Dịch giả: O_G“Chân Đan trung kỳ!”
Già Lam nghe vậy lập tức chấn kinh.
Từ lúc Liễu Minh tiến vào Ác Quỷ Đạo cho đến nay cũng chưa quá năm mươi năm, vậy mà lại liên tiếp đột phá hai cảnh giới. Điều này rõ ràng không liên quan đến tố chất linh mạch.
Mà một khi hắn thành công tiến giai Chân Đan hậu kỳ, chính là chuyện hiếm có trong lịch sử Thái Thanh Môn. Từ cổ chí kim, việc này không mấy người có thể thành công.
“Vây quét Minh trùng đã chấm dứt nhưng xung quanh đây vẫn còn nguy hiểm, hay là nàng theo ta quay về tông môn?” Ánh mắt Liễu Minh chậm rãi quay về phương hướng Thái Thanh Môn, đề nghị.
“Uhm, vậy cũng được. Nhưng mà muội muốn báo trước cho sư tôn một tiếng, mắc công lão nhân gia lo lắng.” Già Lam kìm nén chấn động trong lòng, nhu thuận đáp ứng. Tiện tay, nàng lấy ra một tấm phù màu trắng, đưa lên miệng nói nhỏ vài câu rồi thả đi. Tấm phù hoá thành một luồng ánh sáng rồi phóng đi, tốc độ cực nhanh.
Liễu Minh thấy vậy thì mỉm cười rồi vung tay lên, tạo ra một cỗ khí đen bao trùm cả hai. Cả hai từ từ bay lên không trung, sau đó phóng đi như tên bắn.
Hai canh giờ sau, trên Phiêu Miểu Phong xuất hiện độn quang màu đen đáp xuống, thân ảnh Liễu Minh và Già Lam lần lượt xuất hiện.
Nơi đây hiện tại cực vắng vẻ, không có bóng người.
“Lần này, ta nhận lệnh Thiên Qua chưởng môn lẻn vào Lạc Hà Phong thực hiện nhiệm vụ nên giờ phải về báo cáo một tiếng…” Liễu Minh nhìn Già Lam, nói.
“Uhm, muội hiểu. Huynh có việc cứ đi trước đi.” Ánh mắt Già Lam hiện lên vẻ không nỡ nhưng vẫn gật đầu.
Trên đường trở về tông môn, Liễu Minh đã giải thích với nàng rõ ràng mọi chuyện. Chiến dịch cũng đã thành công, tất nhiên không cần phải giấu diếm.
Liễu Minh chào Già Lam, sau đó xoay người hoá thành một đạo độn quang hướng đến chủ phong Thái Thanh Môn.
Già Lam đứng đó hồi lâu, dõi theo bóng lưng Liễu Minh, ánh mắt hiện vẻ bối rối. Nàng thở dài, quay đầu bước về đại điện Phiêu Miểu Phong.
….
Không bao lâu sau, Liễu Minh liền đặt chân xuống quảng trường Chủ điện. Vừa mới bước xuống, bên tai hắn đã nghe giọng nói của Thiên Qua chân nhân.
Vẻ mặt hắn kinh nghi, vội vàng bước nhanh về hướng đại điện.
Sau khoảng thời gian một chén trà, trong một căn phòng rộng khoảng mười trượng vuông, hắn gặp Thiên Qua chân nhân ngồi ngay ngắn trên ghế chủ toạ, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.
“Liễu Minh, quả nhiên ngươi không phụ sự mong đợi của mọi người. Chẳng những hoàn thành nhiệm vụ tông môn một cách thuận lợi mà còn dẫn dụ một con Minh Trùng Thiên Tượng Cảnh đi khỏi.” Thiên Qua chân nhân miệng khẽ nhấp trà, từ tốn nói.
“Chưởng môn quá khen, đệ tử chẳng qua là vì tông môn góp chút sức mọn mà thôi.” Liễu Minh khiêm tốn nói, tuy nhiên hắn không nói việc đánh chết Minh trùng kia.
Dù sao thì lấy tu vi Chân Đan trung kỳ để đánh chết đối thủ Thiên Tượng thì quá là hư cấu.
“Việc đã thành công, tông môn tất nhiên không bạc đãi ngươi.” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Trong đại sảnh, không khí chấn động, một vết nứt không gian xuất hiện, một gã mặc áo bào tro trẻ tuổi xuất hiện.
“Tham kiến Huyền Ngư Thái Thượng.” Thiên Qua chân nhân cúi người hành lễ.
“Đệ tử tham kiến Thái Thượng trưởng lão.” Liễu Minh cũng lật đật thi lễ.
Huyền Ngư lão tổ nhanh chóng khoát tay, ý bảo không cần đa lễ, sau đó lão đi đến ghế chủ toạ phía trên ngồi xuống.
Sau khi thấy Huyền Ngư lão tổ ngồi xuống thì Thiên Qua chân nhân ngồi sang ghế phụ, Liễu Minh thì vẫn chôn chân tại chỗ.
“Liễu Minh, vì ngươi thành công phong ấn thông đạo không gian của Minh tộc nên chiến dịch này thành công tốt đẹp, công lao của ngươi không hề nhỏ. Ta nghe Thiên Qua nói, lần này là nhiệm vụ hắn an bài để thí luyện bí truyền đệ tử. Bản thân ngươi đã hoàn thành thì hiện tại liền trở thành bí truyền đệ tử của bản môn!” Huyền Ngư lão tổ bình tĩnh nói.
“Đa tạ Huyền Ngư lão tổ!” Liễu Minh cực kỳ vui mừng, khom người hành lễ một cái.
“Với công lao của ngươi, cái danh hiệu bí truyền đệ tử còn xa xa không bằng. Đúng rồi, ta có một kiện đồ vật cho ngươi.” Huyền Ngư lão tổ từ tốn lấy ra một cái hộp óng ánh từ trong tay áo ra rồi ném cho hắn.
Hộp ngọc xoay tròn trong hư không rồi rơi ngay ngắn vào tay Liễu Minh.
Hắn do dự một lát, sau đó liền mở hộp ngọc ra. Bên trong là một đôi cánh to khoảng bàn tay, cả vật thể loé lên màu xanh biếc. Vật này bề ngoài như cánh ve sầu, liên tục lấp lánh lung linh, rũ xuống từng đợt quang điểm xanh dương.
Phía trên cánh ve có khắc linh văn cổ quái mà hắn chưa thấy bao giờ. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, hai chiếc cánh lại phiêu động, cực kỳ đẹp đẽ.
“Thứ này là Thiền Tinh Dực. Trước kia, ta dùng nó làm pháp bảo phi hành, hiện tại thì ban cho ngươi làm vật phòng thân!” Huyền Ngư Lão Tổ chậm rãi mở miệng.
“Thiền Tinh Dực!” Thiên Qua chân nhân ngồi một nghe vậy thì giật mình.
“Liễu sư điệt, ngươi quả thật có phúc. Thiền Tinh Dực này là một kiện phi hành pháp khí cực kỳ hiếm thấy. Bản thân nó là do một khối cực phẩm Thiền Tinh thạch thuộc tính phong luyện thành, cộng thêm phụ gia đủ loại tài liệu trân quý, lại dùng phương pháp đặc thù luyện chế. Một khi thúc giục thứ này, nó sẽ tự động tăng tốc cực nhanh. Tốc độ của nó dưới Thông Huyền không ai đuổi kịp, rất ít thứ có thể so sánh tốc độ với Thiền Tinh Dực, trừ không gian thuấn di hay không gian truyền tống… đối với tu sĩ Thiên Tượng Cảnh nó vẫn là vật bảo mệnh rất tốt.” Thiên Qua chân nhân quay qua Liễu Minh giải thích, cảm thán không thôi.
“Đa tạ Huyền Ngư tổ sư.” Liễu Minh nghe vậy vội vàng khom người bái tạ.
Thủ đoạn bảo mệnh của hắn không nhiều, hôm nay nhận được vật này quả thực may mắn.
“Điều khiển nó cũng khá đơn giản, chỉ cần tế luyện một phen là có thể phát huy công dụng nhưng mà bản thân Thiền Tinh Dực lại thuộc loại bảo vật tiêu hao, mỗi lần sử dụng lại tiêu hao năng lượng thiền tinh thạch bên trong. Nếu vượt qua số lần sử dụng thì nó sẽ tự biến mất, cho nên ngươi phải cẩn thận khi sử dụng.” Huyền Ngư trưởng lão bổ sung.
“Vâng! Đa tạ Huyền Ngư tổ sư nhắc nhở, đệ tử nhớ kỹ!” Liễu Minh cung kính đáp lại, sau đó trân trọng thu lại hộp ngọc.
Đối với hắn, cho dù chỉ có vài lần sử dụng là cũng đủ rồi, đơn giản là hắn cũng không dại mà đi chọc cường địch.
“Minh tộc xâm lấn Trung Thiên đại lục lần này tuy là hạo kiếp nhưng cũng không hẳn là xấu, có thể là kỳ ngộ. Nếu có thể tận dụng đại kiếp này rèn luyện tâm trí cho tốt thì rất có lợi cho đám tu sĩ trẻ tuổi các ngươi.” Huyền Ngư Lão Tổ lại nói vài câu cực kỳ cao thâm.
“Vâng! Lần hạo kiếp này đệ tử chắc chắn sẽ dốc sức, tận dụng hết cơ hội!” Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng lập tức suy nghĩ rồi đáp lời.
“Ừm, ngươi hiểu là tốt rồi! Hiện tại trong cơ thể ngươi pháp lực tràn đầy, đã đến Chân Đan trung kỳ đỉnh phong và sắp qua hậu kỳ nhỉ? Trong Thái Thanh Môn ta, đệ tử Chân Đan tuy nhiều nhưng chả có ai tu luyện mau chóng như ngươi, tuy nhiên tiến giai quá nhanh cảnh giới có khả năng bất ổn. Nếu lúc tu luyện có chỗ nghi hoặc thì có thể trực tiếp hỏi lão phu.” Khuôn mặt Huyền Ngư Lão Tổ rốt cục cũng lộ vui vẻ, tuỳ ý nói.
Liễu Minh nghe vậy lập tức mừng rỡ.
Sư tôn Âm Cửu Linh của hắn có cảnh giới Chân Đan cảnh đại viên mãn tất nhiên không cùng đẳng cấp so với đại năng Thông Huyền rồi.
Kiến thức La Hầu mặc dù quảng đại nhưng ngoại trừ thời khắc hắn gặp sinh tử tồn vong thì ló mặt chứ còn không thì không bao giờ thấy.
Cho nên bây giờ chính là cơ hội tốt, hắn phải nắm bắt. Sau đó hắn mạnh dạn nói ra nghi hoặc trong tu luyện, Huyền Ngư Lão Tổ cũng trả lời khiến hắn thoả mãn.
Sau khi nghe, hắn lập tức hiểu ra, càng rõ hơn con đường tu luyện sau này.
Nghe Huyền Ngư lão tổ giải thích, Thiên Qua chân nhân ngồi một bên cũng đăm chiêu suy nghĩ.
“Đúng rồi, đệ tử còn có chuyện muốn muốn bẩm báo Huyền Ngư tổ sư và Thiên Qua chưởng môn..” Hưng phấn qua đi Liễu Minh mới chợt nhớ ra chuyện cần phải bẩm báo. Chính là chuyện Minh Trùng Chi Mẫu.
Thiên Qua chân nhân nghe xong kinh hãi, còn sắc mặt Huyền Ngư Lão Tổ tương đối bình tĩnh, có vẻ đã biết trước.
“Việc này ta cũng đã biết, toàn bộ tu sĩ Thông Huyền của đại lục đã bắt đầu liên hợp lại, thương thảo kế sách đối phó mẫu trùng. Ngươi không cần phải lo lắng!”
“Vâng!”
Liễu Minh nghe vậy liền thở phào. Thông Huyền đại năng trên Trung Thiên đại lục ít nhất cũng có hai ba mươi vị, một khi họ liên hợp lại thì cho dù mẫu trùng có lợi hại thì cũng xong xuôi.
“À mà chuyện liên quan đến mẫu trùng ngươi đừng tiết lộ ra bên ngoài, khỏi khiến cho đệ tử bình thường khủng hoảng. Ta biết ngươi sẽ hành động chừng mực.” Huyền Ngư Lão Tổ nhìn Liễu Minh, mở miệng khuyên bảo.
“Vâng, đệ tử hiểu rõ.” Liễu Minh vội vàng đáp ứng.
Thời gian sau đó, Liễu Minh cùng hai nhân vật trọng yếu của Thái Thanh Môn nói đôi ba câu rồi hắn liền cáo từ.
Về phần tấn chức đệ tử bí truyền, Thiên Qua chân nhân nói rõ sẽ phái người đến Lạc U Phong.
Liễu Minh vừa li khai đại điện, sắc mặt Thiên Qua chân nhân lập tức ngưng trọng.
“Huyền Ngư thái thượng, chuyện mẫu trùng có thật các vị trưởng lão đã có kế hoạch ứng phó?”
“Làm gì đơn giản thế, ta nói thể chỉ để trấn an đệ tử bản môn. Phỏng theo chúng ta đoán thì chân thân mẫu trùng có lẽ đã vượt qua cảnh giới Thông Huyền, đạt đến Vĩnh Sinh Cảnh truyền thuyết. Ta với Mộc Không, Phong Thanh liên thủ, tốn sức chín trâu hai hổ với đánh chết minh trùng kia mà hoá ra nó chỉ lại là phân thân mà thôi. Từ đó có thể thấy nếu là chân thân mẫu trùng thì cả ba có chuyện rồi.” Huyền Ngư Lão Tổ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói.
“Vĩnh Sinh Cảnh.”
Thiên Qua chân nhân nghe vậy tất nhiên cả kinh!
“Nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Theo tin chúng ta biết thì có vẻ thương thế mẫu trùng trước kia còn chưa khỏi hẳn, lại thêm tinh lực bản thân quá khổng lồ nên chân thân của nó hiện không cách nào tuỳ tiện phá vỡ không gian để đến đại lục Trung Thiên, tối đa chỉ có thể đưa phân thân qua mà thôi. Vả lại Mộc sư huynh đã bắt đầu liên lạc những tông phái khác để cùng thương thảo.” Huyền Ngư Lão Tổ nói.
“Nếu mà tất cả tông phái liên thủ thì chưa chắc đã sợ phân thân của mẫu trùng.” Thiên Qua chân nhân nghe xong, lông mày giãn ra vài phần.