Dịch giả: Hàn Lâm NhiLiễu Minh ngồi tĩnh tọa trên ghế một lát, sau khi sắp xếp các suy nghĩ trong đầu mới đứng dậy về phòng mình. Hắn nhẹ nhàng phất tay, một bình chướng màu đen từ từ tản ra.
“Hắc hắc, coi như ngươi còn thông minh, biết tạo ra một kết giới cách âm.” Một bóng đen hiện ra, thân ảnh Ma Thiên liền xuất hiện bên cạnh Liễu Minh, cười hắc hắc nói.
Bây giờ Liễu Minh đã quen với cảnh Ma Thiên thỉnh thoảng lại trào phúng mình mấy tiếng rồi nên cũng không thèm để ý, hắn chỉ đi tới một bên ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi:
“Ma Thiên tiền bối, dường như người hiểu khá rõ về Vương triều Đại Sóc này thì phải.”
“Hắc hắc… Vương triều Đại Sóc… Đám người kia quả thật cũng biết cách thay tên đổi họ đấy.” Trong mắt Ma Thiên lộ nét mỉa mai.
Liễu Minh có phần ngạc nhiên nhưng cũng không chen vào lời y.
“Liễu tiểu tử, ngươi có biết dòng họ của đương kim Hoàng Triều Trung Ương không?”
“Là họ Hoàng Phủ. Vừa nãy trên đại điện, Gia chủ Liễu gia không phải đã nói hai ngày nữa sẽ có hai tu sĩ Thông Huyền của Hoàng thất tên là Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoàng Phủ Kỳ đến sao? Thế nhưng điều này và Vương triều Đại Sóc có liên quan gì với nhau?” Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình, chợt tò mò hỏi.
“Tuy rằng thọ nguyên của Ma Nhân dài hơn Nhân tộc khá nhiều, bình thường cũng tới ngàn năm vạn năm, nhưng bất kỳ đại lục nào cũng thế, thời gian trôi qua, nhiều chuyện sẽ thay đổi. Kể cả Vương triều thống trị toàn bộ đại lục cũng vậy.” Nói đến đây, trên mặt Ma Thiên liền lộ ra một tia hồi ức hiếm thấy.
“Xin chỉ giáo.” Liễu Minh nghe vậy thì hơi biến sắc.
“Cách đây mấy chục vạn năm, thống trị đại lục Vạn Ma này không phải là Vương triều bây giờ mà là một Vương triều tên là Sóc Phong. Thế nhưng trải qua nhiều vạn năm, Vương triều này đã trở nên vô cùng mục nát. Toàn bộ đại lục Vạn Ma kêu than, các thế gia lớn nhỏ đều cực kỳ bất mãn, giận mà không dám phản kháng. Mãi cho đến khi tổ tiên của Hoàng Triều hiện nay, Hoàng Phủ Dạ dựng cờ khởi nghĩa, lại tiêu tốn mấy ngàn năm mới thành công lật đổ Vương triều Sóc Phong, thành lập nên Hoàng triều hiện nay.” Ma Thiên chậm rãi nói, từ từ kể lại đoạn lịch sử mấy mươi vạn năm trước cho Liễu Minh.
Liễu Minh nghe lại lời này thì gương mặt đổi sắc liên tục, dường như nghĩ tới điều gì.
“Ma Thiên tiền bối, ý người là Vương triều Đại Sóc vừa xuất hiện này chính là do hậu duệ của Hoàng Triều trước kia lập nên sao?” Thấy Ma Thiên không nói gì, Liễu Minh đành hỏi.
“Tuy rằng vẫn không thể khẳng định, nhưng mà ta cũng chắc chắn tới tám chín phần mười rồi.” Ma Thiên lạnh lùng cười nói.
“Nếu là Hoàng Triều trước kia có ý khôi phục thì chắc rằng đã chuẩn bị chu đáo rồi, vậy xem ra trận chiến này cũng có phần nguy hiểm.” Liễu Minh đứng lên, sắc mặt trầm xuống.
“Điều này thì ngươi cũng không cần quá lo, chuyện Vương triều Sóc Phong khôi phục này sợ rằng Hoàng Triều đã phát hiện ra manh mối. Bây giờ có lẽ đang triệu tập binh lực, tiêu diệt phản loạn đấy. Ma Hoàng hiện tại của Hoàng Triều trung ương là một người sáng suốt, thực lực của Hoàng tộc cực kỳ sâu xa, Vương triều Sóc Phong này muốn lật đổ cũng không phải chuyện dễ đâu.” Ma Thiên lơ đễnh nói.
Liễu Minh nghe vậy thì sắc mặt mới đễ nhìn hơn một chút, lại ngồi xuống ghế hỏi tiếp.
“Xem ra tiền bối biết khá rõ về Hoàng Triều đấy, kể cả lịch sử mấy chục vạn năm trước cũng hiểu tường tận. Mấy năm nay ta đã đọc qua rất nhiều thư tịch liên quan tới lịch sử đại lục Vạn Ma nhưng không hề nghe nói tới Vương triều Đại Sóc kia.”
“Đó là bởi vì thời gian ngươi ở đại lục Vạn Ma quá ngắn, hơn nữa còn chưa đạt tới cảnh giới Thông Huyền nên đương nhiên không biết rõ chuyện này. Đối với một đại năng Thông Huyền thì chỉ cần chuyện y muốn thì trên trên đời này không có bao nhiều chuyện không làm được, huống chi chỉ là một phần lịch sử bị che giấu.” Ma Thiên nhíu mày, tùy ý nói.
“Thì ra là thế, tại hạ đã hiểu.” Liễu Minh cau mày nói.
Tuy rằng Ma Thiên biểu lộ cực kỳ bình tĩnh, nhưng Liễu Minh vẫn có thể cảm nhận được trong giọng nói của y có một chút khác thường, nhưng cũng không nói toạc ra.
“Tóm lại thì hai ngày sau nếu thực sự xảy ra đại chiến thì ngươi và năm tên tộc trưởng kia cũng đừng quá xông xáo làm gì, cứ đi sau đại quân thì chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ ta cần khôi phục chút thực lực, để lúc cần thiết có thể giúp đỡ ngươi.” Sau khi Ma Thiên nói lời này thì thân hình liền khẽ động, hóa thành một bóng đen bay vào cơ thể Liễu Minh.
Liễu Minh chợt im lặng một lát, thầm sắp xếp lại các tin tức đã thu được và phân tích các tình huống có thể xảy ra. Nếu như Ma Thiên suy đoán không sai thì trận chiến tại thành U Nhung này xem ra sẽ cực kỳ hung hiểm, bằng vào thực lực của hắn cũng chưa chắc đã bảo đảm an toàn. Thế nhưng lâm trận bỏ chạy cũng không được, đây chính là trắng trợn nghịch lệnh của Hoàng Triều, còn có thể đắc tội Liễu gia nữa. Tới lúc đó, không chỉ có hắn mà toàn bộ Thanh gia đều sẽ gặp tai họa. Mà dẫu có chạy thoát, lại mai danh ẩn tích thì cố gắng hơn trăm năm qua của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển cả. Chuyện thu thập tài liệu đúc lại thân thể cho Ma Thiên cũng không biết tới năm tháng nào mới có thể hoàn thành nữa.
Tuy rằng còn chưa biết Ma Thiên muốn cải tạo Ma thân nhằm mục đích gì nhưng nếu đối phương đã lập lời thề, lại hứa rằng tới lúc đó sẽ rời khỏi thần hồn của mình, vậy thì giờ cũng chỉ còn cách mau chóng hoàn thành chuyện này mà thôi.
Ngoài ra, tuy rằng bong bóng khí thần bí trong cơ thể hắn không tiếp tục hấp thu pháp lực, hơn một trăm năm qua, Khí linh cũng tuân thủ ước định không quấy rầy hắn, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác khó chịu. Có trời mới biết tên Khí Linh này có phải đang khôi phục thực lực hay không nữa, tới lúc y thành công thì chuyện gì sẽ xảy ra hắn cũng không đoán được.
Liễu Minh suy tư một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách nào, đành thở ra một hơi rồi đứng dậy đi về mật thất, khoanh chân ngồi xuống.
Một lát sau, trên người hắn nổi lên một màn hào quang xám trắng, một tấm bia đá hai màu lớn cỡ bàn tay hiện ra, bên trên còn ẩn hiện một đồ án cổ xưa. Trải qua hơn trăm năm tế luyện, Liễu Minh đã nắm giữ quá nửa uy năng của Pháp bảo này, đương nhiên điều này phần lớn là do sự chỉ dẫn của Ma Thiên. Tới bây giờ, lực lượng mà bia này thể hiện ra đã mạnh hơn xa bổn mạng pháp bảo của hắn là Sơn Hà Châu.
Liễu Minh lẩm bẩm mấy tiếng, hai tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, chui thẳng vào trong Hồn Thiên Bia làm màn hào quang quanh nó sáng rực lên.
Một lúc lâu sau, tấm bia đá nhẹ nhàng rung chuyển, bên trên Huyễn Ma Đồng chợt thò ra hai cánh tay to, mạnh mẽ cắm vào hư không. Chỉ thấy không gian chợt rung lên, chậm rãi bị hai bàn tay xé ra một vết nứt, trong vết nứt có thể thấy không gian phong bạo vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, gương mặt Liễu Minh đã đỏ lên, màn sương đen trên người cũng vô cùng nồng đậm, xem ra đã dốc toàn bộ Pháp lực rồi. Thế nhưng cũng vào thời điểm này, trên mặt hắn chợt hiện một chút thống khổ, hào quang trên Hồn Thiên Bia cũng tối sầm đi, vết nứt không gian rung lên mấy cái rồi từ từ khép lại.
Liễu Minh thất vọng lắc đầu, há miệng thở dốc, rồi lập tức lấy ra một viên thuốc ăn vào, lúc này sắc mặt mới hồng lên một chút.
Vừa rồi hắn đã lợi dụng Động Thiên Pháp Bảo Hồn Thiên Bia để thử phá vỡ hư không.
Trên thế giới này, cách bỏ chạy nhanh nhất chính là lợi dụng lực Không Gian Pháp Tắc, phá vỡ hư không rời đi. Trận chiến sắp xảy ra này cực kỳ hung hiểm, nếu hắn có khả năng xé rách không gian đào tẩu thì tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên đáng kể. Có điều chỉ có những người đạt tới cảnh giới Thông Huyền mới có thể cảm ngộ được Pháp Tắc Không Gian, phá vỡ hư không mà thôi. Ngoài ra thì nếu có một kiện Động Thiên Pháp Bảo chứa lực Không Gian hay Huyền Linh Chi Bảo thì chuyện này cũng không phải là không làm được. Ma theo lời kể của Ma Thiên thì bên trong Hồn Thiên Bia này có chứa một chút lực Không Gian, có điều Pháp lực của hắn còn chưa đủ để sử dụng mà thôi.
Điều tức một lúc lâu sau hắn mới mở mắt, lắc đầu cười khổ một tiếng, cũng không thử lại nữa mà thu lại tấm bia đá, từ từ ngồi dậy.
Hai ngày mau chóng trôi qua.
Buổi trưa của hai ngày sau, trên không trung của thành U Nhung, lấy Gia chủ Liễu gia Liễu Hồi Phong cầm đầu, Gia chủ các thế gia lớn đều tụ tập lại. Nơi một góc hẻo lánh, Liễu Minh và đám người Lôi Qua đang đứng tụ tập lại với nhau, dường như đang đợi người nào đấy.
Trong vòng hai ngày này, lại có thêm bảy tám thế gia tới thành U Nhung. Tính tới hiện tại, số lượng cường giả Thiên Tượng đã đạt tới hơn năm mươi người.
Bên cạnh Liễu Hồi Phong là một lão giả tóc hoa râm mặc áo gai, khí tức trên người cũng tới cấp Thông Huyền, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một chút hàn quang làm cho người ta cảm giác có phần xảo trá.
Liễu Minh liếc nhìn lão giả mấy lần. Mấy ngày này, hắn cũng nghe nói ngoài Gia chủ Liễu gia Liễu Hồi Phong ra thì còn một Trưởng lão Thông Huyền khác nữa, xem ra chính là người này. Thế nhưng hình như hành tung của người này khá là bí ẩn, vậy nên mấy ngày này chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt các vị Gia chủ thế gia đều nhìn qua lão giả áo gai đó, thế nhưng sắc mặt lão vẫn chẳng thay đổi chút nào, giống như không cảm giác được vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua một canh giờ.
Có điều những người ở đây đều vô cùng kiên nhẫn, không tỏ ra một chút bất mãn nào.
Đúng lúc này, phía chân trời chợt hiện lên mấy tiếng gào thét, từ phía xa chợt bay tới hai bóng tím.
Đám người Liễu Minh chợt cảm thấy tinh thần chấn động, bóng tím kia bay cực nhanh, chỉ chốc lát đã bay tới gần bọn họ, một luồng Linh áp vô cùng cường đại ập xuống, những Gia chủ tu vi hơi yếu đều không chịu nổi, đành lùi về sau một bước.
Hào quang lóe lên, trước mặt mọi người chợt hiện ra hai thân ảnh màu tím. Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, giương mắt nhìn lại thì thấy một người vóc dáng khá cao lớn, so với kẻ cao nhất ở đây là Lôi Qua thì còn hơn nửa cái đầu. Người này mặc một thân trường bào tím sẫm, ngũ quan đoan chính, trên má và trán hiện ra mấy đạo ma văn màu tím, nhìn có phần uy vũ. Người còn lại là một thanh niên trông cực kỳ anh tuấn, dung mạo nho nhã, y phục thanh thoát, ngọc thụ lâm phong. Ma văn trên mặt y tuy rằng hơi ít, nhưng nơi mi tâm của y lại có một ấn ký màu tím khá phức tạp. Nhìn tới đây, Liễu Minh có chút giật mình, bởi ấn ký nơi mi tâm của thanh niên khá giống với ấn ký Chân Ma mà hắn đã thừa kế được từ Ma Thiên.