Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 1299: Điều lệnh

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

“Tiểu tử, không cần nhăn nhó như vậy, cũng chớ xem thường bàn tay này. Ta dám khẳng định, những tên Ma Nhân cấp Thiên Tượng đỉnh phong bình thường chưa chắc đã đỡ được một kích toàn lực của nó đâu.” Bàn tay đầy vảy đen bỗng ngừng lại trên không, từ trong đó, thanh âm của Ma Thiên chậm rãi truyền ra.

“Thật vậy sao?” Liễu Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại hỏi.

“Hắc hắc, ta lừa tiểu tử ngươi có được cái gì không chứ? Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mới chỉ ngưng tụ được một bàn tay, vậy nên pháp lực tích lũy được cũng sẽ khác nhau. Do đó, cho dù ta ra tay cũng chỉ được một kích mà thôi. Cho nên nếu ngươi không lâm vào cảnh sinh tử tồn vong thì ta sẽ không xuất thủ, điểm này ngươi cần nhớ kỹ.” Trong bàn tay lại truyền ta giọng của Ma Thiên.

Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt hiện lên chút quang mang kỳ lạ.

Tuy rằng hắn không tin hoàn toàn lời của Ma Thiên, thế nhưng khi đưa thần thức qua thì cũng phát hiện ra mỗi cử động của bàn tay này đều ẩn chưa một loại khí thế lớn tới mức không cách nào nói rõ được. Bây giờ hai người đã liên kết thần hồn với nhau, thế nên nếu mình gặp phải khó khăn, y đương nhiên cũng không dám thấy chết không cứu. Nếu vậy thì chuyện tiêu phí mấy vật ngoài thân này để đổi lấy một chiêu bảo vệ tính mạng cũng là có lãi. Nghĩ tới đây, Liễu Minh lại nói tiếp:

“Đúng rồi! Nay ta đã giúp tiền bối đúc lại một phần Ma thân, tiền bối có làm theo ước hẹn tế luyện giúp Sơn Hà Châu không?”

“Bằng số tài liệu ngươi mang tới thì có lẽ có thể miễn cưỡng luyện chế được ba viên Sơn Hà Châu thành Động Thiên Pháp Bảo thôi. Còn nếu muốn hiển lộ ra uy năng mạnh nhất thì vẫn cần tế luyện hoàn toàn mười hai viên mới đủ.” Ma Thiên trầm mặc một lát mới nói.

“Vậy thì phiền tiền bối xuất thủ.” Liễu Minh không chút khách khí chắp tay nói với bàn tay.

Mấy tháng sau.

Tại một nơi rộng chừng vài dặm trong không gian thần bí, có ba ngọn núi khổng lồ màu vàng đất cao chừng mấy trăm trượng, bên ngoài tỏa ra một màn hào quang sáng chói màu vàng, tạo thành thế chân vạc. Giữa những ngọn núi có ba con sông lớn, nước sông đen thui cuồn cuộn chảy, hơi nước nhè nhẹ bốc lên. Giữa không trung, một bóng xanh lóe lên, hiện ra hình dáng một thanh niên.

Chính là Liễu Minh.

Nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ Không gian thần bí sáng rực rỡ, vô số những tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới, ba ngọn núi khổng lồ cao mấy trăm trượng từ từ mọc lên, mang theo khí thế dời non lấp biển, từ từ di chuyển giữa không trung. Cùng lúc đó, ba con sông vốn dĩ đang quay quanh mấy ngọn núi cũng bay theo, uốn mình di động theo mấy ngọn núi. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Không gian thần bí đã tràn ngập hai màu vàng đen, Thiên Địa Nguyên Khí bốn phía sôi trào lên, tản ra khí tức thuộc tính Thổ và Thủy cực kỳ nồng đậm.

Một lực lượng thần bí hiện ra, nắm chặt lấy toàn bộ không gian.

Núi sông trước mắt, dưới sự điều động của Liễu Minh đã trở nên di động dễ dàng. Một khắc sau, theo tâm niệm của Liễu Minh, sau một câu pháp quyết, thân hình hắn liền mờ đi rồi biến mất.

Trong động quật dưới mặt đất, ba viên châu màu vàng đang tạo thành hình tam giác, từ từ chuyển động trong không trung.

Một một khắc qua đi, viên châu màu vàng đất lại đậm thêm một chút, mà cảnh Sơn Hà lại càng sống động hơn, quang mang giữa ba viên cầu cũng chớp động liên tục, dường như đang hỗ trợ lẫn nhau.

Đột nhiên, một đạo nhân ảnh bay ra, hào quang tan đi, lộ ra thân ảnh Liễu Minh.

Đồng thời một bóng đen cũng bay tới, chính là bàn tay phủ đầy vảy đen có chứa Ma Thiên.

“Sao? Tự mình cảm nhận lực Pháp tắc Sơn Hà thấy thế nào?” Thanh âm của Ma Thiên truyền ra.

