Dịch giả: hoangphuBiên: nila32
Phanh!
Phần trong cùng của vách tường ánh sáng năm màu do phù trận biến thành xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện, lập tức ầm ầm vỡ tan ra.
Liễu Minh mặt không biểu tình thu hồi nắm đấm.
Hầu Khôn biến sắc, những phù trận này liên kết với tâm thần của gã, hiển nhiên gã biết rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì, bàn tay đang kết pháp quyết cũng không khỏi phải ngưng lại một chút.
Sau một khắc, tiếng nổ liên tiếp vang lên!
Chỉ thấy hắc khí cuốn lên một cái, một bóng người lại từ trong liên hoàn phù trận lướt ngang mà ra. Những nơi mà hắn đi qua, không gian phát ra từng đợt âm thanh trầm đục, trong hư không cũng gợn sóng nhàn nhạt xuất hiện.
“Phanh” “Phanh” “Phanh” “Phanh” liên tiếp bốn tiếng, bốn đạo phù trận lại nhao nhao vỡ tan!
Thân ảnh màu đen thế như chẻ tre lại nhoáng lên một lần nữa đã thoát khỏi phù trận, đồng thời xuất hiện ở trước người Hầu Khôn.
Giao Long màu đen bên người hắn hắc khí cuồn cuộn ngưng tụ lại, lập tức huyễn hóa ra một cái cự trảo lớn như cối xay, năm móng tựa như móc sắt, thoạt nhìn thật dữ tợn đáng sợ, ngay lập tức vung một trảo xuống.
Răng rắc!
Pháp trận phòng ngự màu vàng đất do Hầu Khôn vội vã tế ra, dưới sự công kích của cự trảo màu đen xuất hiện từng trận gợn sóng, kịch liệt run run, sau đó vỡ vụn giống như giấy lộn. Dư thế của cự trảo không hề suy giảm, chợt lóe lên một cái, hơn mười đầu Hỏa Xà vừa mới hiển hiện trước người Hầu Khôn đã bị kình phong cuốn vào, lập tức bị tiêu diệt. Bí thuật Hỏa Xà của Hầu Khôn bị cưỡng ép cắt ngang, dưới sự cắn trả của pháp lực, sắc mặt gã hiện lên một mảnh đỏ thẫm, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người đột nhiên uể oải ngã trên mặt đất.
Ken két!
Cự trảo màu đen ngừng lại cách đỉnh đầu Hầu Khôn không đến nửa xích.
Liễu Minh nhướng mày, phất một tay lên, cự trảo hóa thành một cỗ hắc khí tiêu tán ra.
“Người thắng là Liễu Minh của Phiêu Hồng Viện.”
Lão giả tiều tụy nhìn thấy một màn trước mắt cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lớn tiếng tuyên bố.
Quá trình giao thủ vừa rồi chẳng qua chỉ xảy ra trong vòng vài hơi thở, chỉ cần Liễu Minh hơi không kịp thu tay lại, có lẽ lão ta cũng không chắc chắn có thể cứu được Hầu Khôn.
Dưới lôi đài, ánh mắt của chúng đệ tử nhìn về phía Liễu Minh đương nhiên đã hoàn toàn khác hẳn so với trước kia.
Nếu như Liễu Minh có thể thủ thắng được một vài trận trong vòng đấu xếp hạng của mười thứ hạng đầu, còn có thể nói là do may mắn. Nhưng nếu như đến bây giờ đều một mực chưa từng thất bại, như vậy cũng đủ chứng minh thực lực chân chính của hắn. Mà trong mấy lần đấu pháp này, hầu như tất cả đều dựa vào thân thể cường đại cùng với thân pháp quỷ dị của hắn, trực tiếp nghiền ép đối thủ, chiến thắng cũng hết sức gọn gàng. Một ít đệ tử không nắm rõ tin tức về Liễu Minh cũng không khỏi đều nghị luận, thông qua những người khác nghe ngóng về tư liệu liên quan đến Liễu Minh.
Trên ngọc đài, Giang Trọng cũng không khỏi thở dài một cái, tay vê chòm râu lộ ra vẻ tươi cười.
