Dịch giả: Hàn Lâm NhiBiên: nila32
Liễu Minh biến sắc, viên Sơn Hà Châu sớm đã được tế ra lập tức to lên đến hơn mười trượng, chắn trước người hắn.
“Banh” một tiếng trầm đục, một cỗ lực lượng khổng lồ đập thẳng vào Sơn Hà châu, làm cho Liễu Minh đang cầm viên châu cũng bị đẩy lùi tới mấy trượng.
Hai tiếng kêu đau đớn truyền đến!
Ở bên kia, vai của tên U Tộc bán trùng bị thủng một lỗ lớn còn tên mặt hổ thì cũng bị chặt đứt một cánh tay. Lúc này, phía trước Bích Viêm là một tiểu thuẫn xanh hình tam giác, phía trên tỏa ra hào quang xanh biếc, tuy có vài vết nứt nhưng đã may mắn đỡ được công kích của bóng đen.
“Ồ, có thể đỡ được thực tâm con thoi, xem ra cũng không đơn giản!” Bên trong Khôi Lỗi, giọng Hư Linh khá kinh ngạc, một khắc sau, Khôi Lỗi hình người liền há miệng, bắn ra một màn hỏa diễm màu bạc.
Liễu Minh và Bích Viêm bỗng nhiên rùng mình một cái, thân hình nhanh chóng bắn ngược ra phía sau. Hai tên U Tộc nửa người nửa thú đang bị thương nặng, động tác chậm một chút, ngay lập tức đã vùi thây trong hỏa diễm.
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, rồi lập tức im bặt lại!
Hỏa diễm màu bạc tới cũng nhanh mà tiêu tán cũng nhanh, thế nhưng thân ảnh hai tên U Tộc nửa trùng và mặt hổ đã hoàn toàn biến mất, giống như nước vào lửa hóa thành hơi nước vậy, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào hết.
Một lần nữa, sắc mặt Liễu Minh và Bích Viêm lại đại biến, thế nhưng không chờ hai người kịp phản ứng, Khôi Lỗi màu xanh dẫm mạnh xuống đất, thân thể khổng lồ đánh tới, biển lửa màu bạc phun ra một lần nữa, bao trùm lên toàn bộ hai người Liễu Minh. Thấy vậy, Liễu Minh phản ứng cực nhanh, hét lớn một tiếng, mười hai khỏa Sơn Hà Châu đều hiện ra hóa thành một vòng bảo hộ màu vàng, bảo vệ toàn thân hắn. Bên trong Sơn Hà Châu vang lên tiếng nước đang ào ào chảy, một màn Thủy Quang cực lớn hiện lên, va chạm vào ngân diễm. Âm thanh xuy xuy không ngừng vang lên, Thủy quang màu đen va vào hỏa diễm, nhanh chóng bốc hơi biến mất. Thế nhưng Sơn Hà Châu này là do Minh Hà Trọng Thủy tế luyện ra, bổn nguyên chi lực thuộc tính Thủy vô cùng mạnh mẽ. Từ trong Sơn Hà Châu liên tục tuôn ra Thủy Quang, trong thời gian ngắn đã tạm thời cản lại ngân diễm.
Có điều Bích Viêm bên kia không may mắn như vậy. Nghe thấy một tiếng hét thảm từ bên cạnh truyền tới, Liễu Minh liếc mắt nhìn qua Bích Viêm và tiểu thuẫn xanh hình tam giác trước ngực hắn, tất cả đều bị ngân diễm cuồn cuộn bao phủ.
“Khởi!”
Lúc này, khóe mắt Liễu Minh hơi run rẩy, miệng thét lớn một tiếng, một biển nước cực lớn tuôn ra từ mười hai viên Sơn Hà châu, giống như một cột nước khổng lồ tách đôi ngân diễm. Cùng lúc đó, hắn lại khoát tay một cái, đánh ra mấy đạo pháp quyết lên Sơn Hà châu. Từ trong Sơn Hà châu liền hiện ra một vầng hào quang màu vàng đất, trong đó hiện lên hư ảnh của sáu ngọn núi nhỏ, đập mạnh xuống đất.
Lập tức âm thanh đinh tai nhức óc vô cùng truyền đến!
Mặt đất đột nhiên vỡ tung, vô số miếng đất lớn cỡ cối xay rơi xuống như phô thiên cái địa, nhanh chóng bao phủ Khôi Lỗi màu xám trắng. Thấy vậy, thân hình Liễu Minh cũng khẽ động liền hóa thành một đạo hư ảnh bay nhanh về phía sau. Nhưng vào lúc này, đột nhiên, trên đầu hắn có ánh sáng lóe lên rồi hiện ra một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn. Liễu Minh sắc mặt đại biến, theo phản xạ liền niệm pháp quyết muốn thúc giục Sơn Hà Châu công kích, thế nhưng khi hắn nhìn rõ người vừa tới, thân thể lập tức cứng đờ.
“Nam Hoang khôi… Thanh Linh tiền bối!”
Liễu Minh sững người lại, dùng giọng nói không thể tin nghẹn ngào nói. Trước mắt hắn lúc này đã xuất hiện một nữ đồng sáu bảy tuổi xinh xắn vận áo xanh. Vị này đúng là Nam Hoang khôi đế, một đại năng Thông Huyền!
Thanh Linh cũng không liếc Liễu Minh mà nhìn vào đống loạn thạch bên kia.
Vào lúc này, oanh một tiếng nổ vang!
Một đoàn ngân diễm hiện lên, đánh bay đống đất đá kia. Ngay sau đó, Khôi Lỗi hình người màu xám liền xuất hiện, hào quang màu xanh sáng chói lên, bên trong còn truyền đến tiếng gào rống đầy giận dữ của Hư Linh. Khôi Lỗi hình người khẽ động, hé miệng phun ra một cột lửa ngân sắc bắn về phía Liễu Minh. Liễu Minh biến sắc, ném Sơn Hà châu trong tay ra, nhanh chóng tạo thành một màn hào quang màu vàng đất chặn lại phía trước, đồng thời thân hình hắn khẽ động, bắn về sau hơn mười trượng…
“Hừ!”
Trên bầu trời, Thanh Linh nhìn xuống cột lửa màu bạc, lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, một vầng hào quang xanh biếc cuốn xuống dưới đập vào hỏa trụ làm cho cột lửa nhanh chóng tiêu tán. Ngay sau đó, một đạo thanh sắc phù văn từ trong miệng nữ đồng bắn ra liền chui vào mi tâm Khôi Lỗi xám trắng. Lập tức, phù văn quanh thân Khôi Lỗi hiện lên rồi nhanh chóng tiêu tán đi, hai điểm xanh trong mắt cũng dần dần mất đi linh tính.
“Chuyện gì thế này? Ngươi… ngươi là người nào?”
Bên trong Khôi Lỗi liền truyền ra thanh âm cực kỳ sợ hãi cửa Hư Linh.
“Chỉ là một tên tiểu bối U Tộc mà dám tự tiện động vào Khôi Lỗi của bổn tọa, muốn chết!” Hàn mang trong mắt Thanh Linh lóe lên, năm ngón tay mảnh khảnh trảo nhẹ một cái, một đạo ánh sáng màu xanh từ bàn tay chui thẳng vào ngực bụng Khôi Lỗi.
Không gian lóe lên một cái, thân hình mơ hồ của Hư Linh liền bị một bàn tay lớn bắt giữ, lôi ra khỏi Khôi Lỗi.
“… Tiền bối tha mạng! Tại hạ chỉ là trong lúc vô tình tìm thấy vật ấy… cũng không dám có ý tưởng không an phận a.” Hư Linh bị bắt, thần thông không thể thi triển lúc này đã sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng lớn tiếng xin tha thứ.
Kết quả lời còn chưa dứt, bàn tay màu xanh liền khép lại, Hư Linh kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể liền hóa thành một đống bùn máu. Tiếp theo, Thanh Linh vung tay ném thi thể của Hư Linh ra ngoài rồi đưa mắt nhìn về Khôi Lỗi màu xám trắng dường như đang xem xét kỹ cái gì, đột nhiên đánh ra một đạo ánh sáng xanh bao phủ cả vài trượng quanh Khôi Lỗi. Bên trong màn ánh sáng, thân hình Khôi Lỗi nhanh chóng nhỏ lại sau đó liền hóa thành một viên cầu màu xám to cỡ đầu người, bay về tay Thanh Linh. Làm xong những chuyện này, Thanh Linh mới xoay người đánh giá Liễu Minh:
“Ngươi chính là tiểu gia hỏa Liễu Minh đi, sao lại ở Cửu U Minh Giới này rồi? Chậc chậc, thật sự không nghĩ tới mới có mấy năm mà tu vi của ngươi đã đến Chân Đan trung kỳ rồi, xem ra là đã tiến bộ không ít.”
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng cũng cười khổ một tiếng, cho dù chính mình đã thay đổi khí tức, lại còn hóa thành hình dạng của U Tộc, trước mặt vị Thông Huyền đại năng này cũng không thể che dấu gì được. Sau khi Liễu Minh thu Sơn Hà Châu lại, trong miệng liền thì thầm vài câu chú ngữ, xương cốt toàn thân phát ra một hồi tiếng vang “Rặc! Rặc!” sương mù quanh thân tản ra rồi biến ảo trở về bộ dáng cũ.
“Vài chục năm trước, vãn bối bị một tên cường địch đuổi giết, bất đắc dĩ đành trốn vào một vết nứt không gian, ai ngờ đánh bậy đánh bạ liền bị truyền tống tới nơi này.” Liễu Minh quay trở về hình dáng ban đầu rồi khom người trả lời Thanh Linh.
“Thì ra là thế, xem ra phúc duyên của ngươi cũng không nhỏ. Cửu U Minh Giới này cũng không phải là nơi tốt lành gì với một tu sĩ cả, thế nhưng đối với một người tu luyện công pháp Quỷ đạo như ngươi mà nói thì chuyện này quả thật đem lại lợi ích không nhỏ đâu.” Kim quang trong mắt Thanh Linh lóe lên, nhẹ nhàng cười nói.
“Vãn bối quả thật đã nhận được khá nhiều thứ tốt ở nơi này, thế nhưng tiền bối sao lại đến đây, Khôi Lỗi kia uy năng rất lớn, không biết có quan hệ gì với tiền bối chăng?” Liễu Minh cung kính hỏi.
“Ngươi đoán không sai, Khôi Lỗi này là bản tôn nhất thời cao hứng liền luyện chế ra khi ở trong giới diện này. Chỉ có điều lúc đó ta còn có chuyện quan trọng cần làm nên chỉ hoàn thành có hơn nửa liền vội vàng chạy về đại lục Trung Thiên. Trước khi đi, ta đã tạm thời đặt Khôi Lỗi này vào một nơi mà cả U Tộc và quỷ vật đều không muốn tới, Mặc Tinh Lâm. Một phần là muốn dựa vào các vật nơi này nuôi dưỡng Khôi Lỗi, mặt khác, ta cũng định làm xong việc kia liền đến đem Khôi Lỗi này về. Tiếc rằng, ngày đó xảy ra quá nhiều sự tình nên vật ấy vẫn phải ở tại nơi này. Lần này đến đây, chủ yếu là để tìm vật này.” Thanh Linh nhìn qua khỏa óng ánh viên châu, kim quang trong mắt lưu chuyển rồi chậm rãi nói.
“Hắc hắc, để đề phòng người khác phát hiện lại lấy trộm khôi lỗi nên ta đã gieo một cấm chế đặc thù lên người nó. Nên cho dù U tộc có tìm được Khôi Lỗi này cũng sẽ biết về cấm chế, bị cắn trả mà chết. Nói đi, tên U Tộc kia là người nào? Có thể tránh được cấm chế của ta, lại còn biết sử dụng một số tài liệu để điều khiển nó, xem ra cũng có vài phần năng lực.” Thanh Linh chậm rãi nói.
Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình, liền kể lại chuyện mình được Bích Viêm nhờ đi bắt Hư Linh ra cho Thanh Linh nghe.
“Hư Quỷ nhất tộc? Ta chưa từng nghe về tộc này, nhưng cũng may mà hắn lại chỉ dùng mấy tài liệu tinh linh làm bán thành phẩm nên Khôi Lỗi cũng chỉ phát huy được một phần nhỏ thực lực, nếu không, cho dù thực lực của ngươi không kém thì cũng không thể nào tiếp được một kích của hắn.” Thanh Linh nghe xong, liếc qua Liễu Minh, tùy ý trả lời mấy câu.
“Khôi lỗi do tiền bối tự mình luyện chế đương nhiên một chút thực lực của vãn bối không thể ngăn cản được. Thế nhưng cũng may mà tiền bối kịp thời tới đây, nếu không vãn bối sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục mất. Vãn bối đã ở lại Cửu U này đã mấy chục năm, vẫn luôn luôn tìm kiếm phương pháp về đại lục Trung Thiên mà không có kết quả. Nay may mắn được gặp tiền bối, tiền bối thần thông quảng đại, có thể đem vãn bối cùng trở về Trung Thiên chăng?” Liễu Minh cảm ơn Thanh Linh vài câu rồi vô cùng cẩn thận hỏi.
Thanh Linh đã có thể đi vào Cửu U, tất nhiên là có phương pháp trở về Trung Thiên. Hắn và Nam Hoang khôi đế vẫn còn có chút quan hệ, hơn nữa năm đó khi hắn giúp đỡ Sa Sở Nhi còn được vị này tặng cho một tấm ngọc phù, có lẽ nàng sẽ đồng ý đưa hắn ra khỏi đây.
“Đưa ngươi về Trung Thiên? Việc này cũng không phải là quá khó, thế nhưng giao diện giữa Cửu U Minh Giới và đại lục Trung Thiên cách nhau quá xa. Bản tôn cũng chỉ có cách dùng Động thiên chi bảo cưỡng ép mở ra một không gian thông đạo, tuy nhiên cách này cũng hao tổn không ít pháp lực. Thế nhưng nếu mang theo một tiểu bối như ngươi thì cực kỳ phiền toái. Không gian trong thông đạo có lực cản trở rất lớn, ta lại còn phải bảo vệ một tu sĩ như ngươi, pháp lực cần hao phí cũng gấp mười mấy lần lúc trước. Mặc dù bản tôn thiếu nợ ngươi thế nhưng như vậy cũng không đủ để cho ta xuất lực đâu.” Thanh Linh nghe vậy, thần sắc lạnh lẽo nói.