Dịch giả: chickelGặp biến cố, thoát thân nhờ Truyền Tống
Nứt lồng giam, nhận uỷ thác La Hầu.
(vuongtuphuong)
Chỉ thấy phía trên mặt biển vốn không có vật gì, lập tức hiện ra một vết nứt không gian đang mở rộng ra hai bên với tốc độ không thể nghĩ bàn, chỉ trong nháy mắt đã dài ra hơn hai trăm trượng, giống như đã chia phiến hư không nơi đây thành hai nửa. Tiếp theo là một cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ nhanh chóng tràn ra. Ngay sau đó, từ trong vết nứt không gian hiện ra một bàn tay khổng lồ lớn chừng trăm trượng, được che kín bởi lân phiến màu nâu, đập thẳng về phía Liễu Minh giống như đập một con ruồi.
“Không tốt! Chạy mau!” Ma Thiên từ trong thần thức kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ngay khi xuất hiện vết nứt không gian, Liễu Minh liền biết không hay, chẳng qua là biến cố xảy ra quá đột ngột, trong lúc suy nghĩ thật nhanh, chỉ có thể vận dụng lượng pháp lực ít ỏi còn lại, trong cơ thể lập tức truyền ra âm vang đùng đùng, thân thể liền lớn gấp đôi bị bao quanh bởi ma văn màu tím và cuồn cuồn ma diễm. Cực lớn pháp tướng ma hóa lách mình, lần nữa bay lên trời chắn trước người Liễu Minh.
Dường như cùng một thời gian, ma khí bao quanh kình thiên cự thủ đen như mực, những nơi năm ngón tay đi qua đều lưu lại vệt sáng màu đen chừng mười trượng, từ bên trong loáng thoáng có ma khí dao động với khí thế hủy thiên diệt địa.
“Oanh” Vang lên một tiếng nổ mạnh!
Pháp tướng ma hóa chỉ có thể duy trì trong chốc lát, rồi khẽ run lên, lập tức tan thành hư vô.
Sau một khắc, Liễu Minh cảm thấy toàn thận bị đánh trúng bởi một áp lực vô hình, cả người giống như bị nghiền nát, làn da bên ngoài bị đánh vỡ ra. Lập tức máu tươi tràn ra, biến hắn thành một huyết nhân. Nhưng cũng từ đó nhanh chóng sinh ra vô số huyết nhục, mới không bị diệt vong một cách nhanh chóng, giằng co một hồi mới khiến cho thân thể gần như đứng bên bờ vực sắp sửa tan nát, không đến mức diệt vong. Hắn chỉ cảm thấy có chấn động đột ngột trong thần thức, trước mắt không thấy ánh sáng rồi ngất đi.
Nhưng đúng lúc này, từ trong cơ thể Liễu Minh truyền ra một hồi Phạm âm.
Ngay sau đó, không gian trước người chấn động, từ trong cơ thể lặng lẽ hiện ra một bong bóng khí màu vàng óng ánh, xuất hiện tám miếng có phù văn mờ ảo, lập tức tản ra bốn phía, tạo thành phù trận vô cùng huyền ảo, từ đó hiện ra hào quang bảy màu, sau khi quay một vòng thì hóa thành một bông sen bảy màu, lá sen nhanh chóng biến lớn rồi bay thẳng lên đón đỡ kình thiên cự thủ.
Tốc độ của kình thiên cự thủ chỉ bị chậm lại một chút, liền đánh tan hào quang bảy màu, tiếp tục hạ xuống về phía Liễu Minh, xem ra là muốn đập Liễu Minh thành đống thịt nát.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì phát sinh biến cố.
Tám miếng phù văn vốn tản ra bốn phía, toàn thân bộc phát ra kim quang, kim quang trở nên vô cùng chói mắt, sau một khắc, kim quang cùng Liễu Minh biến mất tại chỗ.
Đối với phía trên mặt biển trở nên trống rỗng, kình thiên cự thủ tỏ ra hơi chần chừ, sau đó chậm rãi thu về, lần nữa biến mất trong hư không.
Không biết đã qua bao lâu, Liễu Minh mới khẽ hít sâu một hơi, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, truyền đến từng hồi đau đớn xé tim, xé phổi. Trên người của hắn máu tươi đầm đìa, cơ bắp toàn thân giống như bị xé rách, tạo ra từng lỗ hổng, chỉ cần khẽ động liền truyền đến những cơn đau kịch liệt, khiến hắn đau đến trợn mắt nhe răng.
“Khốn kiếp!” Liễu Minh thầm mắng một câu.
Còn may là hiện giờ trong cơ thể đã khôi phục được một chút pháp lực, há miệng thở dốc vài tiếng, lặng lẽ vận chuyển pháp lực. Lại nói tiếp, lần này cơ thể không có bị hỏng mất là nhờ có Thiên Yêu tinh huyết. Hôm nay, dù hắn chưa khôi phục hoàn toàn thương thế, nhưng miệng vết thương đã liền lại.
Liễu Minh mím chặt bờ môi, chậm rãi ngồi dậy, quét mắt nhìn xung quanh. Chung quanh là một mảnh hắc ám quen thuộc, bất ngờ là hắn lại đang ở trong không gian của lồng giam.
Đột nhiên, trước mắt hắn hoa lên, thân ảnh La Hầu đã hiện ra trước người.
“La Hầu tiền bối.” Liễu Minh thấy vậy, liền cố gượng dậy thi lễ với La Hầu.
Những gì xảy ra trước khi bị bất tỉnh vẫn còn rất mới mẻ với hắn, phần thực lực khiến hắn tự hào lại trở nên bé nhỏ vô cùng so với kình thiên cự thủ kia. Dù cho hắn được bảo vệ bởi Thiên Yêu tinh huyết, kết cục sau cùng vẫn là thân thể cùng tinh hồn bị tiêu diệt. Cuối cùng lại có thể tìm đường sống đồng thời tiến nhập không gian của lồng giam, tất nhiên là nhờ có sự giúp đỡ của La Hầu.
“Xem ra ngươi còn chưa chết, cuối cùng còn có một chút giá trị…” La Hầu liếc Liễu Minh rồi chuyển dời ánh mắt đi nơi khác, sắc mặt khó coi dị thường.
“Tiền bối, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? ” Liễu Minh hỏi mà cảm thấy giật mình.
“Trước hết ngươi hãy nhìn ra xung quanh rồi lại nói tiếp”
La Hầu liếc nhìn Liễu Minh, một tay phất lên, sau một hồi cuồn cuộn thì sương mù màu xám ở chung quanh bỗng nhiên tiêu tán, lộ ra một hình bán cầu màu vàng óng ánh đang bị bức tường không gian ngăn cản.
Trên bức tường không gian hiện ra vô số phù văn, hợp thành từng văn trận vô cùng phức tạp.
Nhưng giờ đây, những trận văn này đã bị đứt gãy khắp nơi, rách nát vô cùng, thoạt nhìn giống như sắp hỏng đến nơi, ngay cả bức tường không gian cũng hiện ra vết rạn nứt.
“Điều này…” Sắc mặt Liễu Minh đại biến.
“Cấm chế bên trong không gian của lồng giam đã gần như tan vỡ, giờ đây công sức mấy trăm năm qua đã bị hủy trong chốc lát.” La Hầu hừ lạnh một tiếng.
“Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ là hậu quả do công kích của bàn tay kia??” Liễu Minh biến sắc, trong mắt hiện lên sự sợ hãi khi nhớ lại cảnh bàn tay khủng bố kia có thể đơn giản đánh tan pháp tướng ma hóa.
“Sau khi ngươi tiến giai Thiên Tượng cảnh, uy lực của Huyễn Ma tâm diễm đại tăng, ta chuyên tâm vào việc luyện hóa một nơi trọng yếu cấm chế ở sâu trong không gian lồng giam. Vốn là sắp thành công, đáng tiếc là cuối cùng người tính không bằng trời tính, vì cứu tánh mạng của ngươi, vẫn phải kích phát sớm cấm chế của không gian lồng giam trong khi chưa thể khống chế hoàn toàn, xé rách hư không rồi đem ngươi truyền tống đi.” La Hầu thở dài, chậm rãi nói ra.
“Vãn bối còn phải đa tạ ân cứu mạng của tiền bối! Lại không biết là đã bị truyền tống đến nơi nào?” Liễu Minh nghe vậy, nói với vẻ cảm kích.
“Ta cũng không biết, cấm chế của không gian lồng giam bị hư hại, ta cũng không cách nào xác định địa điểm được truyền tống, có lẽ nơi đây đã không còn thuộc đại lục Man Hoang.” La Hầu nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe vậy sững sờ, hiện lên trong đầu hình bóng Diệp Thiên Mi cùng Càn Như Bình, không khỏi cười khổ một tiếng.
“Hậu quả của việc này đã khiến cho cấm chế của lồng giam vốn yếu ớt, giờ càng trở nên rách nát, tệ hại hơn là cấm chế phong ấn khí linh đã bị hủy quá nửa, tin rằng sẽ không dùng được lâu nữa. Khí linh sẽ thức tỉnh hoàn toàn.” Sắc mặt La Hầu có chút ảm đạm.
“Chẳng lẽ ở bên trong hình cầu này là ….” Liễu Minh nghe vậy, thân hình run rẩy, ánh mắt nhìn về phía hình cầu màu trắng trên không rồi hô lên một tiếng thất thanh.
Trong lòng của hắn biết rõ hậu quả của việc khí linh thức tỉnh, khi mà khí linh nắm giữ lồng giam, thì dù là hắn hay La Hầu đều sẽ vẫn lạc.
“Lẽ nào đã không còn cách gì để ngăn cản sao? ” Ánh mắt Liễu Minh lập lòe một hồi, chậm rãi hỏi.
La Hầu liếc nhìn Liễu Minh, ngẩng đầu nhìn lên trời, một hồi lâu mới khẽ thở dài, buồn bã nói:
“Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể binh hành hiểm trước (đi nước cờ hiểm) rồi, thừa dịp khí linh vẫn còn trong trạng thái suy yếu, ta sẽ nghĩ cách lẻn vào trong phong ấn, dùng sinh tử đánh cược một lần với khí linh khi chưa thức tỉnh hoàn toàn. Nếu là ta may mắn thành công, có thể cắn nuốt khí linh rồi đem nó luyện hóa. Nếu là thất bại… Vào thời khắc cuối cùng ta sẽ tự bạo, đánh trọng thương khí linh, để nhờ đó, ngươi dùng thân phận ký chủ lồng giam, liên thủ với Ma Thiên, có lẽ đủ để chống lại khí linh đang bị trọng thương nguyên khí.
Liễu Minh nghe xong chuyện đó, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
“Tiểu tử, bổn tọa cũng không phải là làm không công, ngươi hãy giữ kỹ vật này.” La Hầu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng tím, bay ra một tinh cầu màu tím lớn khoảng nắm tay, ở bên trong chậm rãi lưu chuyển một mảnh có màu trắng mờ ảo.
La Hầu khẽ vẫy tay, quả cầu màu tím bay tới, chậm rãi rơi vào trong tay Liễu Minh.
“Đó là một tia Bản Nguyên chi lực của ta, cuối cùng nếu ta không thể thôn phệ khí linh, sau này ngươi phải hứa rằng khi có cơ hội, liền dùng một tia Bản Nguyên chi lực này để phục sinh ta.” La Hầu nhìn lên trời mà thở dài, rồi lập tức nhìn về phía Liễu Minh, chậm rãi nói ra.
“Được, ta lấy tâm ma ra thề, nếu là sau này ta có đủ thực lực, sẽ tuân thủ lời hứa, phục sinh tiền bối..” Liễu Minh sau một lát trầm ngâm, với thần sắc trịnh trọng nói ra lời thề.
La Hầu thấy vậy, sắc mặt mới hơi buông lỏng, lập tức trong miệng nói lẩm bẩm, phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Giữa không trung của không gian lồng giam, dần hiện ra một hình cầu màu trắng cao hơn một thân người. Mặt ngoài hình cầu mơ hồ được bao quanh bởi vô số trận pháp cấm chế, bao bọc lấy quả cầu màu trắng thành tầng tầng lớp lớp. Nhưng giờ đây, có một khe hở hiện ra trên những trận pháp cấm chế này, từ đó truyền ra một luồng khí tức không rõ. Liễu Minh cảm nhận được luồng khí tức không rõ từ trong hình cầu truyền ra thì biến sắc.
“Cái này là…” Hắn khẽ lắc cổ rồi hỏi với âm thanh khô khốc.
“Bên trong chính là khí linh lồng giam, chỉ là hiện giờ còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, tạm thời không cần lo lắng.” La Hầu nhàn nhạt nói ra, lập tức lại vung tay lên. Đầu tiên là không gian trong lồng giam ù ù chấn động, từ trên mặt đất hiện ra một tế đàn màu đen.
Trên tế đàn có một thân ảnh đang bị trói bởi xiềng xích màu vàng, đúng là Ma Thiên.
“La Hầu đạo hữu, rút cuộc chịu thả ta ra sao?” Ma Thiên nhìn về phía La Hầu, cười hắc hắc nói.
La Hầu hừ một tiếng, không có trả lời, trong miệng tụng lên những chú ngữ cổ xưa, một tay phất lên, bắn ra mấy đạo hắc quang.
Ken két! Những sợi xích màu vàng đang trói trên người Ma Thiên bị đứt thành mấy đoạn.
Ma Thiên bỗng nhúc nhích thân thể, khẽ lắc thân hình, bay từ trên tế dàn xuống dưới.
“Không gian lồng giam, đã bao nhiêu năm rồi chưa có tới nơi này…” Ánh mắt Ma Thiên nhìn khắp không gian lồng giam mấy lần, cảm khái nói ra.
Lập tức hắn xoay chuyển ánh mắt về phía hình cầu được phong ấn giữa không trung, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
“Chắc ta và ngươi không cần nói thêm gì nữa về tình huống nơi này! Kế tiếp, ta muốn tiến vào phong ấn, dùng sinh tử mà liều chết với khí linh, những việc còn lại liền giao cho ngươi.” La Hầu hơi liếc về phía Ma Thiên, rồi nói như thế.
“Tốt.” Ma Thiên giống như đã nhận rõ tình huống hiện tại, sắc mặt trở nên ngưng trọng mà gật đầu.