Về phần ba gã cường giả Chân Đan cảnh của Thúy Vân Phong, nam tử họ Lô chỉ là nhàn nhạt liếc qua bên này, Hạo Nguyệt lại lộ vẻ đăm chiêu, mà vị phu nhân mặc áo xanh có diện mạo xinh đẹp kia, trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh lại là tràn ngập vẻ tò mò. Trải qua trận chiến này, một số cường giả Chân Đan cảnh của những ngọn núi khác, tự nhiên cũng lại bắt đầu có một ít hứng thú đối với hắn.
Lúc Liễu Minh đi xuống lôi đài, khoanh chân tọa thiền khôi phục Pháp lực, những trận tỷ thí của những người khác cũng nhanh chóng có kết quả.
Đối thủ của thanh niên đeo kiếm đồng trên lưng trong vòng đấu này là Ngũ Minh, ban đầu gã sử dụng đồng kiếm thi triển Ngự Kiếm chi thuật ngăn chặn đại ấn của Ngũ Minh, rồi lập tức tế ra Nguyên Linh Phi Kiếm, nhẹ nhõm đánh tan Ngũ Minh. Triệu Ảm Âm cùng Kim Thiên Tứ cũng đều thắng trận.
Bước vào vòng tỷ thí thứ năm, rốt cuộc Liễu Minh đụng phải gã thanh niên đeo kiếm đồng cực lớn kia.
Thanh niên đeo kiếm đồng của Hồng Quân Viện này, từ cuộc chiến tranh giành thứ hạng đến nay, ngoại trừ một lần bại bởi Kim Thiên Tứ ra, bằng vào một thân Ngự Kiếm Thuật bất phàm cùng với Nguyên Linh Phi Kiếm, ba trận chiến còn lại đều là mở màn không bao lâu liền đã kết thúc.
“Giang huynh, Ngự Kiếm Thuật của người này có chút bất phàm, lại có Nguyên Linh Phi Kiếm nơi tay, lần này chỉ sợ gã đệ tử họ Liễu kia của ngươi có chút nguy hiểm.” Nam tử ục ịch cười ha ha, xoay nói với Giang Trọng một câu.
Vừa rồi Hầu Khôn thuộc viện của lão bị thua bởi Liễu Minh, trong lòng đương nhiên không thoải mái cho lắm, giờ đây trông thấy Liễu Minh đụng phải đại địch, nhịn không được có chút hả hê.
“Lôi đài đấu pháp, thay đổi trong nháy mắt, chỉ là một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm há có thể quyết định kết cục.” Giang Trọng nhàn nhạt trả lời, nét mặt không hề thay đổi chút nào.
“Hắc hắc, vậy thì chúng ta hãy chống mắt lên mà xem a.” Nam tử ục ịch hắc hắc một tiếng nói.
Ở một bên lôi đài, thân hình thanh niên đeo kiếm đồng đứng tại nguyên chỗ bất động, một tay vừa bấm kiếm quyết, kiếm đồng cực lớn sau lưng bỗng nhiên phóng lên trời, đồng thời chém vào hư không phía trước.
Tiếng xé gió vừa vang lên, một cái bóng kiếm màu vàng dài vài trượng lăng không xuất hiện ở trên đỉnh đầu Liễu Minh, đồng thời hùng hổ chém xuống một cái.
Dường như Liễu Minh đã sớm có chuẩn bị, kim quang trong tay áo lóe lên, Lạc Kim Sa bỗng nhiên cuồn cuộn mà ra, sau khi nhoáng một liền ngưng tụ thành một cái cự quyền màu vàng kim, sau một khắc, liền oanh kích tại trên bóng của thanh cự kiếm kia.
Một tiếng nổ mạnh ù ù truyền đến!
Bóng của thanh cự kiếm ầm ầm tán loạn, mà cự quyền màu vàng kim do Lạc Kim Sa biến thành cũng đã nứt ra một cái vết rách sâu vài xích, lập tức “Phanh” một tiếng biến thành Kim Sa đầy trời.
Sắc mặt thanh niên đeo đồng kiếm trầm xuống, bàn tay lại đánh ra một cái kiếm quyết khác, đồng kiếm cực lớn lần nữa mơ hồ một cái, lập tức biến thành tám đạo bóng kiếm màu vàng lóe lên rồi biến mất, từ bốn phương tám hướng chém về phía Liễu Minh.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động, pháp quyết trên hai tay biến đổi, Lạc Kim Sa ở giữa không trung cũng lóe lên kim quang, phân ra thành tám đạo kim quang, nghênh đón tiếp lấy. Tiếng nổ như sấm ở bốn phía quanh mình Liễu Minh liên tiếp vang lên. Thế nhưng mặc kệ kiếm quang hung mãnh và thay đổi phương hướng như thế nào, cũng không cách nào đột phá sự ngăn cản của kim quang do Lạc Kim Sa biến thành.
Sắc mặt của thanh niên đeo kiếm đồng rốt cuộc trầm xuống, thật không ngờ Liễu Minh ngoại trừ thực lực bản thân mạnh mẽ, còn có linh khí lợi hại bực này. Gã hừ lạnh một tiếng, sau đó phất một tay lên, tám đạo kiếm quang lại lần nữa dung hợp thành một thể, lại hóa thành hình dạng cự kiếm bay ngược trở về.
Sắc mặt Liễu Minh lạnh lẽo, điểm ra một chỉ.
Vèo!
Lạc Kim Sa hóa thành kim quang cuồn cuộn, quét tới phía trước.
Sắc mặt thanh niên đeo kiếm đồng trầm xuống, phất một tay lên, một đạo kiếm quang màu vàng từ giữa chân mày gã bắn thật nhanh ra, kiếm ý trùng thiên lập tức tràn ngập ra, thình lình đúng là chuôi Nguyên Linh Phi Kiếm này. Tiểu kiếm màu vàng vừa xuất hiện, lập tức tản mát ra quang mang kinh người, chỉ là mơ hồ một cái, liền huyễn hóa ra tầng tầng bóng kiếm bổ về phía kim quang chỗ đối diện.
Âm thanh “Phanh” “Phanh” nổi lên.
Tại một hồi kiếm ý trùng thiên quét qua, lúc này kim quang vỡ tan mà ra, toàn bộ đều hóa thành từng điểm kim quang bắn nhanh quay về.
“Kiếm quang thật là sắc bén, đây chính là Nguyên Linh Phi Kiếm!”
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, tâm niệm vừa động, lập tức phất tay thu lại Lạc Kim Sa.
Nguyên Linh Phi Kiếm trước mặt, dưới sự thúc giục của thanh niên đeo kiếm đồng, lúc này xoay tròn một vòng trên không trung, kiếm ý trùng thiên của nó vậy mà càng trở nên lớn mạnh, rất có xu thế tràn ngập thiên địa.
Liễu Minh âm thầm rùng mình, đối mặt với Nguyên Linh Phi Kiếm đã đạt đến pháp bảo sơ hình, cũng không dám xem nhẹ chút nào, giơ tay áo lên, bốn quả cầu màu vàng lóe lên rơi vào khoảnh đất trống trước người, đồng thời vang lên một tiếng “Dát băng”, sau đó hóa thành bốn bộ khôi lỗi giáp sĩ ánh vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể của hắn cũng có từng cỗ hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, chỗ mi tâm có tinh quang chớp lên nhè nhẹ một hồi, sau đó tinh thần lực khổng lồ cuồn cuộn tuôn ra, tạo thành một cái vòng xoáy vô hình ở trên đỉnh đầu. Tâm niệm của hắn vừa động, cũng lập tức điều động tinh thần lực khổng lồ của Hóa Thức Trùng trong người, toàn bộ đều tuôn vào vòng xoáy trên bầu trời.
Vòng xoáy trên không chỗ đỉnh đầu Liễu Minh bỗng chốc bành trướng ra, thể tích lớn trọn vẹn gấp đôi so với ban đầu, đồng thời bắt đầu tản mát ra bạch quang nhè nhẹ.
“Phân!”
Liễu Minh quát khẽ một tiếng, vòng xoáy tinh thần lực bỗng nhiên chia ra làm bốn, hóa thành bốn đạo bạch quang nhàn nhạt rơi lên trán của Tứ Tượng Khôi Lỗi giáp sĩ.
Dùng tinh thần lực đã vượt qua tu sĩ Hóa Tinh sơ kỳ bình thường của hắn hôm nay, cộng thêm tinh thần lực do Hóa Thức Trùng phục chế, mặc dù là chia ra làm bốn, cũng có thể mạnh mẽ hơn tu sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ bình thường vài phần…
Tứ Tượng Khôi Lỗi vừa nhận được cỗ tinh thần lực cường đại này điều khiển, pháp trận hạch tâm bên trong bắt đầu cấp tốc vận chuyển, bỗng nhiên từ trong thân hình chúng lao ra bốn đạo cột sáng màu vàng kim, trong đó mơ hồ có hư ảnh Tứ Tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, sau khi chúng quay tít một vòng, liền biến thành một cái màn sáng mịt mờ kim quang.
Đây mới là thần thông chích thức của Tứ Tượng Khôi Lỗi, sợ rằng trong hội đấu giá lúc trước cũng sẽ không biết chúng có được loại thủ đoạn này đấy. Nếu không phải là trước đó không lâu, Liễu Minh vô tình quán chú đầy đủ tinh thần lực vào trận pháp trung tâm của bốn đầu Khôi Lỗi, chỉ sợ cũng không thể phát hiện ra được.
Thanh niên đeo kiếm đồng thấy vậy, nét tàn khốc vừa hiện trên mặt, hư không điểm một cái về phía Liễu Minh bên này, miệng phun một chữ “Trảm”. Tiểu kiếm màu vàng vốn đang quanh quẩn trên không trung, lúc này mơ hồ một cái, sau đó bỗng dưng không thấy bóng dáng. Sau một khắc, dưới một trận chấn động kinh người, một đạo kiếm ảnh vàng mênh mông dài ba mươi trượng, bỗng nhiên hiển hiện trên không chỗ màn sáng màu vàng kim, đồng thời hung hăng chém xuống một cái.
Uỳnh!
Một hồi đất rung núi chuyển, toàn bộ lôi đài đều chịu run rẩy không thôi.
Màn sáng màu vàng kim sau khi bị kiếm ảnh khổng lồ bổ vào, lập tức vang lên tiếng nổ mạnh rồi bị lõm xuống, tựa như một tấm da gân căng phồng, nhưng lại cũng không có bị vỡ ra.
Thanh niên đeo kiếm đồng biến sắc, uy lực của chuôi Nguyên Linh Phi Kiếm này mạnh cỡ nào gã đương nhiên rất rõ ràng, vậy mà vẫn không chém rách tầng màn sáng này.
Đúng lúc này, phía sau màn sáng màu vàng kim, hắc khí trên người Liễu Minh cuồn cuộn một trận, lần nữa ngưng tụ ra hư ảnh hai Giao hai Hổ..
Sau một khắc, trong tiếng rồng ngâm hổ khiếu, một cỗ quyền phong màu đen có hai Hổ hai Giao quấn quanh phóng lên trời, trùng trùng điệp điệp đánh vào trên kiếm ảnh kình thiên.
Toàn bộ hư không đều dường như bị đánh ra một đạo sấm sét!
Kiếm ảnh cực lớn dưới tác động trùng điệp của lực phản chấn từ màn sáng màu vàng kim và một quyền của Liễu Minh, bị bắn cao cao bay ngược ra ngoài.
“Làm sao có thể!”
Thanh niên thon gầy thấy vậy nghẹn ngào thốt lên.
Từ khi gã luyện thành Nguyên Linh Phi Kiếm cho tới bây giờ, đều là đánh đâu thắng đó, không gì không thể chém đứt. Song lần thi đấu này, vốn là bị Kim Thiên Tứ sử dụng thủ đoạn quỷ dị vây khốn Nguyên Linh Phi Kiếm, mà bây giờ lại bị Liễu Minh chính diện ngăn chặn một trảm toàn lực của gã. Người này cũng là kẻ có tâm chí kiên nghị, sau khi nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai tay lại bắt đầu bấm kiếm quyết, kiếm ảnh kình thiên bị bắn ngược trở về khẽ run lên, sau đó vừa muốn lại lần nữa chém xuống.
Nhưng vào lúc này, trong ánh mắt Liễu Minh ở phía đối diện lại bỗng nhiên hiện lên một tia quỷ dị.
Thanh niên đeo kiếm đồng bỗng nhiên cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, một đám kim quang lóe lên, một bàn tay ánh vàng rực rỡ liền “Oành” một tiếng, xuyên thủng cương khí hộ thể, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của gã.