Liễu Minh không trả lời mà nhẹ giọng thì thầm mấy câu chú ngữ, một tay vẫy lên, ba viên châu màu vàng đất liền bay vào trong tay áo.

Sau khi làm xong, hắn mới hít một hơi thật sâu nói:

“Đúng vậy, tuy rằng chỉ có ba viên nhưng uy năng quả thực là tăng hơn rất nhiều so với Sơn Hà Châu khi trước. Một khi giam kẻ địch vào không gian Sơn Hà này thì có thể tùy ý sử dụng pháp tắc Sơn Hà, ép chết đối phương.”

Đúng lúc này, bên hông của hắn chợt truyền tới một thanh âm bén nhọn.

Liễu Minh khẽ giật mình, lật tay lấy ra một miếng bài truyền tin, còn đang tản ra bạch quang nhàn nhạt, bên trên hiện lên một dòng chữ nhỏ.

Liễu Minh đưa mắt nhìn qua rồi lập tức thu lại, thân thể nhoáng lên một cái đã hóa thành một bóng đen bay ra khỏi động.

Một lát sau, trong đại điện Thanh gia.

Liễu Minh ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, phía bên trái là Thanh Cổ, bên phải là một hán tử trung niên nhìn thật thà trung hậu và một thanh niên áo xanh trông khá ngây ngô. Hai người này chính là hai Trưởng lão mới tiến giai Thiên Tượng trong vòng trăm năm qua của Thanh gia. Hán tử trung niên tên là Diêm Sơn, thuộc chi thứ của Thanh gia, thanh niên kia tên là Thanh Phương. Ngoài ba người này, trong điện còn ngồi hơn mười người trong Thanh gia, đa số là các Đường chủ cấp Chân Đan.

“Nếu như mọi người đến đông đủ thì Thanh Cổ ngươi hãy bắt đầu nói về chuyện này đi.” Liễu Minh liếc mắt nhìn về phía mấy người xung quanh một lần, sau đó mới quay lại Thanh Cổ, thản nhiên nói.

“Vâng, thưa Gia chủ. Chuyện là như vầy, sáng sớm hôm qua, Liễu gia, một trong Tứ đại gia tộc đã phái sứ giả đi vào Thanh gia chúng ta, tuyên đọc Điều lệnh, yêu cầu trong vòng nửa tháng, chúng ta phải phái viện quân tới thành U Nhung. Mà trong đó còn ghi rõ Tộc Trưởng cũng phải tham gia.” Thanh Cổ đứng dậy, chắp tay nói với Liễu Minh rồi đảo mắt nhìn mọi người bên dưới, chậm rãi nói.

“Điều lệnh?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vì sao Tộc trưởng cũng phải đi?”

Thanh Cổ vừa dứt lời, ngoài mấy Trưởng lão Thiên Tượng hình như đã hiểu rõ mọi chuyện ra thì những người còn lại đều nhao nhao bàn luận.

Liễu Minh nghe vậy, trong lòng cũng khẽ giật mình, tuy rằng trước khi tới hắn đã được Thanh Cổ đưa tin, nhưng cũng chưa rõ ràng mọi chuyện. Có điều hắn cũng không hỏi, bởi hắn biết nếu như Thanh Cổ đã nói vậy thì bằng vào hiểu biết của hắn về y, nhất định y sẽ giải thích rõ ràng.

Quả nhiên, sau khi Thanh Cổ ngừng lời một lát thì lại nói tiếp:

“Việc này là do phía Tây Bắc đại lục, hơn mười gia tộc thuộc ba châu Lê, Xích, Khoát đã làm phản, đồng thời lập ra liên quân. Tàng Châu chúng ta nằm ở ranh giới nên đã trở thành mục tiêu đầu tiên của đối phương. Sau khi Hoàng Triều biết chuyện này đã yêu cầu Liễu gia gần ba châu này nhất ra mặt bình định. Vì vậy Liễu gia đã lập ra cứ điểm tại thành U Nhung thuộc Tàng Châu của chúng ta, đồng thời phát động các điều lệnh, yêu cầu các thế gia lớn phái quân tiếp viện. Theo thông tin ta thăm dò được thì việc này gần như chắc chắn là thật, mà mấy gia tộc lớn còn lại ở Tàng Châu cũng đều nhận được Điều lệnh như vậy.”

“Mấy gia tộc khác cũng bị yêu cầu Tộc Trưởng tham chiến ư?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nói.

“Đúng vậy.” Thanh Cổ lập tức cung kính trả lời.

“Đã như vậy, Thanh Cổ ngươi và Trưởng lão Diêm Sơn hãy ở lại trong tộc, ta và Trưởng lão Thanh Phương sẽ đến trợ giúp. Trưởng lão Thanh Phương, ta cho ngươi thời gian một ngày, hãy triệu tập mười tên đệ tử Chân Đan và trăm tên Hóa Tinh trong tộc, sáng sớm mai tập hợp trên quảng trường, cùng đi tới thành U Nhung.” Liễu Minh sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi lập tức phân phó.

Tuy rằng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng Liễu gia thế lớn, đành phải đáp ứng trước rồi đi một bước lại nhìn một bước vậy.

“Vâng, cẩn tuân lệnh của Tộc trưởng!” Ba Trưởng lão Thiên Tượng nghe vậy, đồng thanh đáp ứng,

“Việc này cũng không cần làm phiền Trưởng lão Thanh Tông làm gì, đến lúc đó ta sẽ đưa tin cho y. Đúng rồi, ta bế quan lần này, trong tộc có chuyện gì quan trọng không?” Liễu Minh khẽ gật đầu, rồi hỏi.

“Những năm gần đây, trong tộc quả thực có một số chuyện xảy ra…” Thanh Cổ nghe vậy tiếp tục báo với Liễu Minh.

Khu vực Tây Bắc Tàng Châu kể từ khi ba châu Lê, Xích, Khoát làm phản, chiến hỏa nổi lên bốn phía làm cho ranh giới kéo dài vạn dặm đã trở nên hoang tàn, một số gia tộc nhỏ để tránh ảnh hưởng nên đã dần dần lần lùi về sâu trong Tàng Châu.

Gia tộc quyền thế nhất tại đây là Liễu gia đã nhận lệnh của Hoàng Triều, mau chóng phái ra quân đoàn, khống chế toàn bộ quan ải vùng Tây Bắc Tàng Châu. Cũng chỉ trong một tuần ngắn ngủi, bên ngoài thành đã có thêm một hàng phòng ngự cường đại.

Không biết ba châu kia có phải sợ uy danh của Liễu gia mà dù có cách vài vạn dặm cũng không lập tức công tới, tạo thế giằng co.

Lúc này, lấy thành U Nhung làm trung tâm, mấy vạn quân Liễu gia đã đóng thành các doanh trại dày đặc, cờ bay phấp phới, tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt.

Mười ngày sau, Liễu Minh dẫn theo người của Thanh gia ngày đêm đi tới thành U Nhung liền thấy một cảnh lạ lùng trước mắt.

Cách thành U Nhung chừng hai ba mươi dặm thì một đội Vệ sĩ giáp đen đã bay ra.

“Phía trước chính là đại doanh của Liễu gia tại thành U Nhung. Xin hỏi người đến là ai?” Một tên đầu lĩnh của đám vệ sĩ giáp đen từ từ nói.

Ánh mắt Liễu Minh quét qua đám giáp sĩ, trong lòng nhẹ Ồ lên một tiếng. Tu vi của đám giáp sĩ này, kể cả tên đội trưởng thì mới chỉ ở cấp Chân Đan sơ kỳ, có điều giáp đen trên người y lại có phần kỳ lạ. Kiểu cách bộ giáp trông khá cổ xưa, thoạt nhìn giống như áo giáp bình thường, ngoài biểu tượng hoa Kim Quỳ của Liễu gia thì không còn hoa văn gì nữa, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy khá quen thuộc.

Thần thức Liễu Minh chấn động, ánh mắt chợt lộ ra một tia giật mình.

Không ngờ bộ giáp đen này cũng là do Yêu thú tạo ra, giống hệt như Bát Túc Hải Yêu của hắn khi biến thành giáp bạc.

“Ta là Tộc Trưởng Thanh Gia thuộc Tàng Sơn, phân đà của Tàng Châu, Liễu Minh, phụng lệnh tới tiếp viện.” Liễu Minh lạnh nhạt nói, đồng thời khẽ đảo tay lấy ra một Lệnh bài Thanh gia đưa cho đối phương.

“Thì ra là Tộc Trưởng Thanh Gia, tiểu nhân thất lễ, kính xin Tộc trưởng đi vào thành U Nhung.” Tên thủ lĩnh thấy Lệnh bài trong tay Liễu Minh thì nhẹ nhàng thở ra một tiếng, vội vàng nghiêng người nhường đường.

Liễu Minh nhẹ gật đầu, thu hồi Lệnh bài, đồng thời đưa Thanh Phương và các tu sĩ Thanh gia khác tiếp tục bay về hướng thành U Nhung.

Rất nhanh, một tòa thành khổng lồ đen kịt hình vuông liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Tòa thành này cao chừng năm sáu mươi trượng. Trên tường thành, cách mỗi trăm trượng là một tòa lầu nhỏ, bên trong hình như thấy bóng người chuyển động, đồng thời trên tường thành cũng khắc vô số Ma Văn đen kịt, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang nhạt nhòa.

Nhiều vệ sĩ Liễu gia mặc giáp đen liên tục đi qua lại trên tường thành, ánh mắt thỉnh thoảng quét về bốn phía, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky