Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 671: Bại lộ

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: Vong Mạng

Dịch: Vong Mạng

Liễu Minh ở nguyên tại chỗ, nghỉ ngơi hai ngay sau đó mới lại đi về nơi ở chỗ sân trong.

Trải qua khoảng thời gian bế quan này, trừ ngũ quang dịch ra, những tài liệu phụ trợ luyện đan khác đều không còn dư nhiều, cần phải bổ sung gấp một ít.

Nửa canh giờ sau, bên ngoài phường thị Miêu Cổ, một đám mây đen bay thật nhanh đi xa.

Những năm này, Liễu Minh đã mấy lần ra ngoài bán uẩn linh đan, tuy rằng đều là tìm bán cho một số thương gia nhỏ, thậm chí có khi trực tiếp giao dịch với một số tu sĩ Hóa Tinh kỳ đến từ nơi khác.

Mặc dù hắn đã cực kỳ cẩn thận, nhưng một thời gian sau, vẫn khiến một số thế lực chú ý.

Vậy nên hắn cố gắng hết khả năng để không xuất hiện nhiều lần ở một chỗ, hơn nữa với việc lựa chọn địa điểm buôn bán đan dược cũng tận lực chọn địa điểm càng lúc càng xa.

Một tháng sau, tại một phường thị loại nhỏ cách mạn tây dãy Trư Long cả ngàn dặm, trong một gian phòng trang nhã trên lầu hai một tiệm tạp hóa, Liễu Minh đã dịch dung thành một nam tử trung niên, sắc mặt như kẻ có bệnh, ngồi đối diện với một lão giả mặt đen như cột nhà cháy.

Lầu một tiệm tạp hóa, kẻ đến người đi, cực kỳ huyên náo, cũng may trong gian phòng trang nhã, không khí vẫn còn được yên tĩnh.

Lão giả thò tay nhận một cái hộp ngọc hình vuông từ tay Liễu Minh, xong bèn cẩn thận từng chút mở nắp ra.

Chỉ thấy trong hộp ngọc là những khỏa đan được óng ánh được xếp ngay ngắn.

Thấy cảnh này, khuôn mặt dày tiều tụy của lão lập tức lộ ra nét kinh hỉ, đoạn vội vàng, cẩn thận quan sát, kiểm tra một chút, sau đó “cách” một tiếng, khép nắp hộp lại.

“Uẩn linh đan này của các hạ có phẩm chất không tệ, lão phu cũng sẽ không nói thêm gì cả, ba mươi hai viên thuốc ở đây, chốt một giá, một ngàn ba trăm vạn linh thạch.”

Liễu Minh nghe vậy thì im lặng một hồi, toàn bộ đan dược hắn lấy ra lần này đều có phẩm chất bình thường cho nên cái giá tiền này cũng xem như là hợp lý. Hắn liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Đạo hữu quả nhiên là người sảng khoái.” Lão giả mặt đen cười ha ha, xong bèn lấy từ giữa hông ra một tấm trữ vật phù chứa đầy ắp linh thạch đưa cho Liễu Minh.

Sau khi kiểm tra thấy đã đủ, Liễu Minh bèn chắp tay đứng dậy, quay người đi ra phía ngoài.

“Đạo hữu nếu còn có đan dược loại này, xin hãy cân nhắc ưu tiên bán cho bổn điếm, giá tiền còn có thể bàn lại.” Âm thanh vội vàng của lão giả mặt đen từ phía sau truyền tới.

“Tại hạ sẽ xem xét.” Liễu Minh thuận miệng đáp một câu, sau đó liền đi xuống dưới lầu rồi hòa vào trong dòng người trong phường thị.

Đợi Liễu Minh đi hẳn, vẻ vội vã trên khuôn mặt lão giả mặt đen liền chậm rãi thu lại, khóe miệng lộ vẻ tươi cười âm hiểm. Kế đó lão lật tay thu hồi hộp ngọc rồi đi vào phòng trong của cửa hàng.

Cùng lúc đó, hai gã mặc đồ đen không biết chui ra từ xó nào, rất nhanh chạy vào dòng người trong phường thị rồi từ xa xa, theo dõi bóng dáng Liễu Minh.

Còn tên lão giả mặt đen thì đi ra cửa sau tiệm tạp hóa, không lâu sau, thình lình thấy lão tới một tòa kiến trúc bằng đá xanh trong phường thị.

“Cái gì? Người đã tìm ra cái nhân vật thần bí bán Uẩn Linh đan kia?” Trong phòng, một âm thanh có phần già nua truyền ra.

Người nói chuyện là một gã toàn thân mập như bị sưng phù, đỉnh đầu có mấy sợi tóc dài, ngồi trên một cái ghế to quá khổ, đôi mắt như mắt cá vàng hiện lên một tia sáng làm người ta phải sợ hãi.

Ở trước người gã là Lệ Hoàng, thân mặc một bộ trường bào màu lam đang đứng.

Lão giả béo cầm trong tay cái hộp ngọc kia rồi bốc lên một khỏa Uẩn Linh đan từ trong đó ra.

“Quả nhiên là đan dược phẩm chất cực cao, mặc dù chưa phải là nhập phẩm, nhưng nếu tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ phục dụng cũng sẽ có ích lợi rất lớn. Không uổng công ta hao tâm tổn trí, khổ cực tìm kiếm mấy năm.” Lão giả béo cười một tiếng hắc hắc lạnh lùng.

Ở một bên, lão giả mặt đen đang đứng còng người xuống, thần sắc cung kính, không nói tiếng nào.

“Phụ thân đại nhân, mấy năm trước con truyền tin cho người nói trong khu vực quanh phường thị có một gã đại sư luyện đan xuất hiện thật thật giả giả, những đan dược này có phải là cùng xuất ra từ tay một người?” Lệ Hoàng hỏi.

“Tám phần là như thế, đại sư luyện đan là nhân vật cực kỳ hiếm gặp nên sẽ không bỗng nhiên xuất hiện ra hai tên đâu.” Lão giả béo hài lòng đặt viên đan lại rồi phất tay thu hồi.

“Nói như thế, kẻ năm đó đánh chết Hắc Ngũ cũng có thể chính là kẻ có quan hệ với tên đại sư luyện đan này rồi.” Lệ Hoàng ánh mắt lạnh lẽo nói.

Liễu Minh lúc đầu công khai mua sắm Ngũ Quang dịch ở đại hội đấu giá, hôm nay lại xuất hiện Uẩn Linh Đan, thứ đan dược dùng nó làm tài liệu chủ yếu, hai điều này liền khiến người ta có thể dễ dàng liền tưởng tới cùng một điểm.

“Ta nhớ con đã từng đề cập chuyện này với ta, không sao, đợi bắt được tên kia thì hết thảy sẽ đều rõ ràng.” Lão giả béo nói rồi chậm rãi đứng dậy.

“Đã sắp xếp người theo dõi rồi hả?” Lão giả béo vận động gân cốt xong bèn quay đầu hỏi.

“Vâng, lão chủ nhân, là hai người Hắc Cửu và Hắc Thập.” Lão giả mặt đen vội vàng đáp.

“Ừm, hai người bọn họ tinh thông thuật truy tung, kẻ kia không thoát được đâu.” Lão giả béo có vẻ hài lòng, khẽ gật đầu, tay áo rung lên, ánh sáng màu máu cuộn tuôn ra, quấn quanh hai người Lệ Hoàng sau đó lóe lên rồi liền biến mất không tung tích.

Cùng lúc đó, bên trong một dãy núi vô danh nằm ngoài phường thị mấy trăm dặm, hai tên mặc đồ đen trông phảng phất như ma quỷ đang xuyên thẳng qua một rừng cây âm u.

“Khốn kiếp, tên kia chạy đi đâu rồi! Lão Thập, nghĩ biện pháp đi.” Một tên áo đen cường tráng trong số đó có chút lo lắng nói.

Tên áo đen gầy đứng bên canh, giữ im lặng, tay gã bưng một khay ngọc xanh mờ mờ, trên mặt khay ngọc hiện ra đường vân hình mai rùa đồng thời khay ngọc tỏa hào quang nhẹ nhàng như sóng nước dập dờn về bốn phía.

Hai gã này chính là tên Hắc Cửu và Hắc Thập, dựa vào thuật truy tung mà chúng cực kỳ tinh thông, đã từ rất xa theo đuôi Liễu Minh từ khi hắn bước ra khỏi phường thị.

Chúng chưa từng nghĩ, Liễu Minh khi vừa mới bay đến đây thì bóng dáng chợt lóe lên, trốn vào trong núi rừng rậm rạp, cứ thế biến mất tích.

“Không được, tra xét không ra tung tích tên đó.” Gã áo đen gầy “Hắc Thập” dừng thi pháp, lắc đầu nói.

“Đến cả Quy Kính cũng không tra được, việc này phải làm thế nào cho phải đây? Một mảnh núi rừng to lớn thế này, tên đó nếu chạy trốn dưới mặt đất thì chúng ta không có khả năng tìm thấy được. Vạn nhất để hắn chạy thoát, lão chủ nhân tuyệt không tha cho ta và ngươi.” Trên mặt Hắc Cửu lộ ra thần sắc sợ hãi.

“Thuật độn thổ không có khả năng qua mắt Quy kính, khẳng định tên đó vẫn còn ở quanh đây.” Hắc Thập nghe thế, trên mặt cũng lộ ra nét sợ hãi.

“Người nói xem, kẻ mà chúng ta theo dõi, căn bản có phải là tu sĩ Hóa Tinh kỳ hay không? Quy kính của người không phải được xưng là có thể giấu giếm được thần thức của tất cả tu sĩ Hóa Tinh kỳ sao? Nếu tên kia có thể phát hiện chúng ta, bây giờ lại lặng yên không một tiếng mà ẩn nấp mất, có thể là…” Hắc Cửu hơi cúi đầu, sắc mặt gã bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi, đoạn nói nhỏ.

“Không có khả năng, nếu như tên đó là cao thủ Chân Đan cảnh thì làm việc sẽ không cần cẩn thận như thế, hơn nữa hắn có thể tiện tay giết chúng ta, hoàn toàn không cần phải trốn.” Hắc Thập biến sắc, gã khẽ nuốt nước bọt một cái rồi ngập ngừng nói ra.

“Các ngươi suy đoán đúng một nửa, sai một nửa, ta đúng là có thể giết các người bất cứ lúc nào, có điều ta lại càng muốn biết lai lịch của các người, do vậy mới một mực chờ tới bây giờ.” Đúng lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh lạnh nhạt, từ phía sau lưng hai gã truyền đến.

Hắc Cửu, Hắc Thập kinh sợ, nhanh như chớp quay người lại, sau lưng chúng, chẳng biết từ khi nào đã có một bóng người xuất hiện, nhìn qua rừng cây lá rậm rạp có ánh nắng nhẹ chiếu xuyên, mơ hồ có thể thấy được diện mạo người đó, đúng là mục tiêu mà bọn chúng truy đuổi lúc trước.

“Là ngươi…” Thần sắc Hắc Cửu bỗng nhiên đại biến, thân hình gã bắn ngược lại.

Liễu Minh hừ một tiếng lạnh lùng, hai tay chập lại, tức thì trong chốc lát, khói đen từ trên người hắn ngùn ngụt tuôn ra rồi một vầng sáng đen dầy đặc lóe lên, lập tức bao phủ hai người bọn Hắc Cửu vào bên trong nó.

Đúng là thần thông “Minh Ngục”.

Tiến cấp Hóa Tinh trung kỳ, Liễu Minh dùng Long Hổ Minh Ngục Công để thi triển ra các loại thần thông, uy lực tự nhiên đều tiến nhanh.

Hắc Cửu, Hắc Thập vừa cảm thấy trước mặt tối sầm, liền bị kéo vào trong một khoảng không gian u ám, thứ đập vào mắt lúc này chỉ có sương mù màu đen cuồn cuộn, đồng bọn vừa mới rồi còn ở cạnh bên, giờ đã biến mất không thấy bóng dáng, thần thức cũng dò xét không được.

Trên mặt Hắc Cửu vừa hiện vẻ tàn khốc, tức thì trong tay gã có ánh sáng đen lóe lên rồi bỗng nhiên gã có thêm một thanh trường đao màu đen.

Khí đen trước mặt gã bỗng nhiên quay cuồng một hồi rồi hóa thành hai quỷ ảnh mờ ảo giương nanh múa vuốt, đoạn vung vẩy móng vuốt sắc bén bổ về phía Hắc Cửu.

Hắc Cửu thét một tiếng dài, cánh tay gã khẽ động, một bóng đao dài hơn trượng chém vòng quanh người, liền dễ dàng cắt ngang người hai quỷ vật, biến mỗi con thành hai khúc khiến chúng hóa thành hai luồng khói đen tán loạn.

Hắn thấy vậy, nội tâm lập tức trấn định, lúc này la lớn:

“Lão Thập, không cần kinh hoảng, nơi này chẳng qua là một ảo cảnh, tuy nó có thể giấu kín thần thức, nhưng lực sát thương lại không có bao nhiêu.”

“Tuy nói như thế, nhưng ảo cảnh này hình như ảnh hưởng quá nhiều tới thần thức…” Thực tế thì Hắc Thập đang ở chỗ cách Hắc Cửu không xa, trong tay gã, chẳng biết từ nào đã có thêm một thanh trường kiếm màu bạc. Hắn vừa khua múa cây kiếm một cái đã dễ dàng chém giết một quỷ ảnh đến trước mặt, vừa vội vàng đáp lời.

“Không tốt, lão Thập cẩn thận!” Lời Hắc Thập còn chưa dứt thì đã bị một tiếng thét kinh hãi của Hắc Cửu cắt ngang.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một luồng sáng màu vàng nhạt tự nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng Hắc Thập, đợi đến khi Hắc Thập nghe vậy mà giật mình thì rõ ràng đã muộn.

Một tiếng “véo” thấp đến không thể nghe thấy, nhẹ vang lên rồi truyền đến!

Ánh sáng màu vàng kim bỗng nhiên hóa thành một đường ánh sáng lạnh lẽo buốt giá, chỉ đơn giản vây quanh cổ Hắc Thập rồi không một tiếng động, khẽ quấn, cái đầu kia liền nhanh như chớp lăn xuống, thi thể không đầu cũng rơi thắng tắp xuống theo.

Khi ánh sáng đen tản rồi mở ra lần nữa, Hắc Cửu vẫn đang nắm chặt một thanh Miêu đao màu đen trong tay, nhưng gã đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, trên trán thấy có từng giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra.

Cách mi tâm gã chưa tới một tấc, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim như có như không đang lăng không lơ lửng, nhìn mũi kiếm cực kỳ sắc bén cứ rung nhẹ không yên, trông như lúc nào cũng có thể bắn vọt tới.

“Nói, các ngươi là ai, chủ nhân trong miệng các ngươi là ai?” Chỗ cách Hắc Cửu không xa, một nam tử trung niên, thân mặc trường bào màu xám, thần sắc trên mặt như có bệnh, đang đứng chắp tay, miệng lạnh nhạt hỏi.

Hắc Cửu tuy cực kỳ hoảng sợ, nhưng sau khi nghe được mấy câu hỏi này, trong mắt không khỏi hiện lên thần sắc hơi do dự.

Đúng vào lúc này, trên trời chợ có một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền xuống.

“Tiểu bối, người muốn biết điều gì, sao không trực tiếp đi hỏi lão phu có phải tốt hơn không?”

Vừa dứt lời, một đạo độn quang màu lục như sao băng xé gió mà tới, sau một tiếng hổ gầm, đã rơi xuống chỗ không xa trên mặt đất.

Ánh sáng màu lục thu lại, lập tức lộ ra bóng dáng Lệ Hoàng cùng một lão giả béo.

Liễu Minh khẽ đưa mắt quét lên trên người Lệ Hoàng rồi lập tức chuyển qua đặt lên người lão giả béo, hai mắt hắn lập tức nhíu lại:

“Tu sĩ Chân Đan cảnh.”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky