Dịch giả: Vong MạngDịch: Vong Mạng
Mỏm đất đen lóe lên vầng sáng bạc rồi cả một quả cầu lôi điện cực lớn bao phủ lên nó, vô số tia hồ quang điện chui vào đó liền bị xé nát, hòa tan vào bên trong rồi thình lình lôi cầu bỗng biến thành hư ảo, chỗ mỏm đất lúc trước, giờ này chỉ thấy một cái hố sâu rộng vài mẫu.
Bên trong hố to là cả một khoảng đất đá bị cháy đen còn phần mép hố này thì bóng láng dị thường, trông giống như bị một loại thần binh lưỡi cực kỳ sắc bén cắt mở ra vậy.
Liễu Minh thấy cảnh này, trong lòng tự nhiên mừng rỡ.
Một kích vừa rồi mới chỉ là điều động một, hai phần mười Thiên Lôi thuật mà đã có lực phá hoại kinh khủng như vậy.
Nếu hắn dùng toàn lực mà đánh, chỉ e là tu sĩ Chân Đan cũng không có cách nào đón đỡ được một kích, hơn nữa theo thuật này ghi lại thì tu vi người tu luyện càng tăng thì càng có thể khống chế được lực lượng thiên lôi nhiều hơn, uy năng theo đó tăng tiến không hạn lượng.
Điểm phiền toái duy nhất khi muốn thi triển công kích kinh người như vậy, nếu không tính trường hợp ngẫu nhiên gặp được thời tiết dông tố, là trong người phải có sẵn một lượng lớn lực lượng lôi điện từ trước mới có được vài phần hy vọng.
Hiện tại Thiên Lôi thuật đã đến mức đại thành, Liễu Minh liền dừng việc tu luyện thuật này rồi mượn Huyễn Ma Đồng để tiến hành rèn luyện thực chiến ở bên trong ảo cảnh
Nửa năm sau, bên trong ảo cảnh.
Trong biển lửa đang bao trùm một gian đại điện đen xì, một nữ tử hình dáng nửa người nửa yêu đang dùng đám lông vũ màu đen che phủ toàn thân. Nữ tử này chính là Hắc Phượng Tiên Tử.
Dưới tình huống Liễu Minh đã đột phát Hóa Tinh kỳ, thực lực áp đảo thì sau khi khai chiến không bao lâu, ả ta đã phải sớm biến hóa ra bộ dạng này.
Hắc Phượng Tiên Tử đột nhiên vũ động đôi cánh quạt nhanh về phía Liễu Minh, hai bộ móng vuốt đen, sắc nhọn hóa thành bóng trảo cực lớn lóe lên rồi lao xẹt tới.
Liễu Minh tức thì điềm tĩnh điều động pháp quyết, khói đen ngoài thân cuồn cuộn tuôn ra rồi lập tức ngưng tụ thành hai cự chưởng màu đen xông ra nghênh tiếp.
Ảo ảnh cự trảo va chạm vào cự chưởng màu đen thì lập tức nổ tung ra, Hắc Phượng Tiên Tử lúc này bị một cỗ man lực đập tới người, đẩy ả bắn vào trong biển lửa.
Nhưng ả lập tức khẽ vỗ hai cánh, thân hình xoay tròn quay trở lại, ánh mắt lạnh lẽo, miệng há ra phun từng luồng lửa màu đèn về phía Liễu Minh.
Lập tức mùi cháy khẹt lẹt lan tràn tỏa ra khắp không gian.
Liễu Minh thấy thế, dùng chân sau đạp mạnh một cái, cả người biến thành một luồng sáng màu đen bắn ngược lại phía sau hơn hai mươi trượng.
Một lát sau, một âm thanh cao vút truyền ra, trong biển lửa màu đen, bóng một com chim khổng lồ trong đám khói đen cuồn cuồn gào thét lao thẳng đến chỗ Liễu Minh.
“Phốc” một tiếng!
Từ trong miệng con chim khổng lồ, một luồng lửa màu vàng đường kính bằng miệng bát phụt ra.
Liễu Minh để một tay trước ngực bấm niệm pháp quyết, lập tức thấy trong tay có một tia điện hiện ra rồi ngưng kết thành một quả cầu điện to bằng nắm đấm. (Đoạn này không rõ nó là nắm đấm được lôi điện bao quanh hay là tạo ra quả cầu điện – Dịch tạm thế này thôi.)
“Đi.”
Cổ tay Liễu Minh run lên, một tia sét màu bạc to bằng miệng bát bắn ra trực tiếp đón đỡ luồng lửa màu vàng.
Tức thì, không gian nổi lên tiếng xé gió.
Lôi điện màu bạc trực tiếp cưỡng ép rồi xuyên qua lửa vàng rồi lao thẳng đến chỗ con phượng hoàng lửa màu đen.
“Thiên Lôi thuật này uy lực quả nhiên bất phàm.” Liễu Minh thấy hắn lần này chỉ vận dụng chưa đến một phần pháp lực để thi triển Thiên Lôi thuật mà đã thế thì không khỏi thầm đánh giá.
Lúc này, con phượng hoàng lửa màu đen tựa như ý thức được tình hình không ổn, ánh mắt nó lưu chuyển một hồi sau đó lại dùng hai cánh vỗ đập mãnh liệt, một luồng gió xoáy nổi lên kế đó thân hình nó bắt đầu mờ đi.
Một khắc sau, tia sét màu bạc đánh tới chỗ Hắc Phượng lưu lại tàn ảnh thì chợt lóe lên, còn bản thể Hắc Phượng thì bỗng nhiên biến mất trong đại điện.
Nhưng Liễu Minh lại không có chút cảm giác kỳ quái nào, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết.
“Phanh” một tiếng!
Ở mấy chỗ cửa lối ra lập tức có một màn cát màu vàng hiện ra, đúng là Lạc Kim Sa đã thả ra chuẩn bị sẵn.
Một chỗ trên màn cát phía trước đột nhiên khẽ run lên, “Ầm” một tiếng, nó đã bị phá thủng một lỗ cực lớn.
“Tìm được ngươi rồi.”
Khóe miệng Liễu Minh hơi nhếch, tay áo run lên, một thanh tiểu kiếm bay vọt ra, hắn kế đó thúc giục kiếm quyết, lập tức sử dụng thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một đường cầu vồng màu xanh đuổi theo.
Một lát sau, trong hành lang lối ra, một tiếng kêu “Á” thê thảm vang lên.
…
Hai năm sau.
Bên trong ảo cảnh, vẫn tại gian đại điện đen xì, một bóng người đỏ máu đang giao tranh kịch liệt cùng một bóng đen, chính là Liễu Minh cùng Huyết Đế Tử sau khi đã nuốt người máu tí hon.
Trước đó một khoảng thời gian, Liễu Minh từng sử dụng thân thể ma hóa để đối phó với Huyết Đế Tử nhưng do thực lực hắn đã tăng nhiều nên cơ bản không đến mấy hiệp đã có thể dễ dàng giết chết Huyết Đế Tử.
Hắn bây giờ không dùng trạng thái ma hóa như trước mà trực tiếp cùng Huyết Đế Tử triển khai một trận kịch chiến.
“Hốt” một tiếng!
Đầy trời ảo ảnh huyết chưởng thình lình từ trên đỉnh đầu Liễu Minh đập xuống.
Khói đen bên ngoài thân Liễu Minh thoáng quay cuồng rồi lập tức hóa thành ảo ảnh, đoạn tách ra hai phần trái phải tránh thoát được đám huyết chưởng như che trời kia, kế đó hai phần hợp lại ở nơi cách Huyết Đế Tử mấy trượng, Liễu Minh lại hiện ra.
Ngay sau đó, một tay Liễu Minh vừa bấm kiếm quyết, tức thì ba đạo vô hình kiếm khí hình xoắn đinh ốc thuấn phát (nhanh như dịch chuyển tức thời) tới, đánh tan biển máu quanh thân Huyết Đế Tử.
Huyết Đế Tử phát ra một tiếng cười lạnh rồi há rộng miệng nhổ ra một viên châu màu máu, nó hút cái khiến cả ba đạo kiếm khí bị cuốn vào bên trong một cách quỷ dị.
Liễu Minh hơi cau mày, lúc này liền khoát tay, từ lòng bàn tay phóng ra một đạo hồ quang điện trực tiếp xuyên quá biển máu rồi lao như điện chớp về phía ngực Huyết Đế Tử.
Huyết Đế Tử kêu một tiếng kỳ quái, miệng gã phụt ra một cột sáng màu máu, tiến lên nghênh đón.
Liễu Minh tự nhiên hiểu rõ, đây là chính bổn mạng huyết trụ của Huyết Đế Tử, uy lực vô cùng, nhưng hắn lại muốn kiểm tra một chút xem rút cuộc uy lực sau khi đã đại thành của Thiên Lôi thuật này như thế nào, vì thế hắn lại đem pháp lực rót điên cuồng vào trong lòng bàn tay, lập tức khiến hồ quang điện màu bạc đã thả ra kia tăng vọt gấp mấy lần, lúc này, hắn đã sử dụng toàn bộ pháp lực trong người.
Một tiếng “Ầm” lớn vang lên!
Một tràng những tiếng nổ vang lên trong không trung, cột sáng màu máu cuối cùng cũng bị Liễu Minh dùng Thiên Lôi thuật đánh một kích xuyên thủng.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp vui mừng thì chợt phát hiện có mùi máu tanh từ sau lưng truyền tới.
“Không tốt.”
Liễu Minh thầm kêu một tiếng đồng thời thân thể hơi lệch sang một bên, đầu ngoảnh lại liền nhìn thấy rõ một cái bóng người bằng máu mờ mờ xuất hiện ở sau lưng, đang hung hăng đánh một trảo về ngực hắn.
Liễu Minh giận dữ gầm lên, cuồng phong bên ngoài thân quay cuồng, kế đó trên người hắn bỗng nhiên có thêm một lớp giáp da hiện lên, đồng thời một cánh tay thô ráp cũng hống to một tiếng rồi điên cuồng nện tới Huyết Đế Tử ở phía đối diện.
“Phanh” một tiếng, nắm đấm của Liễu Minh đã nhanh hơn một bước, xuyên thủng qua bóng người bằng máu kia, còn năm ngón tay đối phương sau khi cào qua ngực, chỉ thấy năm vết cào thật sâu lưu lại.
Vẻ tàn khốc vừa hiện lên trên mặt, hắn lại há miệng, bất ngờ điên cuồng phun ra một đạo hồ quang điện màu bạc…
Cảnh vật bốn phía quanh người Liễu Minh bỗng mờ đi rồi lại thấy hắn xuất hiện trong không gian thần bí tối tăm mịt mờ.
Mặc dù hắn đã tiến cấp Hóa Tinh nhưng nếu từ bỏ trạng thái ma hóa mà muốn đánh chết kẻ có tu vi ngoài Hóa Tinh trung kỳ, lại có thực lực tuyệt không dưới Giả Đan như Huyết Đế Tử, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Về cơ bản, hiện tại Liễu Minh ở lúc có Thú giáp và Thiên Lôi thuật hỗ trợ thì trong mười lần đánh cũng chỉ có một, hai lần có thể đánh chết đối phương, những lần khác thì hoặc cả hai cùng đồng quy vu tận, hoặc là để cho Huyết Đế Tử hóa thành một luồng sáng máu bỏ trốn mất dạng.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại ngày đêm nối tiếp, đại chiến mấy trăm trận với Huyết Đế Tử, cuối cùng hắn nhờ việc đã quen thuộc với công pháp, linh khí…vv… của Huyết Đế Tử nên cuối cùng số lần chém giết đối phương cũng lớn dần lên.
Bốn năm sau, hắn đã có thể đấu mười trận thì tám, chín trận đánh chết Huyết Đế Tử tại chỗ.
Đối với tình trạng này, Liễu Minh đã có chút hài lòng bởi dù sao thì hắn trước mắt chỉ là Hóa Tinh sơ kỳ mà thôi, đợi khi tu vi tăng lên đến trung kỳ mà nói thì hắn lập tức có thể nghiền ép Huyết Đế Tử ngay.
Thời gian còn lại, hắn đột nhiên có ý tưởng đem ảo cảnh biến đổi lần nữa, muốn khiêu chiến Kim Liệt Dương, kẻ từng xuất hiện trong Bích Khung Huyễn Cung.
Trước đây hắn đã từng tiến vào trong ảo cảnh chiến đấu mới kẻ “mô phỏng” Kim Liệt Dương, nhưng lúc ấy chỉ là vì việc luyện tập Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp, không có chiến đấu trực diện mà chỉ là ẩn hiện, di chuyển cùng chạy trốn mà thôi.
Hiện tại, Liễu Minh không chỉ có tu vi đã tiến vào Hóa Tinh kỳ, phạm vi pháp lực tăng cao, mà trình độ mạnh mẽ của thân thể cũng nâng lên kinh người, lại có thêm Long Hổ Minh Ngục Công tầng thứ ba cùng Thiên Lôi thuật đại thành nữa nên tự nhiên muốn tìm ảo ảnh Kim Liệt Dương để chính thức luận bàn một phen.
Hắn nghĩ thế một lúc rồi liền một lần nữa dùng ngón tay khẽ điểm về mi tâm, dùng Hóa Thức Trùng phóng ra tinh thần lực, kích phát con mắt của Huyền Ma Đồng để tiến vào trong ảo cảnh một lần nữa.
Liễu Minh vừa mới trợn mắt đã thấy một tia hàn ý lạnh hết cả người đang nhanh chóng tới gần, rõ ràng đó là một đạo kiếm quang màu vàng mới lóe lên đã liền xuất hiện ở cách hai, ba mươi trượng trước người.
Hắn kinh hãi, vội vàng thúc giục pháp quyết, cưỡng ép thân hình vặn vẹo một cái mới hiểm hiểm, khó khăn tránh được kiếm quang nhưng vạt áo bào xanh thì bị kiếm khí nhẹ nhàng cắt rời ra.
Liễu Minh không chút do dự đem người lùi lại mấy trượng, sau đó hai tay thúc giục pháp quyết, khói đen bên ngoài thân bắt đầu cuồn cuộn quay cuồng, lúc này có thể thấy rõ trên cánh tay hắn có một ảo ảnh cự hổ ba đầu, còn ở phía sau lưng một con vụ giao (giao long hình thành từ sương mù) ba đầu màu đen cũng xuất hiện, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn qua bóng người màu vang đã lơ lửng trong không gian phía trước.
Hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên ầm ầm đánh ra một quyền, gió lớn cuốn qua, cự hổ ba đầu màu đen bèn điên cuồng nhào tới, cùng lúc đó, thân hình vụ giao ba đầu màu đen cũng lóe lên rồi lao vọt ra.
Bóng người màu vàng mặt không biểu cảm, cánh tay khẽ động chém ra một kiếm. Vụ giao cùng vụ hổ ba đầu vừa mới chạm tới kiếm quang màu vàng thì lập tức không hề có chút sức chống đỡ đã ầm ầm tán loạn ra.
Liễu Minh đối với cái này dường như đã sớm có chuẩn bị, vẻ mặt vẫn trấn định đồng thời liên tục bấm pháp quyết, sương mù đen đang mới tán loại lại lập tức hóa thành những mảng sáng lớn màu đen cuốn về phía thanh niên áo bào vàng.
Sau khi hắn biến đổi pháp quyết thêm lần nữa, bóng người màu vàng lập tức bị hãm sâu vào trong quầng sáng đen vô tận đã biến thành Minh Ngục kia.
Nhưng điều làm Liễu Minh thực sự không ngờ là chỉ vẻn vẻn thời gian một lần thở sau đó, từng đạo kiếm khí màu vàng đã từ giữa quầng sáng bắn ra bốn phương tám hướng.
Còn chưa chờ sắc mặt hắn trầm xuống thì lại có biến hóa khác.
Một âm thanh thật lớn vang lên, Minh Ngục lập tức nổ tung, hóa thành từng điểm sáng đen tán loạn rồi biến mất.
Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang chói mắt màu vàng lóe lên rồi thình lình xuất hiện trước mặt, đoạn chém thẳng xuống.
Liễu Minh nhấc một tay lên, sau một lúc ngưng tụ ra một luồng hồ quang điện màu vàng to bằng miệng bát ra rồi thình lình từ lòng bắn nhanh tới, trực tiếp đánh thẳng lên đỉnh kiếm quang màu vàng.
“Phanh” một tiếng!
Kiếm quang màu vàng dưới tình huống đụng độ mãnh liệt cùng hồ quang điện màu bạc chỉ chịu được chốc lát liền vỡ vụn ra thành từng khúc, hóa thành từng điểm sáng vàng.
Còn hồ quang điện màu bạc cũng tương tự, nó tiêu hao hết uy năng xong liền tiêu tan trong không khí khiến không gian bốn phía đùng đùng rung động một hồi.
Đây là lần đầu tiên Liễu Minh triệt để đánh tan kiếm quang do Kim Liệt Dương chém ra, chứng kiến cảnh này, trong mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn.
Ngay khi ấy, bóng người màu vàng ở phía đối diện lại nhẹ nhàng rung vài cái, liền lại thấy mấy đạo kiếm ảnh màu vàng bổ ra khiến cho Liễu Minh phải luống cuống tay chân một lúc.
Bóng người màu vàng kế đó lắc lư hai cái, rồi chợt quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Liễu Minh.