Dịch giả: nila32, nhatchimaiThanh Linh nhẹ gật đầu, sau đó lần nữa chuyển ánh mắt lên hai người Lôi Yêu, Phong Yêu, không giận mà uy (ân uy tịnh thi) nói:
“Hài người các ngươi, sau này sẽ là hai Đại hộ pháp dưới trướng của ta, chỉ cần tuyệt đối trung thành với bản tôn, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng kẻ nào có can đảm toan tính gì khác, kết cục như thế nào các người chắc đã rõ ràng!”
“Vâng”
“Không dám”
Hai yêu thấp giọng đáp ứng, không dám có chút dị nghị.
“Tốt rồi, việc đã hoàn thành, dựa theo lời đã hứa, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi nơi này. Nhớ kỹ, bản tôn không muốn bất cứ tin tức về nơi đây lộ ra ngoài.” Thanh Linh nói xong liền biến thành cự nhân, chỉ thấy nàng khẽ nhấc hai tay, kéo mạnh một phát về hai bên trái phải. Hư không phụ cận liền vang lên một tiếng “Ầm ầm” vang dội, hiện ra một khe hở không gian thật lớn.
“Đa tạ Thanh Linh tiền bối thành toàn, đối với sự tình nơi đây, vẫn bối nhất định thủ khẩu như bình.” Liễu Minh thấy vậy hết sức vui mừng, vội vàng cúi người hành lễ, vốn hắn định bay đi thì chợt cúi đầu nhìn lại.
Đã thấy thân ảnh Sa tộc nhân xinh đẹp, một thân y phục trắng đứng đó, đối mắt nàng dõi theo hắn không rời, trong ánh mắt có chút chờ đợi, một chút chần chờ, đồng thời còn mang theo một ánh nhìn ai oán.
Bóng hình thướt tha đó chính là Sa Sở Nhi.
Bỗng nhiên một cỗ cuồng phong gào thét mà qua, khiến cho y phục nàng phất phơ trong gió, mảnh lụa trắng che khuất gương mặt nàng vô thanh vô tức rơi xuống.
Xuất hiện trước mắt Liễu Minh là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của nàng, một sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành. Không gian vốn u tối xung quanh dường như vì vẻ đẹp của nàng mà thắp lên vài phần tươi sáng.
Liễu Minh trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt, không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh những ngày qua, cùng nàng kề cận chuyện trò vui vẻ.
Liễu Minh trong lòng khẽ buông một tiếng thở dài, trên mặt vẫn mỉm cười, mấp máy môi truyền âm qua:
“Sa cô nương, chúng ta phải từ biệt tại đây rồi, nếu có duyên sau này gặp lại.”
Sa Sở Nhi nghe vậy. Thân hình nhỏ nhắn run lên, há to miệng, đang muốn nói cái gì đó, đã thấy đôi tay Thanh Linh vung lên, một cỗ ánh sáng màu vàng lập tức quấn lấy Liễu Minh, đưa hắn tiến vào bên trong khe nứt không gian.
Sau đó khe hở liền đóng lại, giống như chưa từng xuất hiện qua.
…
Một hồi điên cuồng xoay chuyển qua đi!
Khi Liễu Minh một lần nữa khôi phục lại tinh thần, bản thân đã xuất hiện trên một thảo nguyên hoang vu.
Hắn trước tiên nhìn quanh bốn phía, nhất thời vẫn không nhận vị trí mình vừa đặt chân. Nhưng có thể khẳng định hắn đã rời khỏi Quỷ Mạc.
Có thể nói như vậy bởi hắn đã không còn cảm nhận được sự áp chế tu vi từ năng lượng quỷ dị. Lại bởi, linh khí nơi đây tuy mỏng manh nhưng so với bên trong Quỷ Mạc, vẫn là nồng đậm hơn trăm lần.
“Cuối cùng ta đã trở ra.”
Liễu Minh thở phào nhẹ nhõm, từ trong Tu Di giới lấy ra một ngọc giản màu xám.
Đây là hắn tại bên trong Lôi Trì Sơn Bí Cảnh chém giết một Chân Đan tu sĩ, ngoài ý muốn đạt được.
Bên trong ngọc giản là địa đồ trung tâm Nam hoang, bao gồm cả Trư Long Sơn Mạch cùng hơn chục tòa núi lớn nhỏ vùng Nam hoang, tất cả đều được ghi chép tường tận.
Chừng sau một phút, Liễu Minh mới đưa thần thức rời khỏi ngọc giản.
Hắn đủ để Hắc Vân cùng một chỗ, bay lên cao mấy trăm trượng, rảo mắt nhìn xuống xung quanh. Đem địa hình bốn phía cẩn thận so sánh một phen, đại khái có thể xác nhận vị trí hiện tại.
Nơi này hẳn là một thảo nguyên ít người lui tới tại Tây Bắc Trư Long Sơn mạch, cách phường thị Thanh Cổ không xa. Đại khái khoảng vài vạn dặm.
Liễu Minh sau một lúc nhắm mắt trầm tư, chợt thi triển pháp quyết, hóa thành một đạo độn quang màu đen, bay nhanh về hướng ngược lại với phường thị Thanh Cổ.
Từ sau một loạt biến cố xảy ra tại Lôi Sơn Trì Bí Cảnh và Quỷ Mạc, hắn vẫn có chút e ngại đối với phường thị này.
Nửa tháng sau, một đạo hắc quang thình lình ngừng lại tại một sơn mạnh hẻo lánh phụ cận.
Hắc quang thu vào, hiện ra thân ảnh một nam tử, không ai ngoài Liễu Minh.
Hắn trong tay cầm địa đồ ngọc giản, hai mắt nhìn quanh bốn phía, trên mặt dần lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Nơi đây cách Trư Long Sơn Mạch chừng mấy ngàn vạn dặm, chính giữa còn ngăn cách bởi mấy tòa sơn mạch cỡ lớn, có thể nói là không còn nhiều liên hệ với Thanh Cổ phường thị.
Huống hồ linh khí tại đây tương đối mỏng manh. Như vậy sẽ ít thu hút các tu sĩ khác, có thể nói là vô cùng yên tĩnh.
Mà bên ngoài sơn mạch, cách vài vạn dặm là phường thị Man tộc, Liễu Minh trước kia đã từng tới đây thu mua tài liệu điều chế Uẩn Linh Đan, biết rõ quy mô của nó không thua kém phường thị Thanh Cổ.
“Liền chọn nơi này đi.” Liễu Minh thu lại ngọc giản, bay đến một sườn núi kín đáo nơi cây cối rậm rạp, thả ra phi kiếm Hư Không, bắt đầu phá núi phá thạch.
Với tu vi của hắn hiện tại, khai phá nên một động phủ, quả thực không cần tốn nhiều công sức.
Ngắn ngủi hơn nửa ngày sau, hắn đã đào ra mấy gian thạch thất lớn nhỏ, lại dụng công cắt gọt đánh bóng một bộ giường ngủ cùng bàn ghế bằng đá.
Ngay sau đó, hắn lại lấy ra mấy bộ khí cụ bày trận, đem động phủ cùng hơn nửa sơn mạch đặt dưới sự khống chế.
Cửa ra vào động phủ bị một khối đá lớn ngăn chặn, chỉ chừa một thông đạo vừa đủ một người ra vào.
Liễu Minh làm xong hết tất thảy, mới yên tâm ngồi xuống giường đá.
Trong lòng hắn rõ ràng, Lôi Yêu, Thiết Yêu tại Nam hoang gây nhiễu loạn với truyền thừa của Thiên Yêu, không chỉ bắt phần lớn tu sĩ Chân Đan các tộc làm tù binh, còn đem cường giả Thiên Yêu cốc Khuê Mộc Tôn Giả nhốt lại. Tuy Lôi Yêu cùng Phong Yêu đã bị Nam Hoang Khôi Đế thu phục, nhưng chuyện lớn như vậy không có khả năng giấu diếm được lâu.
Việc này không chỉ liên quan đến thế lực khổng lồ như Thiên Yêu cốc, ngay cả Nam Hoang chi địa chỉ sợ không lâu sau sẽ chính thức xuất hiện một hồi đại loạn, với sự tái xuất của Nam Hoang Khôi Đế.
Bất quá những điều này đối với Liễu Minh cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, hắn chỉ cần cẩn thận che giấu, việc không gây sự chú ý có lẽ không khó.
Liễu Minh vốn định sau khi luyện chế thêm một ít Uẩn Linh Đan liền trở về Vạn Linh Sơn, nhưng với tình hình hiện nay, hắn đã thay đổi chủ ý.
Nam Hoang chi địa càng loạn, ngược lại càng dễ phân tán sự chú ý tới một gã Hóa Tinh kỳ như hắn, giúp hắn dễ dàng hơn khi thu thập tài liệu luyện đan.
Liễu Minh sau một phen đánh giá, liền đem thần thức tiến vào Tu Di Giới, một lát sau, vung tay lên, vô số đồ vật rơi trên mặt đất.
Những thứ này đều là chiến lợi phẩm hắn lấy được tại Lôi Trì Sơn Bí Cảnh, khi đánh chết những tu sĩ kia, bây giờ mới có thời gian cẩn thận kiểm tra một lần.
Lôi Trì Sơn Bí Cảnh tuy hung hiểm cửu tử nhất sinh, nhưng lợi ích đạt được không nhỏ, các loại đan dược, linh tài tự nhiên không thiếu, Cực phẩm linh khí có hơn mười kiện, pháp bảo hình thức ban đầu cũng nhiều hơn một kiện. Một hạt châu vàng óng, một đôi Tử sắc quái nhận, một thanh trường đao bằng sừng trâu đen nhánh, một cây trường côn xanh biếc, còn có một thanh chủy thủ màu đen.
Chỉ riêng hơn mười kiện Cực phẩm Linh khí đã có thể đổi lấy thật nhiều Linh thạch, giá trị của năm kiện pháp bảo hình thức ban đầu càng không phải nói thêm.
Mặt khác, thi thể và trứng của Phong Hậu hoặc các vật khác đang ở trong một trữ vật phù đồng loạt rơi đầy mặt đất.
Không ngờ những đồ vật của đám Ngô Khuê, đám đệ tử thí luyện Thiên Yêu đã chết giữ trong túi đều về tay Liễu Minh cả.
Trong lòng hắn mừng rỡ, kiểm kê thoáng phát rồi phân loại thu vào. Hắn định bụng thu xếp thời gian tới phường thị bán các chiến lợi phẩm thành đống Linh thạch.
Lúc này, trên người hắn chẳng còn nổi một viên Linh thạch nhưng chỉ cần sang tay đám linh khí này thì lại đầy túi.
Tiếp theo hắn lấy điển tịch Minh Cốt Quyết và điển tịch luyện chế hoàng cân phù binh ra. Bàn tay hắn vuốt ve phẳng phiu rồi đọc qua một lượt, xong thì lắc đầu đút lại vào túi.
Hai bản điển tịch này đều thâm ảo huyền diệu, không phải trong thời gian ngắn có thể hiểu được.
Nhưng làm hắn vui mừng là chữ viết trong điển tịch Minh cốt quyết không phải là Thanh minh văn mà là văn tự Thượng cổ hắn có thể đọc hiểu được.
Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc tu luyện, việc cấp bách là phải mau chóng phục hồi lại thực lực đỉnh phong.
Liễu Minh lấy một viên Uẩn Linh đan cho vào miệng, hắn ngồi xuống luyện hóa dược lực vừa cẩn thận kiểm tra lại tình trạng cơ thể bản thân.
Mấy tháng liên tục bị Lôi Yêu đuổi giết, lại bị khốn ở Quỷ Mạc, chiến đấu liên tục làm cho cơ thể hắn tích rất nhiều nội thương. Bây giờ phải điều trị một lượt cho thật tốt.
Ba ngày ba đêm sau, Liễu Minh mới từ từ mở mắt, cặp lông mày vốn nhíu chặt cũng thư thái dãn ra.
Hắn đã không bị áp chế như trong Quỷ Mạc, hơn nữa còn phục dụng không ít đan dược hồi khí, chữa thương nên pháp lực trong cơ thể nhanh chóng khôi phục tới trạng thái tốt nhất, các tổn thương trong cơ thể cũng phục hồi hoàn toàn.
Tuy nhiên khi hắn muốn cảm ứng giọt tinh huyết Thiên Yêu đã nuốt vào khi ở cấm địa thì bất ngờ nó đã biến mất vô ảnh vô tung.
Liễu Minh nghĩ một hồi vẫn không hiểu bèn gạt đi không nghi ngờ lung tung nữa. Hắn gỡ Dưỡng hồn đại bên hông ra, phóng xuất hai con linh sủng.
Sau khi hắn vào Quỷ Mạc từng xem xét tình trạng bọn chúng thì thấy chúng vẫn thiu thiu ngủ say nhưng vì lúc trước còn bận rộn nên không ngắm nghía cẩn thận.
Bây giờ thoáng nhìn thì thấy hai con linh sủng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động, khám xét tinh tế chúng một phen thì thấy trên thân cốt hạt màu bạc có ẩn ẩn từng trận linh văn cổ quái màu vàng, lúc sáng lúc tối. Còn con ma đầu Phi lô dù cũng ngủ say nhưng trong hốc mắt lóe lên điểm sáng màu đỏ như ẩn như hiện. Cả hai con đều tỏa ra khí tức cường đại quỷ dị khó hiểu.
Trong lòng Liễu Minh có nhiều nghi vấn. Sau khi trầm ngâm một hồi bèn tóm lấy bọn chúng, thúc giục thần thức hải trong Hồn thiên bia.
“Bộp”
Trước mặt hắn đen ngòm, đồng thời xuất hiện bên trong không gian bọt khí thần bí cùng với hai con linh sủng.
“La Hầu tiền bối!” Liễu Minh buông hai con linh sủng ra, miệng hô lên.
“Không phải hét to như thế, ta nghe thấy rồi!”
Cách Liễu Minh không xa, một đạo nhân ảnh hiện ra giữa không trung. Đúng là La Hầu.
Y đánh giá Liễu Minh một hồi, bỗng nhạt giọng đánh giá:
“Tiểu tử nhà ngươi thực mạng lớn, trong thời gian qua mấy lần tao ngộ đại địch vốn ta tưởng phải chết chắc bắp, không ngờ ngươi vẫn sống. Đúng là chuyện hiếm có. Nói đi, lần này ngươi xông vào đây có chuyện gì?”
“Là trải nghiệm của vãn bối mà thôi, tiền bối cũng đã thấy cả rồi, chuyện tao ngộ lần này vãn bối cũng không cần nhiều lời. Nhưng lúc ở bí cảnh Lôi trì sơn, lúc vãn bối ma hóa từng uống một giọt tinh huyết Thiên Yêu, không rõ là…” Liễu Minh nghe thế thì oán thầm vài câu, chỉ đành gượng cười cố hỏi.