tất cả Tinh Thần lực đều không cái nào có thể tiến thêm mảy may.

Liễu Minh thấy vậy, lông mày không khỏi có chút nhăn lại, một tay bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, hai mắt đột nhiên hào quang lập loè, một cỗ Tinh Thần lực khổng lồ hơn so với lúc trước không biết gấp bao nhiêu lần bay vọt ra, hướng đan dược màu đen trên trán hạ xuống, muốn cưỡng ép tiến vào bên trong.

Cùng lúc đó, chuyện tình quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy đan dược màu đen này hình như có cảm ứng, từ đó ngăn cản chi lực truyền ra cũng đồng dạng gia tăng vài phần, nhưng mà rút cuộc không cách nào ngăn cản Tinh Thần lực khổng lồ xâm nhập vào, trong nháy mắt, mặt ngoài đan dược bỗng nhiên bắn ra một cỗ hào quang màu đỏ nhạt. Bỗng nhiên Liễu Minh biến sắc, như thiểm điện đem đan dược nằm trên trán ném ra phía xa. Kết quả đan dược màu đen vừa mới bay ra hơn một trượng, liền “Phanh” một tiếng, hóa thành một cỗ khói xanh bạo liệt mà ra, biến thành hư ảo. Liễu Minh gặp tình hình này, sắc mặt lại không khỏi trở nên khó coi.

Xem ra Hải Yêu Hoàng vì đề phòng giải dược bị người khác phá giải đã tạo ra một cấm chế huyền diệu ở trong đó, một khi bị người cưỡng ép dùng Tinh Thần Lực kích phát, sẽ dẫn đến kết cục đan hủy người chết trong khoảnh khắc.

Liễu Minh sắc mặt âm trầm trong chốc lát, bỗng nhiên cánh tay khẽ động, lại lấy ra một cái ngọc bát, ném ra trước người, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, pháp quyết đánh ra liên tiếp, lóe lên chui vào trong bát ngọc.

Một hồi sau mặt ngoài ngọc bát bạch quang đại phóng, chậm rãi chuyển động lơ lửng ở trước người Liễu Minh. Hắn lại giơ một tay lên, từng điểm ánh sáng màu lam xuất hiện, liền ngưng ra một cái thủy cầu, nhoáng một cái chui vào trong bát ngọc. Tiếp đó họ Liễu lại lấy ra một miếng đan dược khác, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, để vào trong bát ngọc, tiếp theo ngón trỏ điểm một cái lên trên đan dược. Nhưng viên đan dược màu đen vừa vào trong chén, lơ lửng ở trên mặt nước, liên tục xoay tròn chuyển động dọc theo ngọc bát, tản mát ra từng vòng ánh sáng màu đỏ. Ngọc bát cũng đồng dạng, lập tức tạo ra một tầng ánh sáng màu trắng, bao bọc kín tất cả vào trong đó

Thần sắc Liễu Minh ngưng trọng vài phần, trong miệng chú ngữ càng nhanh hơn, ngón tay điểm xuống, miệng phun một chữ “Phân”. (Ku Minh là gì mà ra cả “Phân “dữ quá, ta chém. Hú hú)

Bát ngọc run lên, lập tức phát ra một tiếng thanh minh, trên mặt nước đan dược sau một khắc cũng xuất hiện dấu hiệu hòa tan, có chút bộ phận mơ hồ sáng lên, chảy ra một ít chất lỏng màu xanh cùng màu đỏ thắm, mặc khác đan dược tiếp xúc với nước trong bát, lại ngưng kết ra một ít sợi tơ màu nâu đen, mơ hồ tản ra mùi tanh nhàn nhạt.

Liễu Minh thấy vậy trong nội tâm vui vẻ, lập tức thông qua tinh thần lực, đồng thời tâm niệm cấp chuyển, đem hình dáng của sợi tơ ghi lại và lục lọi trong đầu xem nó là gì, cuối cùng phát hiện cái sợi tơ màu nâu đen này chính là loại tài liệu có tên “Dự Âm Ti”, mà tiểu dịch hai màu xanh đỏ kia chính là dược liệu ‘Thanh Phác Tiêu’ cùng ‘Xích Thạch Chi’. Trong đó Dự Âm Ti là một loại tài liệu có độc tính âm, nhưng đồng thời cũng có thể luyện chế một ít đan dược có lợi cho người tu luyện âm công pháp thuộc tính. Về phần thứ còn lại, chỉ là một loại tài liệu luyện đan tương đối thông thường, cũng không có chỗ đặc biệt nào.

Đang lúc hắn chuẩn bị thúc giục Pháp lực, muốn phân giải đan dược thêm một bước nữa, thì phát hiện mặt ngoài đan dược ánh sáng màu đỏ bất định, toàn bộ ngọc bát bắt đầu có chút run rẩy.

Liễu Minh lúc này cười khổ một tiếng, thu cánh tay lại, một tay cầm lấy ngọc bát sau đó nhanh nhưchớp ném ra bên ngoài.

Sau một khắc, giữa không trung đan dược màu đen tựa cũng như viên trước đó, “Phanh” một tiếng tan vào hư không

Không đến một khắc công phu, hai viên giải dược Hải Hoàng Đan đã bị hủy đi, cho dù là Liễu Minh, cũng không khỏi cảm thấy ủ rũ. Nếu khoáng thạch đổi lấy hai viên đan dược này, không phải lấy từ tay người khác, thì hắn có lẽ còn buồn hơn rất nhiều. Nhìn một viên đan dược cuối cùng trong tay, Liễu Minh không khỏi có chút do dự.

Hắn nếu như lập tức ăn vào, tin tưởng có thể bảo đảm bình yên vô sự một tháng tiếp theo, nhưng đối với chuyện triệt để giải trừ Hải Hoàng Đan, ngược lại không trợ giúp được cái gì. Với hắn mà nói, hiện tại quan trọng nhất vẫn là nghĩ cách khu trừ hai loại cấm chế trên người, hắn không muốn bị quản chế như vậy suốt đời. Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, rồi lập tức đem tâm thần vừa thu lại, cắn răng một cái, vẫn là quyết định bốc lên chút mạo hiểm không lập tức ăn giải dược vào. Sau khi thu hồi pháp lực, hắn liền tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức, một bên thông qua Linh Thạch khôi phục Pháp lực, một bên thông qua thần thức cách một đoạn thời gian, quan sát tạng phủ trong cơ thể và động tĩnh của sương mù màu đen.

Một đêm vô sự.

Giữa trưa ngày thứ hai, đang tĩnh tọa Liễu Minh đột nhiên nhướng mày, phản xạ tự nhiên thân thểcong lên, sắc mặt thoáng một phát trở nên trắng bệch dị thường, một tay gắt gao đè xuống bụng mình, một cỗ đau đớn từ trong ngũ tạng lục phủ truyền ra, trên trán mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn xuống. Đau nhức kịch liệt kiểu này, dù cho Liễu Minh kiên nhẫn ra sao, trong chốc lát cũng phải cảm thấy không chịu đựng nổi. Hắn cố nén cơn đau trong bụng, lúc này dùng Tinh Thần lực quét qua bên trong cơ thể, thình lình phát hiện phía trên lục phủ ngũ tạng sương mù màu đen trở nên nồng đặc hơn rất nhiều so với trước kia, mà tốc độ ăn mòn cũng cực kỳ kinh người, đồng thời bắt đầu thôn phệ tinh huyết trong cơ thể.

Liễu Minh cắn chặt răng, cố nén độc tính mãnh liệt đang cắn trả, tâm niệm nhanh chóng chuyển động, đem tình huống trong cơ thể toàn bộ lưu vào trong nội tâm, sau đó mới nhanh chóng lấy giải độc đan từ trong túi da ra, đưa lên miệng, nuốt xuống. Kết quả ngay khi đan dược tiến vào trong cổ họng, liền hóa thành một đoàn hỏa cầu chui vào trong bụng, lập tức hóa thành mấy đạo năng lượng màu sắc bất đồng hướng sương mù màu đen chảy tới.

Một phút đồng hồ sau.

Sau một hồi điều tiết pháp lực.Liễu Minh rút cuộc cũng mở hai mắt ra, thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Sau khi hắn nuốt vào viên giải dược Hải Hoàng Đan, giờ phút này độc tính trong người một lần nữa được trấn áp xuống.

Kể từ đó, Liễu Minh tuy rằng phân tích ra hai loại Linh dược thành phần trong đó, theo thứ tự là “Nhung Diêm” cùng “Nao Ngọc”, nhưng còn lại vài loại thành phần khác vẫn không cách nào biết rõ lai lịch, bất quá lần giày vò này qua đi, khiến cho thân thể, cùng thương thế của của hắn tăng thêm ba phần suy yếu, còn chưa kể một lượng không nhỏ tinh huyết bị hao tổn.

Rơi vào đường cùng, Liễu Minh chỉ có thể nuốt thêm mấy viên thuốc, từ trong Tu Di Loa lấy ra mấy khối trung phẩm Linh Thạch, ngồi xuống điều tức, một lần nữa bắt đầu trị liệu thương thế.

Vào một ngày nửa tháng sau, Liễu Minh đang trong thạch động tĩnh tọa, bỗng nhiên ở cửa vào thạch động, Cốt Hạt bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời phát ra một hồi “Tê tê…ê…eeee”. Liễu Minh khẽ giật mình, lập tức mở hai mắt, đồng thời sử dụng Tinh Thần lực kiểm tra một lượt tình hình bên ngoài động khẩu. Kết quả sau một khắc, sắc mặt lập tức đại biến.

“Vèo” một tiếng.

Hắn thân hình nhoáng lên, chẳng những lập tức đứng dậy, mà đồng thời hóa thành một đạo hư ảnh hướng bên ngoài thạch động bay ra. Kết quả sau khi hư ảnh ngưng tụ, thân hình Liễu Minh từ trong thông đạo lóe lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ lối đi cách đó vài chục trượng, trên mặt hiện ra một tia ngưng trọng.

Ở bên kia thông đạo, chẳng biết lúc nào lại có một đoàn sương mù xám trắng lăng không hiện ra, bên trong chẳng những truyền ra từng trận không gian chấn động, mà trên trong còn mơ hồ hiện ra một con quái vật màu xanh có chút giống sói. Trong mắt Liễu Minh hàn quang lóe lên, hầu như không cần suy nghĩ cánh tay khẽ động, một quyền như thiểm điện cách không đánh ra.

“Oanh” một tiếng.

Một cỗ man lực vô hình hung hăng đánh vào trong đoàn sương mù. Cự thú màu xanh đang giãy dụa chui ra nơi đó, nên căn bản không kịp tránh né, chẳng qua là một tiếng gầm nhẹ, thân hình khổng lồ từ trong sương mù bị đánh bay ra xa ba bốn trượng.

Bất quá con thú này chỉ bị choáng váng một chút rồi một lần nữa đứng dậy.

Liễu Minh thấy vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng thân hình khẽ động, liền hóa thành đạo đạo tàn ảnh nhanh chóng xuất hiện trước cự thú, cũng thoáng một phát hóa thành năm người giống nhau như đúc, không ngừng di động bao vây cự thú.

“Xùy xùy” tiếng xé gió vang lên, lúc này hơn mười đạo đao ảnh, gần như đồng thời bổ vào các nơi trên người Cự thú màu xanh.

Nhưng ngoại trừ đem con thú này đánh lui ra sau, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, thì cũng không có chính thức làm bị thương con thú này.

Mà con thú này bị Liễu Minh tấn công liên tiếp một hồi, rút cuộc cũng khơi dậy hung tính, không quan tâm đạo nhân ảnh đang bao vây mình, hai cự trảo lúc này giống như hai lưỡi đao sắc bén chém về trước, mang theo một mùi tanh khó ngửi.

Tất cả bóng người đột nhiên đồng thời lùi lại phía sau, tránh thoát cự trảo, nhưng trong đó bốn đạo nhân ảnh tản ra tiêu thất trong hư không, chỉ còn một đạo bóng ảnh ở trước mặt cự thú đang dần hiện ra, chính là Liễu Minh, nhưng trên mặt hắn lúc này ẩn hiện một tia kinh ngạc.

Liễu Minh lúc này mới biết, vì sao trong quặng mỏ phần đông Quáng Nô chỉ cần nghe nói tới Nghiệt Thú thì ai cũng biến sắc.

Con thú này bổn sự khác không nói, nhưng phòng ngự cứng cỏi, thì không phải tu luyện giả Ngưng Dịch cảnh bình thường có thể đánh bại, nhất định phải hợp lực vài người, mới có thể phá vỡ được. Bất quá hắn cũng không phải tu luyện giả bình thường, người khác một mình đối mặt phòng ngự của Nghiệt Thú thì thúc thủ vô sách, nhưng chỉ cần thân thể cường kiện nhanh nhẹ, chém giết con thú này vẫn không phải chuyện khó khăn. Liễu Minh tâm niệm nhanh chóng chuyển động, nhưng cốt đao trong tay đã quét ngang trước người, sau khi hít sâu một hơi, hai tay đột nhiên vừa thô vừa to hơn một vòng, gân xanh lúc này giống như con giun nổi lên đầy trên cánh tay.

Lúc này, Cự Thú màu xanh lại gầm nhẹ một tiếng, răng nanh trong miệng đưa ra, thân hình nhảy lên, hướng phía Liễu Minh bổ nhào tới.

“Phanh” một tiếng.

Sau lưng Liễu Minh hiện ra một đạo Xích Ảnh, bổ nhào ra trước sau một cái chớp động, lúc này đã va chạm với Cự Thú trên không trung.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky